Đồng chí Tiểu Phỉ Thúy buồn bực là bởi vì: lão bản Cẩm gần đây lại trở chứng ngạo kiều nên không thèm để ý đến mình nữa!
Đồng chí Ôn thì là bởi vì: lão bản gần đây cho cậu sắc mặt rất không tốt!
Hai người cùng nhau suy xét tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, nhưng nghĩ mãi vẫn không tìm ra căn nguyên! Cuối cùng cả hai đều nhất trí kết luận là: A Song cái kia tới! Cho nên tâm tình không yên, đây là điều có thể lý giải.
Cứ như vậy qua một tuần lễ, dị ứng trên mặt, trên người Tiểu Phỉ Thúy rốt cục cũng hoàn toàn biến mất, khuôn mặt nhỏ nhắn lại khôi phục vẻ mịn màng, xinh đẹp. La Phỉ thật cao hứng, rốt cuộc cô cũng đã có cớ để đi tìm A Song rồi. Chính là, chính là, đồng chí A Song vẫn cứ vứt bỏ cô a. Vẫn cứ vứt bỏ cô! Đồng chí Tiểu Phỉ Thúy khóc không ra nước mắt: A Song a, đây là chị đang nháo hay sao? Phu thê sống chết có nhau, đầu giường đánh cãi cuối giường lành, chúng ta cũng đâu có đánh cãi gì nhau, tại sao chị lại đối xử với người ta lạnh lẽo như vậy?
Sang buổi sáng ngày hôm sau, tại phòng ăn, La Phỉ thấy lão bản Cẩm đầy mình một vẻ lãnh đạm mà nghiêm túc đi tới. Đồng chí Tiểu Phỉ Thúy thấy cô ngồi vào chỗ của mình, ngay lập tức liền giống như dọn nhà, cô cầm toàn bộ đồ đạc của mình mang đến bàn của ai kia vui mừng a, vui mừng a chào hỏi: "A Song, chào buổi sáng a!"
Cả nhà ăn đã quá yên tĩnh thật nhiều ngày, hôm nay đột nhiên có đồng chí Tiểu Phỉ Thúy tái xuất giang hồ, ánh mắt mọi người đều sáng rực lên như tuyết tinh khôi, như tuyết trắng mà ngó chừng bọn họ. Dường như ai cũng nhìn ra hôm nay sẽ lại có náo nhiệt.
Hiện nay, ở bên ngoài, uy danh của đồng chí Tiểu Phỉ Thúy, so với bảng hiệu của sòng bạc Vương miện dường như còn nổi tiếng hơn. Đêm hôm đó, hình ảnh đồng chí Tiểu Phỉ Thúy trái đá phải đánh đã được lưu truyền như sóng trào ở khắp nơi trên giang hồ, sau đó cộng thêm đội trưởng Hùng - được rồi, người ta chân chính là họ Tiền, nhưng bởi vì đồng chí Tiểu Phỉ Thúy cố chấp, cho nên sau đó cách gọi đội trưởng Hùng so với đội trưởng Tiền thì vẫn nổi danh hơn nhiều – đã bổ sung, làm rõ thêm cho ý nghĩ của những đồng chí vốn có suy nghĩ không lành mạnh: đêm hôm đó (chắc là cái đêm La mỹ nhân bị "khi dễ") vào lúc đêm đã về khuya, không gian yên lặng, sau khi đội của anh đi tuần được khoảng mười phút, trước cửa hầm ngầm bỗng nhiên phát ra tiếng gì đó nghe thật king khủng. Tiếng động đó đã làm cho đám con nhà giàu bị dọa sợ đến mức tè ra quần, có một tên miệng còn sùi bọt mép rồi hôn mê bất tỉnh... Mọi người xem Tiểu Phỉ Thúy với ánh mắt phức tạp như thể đang nhìn "Tôm bự + hư phôi", đối với một người có thể hết đánh lại đá làm cho con nhà người ta mặt xưng phù thành đầu heo. Thiếu chút nữa làm cho nhà người ta đoạn tử tuyệt tôn chưa đủ, lại còn (hù dọa) người ta đến như vậy nữa, thật sự là hư hỏng đến mặt mũi cũng vứt đi được. Việc dùng tính mạng cùng hành động của La Phỉ chứng minh cho mọi người thấy cái gọi là "Tiểu nhân cùng nữ nhân đều khó dưỡng" và "Thà đắc tội cùng quân tử chớ đắc tội với tiểu nhân". Ai nấy đều cảm nhận sâu sắc được điều này: bạn gái lão bản có thể bình an trưởng thành cho tới lúc này mà không bị người ta chém chết đầu đường thì đúng là một kỳ tích a!
Ngay lập tức, diễn đàn bát quái «Bạn gái của lão bản của chúng ta là một hoa tuyệt thế*» trở thành hot topic ngay từ khi vừa mới ra lò. Lần này hot topic đã điểm lại một cách có trật tự những thời điểm quan trọng mà hoa tuyệt thế đã trải qua, ở mỗi thời điểm lại được mổ xẻ, phân tích tỉ mỉ. Từ đó giúp cho mọi người nhận ra được bạn gái của lão bản là Tiểu Phỉ Thúy là hoa tuyệt thế với đủ loại kỳ tích kinh người cùng muôn vàn thành kính. Bài viết đặc sắc đến mức làm cho lão bản nào đó vốn từ trước đến giờ là người chững chạc, có tiết tháo, có phẩm vị cũng thấy chỉ hận không thể khoác ngay cái áo vest nhỏ đi tới "Lưu Minh" để đưa ra sự khích lệ cùng biểu hiện đồng ý thật sâu sắc!
* Hoa tuyệt thế: Vẻ đẹp phi phàm.
Edit: Tui thấy A Song nhiều lần gọi La Phỉ như vậy mà chỉ hiểu lơ mơ là khen đểu La Phỉ thôi; chắc đến bây giờ quan điểm của cư dân diễn đàn Bát Quái cũng rứa.
Dĩ nhiên, lần này hot topic chính là Chúng ta ái sinh hoạt yêu bát quái ta là Tiểu Yêu yêu giây phút thăng hoa!
Đồng chí Tiểu Phỉ Thúy thấy vậy rất căm phẫn, ngay cả Ôn Quả Nhiên khuyên giải gì gì đó kiểu "Làm công chúng nhân vật phải bình tĩnh" vậy nhưng người kia thật sự nghe không lọt lỗ tai. Điều làm cho đồng chí Tiểu Phỉ Thúy tức giận chính là: tại sao lại bới móc ra tôi là hoa tuyệt thế - tôi đâu có phải là hoa tuyệt thế - A Song so với tôi còn hoa tuyệt thế hơn nhiều, tại sao không bới móc người ấy? Sau lại nghĩ ra được người ta là lão bản, là "Chủ", mình là "Dân" thì làm sao có thể đánh đồng, đành phải buồn bực cam chịu!
Vậy thì, Cẩm Vô Song liệu lúc ấy có biết Tiểu Phỉ Thúy sở tác sở vi? Biết, dĩ nhiên là biết rồi. Cô căn cứ vào vẻ mặt ngây thơ của ai đó khi được trả lời "Thì ném bọn họ vào trong hầm ngầm sau đó gì đó cũng không làm" thì đã biết, cho nên lúc nghe nói người nọ làm "Hoạt động" dọa người như vậy thì cũng không lấy làm kinh ngạc. Chẳng qua là vì lúc đó cô đang vô cùng buồn bực, không muốn để ý đến ai đó nữa. Với lại, cô cũng thấy rằng chỉ cần người nọ không đem người ta giết chết cho hả dạ thì cũng không phải là chuyện không thể tiếp nhận (cho nên mới nói nhận thức của lão bản Cẩm như vậy cũng quá lệch lạc a!).
(Đâu có, tui thấy là thiên vị, dung túng thôi a)
Cẩm Vô Song có được quãng thời gian hơn một tuần lễ không bị phiền nhiễu, hôm nay đột nhiên bên tai lại vang lên bên tai thanh âm ngọt ngào mà cảm thấy vô hạn om sòm nên cứ ra vẻ thờ ơ, tiếp tục ăn bữa ăn sáng của mình.
La Phỉ còn nói: "A Song, chị nhìn xem, hôm nay em đã khỏi hẳn dị ứng rồi nha!"
"Trên mặt không có. Trên người cũng không còn nữa."
"A Song, chị gần đây đang làm gì đó, bận rộn lắm sao? Đã lâu em không nhìn thấy chị đâu cả!"
"Gần đây em cùng Quả Quả luyện tập khiêu vũ, chị có muốn đi xem bọn em một chút hay không?"
"Gần đây Thuỷ tinh cung có tổ chức một thi khiêu vũ, sẽ có phần thưởng cực lớn. Tiểu Quả cảm thấy đấy là sở trường 'chuyên nghiệp' của anh ta... chị biết không, thì ra Tiểu Quả trước kia ở trường học khiêu vũ, nghe nói rất lợi hại nha. Cho nên anh ta muốn đi tham gia. Gần đây bọn em đều đang tập trung vào luyện tập, hiện đã nhảy rất ăn ý rồi. Chị có muốn đi xem một chút hay không?"
Lão bản Cẩm vẫn một mực mắt điếc tai ngơ. Tiểu Phỉ Thúy không thể nhịn được nữa. Mẹ kiếp, cho dù chị có là câm, mà tôi cũng đã cố gắng ra sức diễn thuyết như vậy, tốt xấu gì thì chị cũng ừ hay à cho một tiếng a! Tiểu Phỉ Thúy buồn bực trong chốc lát rồi dứt khoát đứng lên, vươn dài người ra, lướt qua mặt bàn, hướng lên mặt Cẩm Vô Song hôn "Ba" một tiếng thật vang dội...
Trong nháy mắt cả nhà ăn trợn trừng mắt. Mẹ kiếp! Có phải là đã quá lớn mật rồi hay không!
Đám quần chúng trong nhà ăn từ trước đến nay, con mắt lỗ tai chưa bao giờ lại thông tỏ đến như vậy. Tất cả đều như tuyết sáng ngời, thật hận không thể bê luôn cả cái băng ghế nhỏ đem đến ngồi bên cạnh họ rồi mở lớn con mắt mà xem náo nhiệt. A! Ôi! Con mẹ nó chứ! thật mới hào hứng làm sao nha! Lão bản có bạn gái, cuộc sống coi như không có nhàm chán nữa rồi. Quần chúng đều nhất loạt an tĩnh mà happy ngồi chờ soái lão bản ném ra phản ứng!
Trên mặt lão bản Cẩm trong nháy mắt đã trở nên đen kịt. Mọi người chỉ thấy lão bản Cẩm mặt vẫn đen như thế, lôi trong túi ra một bọc khăn giấy, móc ra một tờ, chậm rãi lau miệng. Sau đó ném xuống. Rồi đứng lên, Sau đó, trước con mắt bao người, xách lấy đồng chí Tiểu Phỉ Thúy giống như xách chú con gà con vậy, rồi cứ thế xách, xách, xách trở về phòng làm việc...
Mọi người tâm như mèo quào, chỉ hận không thể xuyên qua vách tường đi theo xem một chút "Hậu sự ra sao". Mẹ kiếp! Chỉ diễn cho xem một nửa, còn một nửa đâu rồi? Con mẹ nó, thật thất đức a!
Lão bản Cẩm xách lấy Tiểu Phỉ Thúy đem trở về phòng làm việc, đóng cửa lại. Cô mỉm cười, nụ cười kia, nói không thành lời... Ôn nhu dữ tợn: "Chơi rất vui vẻ sao?"
Tiểu Phỉ Thúy đáng thương đâm ngón tay: "Đó là bởi vì... A!" Tiểu Phỉ Thúy phát ra hét thảm một tiếng. Lão bản Cẩm đối với việc đâm ngón tay út kia của cô thật là không thể nhịn được nữa, cho nên nhanh như chớp, cô đưa tay tóm lấy một ngón út của người kia rồi bỏ vào trong miệng hăng hái cắn khẽ một cái. Tiểu Phỉ Thúy tê tâm liệt phế, câu nói kế tiếp vì vậy đổi thành tiếng kêu thảm thiết. Lão bản Cẩm thật tàn bạo, cuối cùng cũng nói thành tiếng, cái tiếng vốn cô đã phải nhịn thật lâu rồi: "Còn đâm nữa tôi sẽ chặt đứt luôn!"
Tiểu Phỉ Thúy vành mắt đều đỏ: "Tại sao? Em cũng đâu có đâm chị."
Lão bản Cẩm vô cùng vô sỉ, nói khoác mà không biết ngượng: "Tôi xem không vừa mắt."
Tiểu Phỉ Thúy trợn mắt. "Mặt mũi của em cũng đâu quá tệ. Chị có thể xem mặt em, chị làm sao cứ nhất định phải xem tay em. Đã nhìn không vừa mắt lại còn nhìn, chị vốn không phải là..." thích M đấy sao? Hai chữ sau cùng này từ ngữ là tối trọng yếu không được nói ra. Loại ngôn từ tinh túy này tự mình lĩnh hội là tốt rồi!
(Chứ đâu phải em sợ bị đánh, nha)
Mặt của Cẩm Vô Song càng thêm đen: "Cô lại cho rằng cô cứ im lặng tuyệt đối thì tôi sẽ nghe không ra cô mắng tôi cái gì hay sao?"
Tiểu Phỉ Thúy lại muốn đâm ngón tay, nhưng ngay sau đó nghĩ đến ánh mắt chẳng khác gì sói lang của Cẩm Vô Song uy hiếp, nên vội vàng đem dấu ở phía sau: "Đây chính là một mình chị 'cho là', còn em cái gì gì đó cũng chưa nói. Nếu chị cứ nhất định muốn nghĩ như vậy, thì em cũng không thể ngăn cản, chỉ là em sẽ không chịu trách nhiệm. Chị không thể tìm em tính sổ." "Vậy còn chuyện vừa rồi đâu rồi? Tôi có thể tìm cô để tính sổ đi?"
"Em hôn chị một cái, chị lại cắn em một cái. Em đối với chị là kính yêu, còn chị đối với em lại là trừng phạt. Chị là được hưởng thụ, em là bị thống khổ. Chị là người buôn bán có lời, vậy còn tính cái gì mà bảo là nợ?"
Cẩm Vô Song tỏ vẻ tức giận: "Cô nhìn ra chỗ nào thấy tôi đang hưởng thụ?"
Tiểu Phỉ Thúy lắp bắp nhìn cô: "Ai kêu chị không để ý tới em. Người ta là vì muốn được chị chú ý tới cho nên mới phải làm như vậy a!" Chị nhìn đi, hiệu quả cực kỳ trác tuyệt a!
Cẩm Vô Song nghiến răng nhìn cô: "Được rồi. Vậy cô nói xem cô làm sao bây giờ?"
Tiểu Phỉ Thúy làm tư thế như cái xác chết, mặt hướng vách tường, cái mông hướng về phía người nào kia, quy củ như trước đây: "Không nên đánh lực quá lớn nha, cảm thấy thú vị một chút là được rồi!"
Cẩm Vô Song ném cho ai đó một cái xem thường, cùng một kẻ ngây thơ như vậy mà so đo thì đúng là đánh mất cả tiết tháo của mình rồi mà! Cô trở lại ghế chuẩn bị xem xét báo cáo của tháng này. Tiểu Phỉ Thúy đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy "roi mây chưng thịt heo" bèn xoay người lại. Khi nhìn thấy Cẩm Vô Song đã rời đi cô bèn hấp tấp chạy lại gần: "A Song, chị không đánh em a?"
"Cô là thích M hay sao? Sao một hai cứ phải muốn tôi đánh cô?"
"Không phải a. Dĩ nhiên là em không phải vậy. Tại sao em lại có thể là người như vậy chứ. Có phải là chị đã ngẫm lại và cũng cảm thấy em thua thiệt còn chị buôn bán có lời, cho nên không đánh em?"
Cẩm Vô Song nổi giận: "Cô ngậm miệng lại ngay cho tôi!"
"A Song, chị có muốn nhìn khiêu vũ hay không? Cùng Tiểu Quả Quả chuyển a chuyển như vậy!"
"Có phải cô đang muốn tôi xách cô ném ra ngoài hay không?"
Tiểu Phỉ Thúy lập tức nhanh nhẹn làm động tác kéo khóa miệng lại.
Tiểu Phỉ Thúy lôi cái ghế tới đây dựa vào bên cạnh cô rồi nói: "A Song, em ngồi bên cạnh chị có được hay không?" Cẩm Vô Song không thèm để ý đến cô, lời thì như thế, hình thức cùng giọng nói là nghi vấn, nhưng bình thường La tiểu thư đều biết dùng hành động làm câu trần thuật rồi. Tiểu Phỉ Thúy ngồi xếp bằng ở trên ghế, tay gối lên tay cùng chống cằm. Một lát sau Cẩm Vô Song ngẩng đầu nhìn lại, thấy ánh mắt của ai đó sáng long lanh đang cười híp mắt nhìn mình. Quả là bó tay! Vì vậy mà nhịn không được nên không khỏi bật thành tiếng cười "xuy" một tiếng...
Đôi lời của tác giả: Minasam, ta đã trở về!
Vài lần trước đang đi trên địa cầu thì bị những người ngoài hành tinh bắt đi, thật vất vả mới thoát ra trốn về đến đây này!! ~~~~ (>_<)~~~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT