Editor: Đông My

***

Dựa theo vị trí của những nhóm đệ tử lớn nhỏ đứng trên sân thi đấu, có thể phân biệt được từng ‘thế lực’, nếu ai muốn gia nhập vào nhóm nào thì cứ đứng gần kề nhóm đó, đương nhiên cũng có một vài đệ tử độc lập đứng một mình một góc, chẳng hạn như Ông Bạch Thuật.

Tần Tu nhìn một vòng, quả nhiên phát hiện một ‘tiểu đệ’ tương lai của nhân vật chính —— Quân Lục Trúc, Lục hoàng tử Tấn quốc, sau khi nhân vật chính rời Kiếm Tiêu môn, người này đã giúp đỡ hắn rất nhiều lần. Thiếu niên đứng một mình đằng kia, thân hình cao gầy, ngũ quan thanh tú, mặt mày ôn hòa nho nhã khiến người quý mến, bởi vì từ nhỏ đã sống tại Kiếm Tiêu môn, y không mang phong thái cao ngạo của quý tộc, nhưng từ trang phục màu xanh lục cao quý, cùng với ngọc bội có hoa văn chim hoa được kết đuôi dài, người ta có thể thấy được gia thế người này không tầm thường.

Tần Tu nhớ rõ Ông Bạch Thuật và Quân Lục Trúc kết nghĩa tại tầng sáu Tàng Kinh Các, một tình tiết nhân vật chính cứu tiểu đệ hết sức kinh điển.

“Chúng ta tin rằng các con đều biết, đệ tử nội môn trúng tuyển năm nay được cho phép đi vào tầng sáu Tàng Kinh Các.” Tam trưởng lão thấy chúng đệ tử đã tề tựu đông đủ, mới lên tiếng nói.

“Nhưng ta phải nhắc nhở các con, trong tầng sáu Tàng Kinh Các, cả cơ duyên và nguy hiểm đều cùng tồn tại, nếu các con không cẩn thận, không những không lấy được bí tịch, còn có thể khiến tu vi giảm xuống.”

Các đệ tử mới còn chưa kịp vui mừng, đã bị lời này của trưởng lão hù dọa.

“Cho nên để đảm bảo an toàn, các con sẽ chia thành hai người một tổ, khi đi vào phải biết bảo vệ nhau. Tử Vân là đại sư huynh, sẽ quan sát các con qua Huyền Quang Kính, nếu có chuyện ngoài ý muốn, nhất định sẽ ra tay cứu giúp.”

Không đợi mọi người thương lượng, Tam trưởng lão nói thêm, “Tần Tu và Ông Bạch Thuật ở lại, những người còn lại có thể rời đi. Ngày mai tập hợp trước cửa Tàng Kinh Các.”

Tần Tu nghe vậy bèn âm thầm bóp trán, y và nhân vật chính là kẻ thù, cho nên đụng mặt nhau là thiên ý?

Khi mọi người đã rời đi hết, Tam trưởng lão mới trầm ngâm mở miệng, “Tần Tu, ngày mai con với Bạch Thuật một tổ.”

Tần Tu ngẩn người, thốt ra, “Tại sao ạ?” Gia không bắt nạt hắn đã là từ bi, giờ còn bắt gia phải bảo vệ hắn?

Ông Bạch Thuật thấy Tần Tu kinh ngạc như vậy thì biết tên nhóc này không ưa gì mình, khó trách, dù sao cũng từng bị hắn đánh cho một trận.

“Đúng vậy, tại sao ạ?” Ông Bạch Thuật cũng giả bộ bối rối phụ họa theo, “Một mình con đi cũng không sao.”

Tần Tu liếc hắn một cái sắc lẻm, coi như mi thức thời.

“Tu vi Tần Tu rất cao, còn con trước giờ đều tự tu luyện, có thể còn nhiều kiến thức chưa hiểu rõ, trong tu hành, nắm vững trụ cột là điều rất quan trọng, con đi theo Tần Tu phải cố gắng học tập.” Tam trưởng lão lại nhìn về phía Tần Tu, “Không chỉ ngày mai, mà về sau cũng thế. Tần Tu, con là sư huynh, nên cố gắng giúp đỡ sư đệ.”

Tần Tu ngạc nhiên, y chỉ muốn nhân vật chính sau này mạnh mẽ một chút để đập cho thống khoái chứ hoàn toàn không muốn tự bồi dưỡng kẻ thù, y vội vàng nói: “Mộc Tử Vân là đại sư huynh, Tần Tu tự nhận tu vi không bằng, để sư huynh dạy dỗ sư đệ thì tốt hơn.”

“Tử Vân sắp tiến giai đến Trúc Cơ bảy tầng, sắp sửa bế quan.”

Tần Tu nắm chặt tay, rốt cuộc không nói được lời nào nữa.

“Bạch Thuật nên nghe lời sư huynh.” Tam trưởng lão lại khuyên một câu, sau đó rời đi.

Ông Bạch Thuật thấy Tần Tu tuy ấm ức mà vẫn phải ngậm bồ hòn, bèn ngoan ngoãn cười với y, “Tần sư huynh, sau này làm phiền huynh giúp đỡ.”

Tần Tu khẽ cắn môi, cmn thật nghẹn khuất! Y mạnh mẽ vung tay áo rồi bỏ đi.

Nhân vật chính đại nhân nhún vai, đuổi theo y.

Khi Tần Tu đưa Ông Bạch Thuật đến trước mặt đám tiểu đệ của mình, đồng thời ra vẻ y sẽ phải gánh trách nhiệm chiếu cố hắn, các tiểu đệ nghe y nói thế thì cảm động vô cùng. Đặc biệt là Quyết Nguyệt, nó dường như quên mất lúc nãy mình vừa bị tên nhóc mới đến này đánh cho một trận, Quyết Nguyệt nhìn sư ca nhà mình, trong đôi mắt đen láy trong trẻo của nó tràn đầy những ý nghĩ ‘sư ca thật tốt đẹp thiện lương’ linh tinh, Tần Tu thậm chí cảm thấy thằng bé như muốn òa khóc đến nơi rồi.

“Sư ca thật sự là người tốt.” Triệu Phi Dương sâu sắc cảm khái, một người trừng mắt tất báo như sư ca lại chấp nhận chăm sóc cho kẻ từng đánh y, quả thật cảm động.

Tần Tu liếc mắt, nhìn ra được nó đang suy nghĩ cái gì, khóe miệng y giật giật, thuận chân đá Triệu Phi Dương một cái, “Cả ngày chỉ biết ATSM.”

Triệu Phi Dương xoay mình, tránh một cước này, rồi mới tò mò hỏi: “ATSM? Nghĩa là gì ạ?”

“Là đầu óc nhà mi toàn những suy nghĩ rơm rác.”

“Sau này tên nhóc này sẽ đi cùng chúng ta, các ngươi liệu mà trông coi hắn, bản sư huynh không có thời gian.”

Chúng sư đệ thấy sư huynh nhà mình khoái trá khoát tay nói tạm biệt, lại quay đầu nhìn đứa nhóc đầy mặt thiên chân vô tà còn đứng đó, cả bọn trầm mặc…

Đương lúc Ông Bạch Thuật cho rằng bọn chúng im lặng là vì đang đùn đẩy trách nhiệm ‘trông coi’ hắn, một bóng người mạnh mẽ nhào lên, trên vai Ông Bạch Thuật chợt đau đớn làm đầu óc hắn choáng váng, “Tiểu sư đệ! Bây giờ đệ còn đánh Tần sư ca được không? Được không? Ta tin rằng nếu đệ đã thắng được Tiểu Quyết Nguyệt, cũng có thể đánh thắng Tần sư ca!”

Ông Bạch Thuật vội vàng tránh thoát, tròn mắt nhìn gương mặt phóng đại tràn đầy vẻ mong chờ phía trước, “Ngươi…”

“Đúng vậy đúng vậy, tiểu sư đệ, đệ lợi hại như vậy, nhất định có thể đánh thắng Tần sư ca!”

“Đúng đúng, tiểu sư đệ, đánh Tần sư ca một trận, giống như lần trước ấy!”

Một đám ồn ào phụ họa khiến Ông Bạch Thuật ngây người, đám nhóc này bị đàn áp lâu nên muốn nổi dậy khởi nghĩa?

“Tiểu sư đệ!” Triệu Phi Dương lại chồm tới, dính cứng lấy Ông Bạch Thuật, “Đệ thông minh như thế! Ta biết đệ không phải tầm thường mà! Có thể đánh Tần sư ca một trận sao có thể là người bình thường? Nhất định không phải!”

Bả vai Ông Bạch Thuật bị nó lắc đến phát đau, “A, buông ta ra rồi hãy nói.”

Triệu Phi Dương dường như hoàn toàn không nghe thấy hắn than phiền, miệng không ngừng oán giận: “Tiểu sư đệ, đệ không biết đâu, chúng ta bị Tần sư ca áp bách thảm không kể xiết! Ngày nào cũng phải dậy vào giờ Dần (3h – 5h) ra tu luyện, mỹ kỳ danh viết hấp thụ linh khí thuần khiết! Đến giờ Mẹo lại phải đi đọc sách, mỗi lần như vậy là đọc hai canh giờ (4 tiếng)! Đọc đến rát cổ họng mà Tần sư ca vẫn không tha cho chúng ta! Hơn nữa huynh ấy còn đánh chúng ta nhiều lần! Đệ thấy không, lúc nãy Tần sư ca còn đạp ta nữa…”

“Tiểu sư đệ, đệ chính là cứu tinh của chúng ta!”

“Lúc trước ta bắt nạt đệ, đệ đừng để ý, cứ đánh lại ta một trận! Đệ muốn trả thù chúng ta thế nào cũng được! Chỉ cần đệ đi đánh Tần sư ca một trận!”

“Đúng đúng đúng, đệ cứ đánh chúng ta thoải mái, đánh bao nhiêu cũng được!”



Ông Bạch Thuật nghĩ, hắn quả nhiên không nên lấy tư duy của người bình thường để đánh giá đám nhóc này.

Buổi tối, trong viện của Tần Tu tụ tập một đám người, ngay cả Ông Bạch Thuật cũng bị Triệu Phi Dương kéo lại đây. Tần Tu hoàn toàn không có cảm giác tội lỗi khi dạy hư trẻ con, y chôm mấy vò rượu từ chỗ Mạc sư thúc rồi cho bọn nhóc uống thỏa thích. Ban đầu đám sư đệ còn bị hương rượu xông lên mũi cay xè, mãi một lúc sau mới quen, mà cũng có lẽ vì đây là lần đầu tiên uống rượu, các thiếu niên hầu như đều ngàn ly không say.

Huynh đệ ở chung ba bốn năm sắp sửa ra đi, cả bọn ôm nhau an ủi khóc lóc đến rối tinh rối mù.

Tần Tu thuận chân đá một đứa ‘tiểu đệ’ mượn rượu giả say mà tấn công y, sau đó xách một vò rượu đến trước mặt hai vị huynh đệ không trúng tuyển, tuyên bố, “Nếu các ngươi lựa chọn ở lại ngoại môn, ta vẫn có thể giúp các ngươi có được đãi ngộ như đệ tử nội môn.”

Hai thiếu niên vốn đã khóc lóc đến nỗi không phân biệt được đâu là nước mắt đâu là rượu, hốc mắt hồng hồng, nghe y nói thế thì không ngừng nấc lên.

Thấy hai người như vậy, Tần Tu vươn tay xoa đầu bọn chúng, “Không tin bản sư ca?”

Trong đó một người hơi hơi mỉm cười, nụ cười sáng rọi đến ánh mắt cũng cong cong như hai vầng trăng khuyết, “Cám… Cám ơn sư ca, đệ, hức, nhất định sẽ cần gia tu luyện….”

