Editor: Ngáo

Cố Tử An đi vòng trở về cạnh Kỷ Tịch, nhẹ nâng tay cậu lên, rất săn sóc mà mặc áo ngủ vào cho cậu, mặc kệ ánh mắt kinh hãi đến rớt cằm của thư ký Lý, hắn thật cẩn thật gài từng nút áo ngay hàng thẳng lối.

Kỷ Tịch bây giờ mới nhận ra được phòng khách đang có người, lập tức có hơi ngượng ngùng, lỗ tai cũng dần ửng đỏ cả lên, ngẩng đầu nhỏ giọng thì thầm với Cố Tử An: “Anh Cố, thực xin lỗi, em không biết trong nhà đang có khách.”

Khi chi có hai người, cậu có thể vô tư tùy ý mà trêu chọc hắn, nhưng những việc như làm nũng với Cố Tử An trước mặt người ngoài thế này, cậu dù sao cũng rất xấu hổ.

Cố Tử An cài xong nút áo cuối cùng, duỗi tay vòng qua eo nhỏ mê người kia kéo lại ôm trước mặt mình, khóe môi cong lên ý cười: “Không có  gì, đó là thư ký của tôi, dẫn em đến giới thiệu một chút.”

Kỷ Tịch không kịp phòng bị đột ngột bị kéo nhào vào ngực hắn, cách hai lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ của Cố Tử An, trên người còn thoang thoảng mùi đàn hương vô cùng dễ chịu.

Hai khuôn ngực chặt chẽ dán vào nhau, một người ngẩng lên, một người cúi xuống, gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của cả hai giao hòa trong không khí đầy ái muội.

Kỷ Tịch nâng tay chống lên ngực Cố Tử An, lúc sau mới hơi đẩy ra một chút, lùi về sau kéo dài khoảng cách với khí tràng cường đại của người trước mặt, thoáng ổn định tâm tình đang nhộn nhạo, lúc này cậu mới chớp mắt nhìn hắn, nhướn mày tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Vâng.”

Cố Tử An vẫn ôm lấy eo cậu như cũ đi về phía sô pha, nói với thư ký Lý vẫn luôn ăn một bụng cẩu lương từ đầu đến giờ: “Thư ký Lý, đây là bạn trai tôi, Kỷ Tịch. Về sau tầng sáu mươi ở công ty ngoại trừ Liễu Ấp thì Kỷ Tịch cũng có thể đến.”

Những lời này không chỉ thừa nhận mối quan hệ thân mật của hai người, cũng ngầm tuyên bố thân phận của Kỷ Tịch, không phải là vật trang trí đẹp đẽ bị bao dưỡng, cũng không phải vì tình một đêm mà tinh trùng thượng não, người này chính là bạn trai có danh có phận của vị chủ tịch tập đoàn Mộng An này.

Thư ký Lý rất tự giác hơi cong người, hai tay giao nhau rũ phía trước, cung kính nói: “Chào Kỷ tiên sinh, tôi là thư ký của Cố tổng, ngài có thể gọi tôi là tiểu Lý.”

Kỷ Tịch nhìn qua Cố Tử An, sau đó mới lễ phép trả lời: “Chào anh Lý.”

Tay phải Cố Tử An vẫn luôn giữ sau eo Kỷ Tịch, mục đích khi cậu ngồi xuống sẽ giảm bớt đau nhức khó chịu của vết bầm kia. Lúc này hắn mới nhìn thư ký Lý, ánh mắt lại khôi phục vẻ lạnh lẽo thường ngày: “Nói đi.”

Thư ký Lý quan sát Kỷ Tịch, ngập ngừng lấy văn kiện trong bao ra đưa cho Cố Tử An: “Cảnh sát vừa mới bắt được nghi phạm, là Kim Lam, bà ta một mực khai ra chính mình là chủ mưu, không có bất kì liên quan nào đến Kỷ Nhiên cả.”

Kỷ Tịch đang được Cố Tử An ôm lấy, cậu cũng theo đó thuận thế dựa vào lòng hắn, nghe thư ký nói vậy lập tức ngồi thẳng dậy kinh ngạc: “Kim Lam?!”

Kim Lam làm sao biết được lịch trình của Cố Tử An? Mục đích của bà ta là muốn đâm chết Cố Tử An hay là đâm chết mình? Là do mình đến tận nhà vạch trần bà ta khiến cả nhà bị chê cười? Sao con người này lại độc địa đến mức như thế? Còn liều mạng hơn cả tên cặn bã Cố Cảnh Diệu kia nữa.

Cố Tử An tiếp nhận văn kiện, thấy người trong lòng phản ứng hơi lớn, hắn nhanh chóng nhẹ nhàng xoa xoa gáy cậu trấn an, động tác vừa săn sóc vừa ôn nhu, vậy mà nét mặt càng thêm âm trầm hung ác, ánh mắc sắc bén như có thể bắn ra tia sáng lạnh lẽo, làm cho người không rét mà run. Cố Tử An lạnh giọng nói với thư ký: “Người đàn bà này tuy tâm tư ác độc nhưng không có khả năng tự bày ra kế hoạch chi tiết như vậy, nói tiếp đi.”

“Cố tổng đoán quả không sai, là Cố Cảnh Diệu ở phía sau sai khiến, nhưng hắn quá giảo hoạt, mọi chứng cứ mấu chốt liên quan đến hắn đều đã bị hủy, cảnh sát cũng không có biện pháp thành lập bản án. Hơn nữa hiện tại hắn đang dùng Kỷ Nhiên uy hiếp Kim Lam, Kim Lam chỉ có thể cắn răng một mình thú nhận mọi tội trạng.” – Thư ký Lý bị khí thế của Cố Tử An dọa sợ tới mức giọng nói có chút run, trong lòng lại khâm phục sát đất đối với vị lão tổng này, dù là quyết sách chiến lược của công ty hay những cuộc tranh giành trong thương giới, hắn vẫn có thể nhạy bén mà phán đoán đến tám chính phần mười.

Kỷ Tịch lập tức nghiêng đầu nhìn Cố Tử An, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mềm cũng bị tức giận đến đỏ bừng: “Cố Cảnh Diệu quá đê tiện rồi.”

Ban đầu Cố Cảnh Diệu dùng thù hận và tiền tài mê hoặc Kim Lam, chờ cho bà ta ngoan ngoãn đáp ứng kế hoạch đâm xe vào Cố Tử An và mình, xong việc lại dùng đứa con trai bảo bối của bà ta mang ra uy hiếp, như vậy tội danh cố ý giết người của gã cũng được tẩy đi sạch sẽ.

Nếu thành công giết chết Cố Tử An và mình, đợi mọi chuyện lắng xuống, gã sẽ ngang nhiên thâu tóm mọi quyền hành và tài sản của hắn. Còn nếu cả mình lẫn Cố Tử An đều may mắn sống sót, gã cũng có thể dùng Kim Lam nhận lấy tội danh giết người không thành, đỡ cho bản thân thoát khỏi vòng lao lý. Chẳng phải ở trong sách chính gã đã dùng thủ đoạn này với nguyên chủ hay sao.

Cố Cảnh Diệu có thể nói là tiến công phòng thủ đều hoàn hảo, bàn tính này đánh không thể nào tốt hơn.

Cố Tử An đem văn kiện đặt một bên trên sô pha, vuốt ve vành tai Kỷ Tịch, trong mắt bây giờ mới có chút độ ấm: “Không sao, mặc kệ là ai đi nữa tôi đều có cách khiến hắn trả giá. Đói bụng không, em đi ăn cơm trước đi.”

Kỷ Tịch còn tưởng được tiếp tục nghe kế hoạch của Cố Tử An, nhưng hắn ở trước mặt thư ký cũng đã cho cậu đủ mặt mũi rồi, cũng không thể nhiều chuyện thêm nữa: “Ừm, anh Cố cũng nhanh tới ăn cơm đó.”

“Được.” – Cố Tử An nhẹ giọng đáp, khi Kỷ Tịch đứng lên, hai tay hắn cẩn thận đỡ lấy eo cậu. Lúc này đột nhiên hắn nảy ra ý tưởng, mở bàn tay ra, dùng ngón cái và ngón giữa làm động tác đo đạc, khẽ xê dịch quanh eo Kỷ Tịch đo một vòng. Chậc! Chỉ hơn ba gang tay một chút (*). Lúc Cố Tử An buông người ra, đôi mắt không tự giác lại nhìn cái eo nhỏ đung đưa kia ngắm nghía một hồi.

[ (*) Một gang tay của người có vóc dáng cao lớn tầm khoảng 20cm, vậy hơn ba gang tay của Cố tổng là hơn 60cm, nó nhỏ lắm luôn á quí dị 🥺 ]

Kỷ Tịch nhấp miệng cười trộm, khi đứng lên, bàn tay còn hơi ấn lên bả vai Cố Tử An, thuận thế cúi đầu nhẹ giọng thì thầm bên tai hắn: “Anh Cố này, vừa rồi anh làm em thở gấp đấy.”

Cố Tử An mặt mũi không đổi sắc, nhấc chân vờ như muốn đá vào mông cậu.

Kỷ Tịch cười hắc hắc lắc mông tránh đi, ngoan ngoãn đến nhà ăn ăn cơm.

Về phần ăn cái gì thì cậu cũng không để ý lắm, toàn bộ quá trình đều dỏng lỗ tai lên cố gắng nghe thư ký Lý báo cáo chuyện lớn chuyện nhỏ với Cố Tử An, kết hợp mọi chuyện lại có thể hiểu được phần nào những thứ vừa phát sinh với mình.

Tác giả có lời muốn nói:

Ngày đầu tiên sau kì nghỉ, nhiều việc dồn dập xảy ra quá.

Thực xin lỗi vì văn hôm nay quá ngắn rồi.

Đây cũng là đoạn duy nhất tôi viết trong bảy ngày nghỉ này.

Tôi vô dụng quá đi aaaa!!!

-Hết chương 23-

Ngáo: Chương này ngắn nên lên luôn 2 chương 😂

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play