Những hộ trong Hổ Đầu thành hay cả những hộ xung quanh Hổ Đầu thành, hầu như đều có hầm trong nhà.

Yến quốc vốn nằm ở phương bắc trung nguyên, Bắc Phong quận lại là cực bắc Yến quốc, cho nên mùa đông ở đây kéo dài khá lâu, mùa thu cần phải cất trữ lương thực dành cho bốn tới sáu tháng mùa đông, mà hiệu quả tốt nhất vẫn là để vào hầm.

Dưới nhà trước, cũng có một cái hầm rất lớn, bởi nơi này không chỉ cần cấn lương thực cho cả nô lệ Liệp Cẩu bang buôn bán, mà còn cất vàng bạc các thứ.

Có điều, mấy ngày trước chỗ này đã bị dọn sạch.

Hơn mười tên Man nô làm lùng, bận bịu mấy hồi, bên trong không thiếu nồi lớn cùng các loại dụng cụ.

Người mù Bắc đốt đèn đi trước, Tiết Tam lết ba cái chân chầm chậm đi sau.

Hai người qua một chuỗi bậc thang, đi vào trong hầm.

Trên vách tường, còn có ký hiệu mà A Minh để lại.

2nahco3 + Ca(OH)2 --> caco3 + 2 naoh + 2 H2O

- Có vẻ cao cấp a.

Tiết Tam nhìn phương trình hóa học trên tường, cười cười.

- Hóa cấp hai thôi.

Người mù Bắc bình tĩnh nói.

- Được rồi, sau này không học tốt hóa, cũng không dám xuyên không.

- Hừm, đúng là như thế.

Người mù Bắc đưa tay chỉ bốn phía, nói:

- Gần đây A Minh phụ trách làm mô hình mẫu cho chủ thượng, vốn hắn phụ trách nơi này, giờ giao cho ngươi tạm phụ trách. Xà phòng đã có thể chế tác, kỹ thuật cất trích nước hoa cũng đã thành, việc của ngươi là trông chừng đám nô lệ Man tộc này. Thà giết lầm, cũng không bỏ qua một tên nào hết.

- Được, ta hiểu.

Xà phòng cùng nước hoa là bước phát triển kế tiếp của khách sạn, đương nhiên không thể để có sai sót, trước mắt không đủ nhân thủ, chỉ có thể dùng đám Man nô của Liệp Cẩu bang đề lại làm công.

- Được rồi, hai ngày nữa sẽ xuất nhóm hàng đầu tiên, nếu đủ lượng, ta sẽ tới Đồ Mãn thành tìm cửa hàng lớn, xem có thể trực tiếp bán hết ra không.

- Không để lại làm lâu sao?

- Vẫn là kiếm nhanh một chút thì hơn, đem nhóm hàng đầu tiên bán đi, có thể bắt tay vào thành lập kỵ đội, tới lúc đó, nói không chừng còn phải để người đi hoang mạc một chuyến.

- Là hình đồ bộ lạc mà Phiền Lực nói?

- Trước xem một chút, giờ còn chưa thể hoàn toàn xác định.

- Được, ta trông nơi này giúp ngươi, tuyệt không xảy ra vấn đề.

- Ngươi làm việc, ta yên tâm. Có chuyện thì có thể tìm A Minh.

- Được, ta biết rồi, ngươi lải nhải nhiều vậy không phiền sao.

- Kỳ thực, nếu chủ thượng có thể tiến nhanh, chúng ta sẽ không cần phiền toái như vậy.

- Tiến nhanh quá khó, chuyện gì cũng cần tích lũy mới khiến nước chảy thành sông.

- Được rồi, tờ giấy kia, ngươi tự xử lý đi, ta lên trước.

- Ừm.

Nhìn người mù Bắc cầm đèn đi lên, Tiết Tam yên lặng dựa vách tường ngồi xuống.

Rõ ràng, người mù Bắc để hắn tới đây, cũng coi như một loại cảnh cáo.

- Nhìn cái gì, làm việc đi, nếu không trưa nay nhịn!

Tiết Tam chỉ đám Man nô, quát.

Tiếp đó, miệng hơi nhô lên, phun ra một hơi, thầm nói:

- Không tệ, như lão đại vậy, ha ha, một lão đại không tìm thấy quân.

- Dù sao, cũng tốt hơn tên thái giám như ta.

Thanh âm người mù Bắc vang lên.

Tiết Tam đỏ mặt, liền nói ngay:

- Mẹ nó, còn cho người ta chút riêng tư hay không?!

- Xin lỗi, vừa rồi quên không thu tinh thần lực lại, giờ xong rồi đây…

Tiết Tam hừ mũi:

- Người mù thối tha.

- Tên… què… chết tiệt…

Tiết Tam: “…”



Rìa bể nước, Trịnh Phàm ngâm mình trong ao, cảm giác đau đớn trên người đã mất, nhưng vẫn khiến hắn choáng choáng như say xe, tựa như bản thân là một cái bình đựng nửa chén nước, hơi động chút là bên trong bắt đầu kêu tách tách.

Khăn lông đắp trên mặt, tưởng tượng bản thân đã quy thiên.

“Kẹt kẹt…”

Tứ Nương bưng đĩa trái cây vào, mang theo một trận hương.

Đi tới cạnh bể nước, Tứ Nương ngồi xuống, cầm một quả nhỏ đã rửa sạch, bóc vỏ, lại nhấc một góc khăn che mặt Trịnh Phàm, Trịnh Phàm cũng hé miệng, thu quả nho vào trong miệng.

- Chủ thượng, thích ăn nho chứ?

Trịnh Phàm ừm họng một tiếng.

- Đáng tiếc, quả nho này hơi lớn, trên đời này, thứ quả nho ngon nhất, nhỏ hơn quả nho này một chút, còn có mùi sữa a.

- Trời tối, Ma Hoàn ở đây, đừng nói chuyện không thích hợp cho thiếu nhi.

- Chán ghét, chủ thượng, nô gia nói quả nho có mùi sữa, mùi sữa ngô a.

- Được rồi, là ta đen tối.

- Chủ thượng, người có mệt?

- Ừm…

- Có phải chúng ta, cho ngài áp lực quá lớn?

- Không, hôm nay bị sát khí hun sốt, không thoải mái thôi.

- Vậy nô gia xoa bóp cho ngài?

- Không cần, tự ta ngâm mình một chút rồi đi ngủ, mai còn phải đi học, đem nay không cần xoa bóp, dù sao cũng không bị chịu đòn.

Không chịu đòn, nhưng bị xuyên một lỗ.

- Được rồi, chủ thượng nghỉ sớm, nô gia lui trước.

Tứ Nương chậm rãi đứng dậy, ra khỏi cửa, xoay người đóng cửa lại.

Cửa vừa đóng, Tứ Nương mới lộ vẻ u sầu.

Mặc dù chủ thượng là người bình thường, dùng thân phận người bình thường sống tới trưởng thành, nhưng đám người bọn hắn dù sao cũng là nhân vật chủ thượng sáng tạo ra.

Người có thể đắm chìm trong sáng tạo tác phẩm khủng bố, tâm của hắn, nhất định rất cô độc, hơn nữa, cũng rất mẫn cảm.

Người mù không nói sự thật cho chủ thượng, nhưng đám bọn hắn vì bức thiết muốn tăng thực lực, tựa như có chút áp bức quá tàn nhẫn rồi.

Tứ Nương cắn cắn môi, nàng rất muốn đi vào nói rõ chuyện này, nhưng do dự một hồi, vẫn không đẩy cửa ra.

Tất cả u sầu, hóa thành một tiếng thở than, Tứ Nương xoay người, biến mất trong màn đêm.




Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play