La Lam quốc.
Kim Huyễn một thân bạch sam tiêu sái bước đi trên con đường nhỏ.

Dạo gần đây số người mang dao vác kiếm đến hỏi thăm hắn cũng có giảm bớt.

Hôm nay trời rất đẹp, chắc không có vấn đề gì, Kim Huyền nhắm mắt điều chỉnh nhịp thở, thả nhẹ cước bộ.
Cảm giác thật tốt!
Nhưng chưa yên bình được bao lâu, phía sau vang lên một tiếng kêu như heo chọc tiết, vang dội cả núi rừng khiến tâm trạng tốt đẹp vừa rồi cũng bay bằng sạch.
“Kim Huyễn!!!! Đợi muội!!!!” Một cô nương mặc nguyệt y thêu hồ điệp cuống cuồng đuổi theo Kim Huyễn.
Nhìn cô nương thở hồng hộc chạy tới, Kim Huyễn một bộ mặt ghét bỏ: “Hoa Mẫn Nhiên, muội xem dáng vẻ bây giờ của muội, nếu để cho Hoàng cô cô thấy được sẽ có vẻ mặt gì?”
“Là tại ai hả? Còn dám lấy mẫu thân ra uy hiếp muội?” Hoa Mẫn Nhiên chống nạnh thở dốc, hoàn toàn không màng đến hình tượng hoàng hoa khuê nữ của mình.
“Ta có bắt muội chạy theo sao? Là do muội muốn chạy, ta nào dám ép.” Kim Huyễn âm dương quái khí nói.
“Huynh!!!” Hoa Mẫn Nhiên bị chọc tức đến đỏ cả mặt, chỉ tay vào mặt Kim Huyễn không nói nên lời.
“Có giỏi thì đừng có suốt ngày lẽo đẽo theo đuôi ta.” Kim Huyễn giơ cây quạt gạt tay Hoa Mẫn Nhiên xuống, giọng điệu càng thêm khó nghe.

“Kim Huyễn, huynh được lắm!!” Hoa Mẫn Nhiên phồng mang trợn má nắm chặt nắm đấm sau đó đùng đùng bỏ đi về hướng lúc nãy nàng chạy tới.
Kim Huyễn thấy vậy cũng dửng dưng đi theo hướng ngược lại.
Hoa Mẫn Nhiên đi được vài bước quay đầu lại nhìn thì thấy Kim Huyễn đã thong thả bỏ nàng mà đi một mình.

Hoa Mẫn Nhiên nghiến răng, hận không thể nuốt sống luôn cái tên khó ưa kia.

Trong lòng đã sớm đem Kim Huyễn ra mắng bảy bảy bốn chín lần nhưng vẫn quay người đi theo Kim Huyễn.
Không đúng! Nàng là đi về Kim quốc, mới không phải đi theo họ Kim đáng ghét kia đâu!! Hừ!!
------------------------------
Kim quốc, Hoa phủ.
Diệp Nguyệt Nghi ngồi bên cửa sổ thêu thùa, Hoa Khánh Lâm ở bên cạnh an tĩnh đọc sách, khung cảnh thập phần hài hòa, ấm áp.
Đâm mũi kim cuối cùng xuống, Diệp Nguyệt Nghi hài lòng nhìn bức thêu phù dung hoa của mình.
“Đã xong rồi sao?” Hoa Khánh Lâm khẽ lật một trang sách hỏi nàng.
“Không sai biệt, chỉ cần may thành hà bao nữa là xong rồi.” Diệp Nguyệt Nghi vui vẻ trả lời.
“Hà bao?” Hoa Khánh Lâm bỏ sách xuống, cầm bức thêu lên nhìn ngắm.

“Là cho chàng.” Nàng vừa dọn kim chỉ vào rổ vừa đáp lời hắn.
“Vậy ta đợi nàng.” Hoa Khánh Lâm cười nói, vẫn cầm bức thêu không buông tay.
“Dạo này sao thiếp không thấy Mẫn nhi đâu cả?”
“Chắc lại chạy theo Kim Huyễn rồi chứ gì?”
Nhắc tới chuyện này Hoa Khánh Lâm cũng có chút đau đầu.

Tiểu muội này của hắn lớn lên cũng không thua kém ai nhưng không biết bị trúng tà gì mà cứ suốt ngày chỉ thích chạy theo đuôi Kim Huyễn đi khắp nơi.

Từ lúc nhỏ cho đến khi lớn cũng không thay đổi chút nào.
Đến cả mẫu thân cùng phụ thân hắn cũng chịu thua nàng, mặc kệ nàng làm gì thì làm.

Thân huynh trưởng này nói gì nàng càng không nghe lọt.
Hắn biết tiểu muội ngây ngốc nhà mình thích Kim Huyễn, cả đời này có lẽ không phải Kim Huyễn thì không gả nhưng hắn cũng biết Kim Huyễn kia căn bản chỉ xem Mẫn Nhiên là tiểu muội muội mà thôi, làm gì có tình cảm nam nữ.
Nhiều năm như vậy, Mẫn Nhiên đã mười chín, thành gái lỡ mất rồi.

Hắn thực đau đầu.
Diệp Nguyệt Nghi đưa tay xoa xoa mi tâm nhíu chặt của Hoa Khánh Lâm, nhẹ giọng khuyên: “Chàng đừng lo lắng, thiếp tin là tấm chân tình của Mẫn nhi một ngày nào đó sẽ được đáp lại.”
“Cũng mong là vậy.” Hoa Khánh Lâm nắm tay nàng thở dài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play