Phương nha đầu sợ hết hồn, lập tức xoay người, vẻ mặt hoảng sợ không biết Tứ Nương xuất hiện từ lúc nào.

Các Ma Vương muốn làm chuyện gì, tự nhiên sẽ không thông báo sớm với hạ nhân, cũng không cần phải như vậy.

Giống như tối hôm qua Tứ Nương ngủ ở trong phòng Trịnh Phàm, cũng không có ai biết.

Tứ Nương cầm túi thơm trong tay, ánh mắt đầy thú vị nhìn Phương nha đầu.

- Cái túi thơm này thêu quá bình thường, tuy rằng thông thạo nhưng không tinh tế.

Ngươi a, có lẽ trước kia sống khổ quá lâu rồi, thêu thùa quá nhiều, cho nên chỉ cần tốn nhiều thời gian sẽ quen tay hay việc.

Mặt khác, phối chế mấy vị hương liệu bên trong, mùi vị cũng quá tạp, xung đột lẫn nhau, trái lại rơi xuống tiểu thừa.

- Không phải, Tứ Nương, không phải như ngươi nghĩ, không phải...

Tứ Nương lúc này tươi cười, cắt lời của Phương nha đầu.

- Ngươi có tâm tư gì, trong lòng lão nương hiểu rất rõ, đại khái là ngươi yêu thích A Minh, nhưng trùng hợp, A Minh không động tâm với ngươi chút nào, nói thật, đừng tưởng rằng nhân gia giết cha ngươi sẽ phụ trách với ngươi, có khả năng ngày hôm đó hắn sinh ra hứng thú, tiện tay giết người mà thôi.

- Thứ hai, ngươi cũng rõ ràng, chủ nhân người này, hắn dễ thân cận hơn A Minh, cũng hiền lành hơn A Minh nhiều lắm, cho nên, ngươi cảm thấy chủ nhân dễ hạ thủ.

- Không, ta không có, ta thả túi thơm vì nhìn thấy chủ thượng tập võ khổ cực, muốn chủ thượng buổi tối ngủ ngon...

- Đã bị ta phát hiện, lại nguỵ biện cũng không có ý gì, còn không bằng lưu manh nhận đi, điểm này, lần sau phải cải biến.

- Tuy nữ nhân chúng ta không cần thân thể trần truồng cầm đao đi theo Đại lão gia đánh trận, nhưng bao nhiêu cũng phải có anh khí dám làm dám nhận.

- Đúng thế, Tứ Nương, ta muốn cám dỗ chủ thượng, muốn cho chủ thượng chú ý tới ta.

- Đùng đùng đùng!

Tứ Nương vỗ tay.

- Như vậy là đủ rồi, thân thế ngươi đáng thương như thế, nghĩ muốn làm Phượng Hoàng leo lên đầu cành, đây là việc bình thường mà thôi, ngươi biết ngươi sai ở nơi nào không?

- Chủ nhân, là của Tứ Nương ngài, không phải tiện tỳ như ta có thể dính vào...

- Hừm, đây là một việc, quên đi, nói cho ngươi biết, mài đao không bỏ công đốn củi, đừng xem chủ thượng làm người hòa hòa khí khí, nhưng nói thật, chút tâm tư của ngươi, chủ thượng sẽ không chú ý hoặc không nhìn thấu hay sao?

- Chủ thượng hắn am hiểu nhất chính là sáo lộ này, chút trò vặt của ngươi, ở trong mắt chủ thượng, còn quá non một chút.

- Quan trọng nhất chính là, nghĩ thông đồng nam nhân, muốn hấp dẫn nam nhân chú ý, đầu tiên, ngươi phải có được làn da đẹp hơn nữa, cho nên phải bảo dưỡng bản thân mình.

- Nhìn bộ dạng của ngươi hiện tại xem, mới trôi qua mấy ngày, ngươi đã không chịu nổi rồi?

- Còn thêu thùa, cầm kỳ thư họa, ngươi có học được món nào chưa?

Phương nha đầu lắc đầu.

- Sở dĩ, ngươi cần học rất nhiều đấy, trước tiên chậm rãi học, tiện thể bỏ ra thời gian nửa năm một năm, mỗi đêm đắp mặt cho ta, chờ cảm thấy ngươi có thể xuất sư, lão nương sẽ cho ngươi cơ hội.

- Đúng thế, nô tỳ biết rồi.

- Cút đi, tiện tỳ, trước khi chưa xuất sư còn dám ra tay với chủ thượng, chó hoang ở bãi tha ma ngày mai sẽ có thêm bữa ăn khuya đấy.

Phương nha đầu sợ hãi không nhẹ, vội vàng rời khỏi phòng chạy ra ngoài.

Cuộc nói chuyện nãy giờ, khí tràng hai người chênh lệch quá rõ ràng, giống như cung tần đối mặt với Hiếu Trang hoàng hậu của Khang Hi, chẳng khác gì nghiền ép tuyệt đối.

