La Phỉ đang rất là mất hứng, cả người đều toát lên cái vẻ "tôi đang rất hậm hực", giờ cô đang đem mặt áp lên mặt bàn làm việc bằng thủy tinh của Ôn Nhiên mà sâu kín hỏi: "Tiểu Nhiên Nhiên, làm thế nào mới có thể trả thù một người a?"

Bác sĩ Ôn vừa nghe thấy liền hết sức, hết sức nhẹ nhàng đem bình thuốc nhỏ trên bàn bỏ vào ngăn kéo, khóa lại. Thực hiện xong một loạt động tác trên rồi cậu mới làm ra vẻ thản nhiên hỏi người kia: "Cô muốn trả thù ai vậy?"

La Phỉ hơi hơi nhấc mặt rời khỏi mặt bàn thủy tinh rồi ghé lại gần sát Ôn Nhiên: "Lão bản của anh!"

Quả nhiên là như vậy! Ôn Nhiên ra vẻ tri kỷ hỏi: "Làm sao vậy?"

"Chị ta khi dễ tôi!"

"Chị ấy khi dễ cô như thế nào?"

"Chị ta..." La Phỉ nghĩ thầm bị người ta sỗ sàng làm chuyện như vậy thì sao có thể nói ra ngoài được chứ. Nói không chừng còn bị gọi là "cái đồ đậu hủ" lại còn bị cười nhạo. Cô cẩn thận tìm từ: "Chị ta có mưu đồ quấy rối tôi."

Ôn Nhiên ngạc nhiên: "Đây chẳng phải là mưu đồ của cô hay sao?"

"Tôi nhổ vào! Tôi là chính nhân quân tử nha!"

Ôn Nhiên nở một nụ cười đầy vẻ đê tiện, trên mặt một vẻ "Bất kể cái gì tôi cũng biết nha": "Lúc trước tôi có nghe nói chính cô mới là người trâng tráo chạy tới nói với lão bản của chúng tôi là 'để cho em làm tình nhân chị đi' nha!"

La Phỉ ném cho cậu ta một cái nhìn cực kì xem thường, bởi vì cô đâu có nói như thế! Cái cô hỏi là 'lão bản Cẩm, chị có muốn cho em làm tình nhân của chị hay không' mà thôi, mấy người đã lạc đến mười vạn tám nghìn km rồi nha! Lại nói sau, là tôi cũng chỉ có "hỏi một chút" thôi đó nha, chứ đâu đã đến mức trần thuật là 'để cho em làm tình nhân của chị đi', đến một mao tiền quan hệ cũng không có. "Không thể nào!"

Ôn Nhiên nghiêm túc nhìn cô: "Tiểu Phỉ Thúy, người sáng mắt không được nói tiếng lóng, làm người cần thành thực. Có thì nói là có, không thì nói là không!"

"Không!"

"Tôi có tin tình báo!"

"..." Tiểu Phỉ Thúy chợt nhớ tới cái người gọi là mụ mụ Tang nhưng miệng vẫn nhiệt tình cãi: "Không là không! Thật thà mà nói, ban đầu sở dĩ nhận nhầm là do tôi bị quá kinh diễm, bản thân chưa có chút hiểu biết gì về chị ta cả! Tôi cứ tưởng rằng chị ta cũng thanh thuần như tôi, nhưng ai mà biết được chị ta lại là người âm hiểm như vậy chứ. Vậy nên tôi không thích."

Ôn Nhiên thâm trầm thở dài, còn lão bằng hữu Giang thì lại tỏ ra thấu hiểu: "Kỳ thật, lão bản Cẩm của chúng ta cũng rất được đấy chứ. Tuổi trẻ, bộ dạng soái, có tiền, lại là 'Ba số đầu'* trong hàng ngũ nhân sĩ, là tài nguyên quí hiếm lắm đó, dẫu có thắp đèn lồng đi kiếm cũng tìm không ra a! Thử nhìn trong tất cả các sòng bạc có ở quanh đây xem, đâu có nhiều nữ nhân làm lão bản chứ. Nhưng mà, đàn ông con trai bình thường có ai dám ngấp nghé cô ấy?Bọn họ thì chỉ mới nhìn thấy cô ấy thôi cũng đã thấy hổ thẹn rồi. Tôi xin vỗ ngực cam đoan, lão bản Cẩm là người thấu tình đạt lí, đã quang minh chính đại lại còn rất hào phóng. Theo hiểu biết của tôi thì người như vậy có chưa quá ba người! Trừ bỏ tôi là người thứ nhất chân chính đáng tin cậy, hai người còn lại kia, kẻ thì không biết gì, kẻ lại tự cao tự đại! Dù sao tôi chỉ muốn nói là lão bản của chúng ta chính là người đáng thưởng thức. Thế nên nếu có một ngày chị ấy bỗng dung bị ngất xỉu thì ít nhất cũng phải đến mười cô gái đánh nhau để được chà đạp chị ấy, không phải, là để được cứu giúp chị ấy! Chị ấy mới giống miếng thịt heo béo làm sao! Nha, không đúng, tui kiêng thịt heo béo. Là miếng thịt heo kho tàu đi. Phàm là bất cứ cô gái nào có chút biến thái đều sẽ thích chị ấy -- Đương nhiên, cái loại đàn ông nhược thụ cũng sẽ nhìn lên, dù sao, kiểu người cường thế, cường quyền này vẫn rất hấp dẫn nhiều loại người mà. Miếng thịt heo béo ngon lành như vậy hiện tại ở trong tay bồ, bồ đã không biết quí trọng lại còn ghét bỏ, cứ như vậy thì bồ sẽ bị sét đánh! Một ngày gần đây sẽ có sét đánh, Tiểu Phỉ Thúy, bồ phải cẩn thận!"

* Nguyên văn: "Trường Số 3"

La Phỉ thật sự bị chấn động: "Bồ cứ như vậy mà thưởng thức sao!"

"Đương nhiên rồi! Nếu không tin bồ cứ nhìn cái tin 'Lão bản có bạn gái' người ta đưa trước đây thì biết liền. Bồ đã bị vô số cô gái chửi rủa cùng chúc cho hai người sớm chia tay đấy!"

Hả? La Phỉ kêu to: "Ai lại vô sỉ như vậy chứ! Cho tui xem nhanh lên!"

Ôn Nhiên lập tức rất vui sướng cùng hả hê đưa Computer đến, lập tức đăng nhập diễn đàn của sòng bạc, tìm đến hai tháng trước "Lão bản của chúng ta có bạn gái sao???!!!!" Đầu đề cùng nhất trí với nội dung là "Bái thiếp", sau đó phía dưới là tin báo nhận tiền một cách điên cuồng. Còn tin trước đó đại đa số là "Hả? Thật vậy chăng? Rõ chân tướng rồi đây!" Còn đoạn giữa là: "Oa, thật đấy! Tôi đã tận mắt nhìn thấy! Ngay tại nhà ăn cùng bày tỏ ân ái làm nhiều người ghen tị muốn chết đi được!", "Thật đáng ghét! Sao bỗng dưng người kia lại là con gái cơ chứ! Đã thế ngực lại còn như sân bay, mặt dày mày dạn mà đeo bám lão bản của chúng ta, thật không biết xấu hổ!" Phần cuối vấn đề cơ bản tập trung ở "Mau chia tay đi, đã có em tới bù đắp cho chị" loại này thật làm cho người ta "...". La Phỉ xem lướt qua một lượt, mặt tối sầm lại, đáng khen cho một đám các cô như lang như hổ mà! Sau đó còn có các kiểu như là "Đối tượng mà lão bản các người muốn là như thế nào vậy?", "Không biết có bát tự về đối tượng của lão bản để xem đó có phải là cao nhân không nhỉ?", "Hãy kể một cách đơn giản về tính cách cùng vẻ bề ngoài của lão bản cũng như đối tượng xem có hợp nhau không nhé", "Đánh cuộc bằng hai cây dưa chuột là chuyện tình của lão bản cùng đối tượng không vượt qua nửa tháng. Lập biên bản làm chứng", còn mới đây nhất của bái thiếp là "Đối tượng của lão bản lại không sợ chết mà trở lại. Trời ạ, đây là loại người gì nữa không biết."

La Phỉ không nói gì, nhưng trong lòng cực kì phẫn nộ, cô cứ thế mà mắng cái màn hình: "Tôi có trở về hay không thì liên quan đến cái rắm gì của mẹ các người chứ!"

Ôn Nhiên vỗ vỗ bả vai cô an ủi: "Được rồi, bình tĩnh, cứ bình tĩnh cái đã! Làm một "người của công chúng" thì bình tĩnh là điều cốt yếu nhất!"

La Phỉ nức nở: "Tiểu Nhiên Nhiên, tôi thật sự là người đáng ghét như vậy thật sao"

Ừm... nếu trả lời "đúng thế" thì kết quả sẽ là như thế nào đây? Ôn Nhiên cương quyết trả lời: "Làm sao có thể là như vậy chứ. Đây chỉ là diễn đàn bát quái, mà ở đó thì con gái chiếm quá nửa rồi, chỉ vì các cô ấy hâm mộ mà sinh ra đố kị mà thôi! Cô ngẫm lại mà xem, lão bản của chúng ta soái như vậy, bao nhiêu người muốn mà không được a. Trong khi cô vậy mà cứ thế dễ dàng bắt được, hỏi làm sao những cô gái kia không ghen tị đến chết mới là lạ đi? Đi con đường mình đã chọn thì đừng để cho người khác làm cho mình yếu ớt đi!"

"Đúng vậy, tôi sẽ không để cho sự hâm mộ cũng như đố kị của người khác về hạnh phúc của mình mà để cho cảm thụ của bản thân bị ảnh hưởng!"

"Nếu được lựa chọn lại, giữa tôi và lão bản thì cô chọn ai?"

"A Song!" La Phỉ trả lời không chút do dự. Trái tim của Ôn Nhiên hoàn toàn chết lặng, cậu tự nhủ: đáng lý mình không nên hỏi kiểu này để rồi tự làm tổn thương tự tôn: "Thế còn giữa 36F và lão bản đây?"

La Phỉ nghĩ nghĩ, vấn đề này thật có điểm đáng sợ, nghĩ mãi mà không ra tại sao a Song lại thích lớn như vậy! Thật là kì quái mà! Cô do dự hạ giọng: "A Song đi!"

Thiếu chút nữa thì Ôn Nhiên bị phát điên lên, sao mình lại còn đưa cái này ra mà so sánh nhỉ? Thế nhưng mình lại còn không chút do dự kia đấy! Lau nước mắt...! "Vậy còn giữa Thúy Hoa và lão bản đây?"

Thúy Hoa là quản lí của bộ phận phòng nghỉ, vốn đây chỉ là tên hành nghề, còn tên thật thì bị bỏ vì bị chê là xấu.

"A Song!"

"Vậy còn giữa lão Trương và lão bản đây?"

"A Song!"

"Có thế chứ! Hiện tại xem ra cô đã nhận ra lão bản của chúng ta vĩ đại ra sao rồi đúng không?"

La Phỉ nghĩ nghĩ: "Không!"

Ôn Nhiên phẫn nộ rồi: "Làm sao cô cứ ngoan cố không chịu thay đổi thế hả?! Rốt cuộc là cô có thích hay không thích lão bản của chúng tôi a. Một câu thôi, nói rõ ràng, không thích thì cũng đừng chiếm hầm cầu mà ỉa cho thối đi!"

"..." Cái gì gọi là chiếm hầm cầu mà ỉa cho thối đi?

Không thể nói cho dễ nghe hơn được hay sao?

Ôn Nhiên lại ngoắc ngoắc ngón tay, một vẻ "Cô lại đây, tôi có bí mật muốn nói với cô" biểu cảm thật phong phú. La Phỉ cũng rất phối hợp mà vội vàng tiến đến, Ôn Nhiên hé lộ ra giá thị trường rất hấp dẫn của lão bản Cẩm: "Cô nghĩ rằng lão bản chúng tôi vì hư không tịch mịch nên mới thích đám con gái ở sòng bạc hay sao? Sai lầm rồi! Lão bản của chúng tôi đã từng đi ra nước ngoài, đâu như phía Á Châu - là quốc gia bên cạnh, hình như là có một người giống như ở Hàn Quốc thì phải. Theo như tin cho biết thì người này đã yên lặng thầm mến lão bản của chúng tôi nhiều năm rồi. Tết âm lịch hàng năm đều đến trong nhà lão bản của chúng tôi chúc tết, người này áp dụng chiến thuật đi đường vòng, với ý đồ lấy lòng Cẩm lão phu nhân từ đó đoạt được tâm hồn thiếu nữ của lão bản của chúng ta, nhưng là -- "

"Nhưng là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình?"

"No! Cô có thể hay không để cho tôi kể cho xong?"

"Được! Please!"

"Nhưng là, lão bản của chúng ta lại cay nghiệt vô tình, lại lãnh huyết tàn nhẫn. Cô ấy không có rõ ràng cự tuyệt người ta, cũng không có đáp ứng người ta. Cứ như vậy, yên lặng, yên lặng treo người ta nhất khỏa phương tâm, làm cho người ta có muốn buông tha lại không thể, muốn tiến tới lại không có hi vọng. Đến tôi đây là người bên ngoài thôi mà cũng không cầm được nước mắt. Thật sự là trông thấy người ta như vậy mà thấy thương tâm, người nào bát quái cũng không khỏi lệ rơi!"

"Phù"! Thở ra một hơi, thái y Ôn tổng kết vụ tai tiếng tình trường có cấp độ quốc tế của lão bản Cẩm thật gọn gàng mà không kém phần hoàn mỹ.

"Đài Bắc? Hay là Hàn Quốc?"

Ách! Ôn Nhiên chấn động: "Why cô biết?"

"Tôi đã thấy họ chụp ảnh chung!"

Ách! Lại thêm một chuyện để bát quái! "Cô đã nhìn qua?"

"Ừ! Ở trên giá sách của a Song. Tôi đã được xem qua."

Ách! Cô đã thâm nhập vào đến phòng riêng của lão bản rồi sao? Có làm chuyện gì nhi đồng không nên làm hay không vậy? "Như vậy a..." Ôn Nhiên còn muốn giữ lại một chút cảm giác thần bí, nhưng không ngờ tới vậy mà Tiểu Phỉ Thúy cũng đã biết, nhất thời có chút mất mặt. Cậu úp sấp lên bàn mà than vãn: "Nếu biết trước lão bản của chúng ta như vậy thì tôi đã ra tay rồi. Trước gian sau giết, cam đoan chắc thắng! Nếu biết làm thế nào cũng không chinh phục được cô ấy thì tôi đã tìm đến người cung cấp thuốc mê!"

Ồ! Tiểu Phỉ Thúy vừa nghe vậy liền hết sức hào hứng: "Tiểu Nhiên Nhiên, anh còn có cả thuốc mê a?"

Ôn Nhiên chợt nhận ra là mình đã lỡ lời. Tiểu Phỉ Thúy là cái kẻ to gan lớn mật, dám lấy thuốc mê đi xxx lão bản lắm. Lão bản sẽ không cần mất nhiều công sức mà biết được chân tướng, đến lúc đó sẽ không còn là vài phát roi giả vờ như lần trước nữa. Chỉ sợ là cậu sẽ phải đứng thay cột xi măng để người ta ra tay tập đánh roi đi! "Vì sao hôm nay thời tiết tốt như thế này nhỉ? A, tôi nên đi học chút gì đó đã! Nắm được một môn ngoại ngữ chẳng những có thêm một cơ hội cạnh tranh mà còn mở ra rất nhiều cơ hội gặp gỡ. Nên học Anh ngữ thì hơn, bây giờ tôi đã có thể nói 'Hi, Peter!', 'Hi, Li', 'How are you ', 'Im fine, thank you, and you?'

"..." La Phỉ không chút do dự cắt ngang bài học "Hai mươi câu Anh ngữ cho trẻ nhỏ" của thanh niên Ôn: "Trả lời cho thành thật!"

"Không có!" Ôn Nhiên trả lời bằng một vẻ thật dứt khoát! Không, cậu sẽ không để bị khuất phục.

"Tiểu Nhiên Nhiên, nếu như vậy thì tôi sẽ tự đi hỏi một chút vậy. Không được thì coi như xong. Đến, nói cho tôi biết về Tiểu Lý tử kia một chút. Hắn là người thế nào?" Anh mắt Tiểu Phỉ Thúy lấp lóe, cô nhanh chóng chuyển từ nghiêm hình bức cung sang đại tỷ tỷ có khuôn mặt tươi cười ôn hòa cùng tri kỷ nhẹ mà khẽ khàng hỏi.

Ôn Nhiên dùng ánh mắt để xem quái vật mà nhìn cô: "Không phải là cô đã xem qua ảnh chụp của hắn sao?"

"Không để ý nhìn kỹ. Chỉ nhớ rõ người đó có đôi mắt một mí trông khá nhỏ!"

"Nhìn qua cách ăn mặc thì cũng được đấy. Nhưng vấn đề là, trong những nhà có tiền, cô biết không, loại đàn ông như vây, bình thường sẽ thực nổi tiếng! Có điều lão bản chúng tôi cũng có tiền, nên điểm ấy không trở thành ưu điểm của anh ta, but, người này là 'Số đầu tiên' trong 'Ba số đầu', lại còn là đồng học của lão bản, thế nên mới có cái gọi là gần quan được ban lộc -- "

" 'Số đầu tiên' trong 'Ba số đầu' là cái gì?"

"Cao cấp, cao cấp, tố chất cao cấp!" Cậu nghiêm túc nhìn Tiểu Phỉ Thúy: "Còn cô đây?"

Tiểu Phỉ Thúy kiểm điểm chính mình: "Ba thấp! Vóc dáng thấp, bằng cấp thấp, còn là một người không nhà không cửa!"

"Biết là tốt rồi! Vậy mà còn dám ghét bỏ lão bản chúng tôi, hừ!" Ôn Nhiên xem thường, coi như cô còn biết tự mình hiểu lấy.

La Phỉ không để ý đến hắn mà trở lại đề tài "tình địch đã biết": "Tiểu Nhiên Nhiên, anh có nói người kia hàng năm đều đến chúc Tết?"

"Cô muốn làm gì?" Ôn Nhiên dùng ánh mắt "người này thực khả nghi" trừng trừng nhìn cô.

"Không a, tôi chỉ là muốn nhìn một chút người đàn ông cao cấp, cao cấp, tố chất cao cấp là thế nào!"

Ôn Nhiên không kiêng dè mà nhìn cô từ trên xuống dưới, Tiểu Phỉ Thúy đã chuẩn bị tốt tinh thần sẵn sàng đón nhận sự khinh thường mà Ôn Nhiên sẽ dành cho mình. Thật không ngờ, vậy mà thanh niên Ôn lại dùng lời thật tốt đẹp để khen cô: "So với anh ta, cô có hai thứ cực kì quan trọng để hơn hẳn!"

"???"

"Thứ nhất, so với anh ta, cô có ngoại hình hấp dẫn hơn, lão bản chúng tôi đã có đủ 'Ba số đầu' rồi, nên không cần phải có thêm một 'Ba số đầu' lặp lại chính mình nữa, như vậy cô ấy sẽ không thích! Thứ nhì, kỹ năng đánh bài của cô tốt hơn lão bản! Này, lần trước cô cùng lão bản đánh bài, cô làm thế nào mà thắng được vậy, cho tôi biết bí quyết với có được không?"

La Phỉ thở dài: "Nội dung vở kịch vốn rất phức tạp, lại còn không có phụ đề, không thích hợp với anh đâu!" (danh ngôn trích trong "Tam ngốc đại náo Bảo lai ổ".)

Ôn Nhiên nhịn không được mà muốn vặc lại Tiểu Phỉ Thúy "cô là ai mà dám nói tôi như vậy chứ" nhưng nghĩ lại thì thấy có hỏi cũng chẳng có câu trả lời như ý nên đành nhịn xuống! Trong khi La Phỉ lại đang chìm đắm trong bọc ót cay bởi chuyện chàng hoàng tử ngoài ý muốn kia. Thật không ngờ cái tên mắt ti hí kia lại thích Cẩm Vô Song a? Tại sao vậy chứ?

Làm sao lại là yêu thích kia chứ?

Thật kỳ lạ a!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tui đã trở về!

Xin mọi người (╯3╰) mấy chúc mừng tui bình an trở về đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play