Bên phía sòng bạc.

Lý Tuyết Hoa ôm di động mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi. Phải lặn lội đường xa mệt nhọc cùng với bao lo lắng hãi hùng, bây giờ lại còn bị khinh thường cùng sợ hãi khiến cho con người từ trước đến giờ quen sống trong cuộc sống nhung lụa như bà có cảm giác không chịu đựng nổi. Có đôi khi bà lại hoài niệm về cuộc sống trước kia, cuộc sống không phải kiêng kỵ mà phóng đãng, vô câu vô thúc. Cái gọi là nhà giàu có này áp lực lớn đến mức có đôi khi làm cho bà có cảm giác ngột ngạt đến không thở nổi. Thế rồi cái cảnh sống xa hoa, giàu có thấm dần, ăn sâu vào trong xương cốt con người bà, khiến cho bà vì tham muốn mà không thể buông tha, rời bỏ đi cho được. Cũng bởi vì tham lam mà bà ngày càng lún sâu hơn, để đến bây giờ một khi đã ngã vào vũng bùn này rồi thì không thể nào bò ra khỏi: bà muốn lợi dụng người khác, kết quả bây giờ chính bà lại bị lợi dụng, không những mình nguy hiểm mà còn làm liên lụy đến cả đứa con gái duy nhất của mình.

Kể từ khi bị cúp điện thoại, mỗi một phút trôi qua bà đều cố gắng giữ cho mình bình tĩnh trở lại. Bà chỉ có mỗi một đứa con là Hương Lăng, nếu như nó chết, thì tất cả đối với bà đều không còn ý nghĩa. Có lẽ bà yêu A Uy chưa đủ, nhưng mà Hương Lăng lại chính là miếng thịt rứt từ trên người của bà ra a! Lưu Tuyết Hoa nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra mà mồ hôi lạnh cứ vậy rịn ra.

Bà không làm sao có thể khiến cho mình bình tĩnh lại được, cứ vậy mà ngồi chờ điện thoại gọi tới lần nữa. Bà biết bọn họ nhất định sẽ lại gọi tới, cho nên không dám lơ lỏng một giây phút nào. Nhưng cuối cùng tinh thần cũng không thắng nổi thân thể đã mệt nhọc, vốn là bà cũng chỉ định chợp mắt một lúc, vậy mà lại ngủ thiếp đi. Khi chuông điện thoại lại một lần nữa đổ thì chẳng khác gì sấm sét giữa trời quang làm cho bà hốt hoảng tỉnh lại. Tiếng chuông ấy làm cho bà suýt nữa nhảy dựng lên, tay chân luống cuống một lúc mới phát hiện điện thoại vẫn trên tay mình. Bà căng thẳng nhấn nút nghe: "A lô?"

"Nguyễn Quá, suy nghĩ đủ chưa? Nếu như vẫn chưa suy nghĩ được kỹ càng thì chút "lễ vật" ở ngoài cửa có lẽ sẽ giúp bà suy nghĩ được sáng suốt hơn!"

"Các người đã làm gì?" Giọng của Lưu Tuyết Hoa như phải cố gắng hết sức mới thành lời, bà vụt chạy đến bên cửa. Khi mở cánh cửa ra thì bả chỉ thấy bên ngoài sàn nhà bằng đá cẩm thạch bóng loáng có một chiếc hộp giấy đơn sơ nằm đó. Bà vội vàng cầm lên, đôi mắt căng thẳng nhìn quanh một vòng vì rằng sợ có người nhìn thấy, khi nhận thấy hành lang im ắng không có một bóng người bà mới cẩn thận đóng cửa lại. Đối phương khinh miệt cười một tiếng: "Tôi đã nói với bà rất rõ ràng. Tôi chỉ cần tiền. Năm đó, đại ca của tôi đã vì các người mà vào sinh ra tử, bây giờ chẳng qua cũng chỉ muốn có được một phần mà thôi."

"Tôi đã nói là..."

"Tôi không cần bà nói gì." Đối phương thô lỗ cắt ngang ý định của bà. "Nếu không đưa tiền thì con tin sẽ bị giết. Bà cứ xem đó mà lo liệu. Trước khi trời sáng mà tôi vẫn chưa có câu trả lời tôi muốn có từ bà thì chúng tôi sẽ làm theo ý mình. Tôi sẽ đem đại tiểu thư của các người thả ra, sau đó nói cho cô ta biết chân tướng sự việc, tiếp đó là giết con gái của bà, làm cho bà không thể nào tìm thấy. Để xem đến lúc đó giữa chúng ta ai mới là người chịu thiệt nhiều hơn! Nếu như bà cho rằng chúng tôi xứng đáng được nhận phần tiền kia thì chúng tôi sẽ làm theo ý của bà, giết cô ta đi, cũng là báo thù cho đại ca của chúng tôi, sau đó mang theo số tiền đó mà cao bay xa chạy, cả đời không qua lại một lần nào nữa. Bà thấy thế nào?"

"Tôi thật không có tiền!"

Đối phương hừ lạnh một tiếng: "Vậy thì coi như xong."

"Tôi không có nhiều tiền như vậy!" Lưu Tuyết Hoa sợ đối phương cúp điện thoại nên cuống quýnh thốt lên thành lời: "Tôi không có nhiều tiền mặt như vậy."

"Chỉ cần có thể lấy được tiền, bất kể phương thức gì, chúng tôi đều đồng ý." Đối phương tỏ ra cái vẻ tham lam: "Năm đó các người đòi tiền chuộc với Nguyễn gia chẳng phải vẫn được người ta đồn đại là giá cao nhất từ trước tới nay hay sao? Đã trôi qua nhiều năm như vậy, số tiền này, chẳng phải sinh lãi ngày càng nhiều hay sao? Tôi cũng không tham lam gì, tôi chỉ cần năm trăm ngàn đô la thôi. Có được tiền thì chúng tôi lập tức thả người, không bao giờ xuất hiện. Bằng không, ngày mai bà chỉ có thể gặp lại con gái của mình phơi thây nơi hoang dã. Một cô bé xinh đẹp như vậy, tôi sẽ không đảm bảo những người khác sẽ không làm ra chuyện gì đó nha!" Ý định uy hiếp là vô cùng rõ ràng. Lưu Tuyết Hoa vừa mới cầm một nắm tóc của Hương Lăng cùng với miếng ngọc bội từ trong chiếc hộp giấy ra. Bà giận đến tay phát run. Năm trăm ngàn, vậy mà còn dám nói là không tham lam?

"Tôi không có nhiều tiền như vậy..." năm đó sau khi bọn họ lấy được tiền, A Vĩ chỉ dùng một ít tiền gọi là cho có chia cho đồng bọn còn bản thân lấy đi phần lớn - dĩ nhiên, sau đó bọn họ đều chết hết. Mặc dù đã dựa vào những gì bà hiểu biết về hắn cùng trí tuệ của mình bà đã thu hồi được một phần, nhưng phần lớn số tiền còn lại lại không biết thất lạc đi đâu. Nói một cách khác thì số tiền đến tay của bà căn bản không còn đến một nửa. Dầu rằng có lấy thì cũng không thể nhiều đến như thế được. Với số tiền năm trăm ngàn đô la này, làm sao bắt bà nôn ra được đây? "Năm đó, hắn... cùng với số phận của anh trai các người giống nhau, đều chết ở... trên tay con đàn bà kia. Còn số tiền kia bây giờ ở nơi nào tôi thật sự không biết. Tôi làm thế nào kiếm được một số tiền nhiều tiền như vậy cho các người bây giờ?"

"Nguyễn thái thái, đây cũng không phải là đàm phán! Tôi nói lại một lần nữa thôi, trước khi trời hừng đông, nếu chúng tôi vẫn chưa thấy tiền thì tôi sẽ đem con gái yêu quí của bà giết chết. Sau đó đem mọi chuyện kể hết cho đại tiểu thư biết. Đến lúc đó bà sẽ biết được là bà chết hay là chúng tôi chết!"

Đối phương dừng một lát rồi lại nói tiếp: "Tốt nhất là bà hãy cầm bút ký vào phiếu chi, nếu không, đến lúc đó cho dù là có tiền cũng không còn nơi để trả, như vậy cũng không tốt!" Đối phương đọc một số tài khoản, sau đó lặp lại thêm hai lần nữa rồi nói: "Trước lúc năm giờ rạng sáng mai, tôi muốn nhìn thấy số tiền này xuất hiện trong tài khoản của chúng tôi, nếu không bà hãy tự gánh lấy hậu quả." Rồi cúp máy, không cho bà một cơ hội mở miệng.

Tay của Lưu Tuyết Hoa run lẩy bẩy viết lại số tài khoản trong khi vẫn ở ngoài phòng khách. Nghe âm thanh bị cúp máy truyền đến từ chiếc điện thoại, thoáng một cái không thể tự chủ, bà thả mông ngồi phịch xuống trên mặt đất.

Đưa? Hay không đưa?

Nếu đưa cho họ rồi liệu mọi chuyện có thể chấm dứt, đem mọi dấu vết xóa hết? Liệu bọn họ có làm theo như lời họ nói "không bao giờ xuất hiện, cả đời không bao giờ tìm gặp lại nữa" hay không?

Còn không đưa? Đó chính là tính mạng con gái của bà, bà làm không được, bởi bây giờ thứ duy nhất bà còn có chính là Hương Lăng! Chỉ có điều...

Bà trở nên mờ mịt.

Thời gian cứ từng giây từng phút trôi đi. Đó là một khoảng thời gian vô cùng gian nan, khi thì chậm chạp trôi qua, khi thì phi như bay. Nó giống như đang cùng tính mạng chơi trò kéo cưa vậy: ngươi yếu, thì nó mạnh, ngươi mạnh, nó thì lại càng mạnh hơn. Nó làm cho người ta trừ cúi đầu chấp nhận đầu hàng ra thì không còn kiếm đâu ra sức lực để kéo tiếp! Lưu Tuyết Hoa bất lực ngồi dưới đất, chuyện cũ cứ thế lần lượt, lần lượt hiện lên, người chồng ôn nhu nhưng bất lực, tình nhân ác độc nhưng giỏi giang, đứa con gái đáng yêu...

Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua không biết đã bao lâu. Chợt ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, thanh âm không lớn, chỉ vang lên hai tiếng rồi không có động tĩnh gì nữa.

Lưu Tuyết Hoa kinh tâm táng đảm, cả người run rẩy mà đi ra mở cửa, chỉ thấy trên mặt đất đặt một túi đồ vật. Bà không kịp nhìn xem hành lang có người hay không mà vội vàng mở ra xem ngay tại chỗ, sau đó chỉ nghe thấy một tiếng "A!" chói lói. Chiếc túi trên tay bà cứ vậy mà rơi xuống trên mặt đất, chỉ thấy trong cái túi bị mở ra là một bộ quần áo nhuốm đầy máu. Đây chính là bộ quần áo Nguyễn Hương Lăng đã mặc trước khi ra khỏi cửa!

Điện thoại lại vang lên. Lưu Tuyết Hoa bò về phía chiếc điện thoại di động, một giọng nói lãnh khốc vang lên: "Nguyễn Quá, thời gian cũng không còn nhiều nữa. Xin bà đừng bỏ lỡ a! Nếu không tiếp theo sẽ là cánh tay của con gái yêu quí của bà, đến lúc đó sẽ không còn vận may nữa!"

"Các người đã làm gì nó?"

Đầu bên kia điện thoại chỉ hừ lạnh một tiếng, không thèm nói thêm một lời nào. Cúp.

Lưu Tuyết Hoa choáng váng!

2

Ôn Quả Nhiên đem mirro trả lại cho nhân viên kỹ thuật, cậu hỏi Cẩm Vô Song: "Lão bản, liệu bà ta có mắc bẫy hay không?"

Cẩm Vô Song trơ tráo bĩu môi: "Chẳng lẽ như thế vẫn chưa đủ?"

"?" Trong mắt Ôn Quả Nhiên xuất hiện cái dấu chấm hỏi thật to, thế nhưng Cẩm Vô Song không trả lời cậu. Ôn Quả Nhiên nhún nhún vai, tính lão bản của bọn hắn thì vốn chỉ thích nói đến một nửa rồi lại thôi như vậy. Cậu lại hỏi: "Tiểu Phỉ Thúy không sao chứ?"

Cẩm Vô Song dùng ánh mắt thản nhiên liếc nhìn cậu một cái sau đó mới gật đầu: "Vô Hà đã cứu được cô ấy ra rồi."

Ôn Quả Nhiên thở phào một cái. Kể từ sau khi Tiểu Phỉ Thúy bị mất tích đến giờ, trong lòng cậu vẫn luôn lo lắng không thôi: "Vậy để tôi đi xem cô ấy một chút."

"Không được!"

Ôn Quả Nhiên nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc: "Vô Hà đưa cô ấy trở lại nhà tôi rồi."

"?" Một lần nữa Ôn Quả Nhiên không sợ chết lại dùng ánh mắt "long lanh nước, chớp lia lịa" mà nhìn cái vẻ mặt lãnh đạm kia của lão bản, ý đồ của cậu là làm cho lão bản vì rủ lòng xót thương mà giải thích cho cậu biết, tại sao đúng lúc này lại cho Tiểu Phỉ Thúy phải về nhà cô ấy. Sự thật chứng minh: lão bản Cẩm của cậu trừ có đôi khi ăn chiêu giả chết, giả bộ đáng thương của cô nàng nào đó ra thì với những người khác đều là ngó lơ. Thanh niên Ôn rất buồn bực, lão bản, cô có phải xem lời như vàng như vậy được hay không. Hứt hứt hứt, thật là đáng ghét! Ôn Quả Nhiên không gặp được Tiểu Phỉ Thúy, lại buồn ngủ nên cậu ngáp một cái rồi nói: "Tôi đi ngủ đây. Ừm, tôi còn phải đi xem Giang đại hiệp một chút đã." Đồng chí Giang bị đánh cho bất tỉnh nằm ở trong phòng tài liệu của công ty. Cô có hiện tượng não bị chấn động, theo yêu cầu của bác sĩ thì còn phải ở lại quan sát thêm. Thanh niên Ôn vẫn vô cùng lo lắng cho cô, thế nên dù rằng rất là bất đắc dĩ, nhưng bây giờ cũng không còn việc gì phải làm, mặc dù buồn ngủ sắp chết, cậu vẫn cảm thấy nên đi nhìn đồng chí chiến hữu một chút thì mới an tâm được.

Cẩm Vô Song gật đầu, vẻ mặt giống như đang suy tư điều gì. Thanh niên Ôn không dám quấy rầy cô nữa nên cậu bước ra cửa, nhưng vừa đi tới cửa thì cậu lại quay đầu lại, thật giống như có cái gì xẹt qua đầu óc thế nhưng lại không làm sao nghĩ ra được đó là cái gì, đành bỏ qua. Khi đi tới bên ngoài sòng bạc cậu mới nhớ ra điều mình muốn nói ban nãy là cái gì, nhưng thấy lúc này đã quá trễ, bèn lắc đầu, thôi bỏ đi.

Tiểu Phỉ Thúy là người thông minh tuyệt đỉnh như vậy, lão bản lại "lợi dụng" cô ấy như thế này, đối với tình cảm hai người... Sẽ thật sự là không có chuyện gì hay sao?

Cậu cảm thấy trong lòng hết sức nghi ngờ. Khi gặp Giang đại hiệp, cậu mang vấn đề này bát quái cùng Giang đại hiệp. Đầu của Giang đại hiệp quấn vài vòng băng trắng đi theo đồng chí Ôn bữa ăn khuya "Thượng cống*". Cho tới tận bây giờ, thật ra thì cô cũng không biết vì sao mình lại bị tập kích, cũng không biết lão bản Cẩm làm thế nào để "tính kế" lên người Tiểu Phỉ Thúy. Đồng chí Ôn thì lại có tật giật mình khi quay người nhìn bốn phía chung quanh rồi sau đó mới lén lén lút lút mà đem đầu đuôi câu chuyện đã xảy ra trước đó kể lại cho Giang Thập Nhất nghe, theo cách giản lược nhất. Cậu hàm hồ cho rằng, dù cho Giang Thập Nhất có nghe được đi chăng nữa thì cũng sẽ chỉ là nửa hiểu nửa không.

Thế nhưng cô là người thông minh, biết bên trong ẩn tình rất sâu, Ôn Quả Nhiên lại cũng không thể đem mọi chuyện kể hết cho cô nghe được. Cho nên cô tự mình tiêu hóa mọi chuyện sau khi cho bộ não hoạt động hết công suất, khi cảm thấy mọi chuyện cũng đã hiểu ra chừng bảy tám phần gì đó rồi mới mở miệng. Cô hỏi: "Cậu vẫn còn nhớ chuyện lão bản của các cậu bị đau bụng đi ngoài gần chết đó chứ?"

* Thượng cống: Dâng nạp thứ được ưa chuộng.

Mặt của Ôn Quả Nhiên đen lại. Giang Thập Nhất cười hì một cái: "Đúng thế, có cừu oán phải trả mới là tính cách của cô ấy. Không nên đem tương lai nghĩ ngợi nhiều làm gì cho mệt, cậu bé! Nhân gian vốn là hiểm ác như vậy mà!"

Mặt của Ôn Quả Nhiên còn đen hơn nữa: "Khi đó không giống bây giờ a. Khi đó họ... Bây giờ họ..." Cậu không nói gì thêm được nữa! Tiểu Phỉ Thúy mới chính là người đại diện của kẻ tiểu nhân có thù tất báo a. Nếu đối phương là người yêu thì khả năng lúc xuống tay cũng sẽ nhẹ tay một chút, nhưng lúc nên xuống tay thì sẽ không nương tay a!

"Bởi vì quan tâm đến người đó cho nên mới phải so đo hơn thiệt a. Chẳng lẽ cậu sẽ quan tâm đến một người đi đường giáp hay sao?" Giang Thập Nhất dùng ngữ khí thâm trầm đầy cái vẻ "tôi đã sớm nhìn thấu rồi" nói: "Hãy chờ xem, cuộc một cây dưa chuột, lão bản Cẩm sẽ không sung sướng gì trong những ngày sắp tới đâu!"

Ôn Quả Nhiên nhè nhẹ thở phào một cái. Trong khi nói về chuyện này cậu phát hiện ra rằng, nếu các cậu cũng đã nghĩ đến, thì đương nhiên lão bản của các cậu cũng đã nghĩ đến. Nếu lão bản đã quyết định làm như vậy thì rõ ràng là có lý do của cô ấy, người ngoài còn biết nói cái gì đây. Sau đó hai người lại bàn sang việc khác thêm khoảng chừng nửa giờ thì Ôn Quả Nhiên chào Giang Thập Nhất để ra về. Cậu nói với Giang Thập Nhất là hãy cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, không cần phải lo lắng gì về tiền thuốc thang, lão bản các cậu đã lo lắng hết thảy rồi, ngoài ra nhân cơ hội này còn có bệnh gì thì chữa trị cho hết luôn đi. Vì thế mà cậu bị Giang Thập Nhất ghét bỏ mà nhổ nước miếng đánh "phi" một cái!

Sáng ngày hôm sau, Ôn Quả Nhiên mang một bữa ăn sáng thật thịnh soạn đến thăm hỏi Giang Thập Nhất rồi trở về đi làm. Kết quả, lão bản của cậu lại đi đâu mất tăm mất tích. Ngày hôm qua hai vợ chồng Nguyễn gia rống cậu đến kinh tâm táng đảm vậy mà bây giờ cũng không thấy đâu. Mà Nguyễn Hương Lăng cũng đã được thả trở về - Vì Ôn Quả Nhiên đã biết chuyện gì xảy ra, nên bây giờ nhìn thấy cô được thả trở về thì cũng biết rằng lão bản đã đạt được mục đích. Chỉ là mới sáng sớm mà bọn họ đều cùng mất tăm mất tích, vậy họ đã cùng nhau đi nơi nào?

Đến xế chiều Ôn Quả Nhiên mới biết được, Tiểu Phỉ Thúy bị ngã bệnh, Cẩm Vô Song đi xem cô ấy, hai vợ chồng Nguyễn Chí Mạnh vì lo lắng nên cũng đi theo.

Chuyện Cẩm Vô Song cùng hai vợ chồng Nguyễn Chí Mạnh trao đổi với nhau những gì cậu không biết rõ ràng lắm, nhưng theo lời hai vợ chồng Nguyễn Chí Mạnh nói với người Nguyễn gia thì cậu cũng nắm được chút ít. Đại loại là: Tiểu Phỉ Thúy cùng lão bản Cẩm giận dỗi, nên rời nhà trốn đi, bây giờ cũng đã tìm được người rồi nên họ đi xem một chút. Đã để cho mọi người phải lo lắng rồi, bây giờ đã đến lúc mọi người phải lên máy bay trở về. Vẫn còn một vài người muốn ở lại để du ngoạn nữa, nhưng ngay lập tức những người này liền bị nghiêm cấm! Đến giữa trưa, người của Nguyễn gia lên máy bay được thuê riêng cùng trở về X thành.

Lúc họ gần đi, Ôn Quả Nhiên có nhìn thấy Lưu Tuyết Hoa. Sắc mặt của bà ta trắng bệch, trên mặt dường như vẫn còn vương lại nỗi nghi ngờ hoang mang không thể che dấu. Mọi người chỉ biết là Tiểu Phỉ Thúy mất tích, còn đối với Nguyễn Hương Lăng cũng không chú ý nhiều lắm, cho nên việc cô biến mất hoặc tái xuất hiện cũng không làm nên cái gợn sóng nào. Sau khi bị đánh ngất rồi mang đi, cô vẫn ngủ mê man, đến khi tỉnh lại thì đã ở tại khách sạn, nên cũng không hề biết chuyện gì đã xảy. Mặc dù Lưu Tuyết Hoa cực kỳ lo lắng nhưng cũng không dám cùng cô nhiều lời, chỉ bịa chuyện cho có mà giải thích qua loa rồi cho qua. Những người khác lại không hề giải thích với bà chuyện gì đã xảy ra, cho nên cho đến tận lúc ra đi, bà vẫn đầy một bụng nghi ngờ. Bà muốn đi tìm Tiểu Phỉ Thúy để hỏi nhưng đã bị những người khác nghiêm nghị quát bà ngưng lại, vì vậy bà cũng không biết làm thế nào nữa, đành phải theo mọi người trở về nhà.

Mặc dù chỉ ngắn ngủi có một đêm, vậy mà đã xảy ra rất nhiều chuyện, biết rõ nội tình lại không có mấy người, ngay cả hai vợ chồng Nguyễn Chí Mạnh cũng không rõ ràng lắm. Ôn Quả Nhiên cũng hiểu rất rõ, việc này không thể hé miệng. Bởi những việc làm này của họ, theo luật pháp mặt mà nói, cũng là trái pháp luật: nào uy hiếp, nào vơ vét tài sản, lại còn đe dọa, bắt cóc. Chừng đó cũng đủ ném cả bọn vào trong nhà tù mà ngồi xổm nhiều năm rồi, cho nên, tốt nhất vẫn là nín lặng mà chôn tận đáy lòng đi! Cũng vì thế mà thanh niên Ôn tao nhã của chúng ta sinh ra một loại cảm giác đau buồn của "cao ngạo không thắng hàn", "độc cô cầu bại", "trứng trứng"!*

* Bạn nào biết chỗ này nghĩa là gì thì giải thích dùm edit với nha. Hì.

Trong lòng Ôn Quả Nhiên tự nhủ: chân lý luôn được nắm giữ ở trong tay rất ít người, chân tướng cũng thế!

Tác giả có lời muốn nói: Các đồng chí, tui đã trở về!

Đây hơn một tháng qua, xảy ra rất nhiều chuyện, ôi, thật là một lời khó nói hết.

Có đồng chí hỏi, không phải là cậu từng nói là sẽ không đi làm đấy sao, sao bỗng nhiên lại đi làm?

Đó là bởi vì thời gian trước khi đang đi tìm phòng ốc thì vô tình phát hiện người bố cáo tuyển người làm. Vì thế mà đi theo hỏi một chút, kết quả là thành. Tui cứ nghĩ rằng công việc nhàn rỗi, lời ít tiền, còn có thể tiếp tục viết, rất tốt a, phải đi thôi. Sau đó mới biết được cỡ nào hố uốn éo -- bởi vì không có gì tìm việc làm kinh nghiệm, cũng không biết hỏi gì đó, nghe nói "nghỉ ngơi như bình thường" thì quá ham. Kết quả, một tháng chỉ được nghỉ hai ngày, lúc ấy thấy công việc coi như nhàn rỗi dễ dàng, nghĩ rằng cho dù giờ làm việc dài một chút, thời gian nghỉ ngơi thiếu chút thì cũng nên gắng chịu.

Kết quả, ta đi làm không đượcbao lâu, nữ kia đồng nghiệp lại đi mất, công việc hai người, bây giờ chỉ đè đến trên người một mình tui. Bởi vì đi làm không bao lâu, có chút nước chảy chưa quen thuộc, hoặc là do tui dựa theo chính cái kia đồng nghiệp khuyên, kết quả lão bản không hài lòng, thường xuyên mắng tui, nói cả ngày không biết đang suy nghĩ gì, xx ở thời điểm lại không học balbalba, hoặc là có lúc chính hắn viết sai danh sách, tui dựa theo danh sách hắn cho mà đánh ra, vạy nhưng hắn lại mắng tui không mang theo mắt, cảm giác hết sức bất đắc dĩ.

Điều làm tui chịu không nổi, là phòng làm việc có camera, hợp với hắn máy tính cùng di động, ta là biết có camera, chỉ là vẫn cho đây chỉ là đồ "Trang sức", bởi vì thấy trước kia đồng nghiệp vẫn rất bình tĩnh trên mặt đất lưới nhìn Taobao nói chuyện phiếm xem ti vi gì đó, làm cho tui ảo giác, đến một ngày lão bản mới nói: "Cô cho rằng tôi không biết cô làm cái gì sao, cho dù tôi không có mặt ở phòng làm việc, tôi cũng biết cô làm gì, có muốn tôi đem băng ghi hình ra cho cô xem hay không". Cảm giác tui lúc đó thật quá kinh khủng, lúc ấy vừa nghe xong tay chân run rẩy, sau lưng một thân mồ hôi lạnh, chỉ muốn dưa tay lên lau một chút mồ hôi đang chảy ra, hay là gãi gãi đầu gãi gãi ngứa gì đó đều có thể bất cứ lúc nào làm cho người ta nhìn thấy, trong lòng cảm thấy hết sức khổ sở. Khi đó đã muốn bỏ việc rồi, song lại nghĩ tới việc nếu như tui bỏ việc (bọn họ không thế nào biết sử dụng máy tính), người ta đánh đơn làm biểu thì làm sao đây? Bỗng nhiên bỏ việc, người ta lại không tiếp nhận thêm người, như vậy thì giống như thật không tốt, thì hết sức do dự (tui thật là có bệnh a ~o (╯□╰)o~ bằng hữu tui cũng nói tui khờ ~ tha thứ tui đây loại tự cho là đúng sao ~ a cửa). Sau lại nghĩ, tui đã đi làm cho hắn một tháng ròng, tui cũng không đâu mắc nợ hắn cái chi, liền quyết định vẫn đi làm tiếp. Kết quả ngày đó đi làm, lại bị hắn hung hăng mắng thật nhiều lần, còn là mắng ngay trước mặt khách nhân, ta thiếu chút nữa là phát khóc, lần này thật là thật sâu cảm nhận được đi làm là không dễ dàng a ~~ Công việc trước kia, không phải vì lão bản quá tốt, chính là công việc quá tốt, chẳng qua là do chưa từng chịu qua gian khổ. Ở đây hơn một tháng, các loại tư vị đều đã cảm nhận được ~~ bởi vì bỗng nhiên bị mắng mấy lời cay đọc kia, tui liền bỏ việc mà không có chút nào gánh nặng trong lòng nữa ~ cầm tiền lương ~ gởi một phong coi như là thư từ chức, vậy là đi thẳng ~ khi đi ra khỏi cánh cửa của nơi làm việc, có cảm giác vừa dễ dàng lại vừa chua xót ~

╮ (╯▽╰)╭╮ (╯▽╰)╭

Ngủ hai ngày, cảm giác sống lại!

~

Edit: Mình yêu hai người bạn này của Tiểu Phỉ Thúy quá, dù khi chơi với cô bạn vàng này hai người toàn phải chịu thiệt: bị ăn mất quà vặt, bị tra tấn bằng roi, bị đánh gậy... Càng thêm trân trọng tài hoa của tác giả.

Tui vẫn luôn thắc mắc về cái tên Thập Nhất (11 = nhị, ngốc nghếch) của Giang đại hiệp. Nó không đúng với bạn ấy chút nào nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play