Thiên Tình nói: "Đại ca không biết một câu này sẽ làm không ít nữ tử trong thiên hạ tan nát cõi lòng. Thật là lãnh khốc, bất quá lại không sợ."
Lâm Tử Sơ gật gật đầu, nói: "Hai người chúng ta nhất kiến như cố, thật là hợp ý, tự nhiên là thế."
"Nhất kiến như cố sao?" Thiên Tình cười hai tiếng, nghĩ thầm kia điều đó có vẻ không đúng. Hắn không tiếp tục nói mà đưa tay đặt cá lên miệng, cắn một miếng.
Cảm thấy thịt cá tươi thật ngọt thanh, da cá nướng đến giòn rụm, càng nhai càng thơm.
Thiên Tình đem mấy con cá nuốt vào trong bụng. Hắn quay đầu lại nhìn trại của Lâm Tử Sơ, lại nhìn y đoan trang ngòi bên cạnh, sau đó hướng người về phía Lâm Tử Sơ. Thân thể Thiên Tình cơ hồ kề sát đối phương, dựa vào gần như vậy, Thiên Tình mới phát hiện mặc dù đã ngồi trước đống lửa, làn da của Lâm Tử Sơ vẫn lạnh băng.
Hắn duỗi tay muốn sờ lên đùi Lâm Tử Sơ, Lâm Tử Sơ nghiêng người né qua, hỏi: "Làm cái gì đó?"
Thiên Tình nói: "Chân ngươi lạnh quá, để ta sưởi ấm cho."
"Không cần."
"Như thế nào, còn thẹn thùng sao?"
Lâm Tử Sơ nghiêm túc nói: "Không phải thẹn thùng, là thói quen, không cần phải làm ngươi cũng bị lạnh theo."
Thiên Tình trong lòng bỗng nhiên bi thương lên, hắn hỏi: "Ngươi lúc nào cũng vừa lạnh vừa ho khan như vậy, chẳng phải là rất khó chịu? Có phải vì Hàn Long Ngọa Tuyết Thể, ngươi có ổn không?"
Nghe vậy, ánh mắt Lâm Tử Sơ trở nên thập phần ôn nhu, hắn thấp giọng ho khan, nói: "Toàn nói lời ngốc nghếch, A Tình, so với chứng đau đầu của ngươi, loại bệnh nho nhỏ này tính là cái gì?"
Thiên Tình trầm mặc trong chốc lát, cười nói: "Đại ca, ta xem lều trại của ngươi đại khái có thể chứa đến hai ba người. Nghĩ đến người khác không ai dám cùng ngươi cộng tẩm, không bằng để ta tới bồi ngươi."
"Ta mới không cần người tới bồi."
"Vâng Vâng, là ngươi tới bồi ta. Tóm lại là để cho ta tới."
"......" Lâm Tử Sơ bẻ gãy một cây củi khô, ném vào trong ngon lửa, dừng một chút, nói: "Được."
Đã là đêm khuya.
Tu sĩ bên ngoài thay phiên nhau gác lửa trại, bóng bọn họ thấp giọng nói chuyện chiếu lên chất vải màu màu trắng của lều trại, theo từng động tác nhảy nhót của ngọn lửa, cái bóng cũng trở nên cực đại, giống như tộc người khổng lồ trong truyền.
Thiên Tình dùng cánh tay gối đầu, bình tĩnh nhìn bóng người in lên lều trại, một tia buồn ngủ cũng không. A Mao nằm ở hắn trên vai, đã phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.
Hắn nhìn chằm chằm lều trại một hồi lâu, không thể nhẫn nại được nữa, ngồi dậy, tính toán ra ngoài hít thở không khí.
Thiên Tình không dám quấy rầy Lâm Tử Sơ, vì thế rón ra rón rén, cực kỳ nhẹ nhàng dịch về phía cửa, hai mắt hắn nhìn Lâm Tử Sơ, quan sát hắn có bị mình đánh thức hay không.
Bên ngoài lửa sáng trưng, làm lều trại cũng không quá tôi.
Thiên Tình bò hai bước, trong lòng 'di' một tiếng, tò mò mà tiến đến bên người Lâm Tử Sơ, ngừng thở, cúi người nhìn xuống.
Liền thấy ở cổ họng Lâm Tử Thiên, tựa hồ có lam quang hiện lên.
Ánh sáng này cực nhạt, giống như một dải lụa, quấn quanh yết hầu của Lâm Tử Sơ, lại tựa như ánh sáng của đom đóm tản ra, rồi lại ngưng tụ lần nữa.
Hắn muốn nhìn kỹ một chút kia rốt cuộc là cái gì, nhưng ánh sáng không đủ mạnh, Thiên Tình càng muốn nhìn, lam quang kia càng nhạt đi.
Mặt hắn cách cổ của Lâm Tử Sơ càng lúc càng gần, đến nỗi dù cho ngừng thở, cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ của đối phương.
Thiên Tình nghiêng đầu nhìn trong chốc lát, cảm thấy lam quang kia mang hình đồ giống như một cái cây lại không phải cây, giống một con rồng lại không rồng. Nếu là cây, dường như thiếu đi một chút khí lực, còn nếu là rồng, dường như còn thiếu một chút linh khí.
Hắn thấy thế nào như thế nào không thích hợp, đang định tiến lại gần, xem rốt cuộc là thế nào.
Hầu kết của Lâm Tử Sơ đột nhiên chợt động, cơ bắp rung lên. Y thình lình mở to mắt, trong ánh mắt nào có vẻ mệt mỏi? Lâm Tử Sơ nâng tay phải lên, nhẹ nhàng đẩy bả vai Thiên Tình ra, chính mình dịch về hướng ngược lại. Hắn sững sờ hỏi: "...... Hiện tại là giờ nào rồi?"
Câu hỏi này đến cực kỳ đột ngột, Thiên Tình còn chưa kịp phản ứng lại, liền ngơ ngác trả lời: "Không biết, ước chừng là giờ Dần."
Rồi sau đó mới kinh ngạc hỏi: "Đại ca, ngươi không ngủ à?"
Lâm Tử Sơ tựa như nghe, hắn khoác thêm trường bào màu bạc, mang vào giày, nói: "Không sai biệt lắm nên tỉnh dậy rồi."
"Cái gì? Hiện tại còn sớm mà."
"Không, ta...... Đi ra ngoài nhìn xem."
Dưới cái nhìn ngạc nhiên của Thiên Tình, Lâm Tử Sơ cũng không quay đầu mà đi ra bên ngoài. Y cầm lòng không đậu mà nhớ lại vừa rồi Thiên Tình kề sát vào mình, nhiệt độ trên người thiếu niên kia cực kỳ nóng.
Hai người lúc ấy gần đến vậy, nếu Thiên Tình hô hấp, hơi thở đối phương tất nhiên sẽ phun đến cổ mình. Cái loại cảm xúc khẩn trương như tên đã lên dây này, cho dù không có tiếp xúc thân thể trực tiếp, chỉ là nghĩ đến Thiên Tình đang tiến tới gần, liền bức cho Lâm Tử Sơ tinh thần không yên.
Vì sao Thiên Tình nửa đêm bỗng nhiên...... Bỗng nhiên dựa đến gần như vậy?
Lâm Tử Sơ thở gấp hai nhịp, tay phải không tự chủ nâng lên, muốn sờ sờ cổ.
Chỉ là tay còn chưa kịp đặt lên, liền nghe được Thiên Tình phía sau hô: "Đại ca, từ từ, ta cũng muốn đi ra ngoài thay đổi không khí."
Lâm Tử Sơ buông tay phải xuống, quay đầu nhìn lại phía Thiên Tình, ánh mắt phức tạp.
Càng tới gần Kình Thiên Chi Trụ, càng có tu sĩ tụ tập. Nhiều người làm nơi này có vẻ náo nhiệt, mà tu sĩ càng đông, thì càng náo nhiệt phi phàm.
Mấy ngày đầu, Thiên Tình còn có tâm tư cùng mã phu nói chuyện phiếm, sau này, gần như không nói một lời, chỉ vén rèm lên, cùng bọn họ quan sát các tu sĩ bên ngoài.
Xem những tu sĩ ấy từ trong túi gấm, móc ra linh thạch xanh biếc, vầng sáng linh động, trong lòng thiếu niên thực sự cảm thấy rất thú vị.
Thiên Tình thầm nghĩ, linh thạch xanh biếc này có màu thật giống với Cương Mão treo bên hông Lâm Tử Sơ.
Hắn thực sự muốn nhìn xem linh thạch này cùng với Cương Mão của Lâm Tử Sơ, đến tột cùng có gì khác biệt.
Nhưng mà cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi. Dựa theo phong tục tập quán của Chính Ngô Châu, một khi Cương Mão đã đeo lên người nam tử, vật ấy liền giống như tính mang của người đó, ngay cả thân hữu cũng sẽ không mở miệng dò hỏi, càng không dám tùy tiện đụng vào, để tránh chọc giận đối phương.
Ngựa xe về phía trước được sáu bảy ngày, chỉ còn cách Kình Thiên Chi Trụ khoảng nửa quãng đường.
Buổi trưa hôm đó nắng như thiêu đốt, đoàn người vì trốn mặt trời chói chang, đem xe ngựa ngừng ở bên đường, đông đảo đi vào khách điếm.
Trước cửa khách điếm kia dường như có thể giăng lưới bắt chim, khách khứa thưa thớt, đại đường ánh sáng không được tốt. Mặc dù là chính ngọ, tửu lầu cổ xưa vẫn một mảnh tối tăm.
Một vị tu sĩ Trúc Cơ dùng sức hô lớn: "Muốn một gian tốt nhất, đại đường đều bao. Tiểu nhị, mau mau lại đây châm trà."
Kêu hồi lâu, cũng không có người đi ra.
Hô thêm vài tiếng, một bà lão tóc trắng run run bước xuống từ lầu hai, trong miệng không ngừng chóp chép, hàm hồ nói:
"Ta nghe được, không phải cần phải hét lớn như vậy. Thì ra thật sự có người tới. Muốn uống trà sao? Thực tốt, thực tốt."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT