Ngoài cửa sổ tiếng gió gào thét không thôi, nó mang đến cho căn phòng một luồng khí lạnh lẽo không tả được thành lời. Vì bị đông lạnh mà tỉnh dậy, Tiểu Phỉ Thúy cố gắng xê dịch thân thể đang mất đi sự linh hoạt thường ngày của mình. Và đến lúc này cô mới phát hiện ra là mình đang bị trói - sự phát hiện này khiến cho cô, trong nháy mắt, trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều. Tiểu Phỉ Thúy không hiểu là chuyện gì đang xảy ra với mình, nhưng có một sự thật rất rõ ràng: cô đang rơi vào thảm cảnh! Cô cố gắng làm cho hơi thở của mình ổn định hơn một chút, khoang miệng và chóp mũi đều đọng lại dư vị của một thứ mùi vị khó ngửi. Đối với loại mùi vị này thì cô cũng không xa lạ gì, cách đây không lâu cô đã dùng chính thứ thuốc có mùi này để bịt mũi của một cô em họ của mình. Tiểu Phỉ Thúy thật phiền muộn khi nghĩ rằng hóa ra chuyện báo ứng này lại đến sớm như vậy. Một luồng ánh sáng đột nhiên chiếu thẳng lên mặt, làm cho Tiểu Phỉ Thúy không thể mở mắt ra nổi. Phải mất một lúc lâu, sau khi có chút thích ứng cô mới hơi hé mắt ra, thế nhưng cái gì cũng không nhìn thấy - rõ ràng là cô ở ngoài sáng còn kẻ địch thì ở trong tối!

"Có biết tại sao mày phải ở chỗ này không?"

Một giọng nữ trầm thấp lên tiếng hỏi. Tiểu Phỉ Thúy cảm giác giọng nói này có chút quen thuộc, phảng phất như đã nghe qua ở đâu đó nhưng nhất thời nhớ không nổi, vì thế mà cô lập tức lắc đầu. Bên cạnh liền truyền đến một tiếng quát: "Nói chuyện!"

Tiểu Phỉ Thúy cũng vô cùng thức thời mà trả lời: "Không biết!"

"Mày còn nhớ một người có tên là Vương Kiến Hoa chứ?"

Tiểu Phỉ Thúy sửng sốt mất một lúc. Bây giờ thì cô không biết nên nói "còn nhớ" hay là "không biết" mới đúng, vì thế mà cô liền trầm mặc. Cái giọng nam quát mắng cô lúc trước lại rống lên: "Nói!" Hiển nhiên đây là kẻ chịu trách nhiệm làm chân chó, nếu cô không nghe lời thì chắc chắn là sẽ bị đánh. Tiểu Phỉ Thúy hướng tới kẻ đó cố gắng nhìn rõ hơn một chút thế nhưng chỉ mơ hồ nhìn ra đó là một người có vóc dáng không cao lắm, còn lại thì không nhìn ra vật gì cho cụ thể cả. Cô rất muốn biết những người này muốn gì ở cô, vì thế cô lắc lắc đầu cố gắng bình tĩnh lại. Thế nhưng đầu óc của cô lại không chịu nghe lời. Mà lúc này dòng hồi tưởng lại quay trở lại hình ảnh người đàn ông kia ngã xuống, hướng về phía cô đang co rúc mà dùng hết khí lực gầm lên: "Chạy đi, chạy mau..."!

Hắn đã nói với cô về cái tên của hắn, gọi là Vương Kiến Hoa, cô biết và cô không hề quên - nếu như quên được thì có lẽ đã không có ngày hôm nay! Cô nghĩ như vậy. Trong lòng cô lại trở nên lạnh lùng.

"Vậy mà cô lại không còn nhớ. Chính cô đã hại chết anh ấy!" Đối phương giống như là sớm đoán được câu trả lời của cô vì thế mà người đó nghiến răng nghiến lợi nói, trọng giọng nói toát lên sự cừu hận cùng oán khí dù không nói thành lời. Tiểu Phỉ Thúy bình tĩnh lắng nghe, trong lòng không khỏi cười lạnh, là cô hại chết anh ta sao? Anh ta đã bắt cóc cô, cuối cùng chính anh ta bị chết thảm, tại sao bây giờ lại trút hết tội lỗi lên đầu cô? Đây là cái đạo lý gì vậy?

"Thật ra năm đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao bọn họ đều chết hết mà cô vẫn còn sống? Cô chính là yêu tinh hại người! Cô đã làm thế nào hại để hại chết bọn họ, nói đi!" Giọng cô gái kia càng lúc càng kích động, giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên xé toạc người cô ra vậy. Tiểu Phỉ Thúy cảm thấy không một chút sợ hãi, ngược lại còn tràn đầy khinh miệt: "À, thì ra cô chính là người thân của bọn cướp kia, bây giờ tới tìm tôi để báo thù? Cái từ báo thù này cũng thật là hay ho. Tôi vốn là người bị hại, vậy mà lại bị biến thành kẻ hại người, lý lẽ này cũng thật là thú vị đấy chứ!" Tiểu Phỉ Thúy cười lạnh: "Đã bắt cóc người khác lại còn cho là mình có lý, người vô sỉ đến mức độ này thì cũng thật là hiếm thấy!"

"Mày..." Cô gái kia bị chọc cho tức giận đến phát run lên, cả người cô ta chồm về phía trước giống như thể muốn nhào tới mà liều mạng cùng Tiểu Phỉ Thúy, nhờ thế mà cô nhìn thấy một gương mặt lướt qua trước ngọn đèn. Đó là một khuôn mặt gầy gò, vàng vọt, xương gò má cao, hốc mắt sâu, rõ ràng là khuôn mặt đặc thù của vùng người ở vùng sơn địa --

Xem ra vẻ mặt này so với vẻ mặt của người đàn ông kia có nhiều nét tương đồng, chính xác hơn là vô cùng giống nhau. Khi người đàn ông kia ngã xuống trên mặt đất, ông ta đã hướng về phía cô thều thào nói: "Này, tôi nói này đại tiểu thư... Chúng ta... Có muốn làm giao dịch hay không?"

"Cứu.. cứu.. em gái của tôi... Tên nó gọi là... Xuân Hoa."

"Chạy đi... Chạy mau! Chạy!"

...

...

Trong phút chốc cô bỗng trở nên hoảng hốt. Có rất nhiều hình ảnh trở lại qua đi trong đầu óc với đủ loại cảm giác thống khổ. Cô như có cảm giác đầu óc của mình lúc này chẳng khác gì nước lạnh đổ lên lửa vậy, ở đó nước sôi lên xèo xèo khi gặp phải lửa: đó là sự đối địch giữa khát vọng sống với nỗi sợ hãi phải bỏ mạng, nỗi sợ hãi khi phải chạy trối chết, nỗi sợ hãi bị truy đuổi... Các nỗi sợ hãi như đủ sức dời non lấp biển cùng ập đến khiến cho cô cảm thấy ngạt thở, hơi thở cũng trở nên hỗn loạn. Nỗi sợ hãi kéo theo ký ức, nỗi khổ ải đó khắc cốt ghi tâm trong thân thể của cô. Vì vậy mà bây giờ toàn thân của cô run lẩy bẩy không thể tự chủ được. Nhưng đột nhiên một cảm giác đau đớn đưa cô trở về thực tại, một người đàn ông thấp lùn nhưng cường tráng hung hăng đạp lên đùi cô một đạp. Sức mạnh của cú đạp này làm cho cô đau đến tức thở, đồng thời cũng làm cho cô tỉnh táo trở lại. Cô tự nói với mình phải bình tĩnh, rằng cô không phải chỉ có một mình, phía sau cô ngoài Nguyễn gia còn có A Song, cô sẽ không chết được! Khi cô nghĩ đến Cẩm Vô Song, trong lòng chợt dâng lên một luồng dũng khí. Cô muốn cùng A Song kết hôn, cô vẫn còn chưa kết hôn mà! Tại sao mình lại có thể dễ dàng chết như vậy được?

Cô sẽ không để mình chết! A Song sẽ đến cứu cô!

Nhất định là như vậy!

Trong khi cô đang tự nói với mình như vậy thì đột nhiên cảm thấy có chút gì đó không ổn, còn không kịp nghĩ ra tại sao thì gã đàn ông kia lại dùng hết sức đá cô liên tiếp mấy cú nữa làm cho cô đau đến mặt mày nhăn nhúm biến dạng. Tiểu Phỉ Thúy dùng vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt giết người nói với gã đàn ông kia: "Mày dám đánh tao?"

"Đánh mày thì thế nào? Mày bị đánh là đáng đời, mày là cái đồ đĩ thõa thối tha. Mày đã hại chết đại ca của bọn tao còn dám mạnh miệng? Để tao xem mày còn mạnh miệng đến đâu --" Gã lại giơ chân lên nhè trên người của Tiểu Phỉ Thúy mà đạp tiếp. Tiểu Phỉ Thúy nghiến răng, nói ra từng chữ từng câu giống như là lời thề: "Mày dám đánh tao thì ta sẽ đánh cho răng của mày rơi đầy đất!"

Gã đàn ông cười lạnh: "Mày hãy giữ được mạng sống rồi hãy nói!"

Tiểu Phỉ Thúy cười lạnh: "Đúng là đồ ngu xuẩn! mày cho rằng tao là ai? Những người giống như tao không có đến năm sáu người hộ vệ mà dám đi ra khỏi cửa sao?"

"Mày cho rằng chỉ bằng chúng mày ở đây mà có thể bắt cóc được tao? Chẳng qua là chúng mày bị người lợi dụng rồi, có thấy sợi dây chuyền tao đang đeo trên cổ này không? Bên trong chính là chứa phương tiện định vị thông qua vệ tinh. Vô luận tao đi tới chân trời góc biển nào, họ cũng có thể dễ dàng tìm ra được tao! Tao khuyên chúng mày tốt nhất là nên thả tao ra ngay, nếu bây giờ chúng mày thả tao ra thì nhiều nhất cũng chỉ là tội bắt cóc, cố ý thương tổn cùng đe dọa, nếu không, lâu hơn một lúc nữa thì tao cũng không biết sẽ kết cho chúng mày thêm cái tội danh gì nữa!"

"Mày đừng có giả bộ nữa! Dám lừa gạt ai đây hả!" Trên mặt gã đàn ông như chợt lóe lên vẻ do dự nhưng gã vẫn tỏ ra ta đây cường ngạnh. Thấy vậy tiếng cười của Tiểu Phỉ Thúy càng lạnh lẽo hơn: "Trước khi chúng mày bắt được tao thì hẳn đã biết tao là ai. Biết lời nói của tao là của người như thế nào thì hẳn phải biết những gì tao nói đều không phải lời nói đe doạ suông."

"Kể từ sau lần tao bị bắt cóc, mỗi lần tao đi ra khỏi cửa đều sẽ có không ít hơn năm sáu hộ vệ đi theo. Ở sòng bạc mặc dù không đến mức khoa trương như vậy nhưng cũng có hai người trở lên theo chờ sẵn bên ngoài, mà họ đều là người chuyên nghiệp. Cứ như chúng mày bây giờ, đừng nói hai người, chỉ một trong số đó chúng mày cũng không đánh lại nổi. Chúng mày có bao giờ nghĩ đến vì sao chúng mày lại dễ dàng trói được tao không hả. Bởi vì đó chỉ là âm mưu, là họ cố ý nhường một bước! Đây là chúng mày tự cho chính mình có bản lĩnh thông thiên, hay là gặp may mắn? Đừng có ngu xuẩn như vậy chứ!"

Sắc mặt của cô gái kia rất khó nhìn: "Chờ bọn chúng tìm được tới thì mày cũng đã chết rồi!"

Tiểu Phỉ Thúy dùng vẻ mặt thật trầm tĩnh mà nhìn cô ta: "Năm đó khi tao bị bắt cóc rồi bị giam trong một căn phòng nhỏ ở dưới đất, bọn họ một ngày đưa cho tao hai bữa, mỗi lần đều là mì tôm, mỗi lần ăn tao đều cảm thấy muốn ói. Nhưng lúc đó tao đã nghĩ phải vì mạng sống của mình, cho nên vẫn tiếp tục ăn, dù cảm thấy ghê tởm vẫn ăn. Bọn họ thỉnh thoảng sẽ dùng báo chí, hoặc là bìa tạp chí hoặc là tờ bên trong gì đó để gói mỳ tôm cho tao ăn. Có một lần là anh trai của mày đưa đồ ăn cho tao, hắn dùng một phần tờ báo bị xé đi để bọc một cái đùi gà đưa cho tao -- "

Cô gái kia nghe thấy cô nói tới anh trai của mình thì lặng yên nghe, vậy mà Tiểu Phỉ Thúy vừa nói đến đó lại bỗng nhiên ngừng bặt, vì vậy cô ta tàn bạo trợn mắt nhìn cô. Tiểu Phỉ Thúy nói tiếp: "Trên báo chí viết một cái tin tức, có một người Trung Quốc vừa đoạt chức vô địch trong giải thi đấu quốc tế về bài Poker -- người đó bây giờ là lão bản của sòng bạc Vương Miện, gọi là Cẩm Vô Song, là bạn gái của tao. Có thấy dây chuyền trên cổ của tao đây không? Nó chính là do chị ấy đưa cho tao. Chị ấy biết tao là người hay gây phiền toái, sợ tao gặp chuyện không may, cho nên đã tặng tao sợi dây chuyền chứa phương tiện định vị thông qua vệ tinh này, để cho tao làm vật tùy thân bên người. Vì thế, bất kể tao tới chỗ nào thì chị ấy cũng có thể tìm được tao cho dù là bất cứ lúc nào -- "

"Đã từng xem qua «Tây du ký» rồi chứ? Có biết tại sao mà bao nhiêu con yêu quái đều không ăn nổi thịt của Đường Tăng hay không? Kia là bởi vì bọn hắn quá dài dòng, nói nhảm quá nhiều. Nếu như ngay từ khi vừa mới bắt được, chúng mày cho một dao đâm lút người tao thì còn làm được cái việc mà chúng mày gọi là 'báo thù' cho anh trai, còn bây giờ..." Cô cười lạnh ra cái vẻ "chúng mày đã biết kết cục rồi đấy"!

"Chị..." Người đàn ông thấp lùn mà cường ngạnh kia tỏ ra căng thẳng liếm liếm đôi môi: "Bây giờ chúng ta hãy giết chết cô ta đi!"

Cô gái kia không thèm để ý tới hắn mà lại nhìn Tiểu Phỉ Thúy lạnh lùng nói: "Tao không có ý định sống! Tao đã chọn đồng quy vu tận, dù có như thế nào thì tao vẫn thỏa mãn!"

"Vậy thì thật là đáng tiếc! Tôi vốn nghĩ rằng cho dù là thập tử nhất sinh, thì mỗi người cũng phải biết trân quí tính mạng của mình!"

"Mày vừa nói cái gì?" Cô gái kia lớn tiếng hỏi.

Tiểu Phỉ Thúy nhìn cô và nói bằng cái giọng chắc chắc: "Cô giết không được của tôi!"

"Trừ phi bây giờ các người bắn một phát vào đầu tôi, còn không, cho dù là ai đứng trước mặt tôi thì tôi cũng sẽ giết chết cô!"

Tiểu Phỉ Thúy nhợt nhạt cười, cô cố cử động thân mình để gắng gượng ngồi dậy nhưng không thành công, vì thế mà quyết định nằm xuống. Cô nhìn lên phía đỉnh đầu vẫn đen thui nói: "Sao các người còn chưa động thủ?"

"Tao muốn biết năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tao muốn biết chân tướng sự việc?"

"Chân tướng? Chân tướng chính là bọn họ bắt cóc tôi, sau đó nội bộ đấu đá nhau cuối cùng đều chết hết."

"Vậy tại sao mày vẫn sống?"

"Vậy còn cô nghĩ cô vì cái gì mà tồn tại?"

"Đại tỷ, đừng dài dòng với cô ta làm gì nữa, đạp chết cô ta đi là được rồi!" Người đàn ông thấp lùn kia lại muốn tiến lên đạp Tiểu Phỉ Thúy tiếp, cô gái kia đưa tay ngăn cản hắn lại: "Mày nói vậy là có ý gì?"

"Xuân Hoa, cô hẳn đã biết tôi nói vậy là có ý gì rồi chứ?" Tiểu Phỉ Thúy quay đầu nhìn cô ta khẽ cười nhẹ một cái rồi hỏi lại cô ta như vậy. Cô gái kia nghe thấy nhũ danh của mình thì như bị sét đánh: "Mày làm sao lại biết cái tên này?"

"Nếu cô muốn biết năm đó đã xảy ra chuyện gì thì tôi cũng sẽ nói cho cô biết. Vấn đề là tôi không biết cụ thể chuyện đó là như thế nào. Tôi chỉ biết là vì món tiền chuộc mà bọn họ đấu đá lẫn nhau, tên cầm đầu muốn nuốt số tiền đó một mình liền giết hại anh trai của các cô và có lẽ là cùng những người khác nữa, sau đó hắn tìm tới giết tôi. Kết quả là anh trai cô mang súng xuống bắn chết hắn rồi thả tôi ra, cho nên tôi trốn thoát. Đây chính là lý do khiến cho tôi không chết... "

"Vậy còn anh trai tao đâu rồi?"

"Lúc ấy bên trong nhà bốc lửa rất lớn, ông ấy bị thương rất nặng, cho nên bị hỏa thiêu chết!"

"Mày cứ vậy xem anh ấy chết cháy?" Nữ tử không dám tin mà gầm lên. Tiểu Phỉ Thúy cười lạnh: "Tôi không làm vậy được. Chạy trối chết còn không kịp nữa là, nào có nhàn rỗi mà làm chuyện như vậy!"

Cô gái kia vẫn tiếp tục hét lên chói tai: "Anh ấy cứu mày vậy mà mày lại đứng xem anh ấy bị thiêu sống?"

"Cứu tôi? Nếu như không phải bọn họ bắt cóc tôi, việc gì tôi phải cần đến ông ta cứu? Đừng có mà biến sai thành đúng như vậy! Nếu như bọn họ không xuống tay với tôi thì tôi cứ vậy tiếp tục cuộc sống của một công chúa. Tôi sẽ là người vui vẻ hơn bất cứ ai, tiền đồ của tôi sẽ cứ vậy sán lạn, cùng thầy giáo mà tôi tôn kính nhất học tập, hưởng thụ cuộc sống tự do của tôi. Chứ không phải ngày nào cũng đều gặp ác mộng, người trong lòng ngủ bên cạnh mà tôi vẫn cứ muốn đánh chết!"

"Mày là đồ tiện nhân! Mày không biết xấu hổ!" Cô gái kia điên cuồng nhào tới đánh Tiểu Phỉ Thúy, Tiểu Phỉ Thúy lập tức nhè bả vai của cô ta ra sức cắn khiến cho cô ả kia vì quá đau mà kêu la thảm thiết. Tiểu Phỉ Thúy cười lạnh: "Tao mà là tiện nhân thì chúng mày còn tiện nhân hơn nữa. Tao mà không biết xấu hổ, thì chúng mày ngay đến cả mặt mũi cũng không có!"

"Chỉ vì tao ra đời trong giàu sang cho nên phải thành dê béo cho chúng mày làm thịt hay sao? Để chúng mày tùy ý đòi lấy tiền bạc hay sao?"

"Anh tao làm vậy là vì tao, mày làm sao mà biết được!"

