Editor: Ngáo

[ (*) Sát nhân tru tâm (杀人诛心): thành ngữ Trung Quốc, nói về việc thay vì chỉ giết chết thể xác thì tốt nhất nên hủy hoại vế mặt tinh thần của một người nào đó. ]

Cố Cảnh Diệu vừa thấy phóng viên trên tay đang cầm đầy đủ thiết bị, gã lập tức cảnh giác: “Hai anh chụp cái gì? Ai cho phép các anh tự tiện chụp hình?”

Phóng viên báo Nam Phương Tài Kinh bình tĩnh trả lời: “Cố tiên sinh, không phải cậu đã nói, chỉ cần cậu đứng cùng một chỗ với bất cứ nhân vật lớn nào chúng tôi đều phải nhanh tay chụp hình sao?” – Nói xong anh ta quay đầu nhìn về phía Cố Tử An: “Vị này là Cố tổng, không tính là nhân vật lớn sao?”

Cố Cảnh Diệu thầm nghĩ không ổn, hai nhà báo này hẳn đã bị Cố Tử An mua chuộc rồi. Nếu những lời vừa rồi của bà nội và ba gã bị phơi bày ra ngoài, thanh danh xí nghiệp Cố thị của họ chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Gã không muốn buổi tiệc này còn chưa đâu ra đâu thì sáng mai đã phải nhận được tin giá cổ phiếu của xí nghiệp Cố thị bị sụt giảm.

Gã tiến lên hai bước đột ngột đoạt lấy camera trong tay phóng viên báo Nam Phương Tài Kinh: “Chụp cái gì, tôi muốn kiểm tra trước.”

Phóng viên báo Nam Phương Tài Kinh là một thanh niên trẻ tuổi cơ thể nhỏ gầy đang ôm chặt hai thiết bị ghi hình trong ngực, rất nhanh đã bị Cố Cảnh Diệu cao 1m9 dùng vài động tác đã đoạt được đồ vật trong tay.

Cố Cảnh Diệu lấy được camera và bút ghi âm, đem toàn bộ dữ liệu bên trong xóa sạch, lúc này mới nhét trở lại vào tay phóng viên báo Nam Phương Tài Kinh. Gã biết không thể đắc tội với đám phóng viên này, trên mặt cố gắng bày vẻ tươi cười đúng mực: “Tất cả chỉ là hiểu lầm. Buổi tiệc hôm nay chúng tôi đã quyết định dời ngày, quên thông báo khiến cho hai vị một chuyến phí công đến đây, thật là ngại quá. Mọi chi phí phát sinh của quý báo công ty tôi sáng mai sẽ cho tài vụ thanh toán cho các vị.”

Phóng viên Bắc Thành Nhật Báo thấy vậy liền nhanh chóng lén lút đem gửi toàn bộ tư liệu quay chụp cùng file ghi âm đến một địa chỉ truyền tin đã được chuẩn bị từ trước.

Mà các bí thư của Cố Tử An lúc này đang canh chừng trước máy tính, lập tức tải về toàn bộ dữ liệu vào thư mục bảo mật an toàn.

Cố Chính Nghiệp sợ phóng viên Bắc Thành Nhật Báo lén chạy, ông ta lôi kéo cánh tay người ta một phen, cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, dùng giọng điệu hết sức bình tĩnh ôn tồn nói: “Ký giả Lưu, có phải cậu hiểu lầm gì đó rồi phải không, có gì chúng ta từ từ nói chuyện.”

Ông ta thầm cân nhắc trong lòng, Cố Tử An đã leo lên được vị thế này, tiền bạc đối với hắn không là gì nữa, cho nên trước đây muốn hắn nhường hạng mục hay tài nguyên gì, hắn đều có thể thoải mái cho đi. Cố Tử An trước giờ luôn để bọn họ tùy ý nắm trong tay mà lần này lại cứng rắng quyết tuyệt như vậy, không để vào mắt tiệc mừng thọ của bà nội mà cùng người nhà đối đầu, chắc chắn là do Cố Cảnh Diệu đã đoạt người trong lòng hắn kia, khiến hắn mất hết mặt mũi.

Cố Cảnh Diệu thích đàn ông, Cố Chính Nghiệp có biết đôi chút, chỉ là Cố Cảnh Diệu luôn luôn đảm bảo với người trong nhà gã chắc chắn sẽ kết hôn sinh con, sẽ cho Cố gia người nối dõi, lúc này ông mới bỏ qua sở thích của gã. Dù sao trong những nhóm thiếu gia nhà giàu lại phong lưu thích hưởng lạc này, phản bội lẫn nhau chỉ vì vài đứa nam nữ đẹp mắt một chút trước giờ đã xảy ra quá nhiều, nhưng Cố Chính Nghiệp lại hoàn toàn không nghĩ tới Cố Tử An xưa nay luôn thanh cao lãnh đạm, vậy mà cũng sẽ vì một đứa tình nhân thấp kém mà làm đến bước này.

Thôi thì, co được dãn được mới là đàn ông biết thức thời, cùng lắm thì bắt Cố Cảnh Diệu xin lỗi bọn họ. Dựa vào thái độ của Cố Tử An đối với người trong nhà từ trước tới nay, chuyện này còn có thể đảo ngược tình thế. Hơn nữa trong lòng ông quả thật có chút hưng phấn, ông luôn sợ Cố Tử An không có nhược điểm, nếu đã biết hắn có loại yêu thích này, về sau sẽ có nhiều thủ đoạn hơn để đối phó với hắn.

Ký giả Lưu giả vờ giấu đi thiết bị trong tay, nói với Cố Chính Nghiệp: “Cố tiên sinh, chính ông mời chúng tôi tối nay đến đây phỏng vấn, bây giờ các người lại muốn động tay động chân là có ý gì hả?”

Cố Chính Nghiệp biết chuyện này không phải chỉ xóa file đơn giản như vậy, vừa rồi đoạt được camera trong tay phóng viên Bắc Thành Nhật Báo, quả nhiên phía trên còn có gắn một thiết bị truyền tin Bluetooth. Ông biết chuyện này vẫn nên cùng chính chủ thương lượng mới có kết quả, rất khó có được thái độ tương đối bình tĩnh nhìn qua Cố Tử An: “Mời hai vị phóng viên này về trước đi, trong nhà chúng ta có chuyện muốn nói.”

Bóng dáng Cố Tử An thẳng tắp đứng dưới ánh trăng, so với thường ngày càng thêm phần âm u lạnh nhạt. Hắn ôm eo Kỷ Tịch, không chút để ý mà nhìn Cố Chính Nghiệp diễn trò, ánh mắt sâu thẳm, bên trong như ẩn giấu một con quỷ đang thèm khát mùi vị thịt người.

Cố Chính Nghiệp bị hắn nhìn đến mức trong lòng hoảng hốt,  cắn răng nói với Cố Cảnh Diệu: “Tiểu Diệu, mau nói xin lỗi với anh con đi, con làm gì cũng không nên động vào người bên cạnh của anh trai con. Chuyện này chỉ là hiểu lầm không đáng có, nói ra được thì tốt rồi. Hai anh em các con cũng không thể chỉ vì một người ngoài mà ảnh hưởng quan hệ được đúng không?”

Cố Cảnh Diệu nhìn Kỷ Tịch không có chút sợ hãi hay xấu hổ nào mà dám đi cùng Cố Tử An đến tận cửa, vốn gã đã hận đến ngứa răng rồi, rõ ràng đây là người mà gã coi trọng trước, tiểu tiện nhân này phản bội xuất tường còn chưa tính, vậy mà Cố Tử An cũng cùng với nó hợp lại chơi mình một vố. Gã đã tỉ mỉ cẩn thận bố trí kế hoạch lớn hoàn hảo như vậy, kết quả hai tên này trải qua tai nạn không những không tổn hại một sợi lông tóc nào, ngược lại mình thì bị cảnh sát theo dõi nhất cử nhất động. Bây giờ lại còn bắt gã xin lỗi Cố Tử An, làm sao gã nhịn được nỗi uất nghẹn này: “Tôi hận không thể giết chết bọn nó. Trong từ điển của Cố Cảnh Diệu tôi không bao giờ có hai từ ‘xin lỗi’!”

“Nó không xứng!” – Giọng của bà nội Cố cùng Cố Cảnh Diệu đồng thời vang lên, để đứa cháu trai vàng ngọc này của bà xin lỗi thằng nghiệt chủng do tiện nhân kia sinh ra, nghĩ cũng đừng nghĩ!

Bà nội cố đứng phía sau quan sát một lúc lâu, bây giờ đại khái đoán được Cố Tử An có lẽ đã tra ra được về cái chết của mẹ hắn trước kia, cũng không khó để hiểu vì sao một kẻ bụng dạ khó lường âm hiểm ngoan độc như hắn lại có thể an phận làm cháu ngoan trong nhà bọn họ nhiều năm như thế.

Vài năm trước bà đã mơ hồ nhận ra Cố Tử An vẫn luôn cố gắng tìm hiểu những điểm đáng ngờ về cái chết của mẹ hắn, nhưng dù sao bà cũng không sợ. Cố Tử An cho dù có năng lực thế nào đi nữa, chuyện đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, hắn căn bản không có khả năng xác nhận chứng cứ được.

Nếu đã xé rách mặt, vậy thì cứ đem mọi gièm pha xấu xa chấn động của mẹ hắn lôi ra ánh sáng, xem ai là đứa bị mất mặt, lợi ích bị tổn hại sẽ là ai đây. Nếu Cố Tử An không muốn bọn họ sống tốt, vậy thì cùng kéo nó xuống địa ngục đi cùng.

“Mẹ, sao mẹ lại……” – Buổi tiệc tối nay đã loạn thành thế này, trong lòng Cố Chính Nghiệp khó tránh khỏi giận dữ quay đầu lại nhìn bà nội Cố, giọng nói rõ ràng không kiên nhẫn. Xem ra người đã già rồi nên làm việc gì cũng không xong, về sau việc của Cố gia không thể trông cậy vào bà nữa.

“Con im miệng đi!” – Bà nội Cố nghe ra giọng điệu ghét bỏ của con trai mình, cảm giác được quyền uy của mình bao năm qua bị lung lay không nhẹ. Bà trải qua một đời tranh đoạt háo thắng, giờ đây lại đem tất cả tức giận oán hận đều nhắm lên người Cố Tử An. Dưới ánh trăng ảm đạm, mặt mũi càng thêm bà trắng, nhìn giống với những lệ quỷ đáng sợ nơi địa ngục, bà nội Cố nghiến răng dữ tợn: “Cố Tử An, mày……”

Lực chú ý của Kỷ Tịch vẫn luôn đặt trên người Cố Tử An, lúc này bị âm thanh ngoan độc rít lên làm cho hoảng sợ. Cậu quay đầu nhìn bà nội Cố, sợ bà ta mất khống chế lại tuôn ra ngôn từ xấu xí nguyền rủa Cố Tử An, vội vàng đầy mặt chính nghĩa mà cắt lời bà: “Bà thực sự không sợ ban đêm đi ngủ sẽ mơ thấy lệ quỷ đến đòi mạng sao?”

Quả thật chính là, đâu đó thật sâu trong lòng bà nội Cố vẫn luôn cảm thấy bị lệ quỷ quấn thân, phá cho cả nhà không lúc nào được yên bình.

Bà nội Cố nghe thấy hai chữ “lệ quỷ”, đôi mắt hoảng sợ vô thần nhìn Kỷ Tịch, toàn thân phát run lên, giọng nói cũng yếu đi hẳn: “Mày nói cái gì?”

Ngoài cổng lớn bị nháo một trận túi bụi, nhóm đầu bếp phía hậu viện cũng đã xong việc. Trong hợp đồng đã nêu rõ, bọn họ chỉ cần phụ trách tốt phần ẩm thực, xong việc sẽ đi, những việc phục vụ khách quý còn lại đều do nhóm người giúp việc nhà Cố gia thực hiện.

Sau khi quản gia kiểm tra kỹ thức ăn, mang theo giám đốc Vương và mười mấy người theo sau, mênh mông cuồn cuộn đi thẳng đến cổng lớn. 

Giám đốc Vương mắt sắc liếc qua trông thấy Cố phu nhân đứng trước cửa, mấy ngày nay ông bị Cố phu nhân không nói lý lẽ âm dương quái khí tra tấn vốn không thoải mái, trong lòng lại có chút tâm tư, ông vội vàng bước nhanh về phía trước: “Cố phu nhân.”

Cố phu nhân năm nay đã qua tuổi bốn mươi, nhưng vì sống an nhàn lại bảo dưỡng làn da vóc dáng cẩn thận nên thoạt nhìn chỉ như vừa mới ba mươi. Bà mặc chiếc váy dài màu xanh sang trọng ôm sát thân thể, tư thái càng thêm quý khí mười phần. Bà buông tay khỏi bà nội Cố, nghe tiếng gọi thì xoay người lại, không nhanh không chậm hỏi giám đốc Vương: “Làm sao vậy?”

Trên mặt giám đốc Vương treo lên nụ cười lễ phép: “Các món ăn đã chuẩn bị đầy đủ, khi nào phu nhân có thể thanh toán hết phần tiền còn lại cho chúng tôi ạ?”

Cố phu nhân nghe ông nhắc tới tiền thì lập tức thay đổi sắc mặt, mấy tháng qua vì chuẩn bị buổi tiệc này mà bà bỏ ra rất nhiều tiền, chi phí trang hoàng lại trong ngoài biệt thự, chi phí tân trang hoa viên cùng rất nhiều giống cây quý được mang về, còn thuê thêm nhiều người giúp việc mới, vậy mà hôm nay bao nhiêu bàn thức ăn đều lạnh thấu cũng không có lấy một vị khách. Nỗi hận với Cố Tử An cùng tức giận vì đã tiêu quá nhiều tiền khiến bà không còn giữ được thái độ như ban đầu nữa.

Khuôn mặt bà hiện lên vẻ dữ tợn, giọng điệu khắc nghiệt: “Không phải đã đưa tiền đặt cọc cho mấy người rồi sao? Khách còn chưa tới dùng cơm đã thúc giục đòi tiền, nào có đạo lý như vậy? Các người muốn tôi đánh giá tiêu chuẩn phục vụ cho các gia đình quyền quý ở Bắc Thành biết, làm cho nhà hàng của các người đóng cửa sao? Hay là muối tôi nói chuyện với ông chủ của các người, tối nay cho các người cuốn gói khỏi đây luôn?”

Giám đốc Vương rõ ràng không chút hoảng sợ: “Cố phu nhân xin bà bớt giận, trên hợp đồng đã nói rõ, khi chúng tôi xong việc thì sẽ nhận được khoảng tiền còn lại, sau đó chúng tôi sẽ lập tức rời đi, nếu không ở lại đây làm chậm trễ việc tiếp đón khách quý của bà thì không tốt lắm.”

Cố Chính Nghiệp biết ông chủ của nhà hàng năm sao này cũng là người rất có bối cảnh, không thể đắc tội được. Ông xoa xoa huyệt thái dương, khiến bản thân bình tĩnh một chút: “A Mễ, mang tiền trả cho……” – Lúc này di động đột ngột vang lên, ông thấy người gọi tới là bí thư của mình nên nhanh chóng nghe điện. Bên kia giọng của bí thư nôn nóng vội vã nói: “Cố tổng, bên tổng cục thuế vụ thông báo sáng mai sẽ đến công ty để kiểm toán, bây giờ phải làm sao?”

“Cái gì?!” – Cố Chính Nghiệp trong nháy mắt liền choáng váng, nhớ tới những sổ nợ rối mù của công ty khiến đầu ông nhói nhói đau, xem ra những việc này đều được đồng thời dày công chuẩn bị. Nghe thấy vợ mình vẫn còn vì vài khoản tiền mà cùng giám đốc Vương tranh chấp, ở đây có mười mấy đầu bếp, có phóng viên, còn có Cố Tử An, tất cả đều đang hưng phấn nhìn từng chuyện từng chuyện trong nhà bị đem ra mổ xẻ. Bản thân Cố Chính Nghiệp vốn có khuynh hướng bạo lực, nay ở trước mặt người khác luôn phải tận lực khắc chế chính mình. Ông hung hăng nắm cánh tay của Cố phu nhân, trầm giọng nói: “Trả tiền, mời người ta về nhanh!”

Cố phu nhân bị nắm đau, đỏ cả hai mắt nhìn Cố Chính Nghiệp, trong lòng hoảng sợ: “Được được được, ông mau buông tôi ra!”

Cố Tử An lắc đầu, cảm thấy trò khôi hài này thật không thú vị, hắn tiến lên hai bước đi đến trước mặt bà nội Cố, từng câu từng chữ tặng cho bà một phần quà vào ngày mừng thọ 80 tuổi này: “Bà không phải rất thích địa ngục sao, người chết rồi phải xuống địa ngục, bà cũng mau đi thôi.”

Hắn hao phí tâm tư bố trí từng kế hoạch đang dần dần lộ diện, càng thêm khinh thường cùng bọn họ trở mặt đối phó. Sau khi ném ra những lời này, hắn lười nhìn những thứ buồn nôn của người Cố gia, kéo tay Kỷ Tịch, Cố Tử An nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”

Giết người tru tâm cùng lắm cũng chỉ là như vậy, bà nội Cố tuổi già sức yếu trên mặt lộ ra thần sắc sợ hãi, bà dùng ngón tay run rẩy chỉ Cố Tử An: “Mày…… Mày……”

Cố Cảnh Diệu phát hiện bà nội Cố sắp té ngã, gã vội vàng nhào qua đỡ lấy: “Bà nội, bà làm sao thế này?” – Gã quay đầu nhìn bóng dáng Cố Tử An cùng Kỷ Tịch, cuồng loạn gào lên: “Cố Tử An, mày sẽ không được chết tử tế!”

Kỷ Tịch cũng không lo lắng quay đầu nhìn lại, đi theo Cố Tử An lên xe, nghiêng mặt ngắm nghía người nọ, cậu bỗng nhẹ giọng gọi: “Anh Cố.”

Cố Tử An nghe thấy giọng nói nhẹ như bông này, hắn dỡ xuống lệ khí quấn đầy quanh thân, quay sang cho cậu một nụ cười mờ nhạt. 

Soái khí lại gợi cảm.

Kỷ Tịch cảm giác trái tim mình trái tim đập lỡ một nhịp.

Dừng một chút, cậu nói: “Anh Cố, Cố Cảnh Diệu lần này khẳng định sẽ không thiện bãi cam hưu(*), chắc chắn sẽ còn tìm anh gây chuyện, bị loại người này bám theo thật giống như âm hồn không tan vậy.”

[ (*) Thiện bãi cam hưu (善罢甘休): Chấm dứt xung đột trong vui vẻ, không kéo dài dây dưa. ]

Cố Tử An nhướn mày hỏi: “Em sợ sao?”

Kỷ Tịch nhích lại gần Cố Tử An, lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Anh Cố của em lợi hại như vậy, em chỉ sợ hắn chết quá thảm, đêm về em lại nằm mơ thấy ác mộng thôi.”

Trở về biệt thự giữa sườn núi, Kỷ Tịch thu lại nỗi lòng, bước nhanh đi lên phòng ngủ lầu một. 

Cố Tử An chậm rì rì theo phía sau, rất có khí phách quăng ra hai chữ: “Đứng lại!”

Tay Kỷ Tịch đã nắm lên then cửa, chột dạ quay đầu lại, trên mặt bày ra nụ cười méo xệch xin tha mạng: “Anh Cố, thư phòng của anh cũng ở trên lầu, em không tiện lên đó, nên…tối nay em ngủ ở lầu một nha. Hơn nữa anh xem ngày nay em bị anh lăn lộn cả ngày đến quầng thâm mắt cũng có, người ta đi làm còn có ngày nghỉ phép cơ mà, anh cho em nghỉ một ngày được không, chỉ một ngày thôi!”

“Tôi thấy tinh thần em còn khá tốt đấy.”

“Là do chiều nay em ngủ được hai giờ.”

Cố Tử An không nhìn cậu, trực tiếp đi lên lầu hai, không cho cậu cơ hội từ chối: “Tắm xong thì lên đây.”

Trong phòng ngủ lầu hai, Cố Tử An vẫn không nhúc nhích mà nằm trên giường, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng than thở thoải mái.

Kỷ Tịch dựa vào người hắn liên tục thay đổi các loại tư thế, động tác không ngừng.

 Mặt cậu như đưa đám nói: “Anh Cố, bạn giường kiểu này mệt chết em rồi.”

Cố Tử An nghe vậy mở to mắt liếc cậu: “Làm sao? Tôi không trả thêm lương cho em à?”

Kỷ Tịch oán hận mà lắc lắc cánh tay tê mỏi, miệng nhỏ hồng nhạt liền phun ra vô vàn khổ sở chua xót trong mấy ngày này: “Bạn giường người ta cũng được trả thêm tiền đấy thôi, đã vậy còn không cần tốn sức, chỉ cần nằm lên giường là được. Đó anh xem! Giống như anh bây giờ nè! Giống với đại gia khi gặp được khách hàng có kỹ thuật tốt, còn có thể sướng một trận, khách hàng có thể lực cũng vô cùng tốt, có thể sướng thêm vài trận!”

“Còn em thì sao chứ? Xem em đã trải qua chuyện gì nè! Từ lúc 9 giờ tối đã phải xoa đầu bóp vai cho anh, xoa xoa ấn ấn đến tận 10, 11 giờ mới có thể đi ngủ. Anh ngủ một giấc đến hừng đông thì còn tốt, nếu nửa đêm mà tỉnh lại, em lại còn phải gác đêm cho anh!!! Tiền trực đêm anh cũng có cho em đâu, anh đây là đồ tư bản không lương tâm áp bức nhân dân nghèo khổ đó có biết không! Tất cả chỉ vì em nghèo, chờ mấy tháng nữa em đóng phim có tiền rồi, lúc đó em không thèm để ý đến anh nữa. Hai ngày qua em còn không ngủ đủ giấc, cánh tay thì  đau nhức, anh……”

Cố Tử An đột nhiên kéo tay cậu, nhanh chóng ngẩng đầu dùng miệng chặn lại cái loa phát thanh đang bla bla không ngừng nghỉ kia. Hắn đưa lưỡi liếm cánh môi mềm mại, luồn vào cạy mở hàm răng trắng bóng, liếm cả nứu răng lẫn đầu lưỡi, dùng sức mút lấy như muốn chiếm luôn cả yết hầu sâu hun hút kia.

Kỷ Tịch bị hắn hôn khiến cả người nhũn ra, tim đập điên cuồng, cả đầu ngón tay cũng nóng lên, chỉ cảm thấy mỗi một lỗ chân lông trên người đều thoải mái mà mở ra, cậu không tự giác mà vươn cánh tay ôm lấy cổ hắn. Cố Tử An vịn eo nhỏ, chưa thấy đủ mà tiếp tục cùng cậu môi lưỡi giao triền.

Kỷ Tịch nổi lên ý muốn trêu chọc, vươn đầu lưỡi muốn cự còn nghênh mà tiếp nhận, Cố Tử An rất phối hợp cùng cái lưỡi mềm mại kia quấn lấy nhau, ôn nhu triền miên.

Trong lúc nhất thời, phòng ngủ tràn đầy tiếng nước nhớp nháp và âm thanh thở dốc không ngừng.

Thật lâu sau, Cố Tử An lưu luyến mà buông môi lưỡi Kỷ Tịch, khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở khô nóng của nhau. Cố Tử An nhìn thật sâu vào đôi mắt ngập nước ướt át, gương mặt đỏ hồng như muốn xuất huyết, hắn dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi hơi sưng của cậu, giọn nói hơi khàn gợi cảm hỏi: “Không thích loại bạn giường kiểu kia, lại thích tôi làm em như vậy à? Hửm?”

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm tạ các tiểu thiên sứ vì ta mà cho phiếu bá vương hoặc tưới dịch dinh dưỡng nha ~

Cảm tạ tiểu thiên sứ cho đầu ra [ địa lôi ] : A a a A Mễ 1 cái;

Cảm tạ tưới [ dịch dinh dưỡng ] :

Hoa minh 3 bình; bỉ ngạn hoa 1 bình;

Phi thường cảm tạ mọi người đã ủng hộ, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!

-Hết chương 33-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play