Đồng chí Ôn Quả Nhiên thu thu giấu giấu một tờ giấy lấy từ trong phòng đồng chí Tiểu Phỉ Thúy đi ra vừa đúng lúc Cẩm Vô Song đi qua. Không nói không rằng, cô đưa tay cầm lấy tờ giấy lên xem. Ôn Quả Nhiên cho là cô sẽ phát biểu ý kiến gì gì đó. Kết quả là sau khi xem xong, gì đó cũng chưa nói đã trả lại cho Ôn Quả Nhiên luôn. Ôn Quả Nhiên hỏi: "Lão bản, có đúng không?"
"Không sai." Cẩm Vô Song đi ra. Đồng chí Ôn Quả Nhiên cun cút đi theo. Cậu không ngớt lời khen Tiểu Phỉ Thúy: "Tiểu Phỉ Thúy thật là thông minh, cô ấy nên học lên đại học."
Cẩm Vô Song dừng lại, dùng ánh mắt bất khả tư nghị nhìn Ôn Quả Nhiên, làm cho Ôn Quả Nhiên không hiểu ra làm sao. Lão bản, cô đừng nhìn tôi như vậy, tôi sợ. "Gì... Gì vậy?"
"Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, đúng là như vậy, nhưng là ở bậc nghiên cứu sinh."
"Chết tiệt!" Ôn Quả Nhiên thiếu chút nữa là bị chết đuối vì nước miếng: "Không phải nói là cô ấy không hộ khẩu, không có học qua đại học hay sao?"
Lão bản Cẩm dùng ánh mắt thương hại nhìn cậu, giống như nhìn đồ ngốc: "Cô ấy không có học qua đại học thì không có nghĩa là không thể mời người tới dạy cô ấy?"
"Mẹ..." kiếp! Chẳng trách vì sao mình lại nghĩ không ra, hóa ra là do người này trình độ quá cao! Ôn Quả Nhiên lập tức quyết định, quay lại! Mua cho Tiểu Phỉ Thúy hai ly kem để lấy lòng cô ấy! Quá trâu bò rồi có được không!
Lão bản Cẩm nhìn thấy bên khóe miệng của cậu vẫn còn lưu lại nước quả dương mai, còn đầu ngón tay giữa cũng điểm màu đỏ tươi, bỗng nhiên nhàn nhạt hỏi một câu: "Quả dương mai ăn ngon không?"
"Rất ngọt!" Ôn Quả Nhiên nói xong mới phát hiện lão bản bọn họ đã sớm nghênh ngang rời đi. Ôn Quả Nhiên không đếm xỉa tới nữa mà rung đùi đắc ý bước đi được thêm hai bước, bỗng nhiên cậu thấy lạnh sống lưng: Chết tiệt! Không phải dương mai này là của lão bản mua cho Tiểu Phỉ Thúy đó chứ?
Ôn Quả Nhiên nhanh như chớp chạy đi mua một túi quả dương mai khác rồi chạy tới phòng ở của Tiểu Phỉ Thúy đưa cho cô. Ôn Quả Nhiên cầm lấy cái giỏ làm bằng mây tre rất tinh xảo đựng quả dương mai đã bị cậu ăn sạch lúc trước mà muốn làm cái vẻ "Thật ra thì tôi đâu có ăn. Cô nhìn đi, không phải là vẫn còn đây hay sao?" Sau đó cậu ôm lấy tay Tiểu Phỉ Thúy giả vờ kêu rên: "Tiểu Phỉ Thúy, cô có thể xem như vừa rồi tôi chưa hề động đến quả dương mai của cô có được không?"
La Phỉ không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả: "Anh đang làm gì vậy?" Tiện thể cầm tay của cậu hất ra. Cô thật nghi ngờ người này đang nhân cơ hội ăn bớt mình đây mà.
Ôn Quả Nhiên khóc lóc kể lể: "Lão bản bất âm bất dương hỏi tôi quả dương mai ăn ngon hay không. Thật là sinh mệnh của tôi không thể chịu được áp lực như vậy!"
Tiểu Phỉ Thúy cảm thấy mình đành phải bó tay: "Có đến nỗi như vậy không? Anh cứ như vậy sợ chị ấy hay sao?"
Ôn Quả Nhiên nghiêm túc hỏi: "Mỗi khi lão bản nghiêm mặt cô có sợ hay không? Những lúc lão bản nói bằng giọng lạnh lùng thì cô có sợ hay không? Lão bản nhướng mày mắt lạnh liếc ngang chỉ để nhìn cô giữa nghìn người cô có sợ hay không? Nói đi!"
Tiểu Phỉ Thúy lập tức mềm xìu xuống. Lão bản Cẩm chỉ cầm một chén trà đụng cái bàn đánh "cạch" một tiếng thì cô đã phải lập tức nhảy xuống khỏi giường lột sạch y phục trên người rồi thì nói cô có sợ hay không? Tiểu Phỉ Thúy nói xin lỗi: "Quả Quả, tôi sai rồi!"
Ôn Quả Nhiên lập tức run rẩy đứng lên: "Lão bản chúng ta những lúc tỏ ra nghiêm túc thì thật là soái chết đi được a. Cô là chưa từng thấy đó thôi, nếu gặp qua rồi thì cô sẽ chỉ hận không được bò xuống dưới tiết khố* của cô ấy rồi nói: nữ vương yêu tôi đi, tôi muốn gả cho cô! Trước kia có người tới quầy rượu gây chuyện, lão bản chúng ta không nói một lời đem hắn ném ra ngoài cửa, kết quả là nhãi ranh kia làm ầm ĩ: lão tử** muốn giết chết lão bản của các người. Lão bản chúng ta cũng không ôn không văn cho người đem hắn ném vào trong hầm ngầm bỏ đói đến ba năm ngày rồi hỏi hắn lần nữa có phải lão tử còn muốn giết chết cô ấy hay không? Kết quả là ranh con kia đến hừ cũng không dám hừ một tiếng. Sau này chỉ cần thấy người trong sòng bạc chúng ta liền vội vã đi đường vòng. Thật mẹ nó, soái ngây người đi được!"
Tiểu Phỉ Thúy mắt mi đều lấp lánh: "A Song còn hành động tay chân a?"
"À, lần đó cũng chỉ là ngoại lệ. Bởi vì lão bản chúng ta chỉ để ý chuyện đánh bạc, những chuyện khác đã có những người cơ bắp chuyên trách trông nom. Đúng rồi, Tiểu Phỉ Thúy..." Ôn Quả Nhiên nói xong miệng khô lưỡi khô, cậu thuận tay lại nhón lên một quả dương mai thả vào miệng, thiếu chút nữa vì chua mà phun ra. Cậu phải nhịn thật lâu mới không có phun ra khỏi miệng. Mẹ kiếp! Cũng là quả dương mai, nhưng sao cùng với của lão bản mua lại chênh lệch xa như vậy?
*Tiết khố: Quần lót.
** Lão tử: Lão Tử được coi là người viết (道德經) - cuốn sách của có ảnh hưởng lớn, và ông được công nhận là Khai tổ của...
Cậu cầm lấy cái túi giấy bên cạnh đưa lên nhìn một lúc. Mẹ kiếp! Đây còn không phải là nhãn hiệu của nhà hàng cao cấp nhất vùng này hay sao? Chẳng trách mọi bữa ăn trong nhà hàng này đều được tính bằng đô la. Ôn Quả Nhiên ai oán: "Lão bản thật là quá thiên vị, cô ấy mua cho cô quả dương mai ngoại, vậy mà cũng không có mua cho tôi nữa."
Tiểu Phỉ Thúy đắc ý: "Bởi vì tôi là bạn gái của A Song a, anh có thể so sánh được sao?" Mua cho anh mới là quỷ dị có hiểu không? Trên thực tế, một người đàn ông mà lại thích tính toán so đo như vậy mới là quỉ dị có hiểu không?
