Editor: Ngáo

(Cả tuần nay mình có việc bận nên không thể up chương mới được, cả nhà thông cảm ^_^ Nay mới có thể tiếp tục edit cho mọi người đây, vẫn là tiến độ cũ nhé ^_^ À, tình hình dịch bệnh chỗ các bạn sao rồi, chứ ở chỗ mình vẫn đang căng quá, mọi người cố gắng giữ sức khỏe, thực hiện 5K bảo vệ bản thân và gia đình thật tốt nhé ❤ )

Buổi sáng ngày hôm sau Kỷ Tịch thức giấc, ôm chăn lăn qua lộn lại ở trên giường trong chốc lát, nhớ tới chiều nay phải cùng Cố Tử An khởi hành đi nước Y, cậu chỉ còn nửa ngày để sắp xếp lo liệu vài chuyện. Chuẩn bị quần áo đồ dùng vệ sinh cá nhân, những việc cần lưu ý khi xuất ngoại, còn phải hỏi một chút công việc từ Liễu Ấp nữa.

Quan trọng nhất chính là gameshow hai tuần sau khai máy, sau khi từ nước Y trở về còn phải cùng với nhà sản xuất tham gia các hoạt động tuyên truyền trước. Tính tính thời gian, hôm nay cậu cần đến gấp công ty để ký hợp đồng.

Cậu gượng người dậy xốc chăn lên rời giường, đẩy cửa phòng tắm ra, vừa liếc mắt nhìn đã thấy trên bồn rửa mặt bên trái có hai bộ mỹ phẩm dưỡng da còn mới.

Ngày hôm qua trong lúc vô tình cậu có nói bâng quơ với Cố Tử An thời tiết gần đây có hơi khô, lúc ấy Cố Tử An còn trừng mắt liếc cậu một cái, còn nói cậu lắm chuyện.

Kỷ Tịch cong cong khóe môi, rửa mặt xong, cậu mở một lọ serum cấp ẩm, cho vài giọt lên mặt rồi nhẹ nhàng vừa xoa vừa vỗ. Ừm, quả nhiên rất thơm rất sướng.

Đương nhiên bây giờ tâm tình Kỷ Tịch rất tốt, miệng ngâm một khúc vừa mở cửa phòng ngủ, đột nhiên thấy một thanh niên lạ mặt đang ngôi trên sô pha, tuổi tầm hai mươi, bộ dạng thanh tú dáng ngồi ngay ngắn thẳng tắp. Kỷ Tịch nhớ tới hai bộ mỹ phẩm dưỡng da vừa rồi, cũng đoán được đại khái đây là trợ lý do cái tên trong ngoài bất nhất Cố Tử An kia chuẩn bị cho cậu.

Tân Võ nghe thấy tiếng động thì vội đứng dậy đi lên trước: “Ngài là Kỷ tiên sinh sao?”

Tân Võ đã làm việc bên Cố tổng vài năm, là nhân viên thứ hai trong đội bí thư, tuy rằng tính chất công việc không quan trọng bằng nhóm người thư ký Lý hay bí thư Trương, nhưng tốt xấu gì cũng là nhân viên nòng cốt của tập đoàn Mộng An, nếu làm thêm mấy năm nữa nói không chừng còn có thể được thăng chức. Không ngờ được Cố tổng đột nhiên ném cho y giấy tử, đem y đến làm trợ lý riêng cho một diễn viên nhỏ tuyến 18, ngoài mặt y chỉ biết nghe theo, nhưng trong lòng rõ ràng không phục.

Kỷ Tịch mỉm cười gật đầu: “Là tôi, anh kêu tôi Kỷ Tịch là được rồi.”

Tân Võ chắp tay cung kính nói: “Chào Kỷ tiên sinh, tôi là Tân Võ, Cố tổng đã sắp xếp cho tôi làm trợ lý riêng của ngài.”

Kỷ Tịch có thể cảm nhận được y dù lễ phép nhưng sau lưng lại  xa cách cùng một chút bài xích. Dựa theo tính tình Cố Tử An, người có thể tùy tiện ra vào nhà khẳng định là cấp dưới có năng lực bên cạnh hắn, lại đem người ta tới làm trợ lý của một tên thấp bé như mình, y có mâu thuẫn cũng là lẽ thường tình.

Cậu đi lên trước hai bước, cười nói: “Chào anh, không cần câu nệ vậy đâu, cứ gọi tôi là Kỷ Tịch được rồi.” – Kỷ Tịch quay đầu nhìn lên trên lầu hỏi Tân Võ: “Anh Cố vẫn ở trên sao?”

Tư thế Tân Võ không thay đổi: “Cố tổng vừa đến công ty rồi.”

Kỷ Tịch gật đầu đi đến phòng bếp: “Tân Võ, anh đã ăn sáng chưa?”

Tân Võ sửng sốt: “…… Ăn rồi.” – Thật ra y vẫn chưa ăn, hôm qua làm xong hết mọi việc đã là nửa đêm, biệt thự của Cố Tử An lại xa công ty, sáng sớm tinh mơ vừa rời giường y đã vội vàng phóng đến đây.

Thấy ông chủ mới của mình đi vào phòng bếp, y cũng đành phải vào theo: “Kỷ tiên sinh, tôi đã xem qua lịch trình của ngài, buổi chiều ngài còn phải đi công tác cùng Cố tổng, không biết ngài có việc gì cần yêu cầu tôi xử lý không, tôi sẽ đi làm ngay.”

Kỷ Tịch lấy từ trong tủ lạnh ra trứng gà cùng thịt xông khói và lạp xưởng, lại lấy chút bột mì, thêm nước và trứng gà vào, trộn thật đều, thao tác thành thạo lưu loát bắt đầu làm bánh trứng: “Không vội, bữa sáng chắc là anh ăn qua loa vài miếng thôi chứ gì, tôi xong nhanh thôi, anh nếm thử tay nghề của tôi xem sao, vừa ăn vừa nói chuyện.”

Trong chảo vang lên tiếng xèo xèo, rất nhanh phòng bếp tràn đầy hương vị thơm ngon. Tân Võ âm thầm nuốt nước miếng, dạ dày cũng bắt đầu réo gọi, thái độ của y cũng không tự giác mềm mỏng đi một chút: “Kỷ tiên sinh, ngài cần tôi giúp gì không?”

Kỷ Tịch lật từng cái bánh trứng trong chảo, lấy trong máy khử trùng bên cạnh ra hai cái chén: “Trong nồi có cháo kê bí đỏ, anh múc ra hai chén dùm tôi.”

“Được.” – Tân Võ mở nắp nồi ra, hương thơm ngọt thanh của bí đỏ phảng phất ngay đầu mũi: “Kỷ tiên sinh, ngài đã nấu cháo từ rất sớm sao?”

Kỷ Tịch quay đầu lại liếc y một cái, cười nói: “Anh không biết nồi có chức năng hẹn giờ sao? Buổi tối hôm trước chuẩn bị nguyên liệu đâu ra đấy, rồi ấn cái nút này, sang sáng hôm sau ngủ dậy là có thể ăn rồi.”

Tân Võ cầm hai chén cháo bí đỏ ra nhà ăn, đột nhiên cảm thấy ông chủ mới này cũng rất được, nhìn bên ngoài trông có vẻ còn nhỏ tuổi hơn y, vậy mà cách thức nói chuyện lại giống với giáo viên chủ nhiệm thời y còn cắp sách đến trường.

Kỷ Tịch tay trái bê một dĩa bánh trứng vàng óng kẹp lạp xưởng và thịt xông khói đang tỏa mùi thơm tứ phía, tay phải cầm lọ tương thịt bò, đặt hết lên trên bàn ăn, giương cằm về phía chiếc ghế đối diện, nói với Tân Võ đang quy củ đứng một bên: “Không cần khách sáo đâu, ở đây cũng không có người ngoài, anh ngồi xuống cùng ăn một chút đi.”

Tân Võ thấy thái độ của cậu rất chân thành, đồ ăn lại có sức quyến rũ cực lớn, y hào phóng ngồi xuống: “Cảm ơn Kỷ tiên sinh.”

Y ăn liền hai muỗn cháo, ngay lập tức cảm nhận được lục phủ ngũ tạng thoải mái cực kỳ.

Kỷ Tịch gắp một miếng bánh trứng chấm qua tương thịt bò, thấy y không còn nặng nề như lúc đầu nữa, bây giờ mới lời ít ý nhiều nói sơ qua về tình huống của mình và những việc tiếp theo, lại sợ Tân Võ băn khoăn, cậu nói: “Anh Cố để anh làm trợ lý của tôi cũng chỉ là tạm thời thôi, về sau anh cũng sẽ được quay lại tập đoàn Mộng An, yên tâm đi.”

Tân Võ mới vừa nhai xong bánh trứng trong miệng, nghe vậy thì ngẩn ra: “…… Tạm thời?”

Kỷ Tịch cười cười không có ý muốn giải thích, cậu cùng Cố Tử An sau khi hoàn thành hiệp ước bốn tháng còn lại, người ta sao có thể cho cậu tiếp tục dùng trợ lý của hắn nữa kia chứ.

Hai người ăn xong, Tân Võ rất tự ý thức mà đi rửa chén, trong lòng quả thật đối với ông chủ mới này có thêm ấn tượng tốt, cũng càng thêm tò mò.

Mấu chốt là, cùng ông chủ mới ở chung xác thật quá thoải mái, y không dám tưởng tượng đến hình ảnh Cố Tử An đứng nấu cơm ở phòng bếp này, nghĩ đến giống như mình ăn phải bom vậy.

Kỷ Tịch cùng Tân Võ đi đến công ty giải trí Tân Nguyệt tìm Lâm Tân, cậu cũng không dài dòng gì, xong việc thì thay một bộ đồ rồi bảo tài xế lái xe đến bệnh viện.

Cậu nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh, nghe thấy giọng của  Liễu Ấp đang cùng một cô gái hộ sĩ nói lải nhải: “Chị gái ơi, vừa rồi tôi quả thật rất khó chịu, vậy mà sau khi chị vào tôi đột nhiên thấy thoải mái hẳn.”

Kỷ Tịch lắc đầu cười, chuẩn bị đóng cửa lại đợi lát nữa mới vào.

Y tá này đã chăm sóc cho Liễu Ấp mấy hôm nay, biết y rất thích trêu chọc mình, vừa cười vừa dùng tay gõ gõ y, nâng tay trái y lên chuẩn bị ghim kim tiêm vào. Nghe thấy ở cửa có tiếng động, cô vừa ngẩng đầu đã thấy là vị minh tinh đẹp trai ngày đó, trong lòng cô kìm chế kích động, nhẹ giọng nhắc nhở Liễu Ấp: “Cậu có bạn đến thăm kìa.”

Liễu Ấp duỗi đầu nhìn thấy, vui vẻ gọi: “Kỷ Tịch, mau vào đây.”

Kỷ Tịch gật đầu cười với y tá, thấy Liễu Ấp gấp gọn bàn nhỏ trước mặt đặt xuống đất, y ngồi nửa dựa vào đầu giường, tay phải đặt trên bàn đang nhấn nhấn gì đó trên máy tính bảng.

“Anh Liễu, anh cũng liều mạng ghê ấy, đang bệnh cũng không quên công việc, tôi phải chụp một tấm gửi cho anh Cố nhìn thử, để anh ấy cho anh thêm……” – Hai chữ ‘tiền lương’ còn chưa nói hết đã thấy ngón tay y cứng ngắc, người này một thân thương tích vậy mà còn đang dùng tay phải chơi game?

Liễu Ấp ngẩng đầu nhìn Kỷ Tịch mang vẻ mặt ghét bỏ rõ ràng, tức khắc ha ha cười rộ lên: “Kỷ Tịch tôi nói cậu nghe, cậu có biết ngay lúc tai nạn xảy ra tôi đã suy nghĩ điều gì đầu tiên không?” –  Không đợi Kỷ Tịch trả lời, y lại nhanh chóng nói: “Nếu như thoát chết, tôi phải nhân lúc nằm viện dưỡng thương, quang minh chính đại không mang gánh nặng mà chơi game mỗi ngày, đây không phải là cách sống tôi thường mơ ước hay sao! Ngày đầu tiên nằm viện, tôi chơi game high đến mức bay bổng luôn. Wow! Thật sự quá sung sướng! Hai ngày nay chơi nhiều rồi, haizzz, vậy mà lại phát hiện thật ra chơi game cũng không có gì thú vị lắm.”

Kỷ Tịch bị y nói đến mức ngạc nhiên, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, thấy tinh thần y không tồi thì rất có hứng thú hỏi: “Anh Liễu, lúc ở cạnh anh Cố anh cũng như vậy hả? Anh ấy không thấy phiền sao?”

Liễu Ấp vỗ đùi: “Cậu ta phiền đến muốn bệnh luôn ấy chứ. Cậu ta nói nếu không phải sợ tôi chết đói đã sớm đuổi cổ tôi ra khỏi công ty rồi, ha ha ha ha ha, có một thời gian cậu ta còn hạn chế số lần gặp mặt nữa đấy, một ngày chỉ có thể xuất hiện trước mặt cậu ta nhiều nhất hai lần, mỗi lần không được quá năm phút.”

Kỷ Tịch phụt một tiếng cười lên, mỗi ngày cậu đều trước mặt Cố Tử An làm này làm nọ, không biết hắn sẽ dùng thủ đoạn gì để đối phó với cậu đây. Đang muốn mở miệng liền nghe Liễu Ấp “Shhh” hít vào một tiếng.

Từ khi Kỷ Tịch vào phòng thì y tá luôn ở một bên không ngừng nhìn trộm, nhất tâm nhị dụng(*) lại khẩn trương hơn nên vô tình đè xuống tay trái Liễu Ấp, kim tiêm ấn cả nửa ngày cũng không tìm được ven máu.

[ (*) nhất tâm nhị dụng: phải phân tâm để làm hai việc một lúc nên sẽ mất tập trung. ]

Nhìn cánh tay xuất hiện một giọt máu, cô đỏ bừng mặt nhỏ giọng xin lỗi: “Thực xin lỗi, tôi có hơi khẩn trương.”

Liễu Ấp nhìn tay trái lấm tấm mũi kim, rất tốt tính mà dùng tay phải chìa ra: “Không sao đâu, tôi da dày thịt béo, chị cứ xem như đây là thịt heo đi, yên tâm mà chọc.”

Kỷ Tịch thấy y tá quả thật có chút khẩn trương mới trêu ghẹo: “Chị ấy thấy anh lúc nào cũng chơi game nên muốn cho mắt anh nghỉ ngơi một chút đó.”

Y tá không ngờ mình bị mất mặt trước trai đẹp như vậy, cố gắng bình tĩnh trong lòng, đâm kim vào tay phải một lần thì thành công, tốc độ vừa phải rất tốt. Cô lén nhìn Kỷ Tịch, xong việc bên tai đã ửng đỏ nhanh chóng đi ra ngoài.

Liễu Ấp tiếp tục nói với cậu: “Vậy giờ tôi nói qua cho cậu về chuyến đi lần này. Thời điểm này năm ngoái tôi cùng mấy bí thư đi nước Y công tác với Cố Tử An, ở khách sạn lưu trú có một suốt nước nóng ngoài trời, xung quanh đều là trời băng đất tuyết, vậy mà suối nước nóng vẫn nóng ấm bốc hơi, nghe là biết thoải mái cực kỳ. Mấy người bí thư kia đã lén đánh cược với tôi, nói rằng Cố tổng chắc chắn sẽ đến tắm suối nước nóng, kết quả tôi ôm 2 vạn tiền thắng cược ha ha ha ha ha ha.”

Kỷ Tịch nghe thấy có suối nước nóng thì hai mắt sáng lên: “Thật vậy luôn?”

Liễu Ấp gật đầu, vẻ mặt thần bí tiếp tục dụ dỗ: “Mỗi đầm suối đều có núi đá ngăn cách, tính riêng tư cực cao, nếu hai người mà có làm cái này cái kia cũng không ai thấy được.” – Y thấy Kỷ Tịch động tâm rồi, cười xấu xa tiếp tục nói: “Vừa lúc eo cậu đang không thoải mái, có thể ngâm nhiều một chút, nếu không tôi với cậu cược đi, xem Tử An lần này có xuống tắm hay không.”

Kỷ Tịch thật ra rất mong chờ được cùng Cố Tử An cùng tắm suối nước nóng ngoài trời: “Được! Đến lúc đó chụp một tấm mỹ nam nửa thân trần trụi tắm suối cho anh xem.”

Liễu Ấp không ngờ cậu sẽ sảng khoáng đồng ý như vậy, nghĩ đến tình huống vừa liếc mắt đã bị Cố Tử An đánh cho bay đầu thì nói: “Nếu tôi thắng cậu giúp tôi viết hai phần tài liệu, nếu tôi thua……” – Y nghĩ nghĩ: “Nếu sau này Cố Tử An ngoại tình, tôi sẽ giúp cậu đi đánh tiểu tam.”

Kỷ Tịch cười rộ lên: “Anh đang cảm thấy anh Cố sẽ không đi suối nước nóng, hay cảm thấy anh ấy sẽ không bao giờ ngoại tình thế?”

Liễu Ấp nắm chắc phần thắng nói: “Sẽ không đi suối nước nóng!”

Kỷ Tịch nhớ tới trong nhà Cố Tử An không có bồn tắm, cậu thử thăm dò hỏi: “Anh Cố sao lại không đi, anh ấy….. sợ nước?”

Liễu Ấp vốn dĩ đang ngẩng đầu nhìn bình truyền dịch, nghe vậy nhanh chóng liếc mắt nhìn Kỷ Tịch một cái: “Tôi chưa nói gì hết.”

Hai người qua lại vài câu, Liễu Ấp khôi phục bộ dạng nghiêm túc, đem bản ghi chép những việc cần chú ý giao cho Kỷ Tịch, lại nói đến một vài thói quen sinh hoạt cũng như yêu ghét của Cố Tử An cẩn thận dặn dò Kỷ Tịch vài câu.

Kỷ Tịch tính toán thời gian, tạm biệt Liễu Ấp xong liền trở về nhà Cố Tử An.

Ký xong hợp đồng quay gameshow, với sự trợ giúp của quản gia Lý, cuối cùng cậu cũng chuẩn bị đầy đủ hành lý gồm quần áo cùng đồ dùng cá nhân của mình và Cố Tử An, xong việc liền nằm trên ghế mát xa nghỉ ngơi trong chốc lát.

Bên này rốt cuộc Cố Tử An cũng xử lý xong văn kiện chồng chất ngập đầu, ấn nút nội tuyến gọi bí thư: “Bây giờ lên đường thôi.”

Nghe thấy tiếng di động vang lên, hắn cầm lấy nhìn người gọi tới, lập tức nhíu mày, ngả người dựa lưng vào ghế da to rộng, hắn nhắm mắt lại xoa huyệt thái dương: “Bà nội.”

“Cố tổng còn biết mình có bà nội sao?” – Giọng điệu bà nội Cố rõ ràng không tốt.

Cố Tử An: “Bà nội, cháu……”

Bà nội Cố nghiêm khắc đánh gãy lời hắn: “Cậu rắp tâm khiến cảnh sát tìm đến Tiểu Diệu gây phiền toái, bây giờ cậu làm ăn lớn rồi, sao, ngay cả em trai của mình cũng ra tay cho được? Cậu mà không xử lý chuyện này êm đẹp, tiệc mừng thọ ba ngày sau đừng để tôi thấy mặt cậu nữa!”

Cố Tử An còn không kịp nói chuyện, điện thoại bên kia đã truyền đến tiếng cúp máy.

Hắn cười lạnh một tiếng, đứng dậy về nhà.

Kỷ Tịch thấy Cố Tử An đã về, cậu chạy nhanh đến đón thì thấy sắc mặt hắn không tốt lắm: “Anh Cố, nơi này cách sân bay có vẻ xa, chúng ta đi luôn bây giờ hay sao?”

Tối qua Cố Tử An lại là một đêm không ngủ, vì triệu chứng mất ngủ kéo dài hình thành thói quen phải dựa vào thuốc ngủ mới có thể vào giấc. Tối hôm trước hắn có thể ngủ ngon là vì có thêm hương cam quýt ngọt nhẹ, đáng trân quý làm sao.

Hắn thu hồi vẻ mặt sắc bén thâm trầm, phủi đi làn khói mù mịt trong tâm trí, im lặng mà nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn kia, ngửi ngửi trên đỉnh đầu cậu, hồi tưởng lại hương vị ngon lành của một đêm ấy: “Quê mùa, để anh Cố mang em ngồi máy bay riêng.”


Trích đoạn một truyện khác của tác giả:

Tác giả có lời muốn nói: An lợi cơ hữu dự thu văn 《 lại là kiếm tiền dưỡng nhãi con một ngày 》by lý li lý lợi

Lần thứ năm thần ma đại chiến sau, phượng hoàng nhất tộc nguyên khí đại thương, vì nghỉ ngơi dưỡng sức, Phượng tộc thiếu chủ vân du mang theo cận tồn mấy chỉ thần thú ấu tể đi dị thế giới.

Vì thế, vì dưỡng gia sống tạm, quý vì Phượng tộc tương lai chi vương vân du, công trường dọn gạch đưa cơm hộp, tẩy quá mâm xào quá đồ ăn, cuối cùng hắn kinh giác —— kỳ thật tới tiền nhanh nhất chính là minh tinh a!

Hoài thấp thỏm tâm tình tiến vào giới giải trí, vốn tưởng rằng sẽ hồ xuyên địa tâm, không nghĩ tới một không cẩn thận bạo hồng toàn võng.

Chỉ là…… Ảnh đế hắn vì cái gì có điểm quái quái?

——

Vân du ở phim cổ trang hoá trang bị tiệt xuống dưới toàn võng điên cuồng điểm tán chuyển phát, bị tán vì “Lầm lạc phàm trần tiên tử”, “Nhẹ nhàng công tử một từ tốt nhất thuyết minh”.

Ảnh đế: “Rất đẹp sao? Cũng liền giống nhau.”

Vân du ở phim trường đánh diễn ngoài lề chảy ra, toàn võng khiếp sợ: “Ngọa tào, vân du luyện qua sao! Như vậy nghịch thiên động tác người có thể làm được!?”

Ảnh đế: “Rất lợi hại sao? Cũng liền giống nhau.”

Vì thế, # ảnh đế lăng sương mộc là vân du anti-fan đầu lĩnh # vinh đăng hot search đệ nhất, vân du đối lăng sương mộc khó hiểu nói: “Ngươi vì cái gì vẫn luôn hắc ta?”

Lăng sương mộc: “Ngươi chẳng lẽ không biết một câu gọi là ‘ ái đến chỗ sâu trong tự nhiên hắc ’ sao?”

“Ta chỉ biết ‘ tiện đến chỗ sâu trong tự nhiên thiếu ’, thiếu tấu thiếu.” Vân du mỉm cười, “Vài thập niên không đánh ngươi, da lại ngứa đúng không?”

——

Không ai biết, giới giải trí đỉnh lưu ảnh đế lăng sương mộc thích vân du thích mấy trăm năm.

Một lần, lăng sương mộc cùng vân du cùng nhau xem ngôi sao, hắn hỏi: “Uy, ngươi tiến giới giải trí là vì cái gì?”

Vân du: “Kiếm tiền dưỡng nhãi con.”

“Kiếm tiền lúc sau đâu?”

Vân du nghĩ nghĩ: “Chưa nghĩ ra, trước kiếm đủ rồi tiền rồi nói sau.”

Lăng sương mộc nhìn về phía vân du, ánh mắt nghiêm túc: “Kia muốn hay không suy xét một chút, cùng ta ở bên nhau?”

Vân du vui vẻ đáp ứng: “Cùng nhau kiếm tiền sao? Hảo a.”

Lăng sương mộc: “……”

# ta muốn đuổi theo ngươi, nhưng mà ngươi chỉ nghĩ kiếm tiền dưỡng nhãi con #

# khổ điểm mệt điểm không quan hệ, nhãi con cuối cùng có thể ăn cơm no #

Gỡ mìn: Công độc miệng lại ngạo kiều, vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng hình.

Chịu thiên chân + thiên nhiên ngốc, nhưng không phải thánh mẫu cộc lốc, hơn nữa luyến ái thần kinh siêu cấp thô.

Bổn văn vô sinh con!

Ôn nhu săn sóc ấm lòng lão phụ thân chịu ( vân du ) X hắc thiết bạch ngạo kiều công ( lăng sương mộc )

Cảm tạ tưới [ dinh dưỡng dịch ] tiểu thiên sứ:

Linh đoạn ngàn dặm 15 bình; lá rụng cuối mùa thu 1 bình;

Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!

-Hết chương 28-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play