Mặc dù là thục nữ, nhưng Tiểu Phỉ Thúy vẫn là rất muốn mắng tổ tông mười tám đời của Cẩm Vô Song.

(Tổ tông mười tám đời: ╮(╯▽╰)╭ lại nằm cũng trúng đạn!)

Gì mà "Cùng tôi qua đêm" hả! Tôi chửi con mẹ nó chứ, qua đêm có ≠ thức đêm hay sao? Con mẹ nó chứ, không thể nói huỵch toẹt ra được hay sao? "Cùng tôi qua đêm thì sao" hả? Có mà qua cái em gái nhà chị ấy. Chị cứ phải nhiều lời làm gì, nói thẳng "Cùng tôi thức đêm làm thêm giờ đi" thì sẽ chết a! Tiểu Phỉ Thúy vô cùng tức giận. Cô nhớ lại lúc đó chính mình tim đập như hươu chạy, trong lòng các loại giãy giụa cùng do dự, cô đã muốn chết, cô đã chuẩn bị tốt làm thần mã liều thân! Kết quả là, lão bản Cẩm đem cô ném lên ghế so pha trong thư phòng, còn mình thì vui vẻ, thoải mái tăng ca xem tài liệu. Hỏi rằng như thế thì ai mà chịu nổi? Ai mà chịu nổi!!!

Tiểu Phỉ Thúy rất muốn vì mình mà vốc một mớ nước mắt thương cảm để rưới lên trên người. Chắc mình sẽ phải chịu khổ cực suốt đêm nay rồi, chắc chị sẽ bắt tôi làm mồi cho muỗi... Ừ được rồi, tuy rằng không có muỗi, nhưng mà đối đãi tử tế với một mỹ nhân như hoa như ngọc như tôi đây không phải là thái độ nên có của chị đó sao! Lão bản Cẩm, tâm địa của chị không phải là nên tích hương liên ngọc một chút hay sao? Tiểu Phỉ Thúy rất tưởng niệm căn phòng của mình, nơi có chiếc khăn trải giường mềm mại, bởi vì nếu có ai oán cũng còn được cắn góc chăn!

Câu dẫn thần mã - Tiểu Phỉ Thúy cúi xem cách ăn mặc trên người của mình. Ni muội! Đây mà là khí chất hay là hình tượng thục nữ sao? Chẳng thấy gợi cảm đâu cả! Vậy mà mình đã tính ăn mặc thực gợi cảm kia đấy. Còn bây giờ thì chỉ thấy dáng người cứng nhắc... Tiểu Phỉ Thúy thực vì chính mình mà bi ai. Cô hoàn toàn lâm vào cảm giác uể oải, thất vọng, bi quan. Ông trời a, hãy mang tới đây một tia sét đánh đem... đem A Song đánh chết đi! Cái loại người với tâm can đen tối này, cái loại mạo phao gia hỏa* này có để lại trên đời cũng làm hại người mà thôi!

Tiểu Phỉ Thúy gửi gắm tất cả hy vọng vào mọi loại quỷ thần có trên đời. Nhưng có quỷ thần hay không không biết, chỉ biết là lão bản Cẩm vẫn là bình yên vô sự mà ngồi ở bên bàn đọc sách, rất thản nhiên, tự đắc, bình tĩnh mà xem báo biểu của mình. Còn Tiểu Phỉ Thúy đành phải tiếp tục trong lòng thăm hỏi tổ tông mười tám đời của lão bản Cẩm.

Sau khi mắng đến hết vốn rồi, bản thân cũng đã mệt mỏi, La Phỉ co người lại ngủ trên ghế sa lon. Kết quả là cô bị lão bản Cẩm "bốp bốp" hai chưởng làm cho tỉnh, lúc ấy Tiểu Phỉ Thúy vẫn còn sót lại một chút ý thức, nên cũng không giương nanh múa vuốt (để cắn), mà chỉ tức giận lớn tiếng chất vấn: "Đánh người không vả mặt nha, chị làm gì vậy chứ?"

* Mạo phao gia hỏa: Tạm hiểu là cái đồ giả danh đáng vứt đi.

Kết quả thì sao, lão bản Cẩm vô cùng thoải mái nói lời xin lỗi, để cho Tiểu Phỉ Thúy có muốn giận cũng không giận nổi - "Thật xin lỗi! Lần sau tôi sẽ không làm thế nữa. Không phải là cô muốn theo tôi hay sao, tại sao cô lại ngủ trước như vậy?"

Tiểu Phỉ Thúy rất muốn khóc. Ni muội! Không phải là chị còn phải xem báo biểu quỷ quái gì đó sao? Hãy xem tôi là con ruồi đi a! Nhưng bi kịch là ở đây đến con ruồi cũng không có! Chị muốn tôi xem chị hả? Là tôi muốn xxoo chị thì có!... Chị hỏi Tiểu Phỉ Thúy này có hiểu xxoo hay không hả? Ách... Cái này thật đúng là có chút bi kịch! Đồng chí Tiểu Phỉ Thúy vừa được mười sáu tuổi cộng thêm bốn, thật đúng là chưa từng có xem qua cái gọi là động tác trong AV, nhất là động tác nữ nữ - mặc dù cô từng suýt có lần muốn áp dụng động tác yêu thích của nhị thúc - nhưng, chuyện đó cùng ước muốn của cô lúc này thật không có một sợi lông mao quan hệ. Mặc dù thanh niên Ôn và Giang Thập Nhất cũng đã từng xem qua AV, nhưng, thanh niên Ôn là vì giữ vững hình tượng, Giang Thập Nhất thì thói quen giữ lại trong bụng mà yên lặng thổ tào. Cho nên, đến lượt chính tông danh môn chính phái đại tiểu thư Tiểu Phỉ Thúy lại thật đúng là... Chỉ có điều, Tiểu Phỉ Thúy từ trước đến giờ đối với mình vô cùng có tự tin! Chưa ăn qua thịt heo, nhưng đâu phải chưa từng thấy heo đi đường? Chuyện như vậy nha, chỉ cần được ấp ấp sờ sờ không phải là liền hiểu ra hay sao!

Hắc hắc!

Đồng chí Tiểu Phỉ Thúy cứ vậy từ suy luận đến cười thật hèn hạ mà không tự hay biết. Khi lão bản Cẩm từ trong tập văn kiện lơ đãng ngẩng đầu, liền bắt gặp được nụ cười nhộn nhạo đáng khinh kia, trán không khỏi nhăn lại thành mấy đường: hoa tuyệt thế lại suy nghĩ đến thứ kỳ quái gì đây?

Cứ như vậy, lại yên bình qua 3 - 40'. Đồng chí Tiểu Phỉ Thúy âm thầm nhộn nhạo xong rồi mà lão bản Cẩm vẫn còn tiếp tục tăng ca. Vì quá nhàm chán, chịu không nổi nên Tiểu Phỉ Thúy lại buồn ngủ. Cẩm Vô Song thật có chủ tâm muốn giết chết người này mà. Bởi cô cố ý chờ cho ai đó sắp sửa ngủ thiếp đi nhưng lại chưa thật ngủ sâu thì đi qua đó, hăng hái véo người kia một cái...

Tiểu Phỉ Thúy kêu la thảm thiết!

Tiểu Phỉ Thúy lại nổi giận: "Chị làm gì vậy hả?"

Lão bản Cẩm vô cùng vô tội: "Không phải là cô muốn theo tôi hay sao, làm sao đã ngủ vậy? Tôi cũng không có đánh mặt cô a!"

Tiểu Phỉ Thúy: "..."

Lão bản Cẩm thật ra là ác ma hay sao? Đúng không? Trước mặt người đây thật đúng là xác thịt, nhưng kỳ thật bên trong ở lại là ác ma! Nếu không sao lại hư hỏng như vậy chứ? Tiểu Phỉ Thúy táo bạo trợn mắt nhìn cô: "Cũng không được véo em như vậy chứ!"

Cô lấy tay xoa xoa chỗ bị véo đang phát đau kia. Lão bản Cẩm xuống tay thật tàn độc, không biết rồi có bị bầm tím không đây? Nghĩ như vậy, cô vén váy lên. Sau đó, cô nhìn thấy một vết hồng hồng hồng hồng. Cô yên lặng chỉ tay vào cái vết hồng hồng hồng hồng kia, lão bản Cẩm lại vô cùng chân thành nói lời xin lỗi: "Thật xin lỗi!"

Tiểu Phỉ Thúy trợn mắt nhìn người trước mặt! Tin chị ta có áy náy với mình thì mình cũng có thể đi bằng cái mông được!

Lão bản Cẩm phát tác bản tính tà ác xong, lại tiếp tục trở lại chỗ ngồi của mình, tiếp tục cố gắng phấn đấu làm báo biểu. Tiểu Phỉ Thúy lại tiếp tục thể hiện các loại phẫn hận cùng oán thầm người nọ. Sau đó, được một hồi khá lâu, cô làm ra vẻ mặt dịu ngoan, giả ra vẻ lạc quan, mỉm cười, bình tĩnh, xem ra bộ dáng như vậy vẫn thật có hi vọng. Cô ngọt ngào hỏi: "A Song, chị định tăng ca suốt đêm hay sao?"

"Ừ!" Lão bản Cẩm trả lời đến đầu cũng không ngẩng lên.

"Như vậy a... Em trở về phòng đánh răng đã, đánh răng xong rồi trở lại đây với chị! Không đánh răng thì sẽ không vệ sinh. Chị xem này, dinh dính, vô cùng không thoải mái nha." Mình mà trở về được thì sẽ đem cánh cửa khóa chết lại, sau đó ngủ thẳng một mạch sánh cùng thiên địa, mặc kệ cho chị ta thức đêm mà đi tìm chết đi!

Lão bản Cẩm rất bình tĩnh thuận tay vứt cả một cái hộp Xylitol* dưới dạng kẹo cao su về phía cô! Tiểu Phỉ Thúy: "..." Có cần phải như vậy hay không chứ? Xỉu!

Tiểu Phỉ Thúy oán hận nhai kẹo cao su, nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định: "A Song, em đói bụng rồi. Để em đi đem chút đồ ăn vặt tới, chị cho em đi xuống đi. Em sẽ trở lại rất nhanh... Gần đây Tiểu Quả mua về rất nhiều đồ ăn vặt. Em sẽ thu dọn rồi mang lên đây." Tôi tuyệt đối sẽ đi làm cho chị không còn thấy được mặt mũi tôi đâu, cứ yên tâm.

* Xylitol: Là chất tạo ngọt tự nhiên được chiết xuất từ cây sồi xanh, có vị ngọt như đường mía nhưng lượng calo thấp. Xylitol đã được chứng minh là giúp ngăn ngừa sâu răng bởi các hiệp hội nha khoa ở nhiều nước trên thế giới.

Một lần nữa Lão bản Cẩm lại rất bình tĩnh vứt qua một ống toàn bánh bích quy lại đây. Tiểu Phỉ Thúy trợn mắt há mồm! Bây giờ thì cô muốn khóc thật rồi! Đi theo cũng đâu phải là như thế này? Chính mình không muốn ngủ thì cũng đâu phải không cho người ta ngủ a!

"A Song..." Giọng của cô đã như muốn khóc. Chị nói phụng bồi chị, tôi liền phụng bồi rồi đó thôi. Chị thật xấu xa khi không để cho tôi được nằm một hồi a. Mặc dù tinh thần của tôi... Cái này... thì có thể bay đi mất rồi, nhưng, ít nhất thân thể của tôi vẫn đang cùng chị ở lại đây a. Như vậy rồi mà chị còn có cái gì không hài lòng hả?

Chính là, lão bản Cẩm, rõ ràng là... vẫn không hài lòng!

Lần thứ ba đồng chí Tiểu Phỉ Thúy lại buồn ngủ, lại một lần nữa, cánh tay hắc ám của lão bản Cẩm lại vươn tới, nó túm lấy vài sợi tóc của cô mà giật mạnh khiến cho cô giật mình mà tỉnh dậy. Tiểu Phỉ Thúy có cảm giác mình nếu không tỉnh lại, rất có thể đầu của cô sẽ bị biến thành đầu trọc mất.

Tiếp đó là, nắm cái mũi - tình nghi có mưu sát. Tiếp sau đó là búng tai, nhéo mí mắt...

Tiểu Phỉ Thúy cảm thấy như mình sắp bị phát điên lên rồi!

Nếu cô cứ lại bị như vậy nữa, cô sẽ bị điên là cái chắc!

Nếu cô muốn được ngủ thì chỉ có thể trước hết là thuyết phục lão bản Cẩm - Cẩm biến thái - đi ngủ trước đã. Vấn đề là lão bản Cẩm lại tỏ vẻ: quá bận rộn a! Quá bận rộn a! Thật quá bận rộn a!

Tiểu Phỉ Thúy:...

Tiểu Phỉ Thúy muốn bóp chết người này đi được mà!

Nhưng khi cô suy xét đến lực lượng thì thấy mình quá chênh lệch, cho nên tốt hơn hết là yên lặng bỏ qua ý nghĩ này. Tiểu Phỉ Thúy cầm một cái gối đặt trên lan can, gối lên mặt, hữu khí vô lực nói: "Tốt lắm, A Song, chị cứ tiếp tục làm thêm giờ đi, em sẽ không ngủ nữa!"

Lão bản Cẩm bật cười khanh khách, cô thấy tâm tình của mình tốt vô cùng!

Tiểu Phỉ Thúy thì lại cảm thấy, cái điệu cười kia a, thật là so với mười vạn bóng đèn lại còn chói mắt hơn!

Sau đó mí mắt Tiểu Phỉ Thúy vẫn là rơi xuống, và mỗi lần hai mí sắp dính vào nhau, hoặc vừa chớp một cái thì ánh mắt sắc lẹm của lão bản Cẩm như một lưỡi dao mỏng lia tới. Tiểu Phỉ Thúy lại giật mình một cái, lập tức mở mắt ra, lại cố chống chọi thêm mấy phút nữa. Cứ như thế, cơn ác mộng này cứ tuần hoàn tái diễn. Cuối cùng, Tiểu Phỉ Thúy cảm thấy mình sắp hỏng mất: những cảnh sát khi thẩm vấn tội phạm hung hiểm cũng dùng chính loại tra tấn tinh thần như thế này: trước tiên là làm cho người ta tan rã hết tinh thần, đến mức thần chí không rõ, sau đó mới ra cái gì chiêu - Tiểu Phỉ Thúy rất muốn nói: A Song, chị muốn thẩm vấn tôi cái gì đó thì nói huỵch toẹt ra đi, cái gì tôi cũng khai báo hết!

Chính là lão bản Cẩm không muốn biết gì đó, cô chỉ đang muốn hành hạ kẻ nào đó mà thôi. Nhìn cô ta càng thống khổ, càng khó chịu thì cô lại càng hả dạ. Ai kêu thường ngày cứ như vậy thích hành hạ người ta! Cô đây cũng chỉ là thu hồi chút vốn mà thôi!

Lão bản Cẩm tuyệt đối là cái hạng người lòng dạ hẹp hòi!!!

Đến chừng nửa đêm – bởi trong phòng không có đồng hồ treo tường, là Tiểu Phỉ Thúy đoán mò mà thôi, đến lúc này thì cô đã toàn tâm toàn ý mong cho trời mau sáng - Tiểu Phỉ Thúy đã bị hành hạ đến mức không còn khí lực đâu để giằng co nữa, cũng không còn như lúc ban đầu không thể chịu được mệt nhọc. Cô chỉ còn chết không chết mà sống cũng không sống đầu ghé người vào tay vịn lan can, hai tay ôm gối, dùng ánh mắt vô cùng ai oán hướng về phía lão bản nào đó không chịu ngưng nghỉ. Lúc nào mỏi cổ rồi thì đổi lại một bên, bằng không thì dựa gối. Cứ vậy nhìn về phía Cẩm Vô Song. Lão bản Cẩm nhìn vẻ mặt nhàm chán, ai oán của ai kia mà không khỏi nở nụ cười tỏ ý hài lòng, tỏ ý cực kỳ thỏa mãn.

Tiểu Phỉ Thúy nhìn thấy vẻ mặt sung sướng của ai đó thì trở nên hoạt bát hẳn mà xích lại gần người ta: "A Song, chị có muốn em giúp một tay không? Em nhìn vậy chứ vẫn biết xem báo biểu đó nha, trước kia em vẫn thường giúp ba em rồi mà!"

Cẩm Vô Song nghe nói vậy thì cầm một xấp bảng biểu đưa cho cô, Tiểu Phỉ Thúy tiếp nhận rồi vui vẻ hi ha đặt mông ngồi lên đùi lão bản Cẩm...

A ha, qua một đêm rồi thì tình cảm cũng đã phát triển hơn. Mất hồn cái gì chứ, dù sao bây giờ cũng đã câu dẫn được thần mã rồi! O (∩_∩)O ha ha!

"Chiu" một cái trên mặt lão bản Cẩm xuất hiện mấy đường hắc tuyến: "Cô xuống ngay cho tôi!"

Tiểu Phỉ Thúy thấy mình bị hành hạ cả đêm, rốt cục nhìn thấy cơ hội "Hòa vào nhau thành một", cô "ngượng ngùng" che khuôn mặt nhỏ nhắn: "A Song, chị đừng như vậy chứ. Người ta đang có tinh thần cùng đồng hành với chị này. Chị nên để cho người ta cũng cùng chị được hòa làm một nha!"

Lão bản Cẩm: "..."

Lão bản Cẩm là ai? Vẻ mặt ai đó tỏ ra tối sầm vài giây như rất nghiêm trọng nhưng rồi không nói gì nữa. Cho rằng mình đã toàn thắng cho nên đồng chí Tiểu Phỉ Thúy vui mừng cười hi ha thoải mái chiếm cứ hai cái đùi của lão bản Cẩm. Sau đó thì sao? Lão bản Cẩm đưa tay vén váy của đồng chí Tiểu Phỉ Thúy lên, bàn tay xòe rộng đặt lên đùi cô tìm tòi a, tìm tòi a, tìm tòi a...

Trong nháy mắt, so với con thỏ, đồng chí Tiểu Phỉ Thúy vọt dậy còn nhanh hơn nhiều. Lão bản Cẩm cười đến so với cô vừa rồi còn rực rỡ hơn: "Không phải thân thể cô muốn cùng tôi hòa làm một sao? Đi làm gì chứ?"

Tiểu Phỉ Thúy:...

Lão bản Cẩm, em sai rồi!

...

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tiểu Phỉ Thúy: A Song, em buồn ngủ ngủ

Cẩm Vô Song: Không được! Không phải là em muốn làm bạn cùng tôi sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play