"Tại sao tao phải biết? Tại sao tao phải biết?" Tiểu Phỉ Thúy hướng về phía cô gái kia rống càng lúc càng lớn tiếng: "Bởi vì mày có bệnh, cần tiền, cho nên mới vạn bất đắc dĩ bắt cóc tao để đổi lấy tiền tài cứu mày? Mày không nên chết thì chẳng lẽ tao đáng chết? Bởi vì chúng mày cần tiền, bởi vì tao có tiền, cho nên tao nên bị bắt cóc hay sao? Đã là tiện nhân lại còn già mồm cãi láo, rõ ràng làm chuyện xấu rồi vẫn còn cho rằng không ai có lý bằng mình, đã ngụy biện lại còn cho mình là lẽ phải!"

"Không phải là chúng mày đang muốn giết tao hay sao, không phải nên vì anh của chúng mày mà báo thù rửa hận hay sao? Được, vậy mày ra tay đi, để cho tao xem mày có xuống tay được hay không?" Giọng của Tiểu Phỉ Thúy đang sục sôi bỗng nhiên chuyển sang ôn nhu mà cười một tiếng, thanh âm vì vậy mà cũng trở nên uyển chuyển nhu hòa hẳn, cứ như tràn đầy sự nhu tình: "Đừng quên, năm đó chính miệng mày đã nói với tao 'chúng ta là bạn bè thân thiết, tớ sẽ không quên cậu, tớ sẽ nhớ đến cậu suốt cả cuộc đời này'..." Rồi đột nhiên giọng nói của cô lại thay đổi, nhu tình biến thành khinh thường mà cười lạnh: "Được, đằng nào thì mày cũng giết tao, giết người mà mày luôn mồm tuyên bố là bạn tốt của mày! Tao cũng không cần người khác cứunữa! Mày giết được thì cứ giết đi, mày mà giết không được thì tao sẽ không bỏ qua cho mày!"

Cô gái kia vốn đang sục sôi bỗng biến thành ngây người như phỗng. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn vậy mà cô đã phải chịu nỗi khiếp sợ quá nhiều, quá lớn!

Nhưng làm sao lại có thể? Ngày đó bỗng nhiên cô được một người hảo tâm tài trợ, nhờ đó mà cô có thể đi làm phẫu thuật tim. Trước khi vào làm giải phẫu cô đã gặp được một cô bé vô cùng xinh đẹp và đáng yêu vì bị bệnh mà phải nằm viện. Cô bé ấy đã ra sức động viên cô khi nói nhất định giải phẫu sẽ thành công. Người đó còn tặng cho cô một lễ vật - một cái vòng tay tinh xảo nghe nói có thể mang lại cho người đeo may mắn. Sau khi cuộc giải phẫu thành công, cô không còn gặp lại cô bé kia một lần nào nữa, hỏi người ở bệnh viện thì ai cũng đều nói không biết.

Từ đó về sau, cô cũng chưa từng gặp qua người "bằng hữu" kia!

Đối với chuyện này, cô vẫn luôn khắc ghi ở trong lòng, nhưng rất ít khi kể lại với ai, vì thế mà câu nói kia lại càng không bao giờ nhắc đến, vậy tạo sao bây giờ người này lại biết? Cô ta vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc nhìn Tiểu Phỉ Thúy, giọng của cô ta trở nên ngơ ngác: "Mày vừa nói gì? Tại sao mày lại biết?"

"Mày hỏi tại sao tao lại biết hả? Đó là bởi vì người đưa tiền để cho mày làm giải phẫu chính là tao!"

"Đại ca của mày thả tao cũng không phải là thả không, mà đổi lại tao phải cứu mày. Tao đã cứu mày. Lại còn cho mày sinh hoạt phí cho đến khi mày tốt nghiệp đại học. Cho nên, mày nói đi, tao còn thiếu chúng mày cái gì? Nếu nói mắc nợ thì chính chúng mày mới là người mắc nợ tao! Tại sao mày phải ở chỗ này mà ồn ào chuyện báo thù? Mày có tư cách gì nói những lời này?"

"Tao không tin... Tao không tin..." Cô gái kia trở nên hoang mang chỉ biết lắc đầu, không tiếp nhận sự thật này. Tiểu Phỉ Thúy hừ một tiếng: "Cái vòng tay kia là lễ vật của ba ba tao đưa cho tao nhân ngày sinh nhật, chỉ riêng chỗ đá quí gắn trên đó đã có giá trị hơn năm ngàn đô la. Loại vật này, mày cho rằng người nào cũng có thể dễ dàng có? Mày có tin hay không thì tùy mày, chỉ là ngay khi vừa nhìn thấy nó tao đã nhận ra là mày đã đến. Lúc đó tao đã rất hào hứng cho rằng mày là người trọng tình nghĩa. Chỉ vì giữa chúng ta cũng vốn không quen biết nhau, cho nên tao mới không nói gì. Tao thật không thể tưởng tượng nổi là mày lại làm ra chuyện như thế này, đến cái mạng cũng không cần. Anh của mày dưới suối vàng nếu mà biết được, đoán chừng sẽ hối hận đến xanh cả ruột đi, thậm chí vì một người em gái như vậy mà mất đi chính mạng của mình. Bây giờ mày lại còn gán cho tao cái tội hại chết hắn, rốt cuộc ai mới là người hại chết hắn? Là mày hay là tao? Chính là mày đấy! Nếu như không phải vì mày, hắn cũng sẽ không tham gia vào một việc làm mạo hiểm như vậy. Nếu như không phải vì mày thì hắn sẽ không phải chết, mà lại còn bị chết oan uổng như vậy!"

Cô gái kia vì bị kích thích mà gào lên: "Không phải như vậy! Là mày, là mày đã hại chết anh ấy, là mày thấy chết mà không cứu! Là mày! Tất cả đều do mày mà ra!"

Gã đàn ông thấy thế lại nhào lên định đánh Tiểu Phỉ Thúy,. Tiểu Phỉ Thúy hét lớn một tiếng: "Đứng lại!"

Gã đàn ông vừa vung chân đã bị khựng lại, Tiểu Phỉ Thúy nhìn thấy bên thái dương của hắn có một đốm sáng màu đỏ thì cười lạnh: "Mày còn cử động một lần nữa thì đầu mày khó tránh khỏi bị nở hoa. Đây hoang sơn dã lĩnh*, muốn chôn một cái thi thể thật sự quá dễ dàng, đến lúc đó ngay cả khóc mày cũng không còn nước mắt!"

"Mày hãy thôi nói hươu nói vượn..."

"Có phải tao đang nói hươu nói vượn hay không thì mày cứ xoay người xem một chút là biết ngay. Súng bắn tỉa ở bên ngoài đang đối diện chính trên người mày kia kìa, lấy đâu ra giả bộ đây!"

* Lĩnh: Đỉnh núi.

Gã đàn ông sợ hãi từ từ quay đầu lại thì thấy một đốm sáng màu đỏ trên người mình, hắn hoảng sợ gọi: "Chị ơi!"

Ả kia bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt đã trở nên bình tĩnh, lạnh lùng, ngay cả giọng nói cũng thế: "Cho dù chúng tao đều chết hết, nhưng có thể kéo được cả mày chôn cùng thì cũng coi như đạt được ước muốn rồi!"

"Nếu như mày giết tao thì vĩnh viễn mày sẽ không biết lời mà anh trai mày nhờ tao chuyển đến cho mày! Lúc đó mày có chết cũng sẽ không cam lòng!"

"Anh ấy đã nói gì?"

Tiểu Phỉ Thúy mỉm cười: "Bây giờ tâm tình của tao không tốt, nên không muốn nói cho mày biết!"

"Mày..." Cô ta nhào tới nhưng vừa mới túm được cái áo của Tiểu Phỉ Thúy thì bàn tay cô ta đã từ từ buông lỏng ra, suýt nữa thì cả người cô ta ngã lên trên người của Tiểu Phỉ Thúy. Tiểu Phỉ Thúy dùng bả vai đẩy cô ta ra. Gã đàn ông sợ hãi mà gào lên: "Chị! Chị làm sao vậy?"

"Cô ta chưa chết đâu. Bên trong có tẩm thuốc mê. Tốt nhất là mày đừng có động đậy!" Một giọng nói trung tính dễ nghe vang lên, một dáng người cao gầy ưu nhã chậm rãi bước đến đi tới bên cạnh người Tiểu Phỉ Thúy. Người này đang định giúp cô mở trói thì Tiểu Phỉ Thúy nói: bên trong túi của tôi có dao nhỏ. Cẩm Vô Hà do dự một chút rồi cũng đưa tay vào miệng túi quần của cô móc ra một con dao nhỏ vô cùng sắc bén. Cô cầm lấy sợi dây thừng đem cắt rời, sau đó đem con dao nhỏ kia khép lại rồi đưa cho Phỉ Thúy. Tiểu Phỉ Thúy lặng yên đón lấy sau đó bỏ lại vào túi quần rồi đứng lên, cô đưa mắt nhìn quanh, sau đó đi qua cầm lấy cái đèn vừa nãy còn chiếu vào mặt mình đem rọi chung quang một vòng.

Cẩm Vô Hà hỏi: "Cô đang tìm cái gì vậy?"

"Công cụ!" Lúc này cô cũng đã phát hiện ra thứ mình cần liền bước nhanh lại đó mà nhặt lên, đó là một viên gạch. Sau đó cô đi tới bên cạnh gã đàn ông thấp lùn rồi nhìn hắn, cô nhìn hắn một lúc lâu với cái nhìn hết sức chăm chú, gã đàn ông bị dọa cho đến mức quá sợ hãi mà lui về phía sau một bước: "Cô... Cô định làm gì?"

"Đứng lại!" Tiểu Phỉ Thúy hét lên, sau đó rất chuẩn xác vung một tay lên, một đầu viên gạch hung hăng giáng lên mặt hắn, chỉ thấy gã đàn ông ngay cả một kêu thảm thiết cũng không thốt lên nổi, một ngụm máu tươi phun ra ngoài, một cái răng cũng văng ra theo nhưng không ai phát hiện ra.

Nhìn hành động dứt khoát mà tàn nhẫn kia Cẩm Vô Hà lặng yên lui ra hai bước, cô cảm thấy hơi sợ!

Tiểu Phỉ Thúy bình tĩnh ném đi cục gạch trong tay rồi phủi tay vài cái, cô bình thản nói: "Tao đã nói rồi, dám đánh tao thì tao sẽ đánh cho mày răng rơi đầy đất!"

Tác giả có đôi lời muốn nói: Hôm nay thật khó tin là được nghỉ ngơi (nhưng thật ra đã là ngày hôm qua. Qua 12 giờ đêm rồi). Vốn định là sẽ một hơi viết cái năm sáu bảy tám chương cho đến khi kết thúc gì đó, kết quả ý nghĩ thì tốt đẹp mà thực tế thì tàn khốc.

Thời gian một ngày, ngủ đã hơn nửa ngày, thời gian còn lại cố gắng thu xếp một chút các đồ lặt vặt vậy mà vẫn không xong, đến lúc đi ra thì trời đã tối đen rồi, sau đó đi ra ngoài ăn cơm xong, trở lại tắm rửa, thì hơn đã chín giờ mười giờ rồi. Kết quả chuẩn bị đến trễ như vậy –

Đi làm mới biết được nghỉ ngơi thật là đáng quý a! ╮ (╯▽╰)╭╮ (╯▽╰)╭ Cây Quýt gần đây vẫn đang suy nghĩ sau khi kết thúc rồi mai đây liệu còn muốn viết tiếp truyện khác nữa hay không, cuộc sống khó khăn, thời gian khan hiếm, đoán chừng sẽ rất khó khăn a! Thật là phiền muộn!

Có lẽ ngày nào đó sẽ làm manga tranh minh hoạ, lúc nghĩ đến chuyện này thì liền nghĩ đến Tiểu Phỉ Thúy, cảm thấy rất thích hợp a!

Ngủ ngon! Mộng đẹp!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play