Tứ Nương cầm túi thơm ném xuống đất,

Thân thể tựa vào vách giường, vẻ mặt ngoan độc quyết đoán lúc trước cũng biến mất, cảm giác sầu lo xuất hiện.

- Ai...

Tứ Nương lại thở dài.

Kỳ thực, người mù lưu nàng ở lại giữ gia, nàng ngoài miệng là từ chối, nhưng trong lòng lại rất vui sướng.

Nàng cảm thấy, đây là cơ hội tốt nhất để bắt lấy chủ thượng, đêm dài đằng đẵng, lại là cô nam quả nữ.

Chờ đám người mù A Minh trở về, cũng phải quỳ ở trước mặt mình gọi mình là chủ mẫu.

Yo ha ha ha, thật tốt...

Nhưng ai ngờ...

A a a a a a!

Tứ Nương vô cùng không cam lòng!

Nhưng thật hết cách rồi, Ma Hoàn, là chủ thượng tự mình thiết kế ra, hắn không có thực thể, chỉ là một bộ oán ảnh, cho nên khi tất cả mọi người là người bình thường, hắn có thể trực tiếp phong ấn chính mình không để ý chuyện chung quanh.

Không chỉ chênh lệch về mặt thực lực.

Càng quan trọng chính là.

Tính cách của hắn, dù cho là người mù cũng không dám nói có thể phỏng đoán.

Bởi vì oa nhi này có vấn đề về đầu óc!

Hiện tại được rồi, vào thời khắc mình sắp thành chuyện tốt, hắn bỗng nhiên xuất hiện.

- Ngươi yêu cha hay hận cha của mình?

Yêu cha, cho nên không muốn cha ngươi tìm mẹ kế cho ngươi.

Hận cha, làm cho cha ngươi không thể chạm vào phụ nữ.

Làm cha ngươi, quá khó khăn.

Tứ Nương rõ ràng,

Đó là thời cơ tốt nhất mình có thể ra tay với chủ thượng,

Nếu đổi thành người khác như Phương nha đầu, có lẽ mạng sẽ không kéo dài tới sáng hôm sau, trực tiếp biến thành một bộ thây khô!

Cuối cùng, vô số ai oán và bất đắc dĩ hóa thành một tiếng thở dài:

- Phùng Đường Dịch lão, Lý Quảng Khổ Phong, ai, mẹ kế khó làm...

Ta có một con ngựa con, ta cưỡi mỗi ngày, mỗi sáng sớm cưỡi nó đến nha môn tập hợp.

Đây chính là khắc họa chân thật của Trịnh Phàm, đời trước, luôn nghe người khác nói làm công chức có bát cơm sắt thật ung dung, một chén trà, một gói thuốc lá, một phần báo chí ngồi cả ngày.

Nhưng có lẽ do công chức hậu thế quá nhàn, cũng không có thanh nhàn như “mệnh quan triều đình” Đại Yến quốc như mình.

Đi vào nha môn, bọn hạ nhân vấn an Trịnh Phàm, Trịnh Phàm gật đầu với từng người.

Các đồng liêu, cơ bản xem Trịnh Phàm như không khí.

Nhậm chức đã nhiều ngày, Trịnh Phàm không có qua lại với ai, bởi vì trên người Trịnh Phàm có dấu ấn của Trấn Bắc Hầu phủ, mà bản thân Trấn Bắc Hầu đã bị mời vào kinh thành, kết cục không thể biết, cho nên không có ai dám liên hệ với hắn vào lúc này.

Trịnh Phàm cũng vui vẻ vì được thanh nhàn, hắn có bàn làm việc của mình, nhưng trên bàn trống rỗng, cũng không có trợ thủ, cũng không có sĩ quan phụ tá, bốn phía có không ít thiếu tá úy đang ngồi, tuổi tác không kém Trịnh Phàm bao nhiêu.

Đều là ở trấn, quân đầu của các đại tộc gần Hổ Đầu thành, đều là con ông cháu cha, trên người đều mang viên chức giáo úy, nha môn cũng thú vị, cảm giác xem phòng này là nơi tồn trữ rác rưởi, không làm việc chỉ ăn cơm không, tất cả đều không thèm quan tâm tới nơi này.

Rốt cuộc đều là kẻ không lý tưởng, tuy rằng mọi người chỉ đến đây trình diện mỗi ngày, nhưng chỉ ngồi ở đây mà thôi, cũng không có trò chơi hay điện thoại di động gì để giải trí, chỉ có thể nói phét với nhau.

Những tên nhị thế tổ này không ngốc, cũng không ai dám thâm giao với Trịnh Phàm, nhưng ngồi ở trong nha môn, đồng thời nói phét chém gió vẫn không tệ.

Trịnh Phàm cũng không ngại nói chuyện phiếm với bọn họ, ngược lại nhàn rỗi cũng nhàn rỗi.

Khoan hãy nói, những nhị thế tổ này có thể được trong nhà sắp xếp đến nơi không lý tưởng này để giữ thể diện, nói chuyện cũng thật dễ nghe.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play