“Cám ơn sư ca… Nhưng mà, cha đệ nói nếu không thể vào nội môn thì nên trở về đi…” Đứa còn lại gãi đầu, vẻ mặt buồn bã, “Hơn nữa, đệ là con trai độc nhất, trong nhà các thúc bá không ngừng tranh đoạt, lần trước bọn họ còn gửi thư thông báo tình hình…”

Tần Tu sửng sốt, khi y thu tiểu đệ, hoàn toàn không hề nghĩ đến gia thế của bọn chúng… Vào được Kiếm Tiêu môn, thân phận ắt không tầm thường. Cho nên bây giờ y đang có một đám tiểu đệ nhà giàu ư?…

“Vậy thì tùy ngươi.” Tần Tu cũng không ép buộc, hai người kính nhau một vò rượu rồi quay đi.

Thiếu niên nọ vì quá say sưa nên có phần ngốc, nó nghiêng đầu nhìn bóng lưng của sư ca nhà mình rồi mở miệng, hương rượu phả ra, sau đó lười biếng nói, “Nếu có ai dám đụng đến ta, ta nhất định sẽ không buông tha cho kẻ đó. Dù thế nào, ta vẫn là sư đệ của Tần Tu.”

Trăng đã lên cao, đổ về phía khác của bầu trời, trong phòng chỉ còn Tần Tu và Ông Bạch Thuật vẫn chưa gục ngã, Ông Bạch Thuật vốn không uống rượu, còn Tần Tu có tu vi cao hơn những người khác, đương nhiên không dễ say.

Tần Tu lười biếng ngồi trên bậc thang, xách nửa vò rượu, ánh mắt hơi hơi nheo lại, đối diện với Ông Bạch Thuật đang tựa vào trên tường.

Ánh trăng sắp tàn, người nằm la liệt khắp nơi, gió đêm vi vút, tay áo lay động như múa, bóng cây rậm rạp đong đưa, không khí tràn ngập mùi thuốc súng!

Tần Tu bỗng nhiên hành động!

Y nhấc vò rượu, bước qua mấy người đang nằm, đến gần Ông Bạch Thuật, sau đó nện một vò lên tường, rượu thấm ướt bả vai Ông Bạch Thuật. Tay còn lại của y cũng chống lên vách, dồn Ông Bạch Thuật vào góc.

Tần Tu hơi hơi híp mắt, bày ra vẻ khiêu khích, giọng nói của y vì rượu mà trở nên khàn khàn ướt át, “Chúng ta đánh một trận đi.”

Trong không gian nhỏ bé tràn ngập hương rượu, khi y cúi xuống gần sát, Ông Bạch Thuật mới nương theo ánh trăng mà nhìn rõ đôi mắt kia, trầm lắng, long lanh, bình tĩnh và trong suốt. Y đang say hay tỉnh?

Ông Bạch Thuật nhợt nhạt cười, “Sư ca nhất định là say rồi. Bạch Thuật sao có thể thắng được sư ca.”

Tần Tu dường như không hề nghe hắn nói, tay hơi dùng lực, trong nháy mắt, vò rượu trên tay y nổ tung, rượu văng bốn phía khiến cả hai đều ướt sũng. Cùng lúc đó, cú đấm mang theo linh lực của Tần Tu quyết liệt nhắm thẳng vào cổ Ông Bạch Thuật, hắn bèn nhanh chóng cong người né tránh.

Tần Tu dứt khoát nâng đầu gối công kích dưới bụng, Ông Bạch Thuật lại một lần nữa nghiêng người, thoát khỏi hai tay Tần Tu.

Tần Tu liên tục đuổi theo không buông, Ông Bạch Thuật chỉ đành bất đắc dĩ cùng y vật lộn. Tần Tu xoay người đá vòng một cước, Ông Bạch Thuật bèn nâng hai tay đỡ, rồi xoay mình nhảy lên, nhanh chóng đỡ lấy cú tấn công đột ngột bằng khuỷu tay của y. Tần Tu thuận thế bắt lấy cổ tay hắn rồi ném qua vai, giữa không trung Ông Bạch Thuật hơi vặn vẹo cổ tay, xảo quyệt tránh thoát cánh tay Tần Tu, sau đó sắc bén tung ra một cú đá chuẩn xác vào vai y rồi vội vã thu chân về, hạ xuống đất, hắn nhìn thấy thân thể Tần Tu mềm nhũn quay về phía trước rồi nghiêng ngả, sắp sửa té sấp xuống nền đất.

Vừa rồi y đang say… Ông Bạch Thuật hiểu ra, hơi hơi nhíu mi, sau đó vươn tay ôm lấy eo y, giúp Tần Tu tránh được một kiếp phải ‘thân mật’ với mặt đất.

… Đã sống qua một đời, lần đầu tiên Ông Bạch Thuật hiểu được cảm giác không biết nói gì.

Đỡ lấy thân thể Tần Tu, ông Bạch Thuật nhìn quanh sân một vòng, rồi cũng giống hệt như năm đó, hắn trở tay nắm lấy cổ áo y lôi xền xệt đến trước một người khác, sau đó buông tay.

Người bị áp phía dưới chỉ ‘hừ’ một tiếng, sau đó xoay mình ngủ tiếp.

Nhân vật chính đại nhân ném Tần Tu lên người kẻ khác xong, xoay người bỏ đi.

Ngày tiếp theo, ánh mặt trời xa xôi chiếu vào mắt khiến Tần Tu choàng tỉnh, y nhấc mu bàn tay che mắt, cảm giác cơ thể có chút đau mỏi.

Các giác quan dần thức tỉnh, y cảm thấy dưới lưng vừa cứng vừa lạnh, tứ chi đau nhức đến chết lặng.

Mặt trời đã lên quá đầu, trước mắt có một đống vải dệt phồng lên. Tần Tu ngây ngốc vài giây, sau đó ngồi bật dậy, thuận tay ném về phía đám vải dệt đó một tấm phù.

“Đau!!” Vị sư đệ nào đó bất hạnh làm đệm lưng cho Tần Tu suốt đêm lập tức chồm dậy, hét lên một tiếng vang đến tận mây xanh, trong tiếng thét có hòa lẫn sự đau đớn đến khiến người ta run rẩy.

Những sư đệ khác bị tiếng hô này làm tỉnh giấc, đồng loạt đứng dậy kiểm tra, nhưng khi chúng thấy một người đang ngồi ôm lấy đũng quần gào thét, hạ thân liền dâng lên một luồng khí lạnh, cả bọn không tự chủ mà lấy tay che chính mình.

Tần Tu xoa xoa đầu, “Kêu la cái gì, ta cũng không dùng Bạo liệt phù.”

Mọi người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía sư ca, trong lòng sợ hãi thật sâu —— Đương lúc sinh lý buổi sáng, lấy Bạo liệt phù… dán vào chỗ đó, Ôi ——.

“Được rồi, đừng vớ vẩn nữa, hôm nay phải đi Tàng Kinh Các. Các ngươi trở về chuẩn bị một chút.” Tần Tu đứng lên về phòng, lắc lắc cánh tay, không khỏi nhíu mày, không phải khi say rượu thì chỉ nhức đầu thôi sao? Sao y lại cảm thấy tay chân mình vừa nhức vừa xót, hôm qua cũng không vận động quá mức gì.

Đến khi thay quần áo, Tần Tu mới phát hiện trên vai, đầu gối, khuỷu tay, sau lưng mình đều có vết máu tụ. Nhưng khi y cố gắng nhớ lại chuyện tối qua, trong óc đều trống rỗng.

Kỳ lạ.

Trước cửa vào Tàng Kinh Các tràn ngập ánh nắng cùng bóng trúc dập dìu.

Tần Tu đi đầu một đám tiểu đệ, đứng ở cửa, chờ đợi trưởng lão. Ông Bạch Thuật và Triệu Phi Dương cùng nhau đứng bên cạnh Tần Tu. Triệu Phi Dương vốn hiếu động, không hề để ý đến việc Tần Tu còn đứng ở phía trước mà kể lại chuyện sáng nay cho Ông Bạch Thuật.

Đến khi Triệu Phi Dương kích động luyên thuyên xong, Ông Bạch Thuật mới giương mắt nhìn Tần Tu, rồi lại quay đầu nhìn vị trúng chiêu xui xẻo nào đó, im lặng, việc này hẳn là không trách hắn…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play