Ôn Quả Nhiên khinh thường làm động tác "cắt" rồi còn nói: "Đúng rồi, nghe nói tối nay ở đại sảnh lầu ba có đoàn xiếc thú Florida rất đặc sắc biểu diễn, cô muốn đi xem hay không?"
Tiểu Phỉ Thúy đem mặt mình đưa qua phía cậu: "Anh nói có muốn nhìn lại lần nữa hay không?"
Ôn Quả Nhiên suy nghĩ một chút, rồi vỗ tay "bộp" một cái: "Tôi có biện pháp rồi!"
Mười phút sau.
Tiểu Phỉ Thúy nhìn bộ trang phục kia lòng thòng giống như lệ sa hoặc như là trang phục cho múa bụng lại có điểm giống lễ phục dạ hội nên hết sức nghi ngờ: "Anh cho như thế này là phù hợp nhất?"
"Dù sao buổi tối cũng sẽ có biểu diễn, không phải sao? Ai hơi đâu đi chú ý cô mặc cái gì. Hơn nữa, tới sòng bạc cũng có phụ nữ Ấn Độ hoặc là các vị khách ăn mặc kỳ quái khác a, nên tuyệt đối không kỳ quái, vậy mà cô vẫn không hài lòng? Hay là cứ để lộ ra cái mặt nổi đầy mụn mà đi?"
Tiểu Phỉ Thúy suy nghĩ một chút, rốt cục cái tính thích tham gia náo nhiệt chiếm thượng phong cho nên thỏa hiệp: "Thôi được rồi!"
Kết quả là đã xảy ra chuyện!
Ôn Quả Nhiên tạm thời bị giữ lại vì có một vị khách đánh bạc thua đến té xỉu, cậu đành để cho Tiểu Phỉ Thúy đi trước giành chỗ. Tiểu Phỉ Thúy lén lén lút lút đáp thang máy đến lầu ba, mới đi vài bước đã bị ma ma Tang một thân toàn ánh kim lóng lánh, vừa nhìn thấy cô liền với vẻ mặt lo lắng vạn phần mà kéo giật cô lại, hơn nữa vừa kéo lại vừa chạy vừa nói: "Ôi trời ơi! Tôi hỏi cô tại làm sao cô lại tới trễ như vậy? Khách đã đến lúc không nhịn được nữa rồi, mau lên!"
Tiểu Phỉ Thúy bó tay, bó tay hoàn toàn: người ta không phải tiểu thư! Tiểu Phỉ Thúy la lên: "Tôi không phải a, bà lại lầm người rồi!" Nhưng vì đang lo lắng, ma ma Tang có muốn nghe cũng không nghe thấy. Chị ta không thèm đôi co mà lập tức đem cô ném vào một cái ghế lô gần đó, bên trong thanh âm rung trời, Tiểu Phỉ Thúy vừa đi vào đã bị chấn động đến ù tai. Cô lại rống lên một lần, nhưng ma ma Tang căn bản không có để ý tới cô, vẻ mặt nịnh hót lấy lòng một cái mặt con nhà giàu, mà nhìn kỹ thì rõ ràng là chưa thành niên, chị nói: "Đến rồi! Đến rồi! Đây là bé con tây dương chúng tôi mới có, bộ dáng tuy còn nhỏ nhưng rất được!"
Vẻ mặt của con nhà giàu như làm chủ cả thiên hạ, vừa hút xì gà vừa ôm một tiểu thư ăn mặc thiếu vải, cậu ta ngạo mạn nói: "Tháo cái khăn che mặt ra xem một chút!"
Ma ma Tang nói với Tiểu Phỉ Thúy: "Mau tháo cái khăn che mặt cho Bảo Hiếm xem một chút!"
