Mục tiêu đã rõ ràng, đường đi là khó khăn, kết quả không biết trước. But...
Vì La Phỉ không có cái gì chứng nhận thân phận, nên cô không đặt phòng được.
Cho nên sau khi đi vài bước La Phỉ lại một đường chạy tới nịnh hót Giang Thập Nhất: "Đại nhân, bồ chịu khổ chút có được không, phiền bồ đưa tui đi thuê phòng với."
Giang Thập Nhất đang vô cùng phấn khích. A ha, ban ngày ban mặt, mướn được phòng trọ... ôi ôi ôi, thật tốt, thật là tốt! Trong túi xách của cô là một chồng tiền giấy đầy tận miệng, tâm tình cực kỳ vui vẻ vì vậy mà nhìn đồng chí Tiểu Phỉ Thúy so với trước lại càng thêm phần thuận mắt. Ngay lập tức cô vỗ vỗ ngực diễu võ dương oai mang La Phỉ đi đặt phòng. Gian phòng trọ chất lượng hoàn toàn thể hiện con người đồng chí Giang Thập Nhất có đức tính chất phác, tiết kiệm -- trên cái thế giới này người tình nhân tốt nhất của quán trọ không phải là Tiểu Thất sao?!
La đại tiểu thư cũng không thắc mắc, chỉ liếc một cái rồi chui vào phòng tắm cầm lấy vòi hoa sen cọ rửa một phen bồn tắm sau đó chuẩn bị xả bọt tắm. Giang Thập Nhất vốn đang định rời đi, nhưng khi vừa thấy người kia làm thế thì kinh hãi hỏi: "Tiểu Phỉ Thúy, bồ định làm cái gì vậy?"
Tiểu Phỉ Thúy liếc nhìn cô bằng một cái ánh mắt "Thế này mà còn không hiểu nổi hay sao": "Xả nước để tắm rửa."
"NO NO NO NO NO!" Giang Thập Nhất vội vàng chỉ một bước đã đoạt lấy vòi nước trong tay người này. Cô lập tức tắt một cái bụp: "Tiểu Phỉ Thúy, bồ có chút hiểu biết nào hay không vậy? Nơi này bẩn lắm a, làm sao bồ còn dám tắm? Nói không chừng còn có giết người phân thây gì đó nha -- trong phim ảnh chuyện giết người phân thây đều là ở trong phòng tắm a, bồ không có tâm lý đề phòng này sao?"
Giang Thập Nhất bà tám lại tính cách gà mẹ mà quyết đoán thay cô quyết định: "Rửa tạm! Tui lát nữa đi làm. Buổi tối mời bồ ăn cơm." Ôi, đối với đại tiểu thư đáng yêu sao, thật là làm cho người ta muốn đi quan tâm mà! Giang Thập Nhất tự hỏi phi mình ra còn ai nhiệt tâm được như vậy chứ?
Cứ như vậy rồi Giang Thập Nhất cũng đi làm. La Phỉ nhìn thoáng qua cái bồn tắm "Giết người phân thây" kia, cuối cùng thật không dám tắm. Cô chỉ là tùy tiện rửa ráy một chút rồi ngủ thẳng một giấc tới tận chập tối, sau khi ngủ dậy, cô quyết định tiếp tục đi chờ gặp lão bản Cẩm. Xem ra thì tình yêu của cô gái này quả là đã quá thâm sâu rồi!
La Phỉ rửa mặt, sửa sang lại quần áo một chút, lại trở về vẻ mặt phiêu diêu xuất thần mà xuất cửa. Để có thể chờ đợi được lâu, cô muốn đi ăn một chút, hơn nữa còn muốn giặt qua quần áo. Có một cô gái nói cho cô biết, từ phía cửa sau đi thêm một lúc, sẽ có một dãy nhà hàng dọc theo sườn núi, ở đó không có chơi gái, đánh bạc hay tụ tập gì. La Phỉ tạ ơn cô rồi nhẹ nhàng bước đi ra ngoài.
Phía bên ngoài sắc trời đã hơi tối, hai tay La Phỉ cắm ở miệng túi quần, cô khoan thai bước đi dọc theo sườn dốc. Trước tiên cô bước vào một nhà hàng cao cấp, gọi cho mình một phần thức ăn rồi thong thả thưởng thức, sau đó cô đi đến quầy chuyên kinh doanh đồ lót mua một bộ, dự định cầm về phòng trọ rồi sau đó đi sòng bạc -- buổi trưa cô đã cùng Giang Thập Nhất hẹn nhau đến nơi này gặp mặt. Cô có thể vừa chờ lão bản Cẩm lại vừa đợi Giang Thập Nhất.
La Phỉ bước đi vô cùng thích thú. Sao ngân hà đầy trời, làn gió mát rười rượi, tuy là tương lai chưa biết rồi sẽ ra sao, nhưng giờ phút này cô thấy thật là tự do, tự tại. Cô thấy thật hài lòng, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười vô ưu cùng thoải mái. Có điều, nụ cười này trong nháy mắt liền ngưng kết, bởi vì bỗng nhiên có mội cánh tay to lớn hung hăng từ phía sau bưng kín miệng cô, lôi cô đến bên trong hẻm nhỏ, đòn ra tay rất là mạnh mẽ, làm cho cô không kịp phản ứng. Trong lòng La Phỉ hết sức hoảng hốt. Đây không thể nào là do người trong nhà làm, người trong nhà sẽ không dám đối xử với cô như vậy. Nhưng cô cũng chỉ vừa mới tới nơi này, có thể đắc tội với ai đây?
Cô bị một sức mạnh tóm chặt, rồi thấy mình bị kéo tuột tới trong ngõ hẻm, bốn phía không một bóng người, cho dù cô có la hét cũng không có ai tới cứu. La Phỉ liều mạng cố đưa tay đến miệng túi quần, nhưng bàn tay đang bị giữ chặt, thật khó để cô có thể động đậy. Cô dùng hết khí lực toàn thân để mà vặn vẹo, rốt cục rồi cánh tay cũng lỏng ra một chút, ngay lập tức cô đưa tay vào miệng túi quần, bàn tay chạm vào con dao nhỏ lạnh như băng. Đúng thế, quanh năm cô luôn mang theo con dao này để tùy thân. Đây là con dao do ba cô đưa cho, chém sắt như chém bùn. Ngón tay cái của cô đè chặt lên, dù cách một lớp vải con dao vẫn làm cho làn da cảm thấy chợt đau nhói, cô rút ra, hướng về phía bàn tay to lớn đang che miệng mình mà dùng hết sức rạch một cái. Đối phương vì bị bất ngờ nên chỉ biết kêu lên một tiếng thảm thiết đồng thời buông lỏng tay. La Phỉ hít lấy hơi, xoay người, thừa dịp đối phương đang bận ôm lấy bàn tay cùng kêu rên mà hướng hạ thân đối phương ra sức đạp một đạp --
Diệt cỏ không diệt tận gốc, xuân tới lại sinh sôi!
Kẻ kia cực kỳ bi thảm mà hét lên một tiếng!
La Phỉ đạp xong liền lập tức bỏ chạy, cô cũng không dám quay trở lại phòng trọ mà hướng về phía có đông người nhất chạy tới, cái túi đựng áo lót ấy vậy nhưng cũng không hề rời khỏi tay, theo dáng người lung lay, lảo đảo của cô mà đảo qua đảo lại. La Phỉ cũng không hề nhận ra, cứ như vậy một đường cắm cổ chạy và chạy. Cô chạy cho đến khi không còn thở được mới dừng lại hít hơi thở dốc, lúc ngẩng đầu thì thứ cô nhìn thấy ngay trước mắt chính là cái cổng ra vào xanh vàng rực rỡ của sòng bạc Vương Miện -- thì ra là rốt cuộc, trong vô thức cô đã chạy tới cái nơi mình cùng Giang Thập Nhất ước hẹn, cũng là cái nơi cô vốn có dự định tới để chờ gặp Cẩm Vô Song.
Ánh mắt của cô từ từ hạ thấp, từng chút, từng chút, thấp đến sát đất, sau đó, lại nâng lên, từ từ nâng lên...
Mục tiêu của cô, vị kim chủ cao cao tại thượng mà cô vẫn luôn chờ mong được gặp mặt, giờ đang nhìn vào cô. Còn cô thì lại đang cúi lom khom, hai tay chống trên đầu gối, ở cổ tay trái còn treo lủng lẳng cái túi đựng áo lót mà đồ bên trong lại bị rớt ra một nửa, bàn tay phải của cô vẫn đang cầm chặt con dao nhỏ sắc bén còn nhuốm máu, miệng thở gấp giống như lão cẩu sắp chết...
Ôi! Hình tượng này của cô thật là... Ngay bản thân La Phỉ cũng phải một phen tự xem thường! Cô vốn còn muốn tỏ ra ôn nhu, uyển chuyển, văn mây nhã gió đi gặp người ta nha, vậy mà bây giờ...
La Phỉ cố thật nhanh đem cái áo lót vô duyên kia nhét trở về cái túi ngốc nghếch, nhét con dao nhỏ trở lại túi quần, cứ như vừa nãy chuyện gì gì đó cũng chưa từng xảy ra vậy. Nhưng chẳng bao lâu đầu óc của cô lại quay tròn: không được, phải tìm lối thoát khác...
Nhưng lối thoát kia đang ở đâu bây giờ?
Muốn câu dẫn được nữ nhân trước hết chẳng phải là giả bộ ngã xỉu, tiếp theo đó bởi vì người kia vốn là người tốt, thấy có người ngã nhào liền sẽ chủ động đưa tay ôm đỡ, sau đó là tiến hành bắt chuyện rồi tìm hiểu nguồn gốc, nếu vậy thì...
Té xỉu đâu rồi?
Cú té xỉu khiến người ta biết thấy việc nghĩa mà hăng hái kia ở đâu mất rồi?
La Phỉ thật không biết mình nên làm gì bây giờ. Có một bí mật không ai hay biết là, cô có một năng lực, một tuyệt kĩ, là có thể chỉ trong một giây sẽ tự té xỉu - giống như có người nói muốn ngủ là lăn ra ngủ. Nhưng tuyệt kỹ này có một khuyết điểm chết người, đó là chính cô cũng không biết khi nào thì có thể tỉnh lại. Nếu một khi lão bản Cẩm không ra tay cứu cô, vậy kết quả của cô sẽ là: bị những kẻ không quen biết vây xem; rồi có người tốt bụng nào đó gọi xe cấp cứu đưa đến bệnh viện; hoặc là, giống như một con chó chết ở trên đường không ai để ý tới - nếu đúng như vậy thì đây sẽ là hậu quả thê thảm nhất!
La Phỉ còn có chút do dự, nếu là kẻ mới vừa bắt cô lại đuổi theo tới đây, mà đúng lúc này cô lại đang té xỉu thì thật nguy hiểm. Qua khóe mắt cô nhận thấy lão bản Cẩm xoay người muốn rời, La Phỉ cắn răng quyết định, bằng bất cứ giá nào, cứ thử đánh cuộc với vận may xem sao!
"Phịch"! Con người quyết đoán ấy lập tức lăn đùng ra té xỉu!
Có điều, cô đã đánh giá phần xấu xa của người kia quá thấp. Lão bản Cẩm chỉ đơn giản nhếch miệng cười lạnh rồi cười nói như thường rồi thờ ơ xoay người... bỏ đi!
Thế nhưng gã chủ quản đứng bên cạnh lão bản Cẩm lại chân tay trở nên luống cuống, vì bất ngờ thấy có một đại mỹ nữ dáng vẻ nũng nịu té xỉu ở ngay trước mũi chân...
Thế này, thế này... thế này thì phải làm sao đây?
"Lão bản..."
Mà lão bản thì lại đã đi xa.
Gã chủ quản vội vàng quát người bên cạnh: "Còn không nhanh ôm cô ấy lên đi. Đừng làm cho khách ra vào nhìn thấy. Hãy đưa cô ta vào phía bên trong nhà ấy."
Dù kết quả khác xa so với dự tính ban đầu, nhưng rốt cuộc -- La đại tiểu thư cũng vì mục tiêu lớn lao của mình mà gần thêm một bước!
Thật đáng mừng! Thật đáng mừng!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Các đồng chí, Tiểu Quýt đã rất kiên cường làm lụng vất vả như vậy rồi nên rất cần được tặng hoa nha! (o)~ (Edit cũng thế...)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT