Vừa Gặp Đã Thương

Chương 165: Em bằng lòng


2 năm

trướctiếp

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp nhoáng đã đến ngày diễn ra concert chính thức của YLQSL. Lúc này bên ngoài sân khấu lượng người đến xem concert đã rất đông, có fan tình nguyện đứng soát vé của khán giả đang xếp hàng, mà ở sau hậu trường người đến người đi, mỗi nhân viên đều vội vàng.

Tất cả bọn họ đều đang hóa trang trong phòng thay đồ. 《 Du Quang Vũ 》của Tô Tinh Dã và Thẩm Vọng Tân là tiết mục cuối của của buổi concert này, năm người họ đã có những màn trình diễn khác trước đó, cho nên Tô Tinh Dã là người đầu tiên hoàn thành hóa trang cho 《98K 》.

Mái tóc dài được buộc đuôi ngựa gọn gàng, chỉ để lại vài sợi tóc rũ xuống, trang điểm cũng không nhạt như trước mà khóe mắt có dán một ít miếng kim tuyến, sáu người thống nhất áo sơ mi màu xanh quân đội, áo được sơ vin vào quần để lộ vòng eo thon, dưới chân mang đôi boots màu đen.

Đây là lần đầu tiên Tô Tinh Dã mặc như thế này, cô khẽ hỏi: "Sao, có ổn không?"

Lương Đẳng không chớp mắt, "Chị, chị thật là... quá đẹp trai!"

"Quá đẹp trai! Đẹp đến mức làm người ta nhũn chân!" Lục Kỉ Tiềm.

Tần Dị Tây giơ ngón tay cái lên với cô.

“Này, thầy Thẩm, đang kẻ eyeliner, đừng có nhúc nhích.” Chuyên viên trang điểm đang trang điểm mắt cho Thẩm Vọng Tân vội hô lên, vừa cười vừa trêu: “Đừng nôn, đừng nôn, cô Tiểu Tô sẽ không chạy đâu, kẻ xong rồi nhìn. "

Chuyên viên trang điểm vừa nói vậy, tất cả mọi người trong phòng thay đồ đều nhìn sang Thẩm Vọng Tân, nhìn anh xong lại nhìn về phía Tô Tinh Dã, không kiềm được cười ra tiếng, ý trong mắt không thể rõ ràng hơn, thầy Thẩm vội mở mắt đến cùng là muốn nhìn cái gì, ai có mặt ở đây mà không biết?

Tô Tinh Dã bị bọn họ cười thì hơi ngượng, cô mím môi, má và vành tai hơi đỏ lên.

Lương Đẳng cười gần chết: "Chị, chị có biết chị mặc đồ nam tính như vầy mà lại mắc cỡ, sự tương phản này đáng yêu lắm luôn đó!"

Tô Tinh Dã lúc này càng ngượng gần chết, cô cảm thấy má mình muốn cháy rồi.

Thẩm Vọng Tân ở đằng kia nhắm mắt lại ho nhẹ một tiếng, cười nói: "Đừng bắt nạt cô ấy."

"Ồ ~" những người có mặt ồn ào lên.

"Thầy Thẩm bao che khuyết điểm kìa, nút bảo vệ vợ online ~"

Lần này Tô Tinh Dã ngượng ngùng đưa tay che mặt, chuyên viên trang điểm cho cô vội vàng cười nói: "Cô Tiểu Tô đừng che mặt, cẩn thận làm hư lớp trang điểm."

Tô Tinh Dã nghe vậy cũng không dám che mặt.

Mọi người trêu đùa một hồi cũng không tiếp tục trêu nữa, bởi vì còn chưa đầy nửa tiếng nữa, concert của bọn họ sẽ chính thức bắt đầu.

Sau khi Thẩm Vọng Tân trang điểm xong, mở mắt ra nhìn Tô Tinh Dã một cái, hai người đối mặt im lặng cười một tiếng, sau đó anh đứng dậy đi sang kế bên thay quần áo. Bận bận bịu bịu một hồi, rất nhanh đã đến lúc chuẩn bị ra sân khấu. Bài mở màn là bài múa của năm người, cô đưa anh tới bệ nâng lên sân khấu, đứng ở đây họ có thể nghe rõ tiếng cổ vũ nhiệt tình của các fan trong sân.

"Các bạn fan nhiệt tình quá, chút nữa phải cố gắng lên." Cô làm một động tác tay cố gắng lên với anh.

Thẩm Vọng Tân mỉm cười, bọc nắm đấm của cô vào lòng bàn tay, vừa định hôn thì Tô Tinh Dã vội vàng giãy giụa, nhắc nhở: "Đừng, phai son đó."

Thẩm Vọng Tân dịu dàng nhìn cô, "Anh sắp lên sân khấu rồi mà em cũng không chịu cổ vũ anh nữa hả?"