Tiểu Phỉ Thúy chân sau bước lùi một bước, nhắm đúng cạnh cửa: "Tôi không phải a! Cậu nghĩ sai rồi! Tôi chỉ đi ngang qua, người đi đường giáp." Lộ gì mà lộ, mặt của người ta nổi đầy mẩn, có thể cho các người nhìn được hay sao? Cái người gọi là Bảo Hiếm nhìn hai người bọn họ "A" lên một tiếng một bộ tôi không còn nhịn được nữa, cậu ném điếu xì gà đi rồi la lên: "Con mẹ nó chứ! Mày có tháo ra hay là không tháo? Còn tự phụ cái gì cơ chứ! Cho tao xem cái mặt hàng!" Cậu ta đẩy tiểu thư trong ngực ra rồi tiến lên vừa muốn kéo nội khố của Tiểu Phỉ Thúy. Tiểu Phỉ Thúy chặn tay hắn lại: "Tôi đã nói là tôi không phải tiểu thư rồi mà. Các người tìm sai người rồi. Đợi lát nữa mỹ nữ sẽ tới, tôi có việc đi trước. Gặp lại sau!"
Cô nhắm cái cửa nhảy vọt tới hòng chạy thoát. Nhưng cái người gọi là Bảo Hiếm mặc kệ là nhận sai người, cậu ta dùng tay trái tóm cô lại, tay phải đưa lên giật cái khăn che mặt của cô. Tiểu Phỉ Thúy tránh trái tránh phải, mặc dù Bảo Hiếm là con trai, nhưng móng tay vừa dài vừa nhọn, nữ nhân so với cậu ta còn chưa là gì. Tiểu Phỉ Thúy vừa cố tránh né sang một bên thì cái móng tay bén nhọn đã cạo một đường trên mặt Tiểu Phỉ Thúy khiến cô cực kỳ đau nhức. Bảo Hiếm thấy cô dám can đảm né tránh thì nổi giận, một tay giáng lên mặt Tiểu Phỉ Thúy một phát tát. Tiểu Phỉ Thúy cũng đâu phải đèn đã cạn dầu! Chỉ bằng một cái nháy mắt cô đã tát hai cái trở lại. Từ nhỏ cô đã được cha của cô làm tâm can bảo bối mà nuôi lớn, ngay cả tiếng quát lớn cũng chưa từng có, hôm nay bị đánh một bạt tai, trong lòng lập tức bùng lên một trận hỏa cháy đùng đùng. Đánh kẻ kia hai lỗ tai đỏ rực còn chưa đủ, cô còn giơ chân lên liền hướng chỗ kín của đối phương một đạp. Mà Bảo Hiếm cũng là được nuông chiều từ bé đến lớn, cho tới bây giờ vẫn luôn là người nhẫn nhục chịu đựng, chuyện gì cũng đâu dám phản kháng. Hôm nay đụng phải con hổ cái, trở tay một cái đã cho hai lỗ tai của cậu thấy ánh mặt trời, bị đánh cho choáng váng đã đành, sau đó còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại còn bị làm nhục vì vậy mà phát ra một tiếng thét cực kỳ bi thảm...
Đồng thời với lúc Bảo Hiếm kéo cái khăn che mặt Tiểu Phỉ Thúy xuống, ở một phía khác, một tên con nhà giàu mày rậm tóc dài, với khuôn mặt hung hãn cậu ta túm lấy một tiểu thư mặc một cái váy ngắn phát sáng, tóc quăn ném lên mặt bàn trà bằng đá cẩm thạch, cậu tiện tay thô bạo vồ lấy một ly thủy tinh, với ánh mắt sắc nhọn đối mặt với tiểu thư, lớn tiếng ra lệnh: "Cởi! Nhảy!"
Tiểu thư kia đã sắp phát khóc lên rồi, một bên cởi y phục một bên ứa nước mắt, thật đáng thương hướng ma ma Tang bên này cầu cứu. Mà Bảo Hiếm vốn đã quen nhìn cách chơi hung bạo của đồng bọn rồi cho nên hết sức xem thường. Cậu chỉ một mực quyết giáo huấn Tiểu Phỉ Thúy cho bằng được. Bên này ma ma Tang thấy tình thế không ổn, muốn tông cửa xông ra gọi viện binh, nhưng ngồi ở phía đối diện Bảo Hiếm lại có một tên đầu tóc vàng rất tinh nhạy. Hắn vọt ra chắn ngay trước cửa chặn đường ma ma Tang, hắn vuốt vuốt con dao nhỏ trong tay: "Ma ma Tang, bọn tôi tới đây chơi là đã cho các người mặt mũi, cũng không nên rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Nếu không tôi cũng không biết dao nhỏ trên tay tôi đây sẽ biết làm gì -- "
Lúc này, tiểu thư mặc váy ngắn phát sáng đã cởi hết váy áo bên ngoài, chỉ còn lại có cái quần lót màu đen, đứa trẻ hư kia lại rống lên: "Cởi, cởi sạch, nhảy cho lão tử xem!"
Lúc này Bảo Hiếm vừa bị Tiểu Phỉ Thúy đạp trúng ku, vì quá đau đớn mà hét thảm một tiếng cực kỳ bi thảm!
Mọi người trợn tròn mắt, ngay cả đứa trẻ hư mày rậm cũng thôi bức bách tiểu thư kia mà nhìn lại đây. Bảo Hiếm một tay che ku ngao ngao kêu thảm thiết, một tay còn lại hô hô chỉ vào Tiểu Phỉ Thúy, lập tức bốn người khác hùng hổ vọt tới vây quanh. Tiểu Phỉ Thúy chọn thời cơ, thối lui đến bàn trà, quơ lấy một con chai bia đập vào bên cạnh bàn cho vỡ ra, sau đó lùi lùi thối lui đến một vách tường phía sau lưng mình. Đám người kia vây quanh tới đây, Tiểu Phỉ Thúy thét chói tai: "Các người... Các người không được đi qua đây, nếu không A Song sẽ không buông tha cho các người a!"
Bảo Hiếm che ku, hữu khí vô lực kêu: "Đánh chết ả cho tôi, cái đồ nữ tiện nhân này!"
Cậu ta vừa nói lời này xong Tiểu Phỉ Thúy liền giơ "Thiên tàn chân" dựa vào một điểm tựa gần nhất, hướng ku của tiểu bạch kiểm với vẻ mặt trắng bệch lại làm thêm một cước! Lại là một tiếng kêu thảm! Ma ma Tang thấy thế, đẩy mạnh tên chơi dao nhỏ một cái, mở cửa chạy vọt ra ngoài. Những người còn lại bị cái vẻ hung tàn của Tiểu Phỉ Thúy làm cho kinh sợ cộng thêm trên tay đang cầm nửa cái chai thủy tinh bén nhọn cứ hướng kẻ nào xáp lại gần là đâm tới. Cả đám người mặc dù vô pháp vô thiên quen thói, nhất thời muốn bắt giữ lấy cô cũng không có biện pháp. Còn những tiểu thư có mặt tất cả đều trợn tròn mắt, đều la hét đến chói cả tai, ai nấy cứ run lẩy bẩy. Một người có lá gan lớn hơn đã nghĩ đến chuyện chuồn đi gọi viện binh, gã chơi con dao nhỏ lúc trước bị ma ma Tang đẩy ngã đã kịp bò dậy, hắn nghiến răng nghiến lợi: "Hôm nay ai cũng đừng nghĩ rời đi khỏi nơi này, lão tử -- "
Lời còn chưa nói hết hắn đã bị cánh cửa vì bị đạp mạnh nên đánh dí hắn vào tường như ép giấy! Người chịu trách nhiệm duy trì trị an thân cao ít nhất một mét chín, khổ người cường tráng giống như tòa núi nhỏ - hình như là đội trưởng bảo an - mang theo hai nhân viên an ninh bước nhanh lại đây, đi theo phía sau là ma ma Tang. Có tiểu thư gặp được sự trợ giúp tới liền đi tắt dàn loa nhạc. Đội trưởng bảo an nhìn chung quanh một vòng, sau đó dừng lại ở trên người Tiểu Phỉ Thúy đang bị một đám người vây quanh, giọng nói của anh ta không cần loa, cứ vậy hùng hồn, tục tằn nhất có thể: "Dám ở địa bàn này gây chuyện, chưa xem qua cái chết hay sao?"
Mấy tên con nhà giàu thấy thể trạng cao lớn như hùng* của người kia cũng có chút kinh hãi. Nhưng vốn lòng người ai không muốn mặt mũi, bọn họ cần nhất chính là mặt mũi, làm sao chịu rơi xuống, một tên mang khuyên tai nghiến răng một cái, móc từ trong túi ra một khẩu súng, chĩa vào Tiểu Phỉ Thúy, nhìn hùng đội trưởng rống lên: "Đừng... Đừng tới đây, nếu không tao đập chết ả!"
Tiểu Phỉ Thúy giận không thể đỡ, nhấc chân liền hướng tới ku của hắn, hung hăng cho một đạp, động tác của cô quá mạnh, cộng thêm ban nãy mải né tránh, tấm khăn tua rua trước mặt bị rớt xuống, nội tâm nhân viên bên trong sòng bạc đồng thời hoảng hốt: con mẹ nó chứ, đây không phải là bạn gái lão bản hay sao? Tiểu Phỉ Thúy nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến dị thường: "Đập chết tao? Nhìn tao đập chết mi trước này!"
* Hùng: Gấu.
Nhìn thấy cứu binh tới, lá gan của cô so với ai khác càng lớn hơn. Dám đập chết cô hả, cô còn đập chết hắn trước -- cô đạp xong mới phát hiện có một gã trai với vẻ mặt co rút "Ối trời ơi, đau quá" -- mà nhìn cô. Tiểu Phỉ Thúy hừ lạnh một tiếng, nhặt lên khẩu súng bị rơi xuống, hướng về phía cậu ấm vừa đòi đập chết cô mà nói: "Cầm súng phi pháp... Tôi có nên không cẩn thận tuột tay bắn ra hai phát đạn hay không?" Cô mỉm cười mà nghiến răng nghiến lợi, làm bộ muốn bóp cò, cậu ấm kia bị làm cho sợ đến kêu thảm thiết, cũng bất chấp đau đớn, cậu lảo đảo cút cho thật xa – cho tới khi đụng vào ghế sa lon mới dừng lại!
Lúc này, ngoài cửa xuất hiện một đạo thân ảnh - đến đây mọi người đều hoa mắt - bởi vì họ thấy bạn gái của lão bản biến sắc mặt cực kỳ nhanh khi vừa làm ra vẻ sợ hãi vừa "hu hu hu" mà nhào tới, khóc đến cái gọi là thê lương ai oán a...
"A Song, bọn họ khi dễ em, bọn họ đánh em!" Trái tim nhỏ bé bị chấn kinh, người đẹp La nằm ở trong ngực lão bản Cẩm mà từ từ dùng các loại ăn bớt.
Mọi người cùng kêu lên một tiếng: "Lão bản!"
Cẩm Vô Song nhìn Tiểu Phỉ Thúy, nhìn một thân cổ quái trang phục của cô, cũng không đẩy cô ra chỉ hỏi: "Cô đang làm cái gì vậy?"
Tiểu Phỉ Thúy xoa nước mắt -- có trời mới biết nước mắt này ở đâu ra, mà vừa nãy thì cô so với ai khác đều hung tàn hơn cả a! -- "Em với Quả Quả định đi xem xiếc ảo thuật, nhưng mặt của em nhận không ra người, Quả Quả mới nói là dùng vải che kín, như vậy sẽ không ai thấy được. Có điều em vừa mới ra thang máy, thì bị đối xử như bé con người phương tây tha tới đây gặp khách, sau đó cái gì cái gì gọi là Bảo Thiếu đã đánh em. Đau quá! Chị nhìn em này, mặt đỏ rần lên rồi! Móng tay của hắn thật dài lại cực nhọn, đem mặt em mà cạo, cũng không biết cạo ra ít hay nhiều dấu vết đây!" Tiểu Phỉ Thúy giơ cái bị đánh mặt lại gần cho Cẩm Vô Song nhìn, Cẩm Vô Song nhìn kỹ một chút, rất muốn tỏ vẻ: mặt của cô vốn là đủ hồng rồi đúng không, thật sự nhìn không ra! Sắc mặt cô âm trầm mà nhìn ma ma Tang, ma ma Tang run run: "Lão bản... Tôi không biết... Tôi..."
Thanh âm của Cẩm Vô Song âm trầm đến đáng sợ: "Bắt cô ấy đi tiếp khách, là chị muốn dẹp bảng hiệu của sòng bạc chúng ta?"
Ma ma Tang: "..." Lão bản, tôi sai rồi!
Tiểu Phỉ Thúy: "..." Này, này, tôi đang ở chỗ này, cho chút mặt mũi nha!
"Lão bản, xử trí bọn họ như thế nào?" Hùng đội trưởng hỏi Cẩm Vô Song.
Cẩm Vô Song liếc đám con nhà giàu kia một cái: "Bây giờ đã quá muộn, để cho bọn họ về nhà không thích hợp. Nên để cho bọn họ ở lại tại hầm ngầm qua một đêm đi! Thuận tiện nhớ cho bọn họ cầm theo hóa đơn, hết thảy tổn thất ở đây cứ tính hết cho bọn họ!"
Bảo Thiếu hét lớn một tiếng: "Cô dám? Cô có biết ba tôi là người nào không?"
Tiểu Phỉ Thúy khinh thường: "Ba cậu là Lý - Tân Phúc a?"
"Ba tôi là Lý Phúc Tới, làm cục trưởng cục công an nha!"
"Con của một trưởng cục công an vậy mà lại dám kiêu xằng như vậy, thật không biết xấu hổ!" Tiểu Phỉ Thúy hơn cả khinh thường!
Lão bản Cẩm bất động thanh sắc, nhập mộc tam phân*: "Là trưởng cục công an a? Tầng thứ quá thấp, không nhận ra!"
Mẹ kiếp! Tiểu Phỉ Thúy vỗ tay trong bụng, A Song làm tốt lắm! Hôn hôn a (╯3╰)!
* Nhập mộc tam phân: Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Thư đoạn" của Trương Hoài Quán triều nhà Đường. Tạm hiểu là lập luận sắc sảo (dài quá, xin xem ở chỗ thím google nha).
Hùng đội trưởng cùng hai hộ vệ tiến lên đuổi đám choai choai kia đi giống như đuổi gia súc như vậy, cả bọn vội vàng đi ra ngoài. Khi cái tên Bảo Hiếm đi qua Tiểu Phỉ Thúy được một lúc thì bỗng nhiên Tiểu Phỉ Thúy quát một tiếng: "Đợi một chút!"
Sau đó, giơ tay lên: "Ba ba bốp bốp" liên tiếp mười mấy cái bạt tai, không ngừng nghỉ! Lão bản Cẩm quay đầu đi, "vừa vặn" không nhìn thấy! Chờ đến khi thấy đánh vậy cũng được rồi cô mới ngăn cản người nọ, ôn nhu khuyên cô: "Đừng để tay chơi quá mức như vậy!"
Mọi người:... Cha mẹ ơi! Lão bản quả nhiên đau bạn gái!
Hai ngày sau, Cẩm Vô Song nhận được người của Cẩm Vô Hà phái tới, người này đưa tới một cái túi được bảo vệ rất cẩn mật, trong đó là một chồng báo cáo đã được mã hóa. Cẩm Vô Song yên lặng nhìn xong, cầm báo cáo ném vào máy xử lí giấy thải.
Đôi lời của tác giả: Có đôi khi viết xong chương mới tương đối trễ, vì vậy không còn thời gian nhìn kỹ, cho nên sẽ có lỗi chính tả, có đôi chỗ sai sót, nếu thấy xin thứ lỗi ha!
A (╯3╰)!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT