Ở bên này, sau khi Thẩm Vọng Tân nhìn Dương Vân đưa Tô Tinh Dã rời đi

thì đúng lúc điện thoại trong túi của anh rung lên, nhìn thấy tên người gọi,

anh lập tức bắt máy.

“Dương Vân đưa Tinh Dã về rồi sao?” Giọng nói của Lôi Quân ở đầu kia

truyền tới.

Thẩm Vọng Tân “vâng” một ếng, anh bước lên xe.

“Dương Vân nói thế nào, cậu không bị mắng chứ?”

Thẩm Vọng Tân khẽ cười một ếng: “Anh nghĩ nhiều rồi, không có.”

“Vậy là tốt rồi, có điều cho dù có mắng thì cậu cũng xứng đáng. Nếu tôi mà

là người đại diện của Tô Tinh Dã, tôi cũng sẽ mắng cậu.”

Sau khi Thẩm Vọng Tân lên xe, anh lấy vài tấm hình ở trong túi ra. Trong

mấy tấm hình, dễ nhận ra anh hơn Tô Tinh Dã, nhưng cũng có một vài tấm

chụp được đôi mắt của Tinh Dã. Mấy tấm hình này người ngoài còn có thể

không nhận ra được fans của hai người họ nhất định có thể nhận ra họ.

“Cũng may paparazzi này không vì danh ếng mà chỉ vì ền, bằng không

đêm nay hai người sẽ nổi lắm đấy.”

Khi Lôi Quân nhìn thấy những tấm hình được gửi tới, ban đầu trong lòng

anh cũng lộp bộp một, nhưng sau khi bình nh lại, anh cũng hiểu được lý

do. Paparazzi gửi ảnh chụp cho anh, đơn giản chỉ vì ền mà thôi, cùng lúc

đó Dương Vân bên kia cũng nhận được n, chỉ có điều paparazzi này coi

như có lương tâm, sau khi nhận được ền của Lôi Quân thì không nhận

ền của Dương Vân nữa.

“Chuyện này là do em không cẩn thận, đã gây thêm phiền toái cho anh.”

“Quên đi, chuyện này cậu không cần lo lắng, lần sau chú ý một chút.”

“Anh Lôi, cảm ơn anh.”

Trên đường về, Tô Tinh Dã không nhịn được, nhỏ giọng hỏi: “Chị Vân, vừa

rồi mọi người nói gì vậy?”

Dương Vân lái xe, nhìn thẳng phía trước: “Cũng không có gì, vừa rồi hai

người đi ăn cơm bị paparazzi chụp lại.”

Tô Tinh Dã trợn tròn mắt: “Bị, bị chụp rồi ạ?”

Dương Vân “Ừ” một ếng.Nếu là bình thường bị chụp cũng không sao,

cùng lắm là đăng Weibo giải thích rằng bạn bè thỉnh thoảng gặp nhau cùng

ăn một bữa cơm cũng không phải chuyện gì lớn lao. Nhưng vấn đề ở đây là

hai người là bạn bè khác phái, hơn nữa từ trên xuống dưới người cô còn

mặc quần áo của người ta nữa. Đã vậy bạn bè đi ăn mà còn có các thành

viên trong nhóm của nhà trai hả? Chẳng những vậy, các thành viên kia cũng

vui vẻ đăng Weibo nữa? Bởi vậy, nếu thật sự bác bỏ n đồn này thì chẳng

khác nào tự vả mặt mình!

Giọng nói của Tô Tinh Dã nhất thời khẩn trương hẳn lên: “Thẩm Vọng Tân,

anh ấy.......”

Trong mắt Dương Vân lộ vẻ ‘chị biết sẽ như thế này mà’: “Lúc này em còn

lo lắng cho người ta hả?”

Nói đến chuyện hai người họ hôm nay bị lộ ra, một đỉnh lưu như Thẩm

Vọng Tân nhất định sẽ chịu thiệt hơn mặc dù Tô Tinh Dã cũng là một ểu

hoa đán. Thật lòng mà nói thì hai người họ đều dựa vào 《 Quyền Mưu 》

mà phất lên trong giới, nhưng dù sao 《 Quyền Mưu 》cũng là phim đại

chế tác về nam chủ, tuy rằng cô là nữ chính, nhưng thực tế người hút fans

hơn vẫn Thẩm Vọng Tân, nên chí ít trước mắt Thẩm Vọng Tân nổi ếng

nhanh hơn so với cô.

Dương Vân thấy cô nhíu mày, dáng vẻ có phần đáng thương thì “khụ” một

ếng: “Được rồi được rồi, chuyện này người đại diện của Vọng Tân đã giải

quyết ổn thỏa rồi, em cũng đừng lo lắng nữa.”

Nghe vậy, mày của Tô Tinh Dã mới từ từ giãn ra và cũng ý thức được vừa

rồi mình đã quá căng thẳng.

Dương Vân liếc cô một cái, bất đắc dĩ lắc đầu.

Dương Vân lái xe vào hầm ga-ra của ểu khu rồi đích thân đưa cô lên lầu.

Lúc rời đi chị còn dặn dò một số lịch trình hoạt động vào ngày mai.

“Chị Vân, chị không vào trong ngồi sao?” Tô Tinh Dã hỏi.

Dương Vân từ chối: “Chị không vào đâu, tối hôm nay đi ngủ sớm một chút,

sáng mai bảy giờ chị lại đến đây.”

“Vâng ạ.”

“Đúng rồi, tuy rằng chuyện này đã được giải quyết, nhưng hai người cũng

phải cẩn thận một chút, nghe chưa?”

Tô Tinh Dã lập tức trả lời: “Nghe rồi ạ.”

“Được, chị đi đây.”

“Chị đi đường cẩn thận.”

Dương Vân đi rồi, Tô Tinh Dã đóng cửa lại lấy điện thoại gọi cho Thẩm Vọng

Tân, điện thoại rất nhanh được kết nối, giọng nói ôn hòa của Thẩm Vọng

Tân ở đầu kia truyền tới: “Về đến nhà rồi hả?”

“Dạ, vừa về đến. Em nghe chị Vân nói, hai chúng ta bị paparazzi chụp rồi

phải không?”

“Đúng vậy, có điều đã được giải quyết rồi, em đừng lo lắng.”

“Giải quyết là tốt rồi, chị Vân nói, sau này chúng ta cẩn thận một chút.”

Thẩm Vong Tân cười khẽ: “Ừ, nên cẩn thận một chút.”

Tô Tinh Dã ôm gối ngồi trên sofa, bất giác tán gẫu với Thẩm Vọng Tân gần

một ếng đồng hồ, đến khi Thẩm Vọng Tân nhắc nhở cô: “Sáng ngày mai

em còn phải tham gia hoạt động đúng không?”

Nghe anh nói vậy, Tô Tinh Dã mới ý thức được bây giờ đã hơn mười một

giờ.

Thẩm Vọng Tân dịu dàng nói: “Không còn sớm nữa, nếu không ngủ thì

trạng thái ngày mai sẽ không tốt đâu, cúp điện thoại rồi mau đi nghỉ ngơi

đi.”

Mặc dù Tô Tinh Dã có phần không nỡ, nhưng cũng chỉ có thể nói “Ngủ

ngon” sau đó cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Tô Tinh Dã đi tắm bằng nước ấm, sấy khô tóc, sau

đó nằm ở trên giường tăng điều hòa lên vài độ nhưng cô vẫn không cảm

thấy ấm lên. Cô hơi nhớ cái ôm của anh, anh chỉ ôm một lát là cô không

cảm thấy lạnh nữa.

***

Ngày hôm sau, sau khi Tô Tinh Dã kết thúc hoạt động thương hiệu thì nhận

được điện thoại của cô Phan trong đội tuyển múa: “Alo, cô Phan ạ?”

“Tinh Dã, bộ phim mới của em đã kết thúc rồi phải không?”

“Vâng, đúng vậy, có chuyện gì ạ?”

“Chuyện là như thế này, năm nay không phải đội múa sẽ biểu diễn vào

đêm Xuân Vãn sao?” Cô Phan tạm dừng một lát rồi mới ếp tục nói:

“Nhưng chị Ngụy Vũ của em hai ngày trước phát hiện ra mình mang thai, vị

trí thai không ổn định nên không có cách nào ếp tục, vì vậy các thầy cô đã

bàn bạc, em xem em có thể thay thế không?”

Biên đạo múa Xuân Vãn năm nay là cô Phạm. Đội Xuân Vãn đã luyện tập

hơn nửa tháng, nhưng ai lại biết tới gần buổi diễn lại phát hiện ra việc

mang thai, nếu không phải do lúc huấn luyện đột nhiên ngất xỉu thì với

cường độ luyện tập cao như vậy không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Bây

giờ chỉ còn nửa tháng là đến Xuân Vãn nên lúc này người có thể cứu ết

mục này của họ chỉ có Tô Tinh Dã thôi.”

Tô Tinh Dã nghe vậy thì sửng sốt vài giây: “Em có thể sao?”

“Cô n tưởng em, em có thể làm được.”

Sau khi cúp điện thoại, Dương Vân đang lái xe hỏi cô: “Cô Phan m em có

việc gì sao?”

Tô Tinh Dã nhìn Dương Vân gật đầu.

“Chuyện gì vậy?” Chị ấy thuận miệng hỏi.

“Chị Ngụy Vũ mang thai, cô Phan muốn em thay thế trình diễn ết mục

múa vào đêm Xuân Vãn năm nay.”

Hai mắt Dương Vân mở to: “Biểu diễn vào đêm Xuân Vãn ư?”

Tô Tinh Dã gật đầu.

Nét mặt của Dương Vân không che giấu được vẻ kinh hỉ. Hằng năm Xuân

Vãn sẽ mời một số nghệ sĩ biểu diễn, nhưng thật lòng mà nói, với địa vị lúc

này của Tô Tinh Dã vẫn chưa đủ khả năng tham gia Xuân Vãn, thế nên có

một cơ hội trình diễn ết mục múa thật sự là ông trời đúng lúc tặng cho họ

một miếng bánh, không phải với thân phận diễn viên Tô Tinh Dã mà là lấy

thân phận vũ công Tô Tinh Dã.

Ngụy Vũ là vũ công chính trong ết mục múa Xuân Vãn lần này, sau khi

Ngụy Vũ rút khỏi, Tô Tinh Dã vào thế chỗ. Tuy rằng Tô Tinh Dã đã được các

cô giáo cho là người thích hợp nhất, nhưng cô vẫn khó tránh khỏi hơi lo

lắng sẽ không điều khiển được ết mục này, thậm chí họ đã chuẩn bị

phương án thứ hai, nếu cô không điều khiển được ết mục, họ sẽ để Thái

Tuyền lên trước, Tô Tinh Dã sẽ thay thế vị trí của Thái Tuyền, nhưng qua

một ngày tập luyện, cô Phạm và mọi người đã ăn ý không nhắc lại phương

án thứ hai nữa.

Ngày đầu ên tập luyện, tuy nói rằng khó tránh khỏi có phần chưa lưu loát

nhưng năng lực điều khiển ết mục hoàn toàn không có vấn đề. Thật ra

chuyện này đã nằm trong dự kiến, trước đây Tô Tinh Dã là đội trưởng nhỏ

tuổi nhất của đội múa ở phía Bắc, hơn nữa thành ch thi văn nghệ còn

đứng đầu, nếu không phải sau đó cô tham gia diễn xuất không còn tập

trung vào múa nữa thì có lẽ cô đã sớm được chọn vào đội múa Xuân Vãn

rồi.

Bởi vì Tô Tinh Dã trình diễn ết mục múa Xuân Vãn này với thân phận vũ

công nên Dương Vân không tuyên truyền khắp nơi, những người biết rõ

việc này cũng chỉ có một số bạn bè thân thiết và Thẩm Vọng Tân. Bây giờ là

rạng sáng, đèn trong phòng múa vẫn sáng như ban ngày, bên ngoài cửa sổ

tuyết rơi lớn, ở trong phòng múaTô Tinh Dã mặc đồ múa mỏng, mái tóc dài

được buộc gọn, tóc mai hai bên trán đã ướt đẫm mồ hôi. Lúc này cô đang

dựa vào gương của phòng tập nhảy, tay cầm điện thoại, trên màn hình là

gương mặt ôn hòa mang theo cả sự đau lòng của Thẩm Vọng Tân.

“Có phải lại gầy rồi không?” Giọng nói của Thẩm Vọng Tân lộ ra sự đau

lòng.

Tô Tinh Dã cười tươi nhìn Thẩm Vọng Tân ở bên kia màn hình: “Có sao?”

“Ừ, mặt không có thịt nào.”

Tô Tinh Dã theo bản năng đưa tay sờ hai má. Gần đây cô gầy đi không ít, cô

vốn là người thay thế cho ết mục múa trong Xuân Vãn, lại đảm nhận

người múa chính, đương nhiên vất vả hơn nhiều so với những người khác.

Vì muốn tăng ến độ nên ít nhất mỗi ngày cô dùng nhiều thời gian để

luyện tập một mình hơn so với mọi người, trước đó cô cũng đã ký hợp

đồng đại diện và cũng đã tới ngày quay, vì vậy nửa tháng này cô làm việc

như con quay, không gầy mới là lạ.

Đôi mắt của Tô Tinh Dã đảo qua lại, cô cười nói: “Chờ em hoàn thành ết

mục này, anh hầm canh cho em uống nha, em muốn uống canh xương hầm

ngô.”

Ở bên kia, Thẩm Vọng Tân giơ tay chạm vào má của cô, cất giọng cưng

chiều: “Được, anh hầm cho em, muốn uống ít hay nhiều đều được.”

Đôi mắt của Tô Tinh Dã lúc cười lên sẽ cong thành hình lưỡi liềm. Cô từ từ

đưa mặt của mình đến gần, như thể làm như vậy là có thể chạm vào gương

mặt anh: “Em rất nhớ anh đó.”

Trong đôi mắt của Thẩm Vọng Tân đầy vẻ dịu dàng, dường như có thể làm

người khác chết chìm trong đó: “Anh cũng nhớ em.”

“Không còn sớm nữa, em mau về đi, ngày mai còn luyện tập nữa, đúng

không?”

Tô Tinh Dã gật đầu: “Vâng, chờ Tiểu Thuần đến chúng em sẽ về.”

Trong khoảng thời gian này, Tiểu Thuần vẫn ở trong đội múa với cô, bình

thường cô sẽ ở phía trước luyện múa, còn Tiểu Thuần sẽ ngồi ở phía sau

vừa nghịch điện thoại vừa chờ cô. Cô vốn không muốn phiền cô ấy, nhưng

Tiểu Thuần vẫn kiên trì muốn ở lại chăm sóc cô, cô cũng không còn cách

nào, cuối cùng cũng chỉ có thể tùy cô ấy.

Sáng sớm hôm sau, Tô Tinh Dã vẫn đến buổi tập múa như thường lệ,

nhưng sau đó phát hiện mọi người tụ tập lại một chỗ như đang nói điều gì,

sau khi nhìn thấy cô, Thái Tuyền cũng không giấu cô mà nói thẳng: “Tinh

Dã, đội trưởng của chúng tôi hôm nay sẽ đến đây.”

Từ ngày Ngụy Vũ té xỉu và được đưa vào bệnh viện, vốn tưởng rằng do mệt

nhọc quá độ, ai ngờ sau đó lại phát hiện ra mình mang thai, cũng từ ngày

đó cô ấy chưa từng ghé qua đội múa. Ngụy Vũ làm đội trưởng của họ đã

được một năm rưỡi, năng lực múa không thể chê, chỉ có điều cô ấy xử lí

chuyện nh cảm chưa được tốt lắm. Với người muốn một lòng theo đuổi

nghệ thuật thì nh cảm luôn là tối kỵ. Bình thường nhìn Ngụy Vũ rất thận

trọng, nhưng họ đều không ngờ cô ấy lại dám làm ra chuyện như vậy ở sau

lưng, mà làm vậy chẳng khác nào tự hủy đi tương lai của mình.

Tô Tinh Dã “Ừ” một ếng, gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Tô Tinh Dã là ểu sư muội của các cô ấy, lúc đầu cô Phạm để cô đảm nhận

vị trí đầu của Ngụy Vũ, ban đầu họ còn có chút lo lắng cô sẽ không đảm

nhận được, sẽ không theo kịp ến độ luyện tập. Nhưng sau đó biểu hiện

của Tô Tinh Dã đã làm các cô ấy thở phào nhẹ nhõm, tuy cô nhỏ hơn các cô

ấy vài tuổi và cũng ít nói nhưng kỹ thuật múa lại không thua kém các cô ấy.

Có điều ểu sư muội này quá trầm nh, luôn thờ ơ lạnh nhạt, vì vậy Thái

Tuyền không nhịn được muốn trêu đùa cô, nói: “Đội trưởng đi m cô Phạm

của chúng ta đấy, em không lo lắng sao?”

Tô Tinh Dã sửng sốt, sau đó hỏi: “Lo lắng điều gì ạ?”

Thái Tuyền nghe Tô Tinh Dã hỏi như vậy thì hơi bất ngờ, bèn trêu cô: “Nếu

cô Phạm để đàn chị Ngụy Vũ quay lại thì sao?”

Tô Tinh Dã gật đầu, cuối cùng cô cũng hiểu được ý của Thái Tuyền, chỉ có

điều cô bình nh nói: “Em vốn chỉ là người thay thế tạm thời, nếu chị ấy có

thể ếp tục được thì em không có ý kiến.”

Thái Tuyền nhìn gương mặt bình nh như nước của Tô Tinh Dã, cô ấy hơi

sửng sốt rồi cười nói: “Tiểu sư muội, em thường không tranh không đoạt

như thế sao?”

Tô Tinh Dã mỉm cười: “Cũng không có cái gì để tranh đoạt cả vì căn bản nó

không phải của em.” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play