"Eww ~" Lương Đẳng bọn họ lại bắt đầu ồn ào lên.

Tô Tinh Dã đỏ mặt, cô nhón chân lên, đưa tay ôm lấy cổ anh, ghé sát môi lại gần vành tai anh, "Phải cố lên đó."

Thẩm Vọng Tân ôm chặt lấy cô, "Tuân lệnh."

"Cứu mạng, ngược cẩu nè."

"Có thể để cho người ta sống hay không."

"Không có người yêu, chúng ta quả thực quá đáng thương."

"Người ta có người yêu cổ vũ mà, thôi đừng nói về chúng ta nữa."

Những người khác cũng nhao nhao tự nhạo báng mình, mắt nhìn không thấy mắt không nhìn thấy!

Các nhân viên xung quanh không nhịn được cười, đúng lúc thầy trợ lý chương trình đến giải cứu bọn họ, "Các thầy, đến giờ lên sân khấu rồi."

Thẩm Vọng Tân buông Tô Tinh Dã ra, đứng lên bệ nâng, cô vẫy tay với anh, nhìn anh từ từ đi lên, rất nhanh sau khi bọn họ đi lên, tiếng hoan hô bên ngoài trở nên lớn hơn, gần như là đinh tai nhức óc.

Tô Tinh Dã quay đầu nhìn về phía nhân viên, "Tôi có thể đi vòng qua xem một chút không?"

Nhân viên có chút khó xử bởi vì cô đã tạo hình xong rồi, nếu đi ra ngoài khó tránh khỏi bị người khác nhìn thấy. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt mong chờ tha thiết của cô mà bất giác bị đâm trúng, cô suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: "Thế này đi, cô, cô bọc chăn lại, đội mũ len lén đi xem. "

Mặt mày Tô Tinh Dã lập tức hớn hở, "Được, tôi nhất định sẽ trùm thật kín!"

Nói xong cô vội chạy nhanh đi tìm Tiểu Thuần xin chăn.

***

Tô Tinh Dã quấn chiếc chăn lông to mà Tiểu Thuần tìm được cho cô, đội một chiếc mũ rơm nhỏ không đè hư tạo hình rồi lẻn chạy tới dưới sân khấu, lúc này, toàn bộ đèn lớn trong hội trường đã được tắt hết, chỉ còn đèn trên sân khấu, cô chạy tới hàng phía trước, ngồi xổm ở một bên.

Giai điệu vang lên toàn sàn diễn thét chói tai, Tô Tinh Dã không một cái chớp mắt nhìn chằm chằm vào người trên sân khấu, đá khô (một vật để tạo khói trong các buổi concert) rải rác trên sân khấu, vị trí thay đổi cực nhanh, nhưng Tô Tinh Dã nhìn một cái liền tìm được Thẩm Vọng Tân, đồng thời mắt chăm chú theo dõi anh.

Hoắc Tương nhờ Tô Tinh Dã đi cửa sau mới lấy được vé ngồi hàng đầu, họ đang hét lên tê tâm liệt phế, lơ đãng liếc quá thì đúng lúc tình cờ phát hiện ra một bóng dáng có phần quen thuộc. Cô ấy dụi mắt nhìn kỹ rồi duỗi tay ra kéo Chung Đình bên cạnh mình, "Này, Tiểu Đình, chị xem người đang ngồi xổm ở đó có giống Tinh Dã không?"

Khi Hoắc Tương hỏi như vậy, mấy người các cô cũng nhìn sang, tuy nói là có che kĩ, cũng không nhìn rõ mặt nhưng thật sự là rất giống, suy đi nghĩ lại, Hoắc Tương bèn cong lưng chạy tới, đưa tay chọt chọt cô, dò xét gọi: "Tinh Dã?"

Thực ra Tô Tinh Dã không nghe thấy giọng của Hoắc Tương, nhưng bất thình lình bị người khác chọt chọt như thế, cô theo bản năng ngước lên nhìn.

Hoắc Tương "ui" một tiếng, mặc dù cô chỉ lộ ra một đôi mắt nhưng cô ấy vẫn nhận ra cô, đây không phải Tô Tinh Dã thì còn có thể là ai?

“Sao cậu lấm la lấm lét ngồi đây vậy?” Cô ấy ngồi xổm xuống.

"Tớ lẻn chạy ra ngoài xem Thẩm Vọng Tân."

Hoắc Tương thấy cô đáng yêu chết mất, nhỏ giọng nói: "Thật ra bên kia còn mấy chỗ trống không có người ngồi, sao cậu không qua đó ngồi?"

"Có chỗ trống hả?"

"Có chứ."

Vì vậy Tô Tinh Dã liền theo Hoắc Tương khom lưng đi qua đó, quả nhiên có chỗ ngồi thoải mái.

Khương Nghệ quan sát cô một cái, “Sao cậu quấn kín mít vậy?" Cô quấn người trong một chiếc chăn to màu đen.

Tô Tinh Dã cười với cô, "Để bảo vệ tạo hình đó."

“Đúng là chỉ có cậu mới nghĩ ra thôi, nhưng vẫn rất xinh đẹp.” Quả nhiên chỉ cần dáng dấp đẹp, cho dù được quấn trong một chiếc chăn đen như vậy cũng như thần tiên!

"Trang điểm mắt cũng thật đẹp, lấp la lấp lánh."

"Tớ mong đợi quá đi."

"Tớ cũng vậy."

Tô Tinh Dã với bài《98K》xếp thứ 12, cho đến khi họ tới với tiết mục thứ 11, cô mới len lén chạy vào hậu trường.

Sau khi trở lại hậu trường, cô vội đưa mũ và chăn cho Tiểu Thuần, sau khi Thẩm Vọng Tân và những người khác xuống thì vội vàng thay quần áo. Họ mặc áo sơ mi quân đội và mang giày boots giống nhau,,hai người đối mặt, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng chưa kịp nói mà đã vội chạy tới bệ nâng.

Đèn sân khấu chiếu vào sáu người họ, dưới khán đài tiếng la hét đinh tai nhức óc.

Giai điệu của 《98K 》 vang lên, và sáu người đã làm nổ tung toàn bộ sân khấu trong nháy mắt.

"Fuck!!! Tô Tinh Dã kìa!!! Tô Tinh Dã!!!"

"A a a a a a!!! Tô Tinh Dã!!!"

"Tô Tinh Dã lấy anh đi!! Cưới anh đi!!"

"..."

Tất cả khán giả dưới sân khấu đều gọi tên Tô Tinh Dã vô cùng rõ ràng. Những người chưa tính là fan của Tô Tinh Dã nhưng sau khi thấy cô xuất hiện cũng thành fan ngay. Tại sao một nữ sinh như Tô Tinh Dã lại có thể làm bùng nổ như vậy!! Mẹ kiếp! Đòn này ra mạnh ghê! Aaaa!

Sau khi kết thúc, cả sáu người đều thở hổn hển, tiếng reo hò của người hâm mộ thiếu chút nữa là lật cả sân khấu lên.

Ba tiết mục tiếp theo lần lượt là trong đĩa đơn mới của Vưu Nhất Thừa và Lục Kỷ Tiềm. Tiết mục cuối cùng chính là 《 Du Quang Vũ 》, sau khi sân khấu được giao cho Vưu Nhất Thừa, năm người họ cùng bước xuống khán đài, sau khi xuống khán đài, Lục Kỷ Tiềm ở lại bệ nâng làm chuẩn bị, mà Thẩm Vọng Tân kéo Tô Tinh Dã vội vàng trở lại hậu trường thay quần áo trang điểm, mấy người kia nhìn hai người trước mặt không còn nhiều thời gian, chậm rãi đi tới, dù sao sau đó bọn họ cũng không có tiết mục.

Chuyên viên trang điểm dùng tốc độ nhanh nhất tẩy trang cho họ, Tô Tinh Dã gỡ tóc, duỗi thẳng hai ba lần, chỉ đơn giản bện một búi tóc, trang điểm nhẹ nhàng, sau đó hai người thay áo trường sam của《 Du Quang Vũ 》,chỉ mất chưa đầy mười phút để hoàn thành, lúc quay lại bệ nâng, Lục Kỷ Tiềm đã sắp hát xong.

Khi Lục Kỷ Tiềm đi xuống, giọng nói của người dẫn chương trình trên sân khấu vang lên, "Bây giờ chúng ta hãy chào đón Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã với một tràng pháo tay nhiệt liệt nhất, họ sẽ mang đến cho chúng ta tiết mục cuối cùng của hôm nay, Du Quang Vũ!"

Sau khi cả hai đứng trên bệ nâng, trong bóng tối, Thẩm Vọng Tân đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy ngón út của cô, môi Tô Tinh Dã bất giác cong lên, cô cũng nghéo lấy ngón út của anh câu chặt cho đến khi họ đứng trên sân khấu, hai người lúc này mới lén tách ra.

Giai điệu quen thuộc của《 Du Quang Vũ 》mau chóng vang lên, vũ điệu này hai người đã nhảy không biết biết bao nhiêu lần nên đã rất thành thạo rồi. Hai người đã trình bày điệu nhảy này một cách hoàn hảo nhất tới người hâm mộ. Mấy fan của nhà khác cũng không giải thích được mà điên cuồng gọi tên họ, lúc trước 《98K》 của Tô Tinh Dã đã khiến họ hét gần như bể giọng rồi

"A a a Tô Tinh Dã!!!"

"Thẩm Vọng Tân!!! Anh ơi!!!"

"Thẩm Vọng Tân Tô Tinh Dã! Thẩm Vọng Tân Tô Tinh Dã!!!"

"..."

Màn kết vô cùng hoàn hảo, bốn người khác cũng lên sân khấu, sáu người cùng cúi chào khán giả.

***

Khi Tô Tinh Dã xoay người ra sau chuẩn bị bước xuống khán đài thì những quả bóng treo trên đỉnh sân khấu từ từ mở ra, những cánh hoa hồng rực rỡ rơi xuống như mưa. Tô Tinh Dã ngạc nhiên dừng bước, ngẩng đầu không thể tin nhìn những cánh hồng đang rơi xuống, kết thúc còn có màn như vậy hả, sao cô lại không biết??

Ngay khi cô vô thức đưa tay đón lấy những cánh hoa hồng thì tất cả ánh đèn trên sân khấu đều chiếu thẳng vào người cô khiến cô hoàn toàn sững sờ.

“Tinh Tinh.” Thẩm Vọng Tân gọi tên cô mà không hề báo trước.

Tô Tinh Dã theo bản năng nghiêng người nhìn sang anh. Cô tận mắt nhìn thấy Thẩm Vọng Tân lấy từ tay Vưu Nhất Thừa cái gì đó, toàn bộ khán đài lúc này im ắng đến khó hiểu, khán đài chứa hàng vạn người nhưng không có người nào lên tiếng, họ dường như nhận ra điều gì đó, mà Tô Tinh Dã cũng nhận ra điều gì đó.

Dưới sự chứng kiến của hàng vạn người này, Thẩm Vọng Tân quỳ một chân xuống, trong chớp mắt, phía dưới đột nhiên vang lên một tràng tiếng hét chói tai mất kiểm soát.

Thẩm Vọng Tân mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay anh là một chiếc hộp nhung màu đỏ, anh từ từ mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh, ánh mắt anh sâu thảm, vừa nghiêm túc lại vô cùng dịu dàng, "Tiểu thư Tô Tinh Dã, xin hỏi cô có bằng gả cho ngài Thẩm Vọng Tân, người sẽ yêu em cả đời và luôn bảo vệ em không? "

Ngay khi giọng nói của Thẩm Vọng Tân vừa dứt, hàng vạn người dưới khán đài nháy mắt nháo nhào lên, một lần nữa toàn bộ khán giả lại thét chói tai.

Tô Tinh Dã nhìn người đàn ông đang quỳ một chân dâng chiếc nhẫn kim cương sáng chói rực rỡ tới trước mặt cô, hốc mắt lập tức ươn ướt, cô đưa tay che miệng lại, có chút luống cuống nhìn khán đài mờ tối phía dưới.

Cô rơi nước mắt mờ mịt nhìn về phía dưới sân khấu, gương mặt cô được chiếu trên màn hình lớn, tất cả mọi người dưới khán đài đều có thể nhìn thấy rõ ràng, họ nhìn thấy nước mắt của cô, thấy cô xúc động, thấy cô khẩn trương, cũng thấy được sự lo lắng trong mắt của cô. Những người hâm mộ bên dưới trong nháy mắt như hiểu ra điều gì đó, họ im lặng mấy giây, chẳng mấy chốc trong tiếng huyên náo sôi trào truyền tới một tiếng, hai tiếng, ba tiếng,... đinh tai nhức óc kèm theo tiếng nức nở vang lên.

"Gả cho anh ấy đi!"

"Gả cho anh ấy đi!"

"Gả cho anh ấy đi!!!"

Vai Tô Tinh Dã khẽ run lên, nước mắt trào ra, đầu tiên cô xoay người về phía khán đài khẽ cúi đầu một cái, khi cô cúi người cả khán đài lại vang lên một tràng tiếng khóc xé lòng, tê tâm liệt phế.

Thẩm Vọng Tân ngước nhìn cô với một nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt điển trai, nhưng không khó để nhận ra vẻ căng thẳng của anh.

Tô Tinh Dã lần nữa đối mặt với Thẩm Vọng Tân, cô nín khóc mỉm cười.

Nếu như đời người có một trăm bước, anh đã bước chín mươi chín bước để đến bên cô, thì còn bước cuối cùng, cô phải bước tới để đón anh. Làn hơi nước cản tầm mắt cô, cô kiên định trao bàn tay trái của mình cho anh trong màn sương mờ ảo này.

"Em đồng ý."

Thẩm Vọng Tân bật cười một tiếng, dường như có ánh sao chiếu xuống khóe mắt, anh run rẩy đeo chiếc nhẫn vào ngón tay Tô Tinh Dã, cuối cùng cúi đầu đặt lên đó một nụ hôn thành kính. Anh ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói một câu.

"Bà Thẩm, quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều."

HOÀN CHÍNH VĂN

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp