“Ta nghe một vị bằng hữu họ Tưởng (Cương thi) nói, hắn nói, thiết kỵ Trấn Bắc quân không giống kỵ binh nơi khác, phương thức xung trận của bọn hắn, dù là cường giả chân chính đối đầu, cũng khó chiếm được chỗ tốt.”

“Ừm.”

“Chớ nói chi, ta nghĩ, Trấn Bắc phủ cũng có cao thủ như ngươi chứ?”

“Ừm.”

“Ta nói này, ngươi có thể đừng lạnh nhạt thế được không, ngươi không biết lý lẽ sao?”

“Ừm.”

“Không phải, chém giết trên chiến trường vốn là một mất một còn, đây là chuyện rất bình thường, người Man tộc các ngươi cũng giết không ít bách tính chúng ta, chuyện này, không phải sao?”

“Ừm.”

“Có thể để ta bóp chết ngươi không?”

“Ta, chưa nghĩ ra.”

Nam tử lôi thôi bỗng đổi lời.

“Không nghĩ ra cái gì? Ai, đáng tiếc, bằng hữu họ Hạ (Người mù) của ta không ở đây, hắn thiện khuyên bảo người nhất.”

“Ta cảm thấy, hai bên chém giết, chết thì chết, chém giết trên chiến trường vốn là sinh tử do mệnh, là chuyện đương nhiên. Nhưng phụ lão trẻ nhỏ, không nên cứ thế chết đi, dù là bị bắt làm nô, dù bị đem đi báo, dù bị đuổi đi, cũng không nên trực tiếp hạ lệnh đồ sát.”

“Man tộc giao chiến, không phải có truyền thống chém sạch nam tử của bên chiến bại sao?”

“Đúng.”

“Như vậy không phải như nhau sao.”

“Đúng, nhưng ta không tán thành.”

“Tại sao?”

“Trước kia, người chết là người bộ lạc khác, ta không ủng hộ, nhưng cũng không để ý tới. Nhưng lần này, người chết là bộ lạc của ta, chuyện của người khác, ta có thể không quản, nhưng chuyện của chính ta, ta phải quản.”

“Ta hiểu đạo lý này, dao đâm tới người mình, mới biết được đau đớn trong đó, ta không phải đối ngươi đi báo thù, nhưng ta cảm thấy có thể từ từ, ta có một vị bằng hữu họ Đinh, hắn cũng đang muốn báo thì, nhưng hắn hiểu ẩn nhẫn, từ từ chờ thời cơ.”

“Ngươi thật nhiều bằng hữu.”

“Ha ha, thích làm việc thiện, kết giao nhiều người.”

“Rất nhiều gọi bảo ta chờ thời cơ.”

“Chứng mình, người có thể nhìn xa bên cạnh ngươi cũng không ít.”

“Man vương bảo ta chờ.”

Trịnh Phàm: “…”

“Tả, Hữu Hiền Vương cũng nói ta chờ.”

Trịnh Phàm: “…”

“Đại Tế Ti cũng bảo ta chờ. Bọn họ, cũng nói ta chờ, ta nhịn. Bọn họ nói, trước mắt quan hệ giữa Yến Hoàng cùng Trấn Bắc phủ đang trong giai đoạn vi diệu, một khi Yến Hoàng cùng Trấn Bắc phủ trực tiếp cắt đứt, lưỡi đao dí bên người Man tộc ta sẽ rời đi.”

“Đúng vậy.”

“Man vương nói, tới lúc đó, có thể liên hợp với Trấn Bắc hầu phủ, xuất binh phản công Đại Yến, chúng ta chỉ cần Bắc Phong quận, cương vực còn lại của Yến quốc, có thể cho Lý gia.”

“Tả Hiền Vương nói, đợi Yến Hoàng cùng Trấn Bắc hầu phủ khai chiến, chúng ta có thể hiệp trợ Yến Hoàng, phế cây đao đã uy hiếp Man tộc chúng ta cả trăm năm nay đi, không còn cây đao này, Yến quốc sẽ không còn là uy hiếp, đại môn Yến quốc, bốn nước phương đông đều mở cửa với chúng ta.”

“Hữu Hiền Vương nói, chúng ta có thể thừa dịp Trấn Bắc hầu phủ cùng Yến Hoàng đối lập, bắt đầu cắm cờ xì Vương đình, chinh phạt những bộ phận không nghe lệnh, tái tạo quyền uy Vương đình, tái tạo vinh quang Hoàng Kim gia tộc.”

“Bọn hắn cũng nói ta chờ, nói ta nhịn, nhưng ta thực sự không hiểu, tại sao phải chờ? Tại sao phải nhịn?”

“Ta sinh ra ở Sa Thác bộ lạc, từ khi còn nhỏ đã được người Tế Tự sở đem về Vương đình, vừa bắt đầu, ta luyện Man chú, ngày sau rất có thể thành Man sư, nhưng sau đó, ta phát hiện bản thân càng có thiên phú Võ đạo hơn, đi lên con đường võ giả. Tế tự đại nhân muốn ta làm gì, ta làm cái đó, tế tự đại nhân muốn ta học gì, ta cũng học cái đó. Man vương cho ta chức quan gì, ta làm chức quan đó, Man vương cần ta đi thảo phạt ai, ta cũng đi thảo phạt kẻ đó. Nhưng ta vẫn rõ, ta họ Sa Thác, ta tín ngưỡng Vương đình, nhưng không phải người của Hoàng Kim gia tộc. Nhà của ta, ở Sa Thác bộ lạc, tuy không phải bộ lạc lớn, nhưng đó là nhà của ta. Giờ, nó đã không còn.”

Nam tử lôi thôi nói tới đây, ngẩng đầu nhìn Trịnh Phàm:

“Nhà của ta, đã không còn.”

Trịnh Phàm trầm mặc.

“Ta nhớ trà bơ của bộ lạc, ta nhớ rượu sữa ngựa mà các a mỗ nhưỡng, ta nhớ áo da cừu mà các cô nương trong bộ lạc may.

Lúc ta được chọn tới Vương đình, bọn họ nói với ta, nếu ta biểu hiện tốt, bộ lạc của ta sẽ được Vương đình che chở, con dân bộ lạc sẽ được sinh hoạt tốt. Cho nên ta liều mạng tu luyện, Man chú, Võ đạo, giết chóc, chinh phạt… ta đều luyện cả.

Ta nghĩ, ta nỗ lực, con dân trong bộ lạc của ta sẽ được an ổn, có thể tìm được bãi chăn thả tốt, có thể bớt chút thuế phú nộp cho bộ lạc lớn. Cũng sẽ có một ngày, khi ta già đi, khí huyết khô bại, có thể lần nữa trở về bộ lạc, đi chăn dê, nhìn đám trẻ vui đùa đuổi bắt trước mắt. Đó là giấc mơ của ta, là truy cầu của ta.

Mỗi lần Vương đình tổ chức đại hội, mọi người sẽ uống rất nhiều rượu, bọn họ nói giấc mơ trong lòng mình. Có người nói, muốn tây chính, rửa mối nhục trăm năm trước! Có người nói, thống nhất hoang mạc, để con dân Man tộc tụ lại dưới cờ xí Vương đình! Có người nói, muốn xua quân xuôi nào, biến bốn nước phunơg đông thành bãi chăn thả cho Man tộc, để đàn bà của họ, thai nghen đời sau cho Man tộc ta! Mỗi lần đó, ta đều chỉ uống rượu, không nói lời nào, vì giấc mộng của ta, có chút quá nhỏ so với bọn họ. Nhưng ta vẫn cảm thấy, giấc mộng của ta, càng dễ thực hiện hơn giấc mộng của bọn họ.

Nhưng, bỗng có một ngày, có người tới Vương đình đưa chiến báo, trong chiến báo nói, giấc mộng của ta, đã không còn… không còn rồi!!!”

“Ai, được thôi, ta sẽ không khuyên ngươi nữa, ngươi là người ta thấy cao nhất ở thế giới này.”

“Ừm.”

Nam tử lôi thôi tiếp tục ăn thịt bò.

“Này, đừng trách ta con buôn, cũng đừng trách ta tiểu nhân, ta có một yêu cầu nhỏ, dù sao ngươi cũng phải chết, thuận tiện giúp ta một chút, bởi ta còn phải sống sót a. Đương nhiên, nếu ngươi không muốn, có thể trực tiếp từ chối.”

“Ừm.”

“Ngày mai, trước khi chết, có thể giúp ta diễn một hồi không? Ta, không có người nhà, không có liên lục, đời này chỉ muốn được vinh hoa phú quý, cái này, ngươi hiểu ý ta chứ?”

“Ừm.”

“Ách… cái ừm này của ngươi, là đồng ý?”

“Ừm.”

“Ách… không phải ta tiểu nhân, nhưng tuy rằng mai ngươi phải chết rồi, lại dứt khoát đồng ý như thế, khiến ta cảm thấy có chút kỳ quái. Ngươi làm như thế, không chỉ vì trả công một bộ quần áo với hai ngày cơm chứ?”

“Ừm.”

“Vậy, tại sao?”

Nam tử lôi thôi dùng tay áo lau miệng, đứng lên.

Trịnh Phàm chợt phát hiện, dưới sườn đất, có mấy cái lều vải, bên ngoài có một bầy dê.

Nam tử lôi thôi trực tiếp đi xuống, hai đứa nhỏ từ trong lều chạy ra.

Hai đứa nhỏ quen thuộc chạy tới trước mặt nam tử lôi thôi, nam tử lôi thôi đưa tay ôm lấy.

Xoay người, nhìn Trịnh Phàm:

“Trước khi tới đây, ta đã tìm được hai đứa chúng nó.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play