“Phù phù!”

Nhị bang chủ Xa bang lập tức quỳ xuống, dập đầu:

- Nương nương, nương nương, nương nương tha mạng, nương nương tha mạng, sau này tiểu nhân chỉ nghe lệnh nương nương, lên núi đao, xuống biển lửa, tuyệt…

- Ngươi thấy kết cục của hắn chứ?

- Thấy, thấy, bang chủ, phi, không phải, tên trời đánh này dám bất kính với nương nương, hắn đáng chết, thực sự đáng chết!

- Ta đang hỏi ngươi.

Phong Tứ Nương lại hỏi.

Nhị bang chủ mơ hồ, cái gì, không phải hắn đã trả lời rồi sao?

Vậy thì trả lời lại một lần vậy:

- Nương nương, ta nhìn thấy, ta nhìn thấy, sau này tuyệt không dám…

“Ầm!”

Thân thể Nhị bang chủ Xa bang cứng lại.

Hắn bỗng nhìn thấy một thứ rất giống lỗ tai rơi trên mặt đất.

“Ầm!”

Lại có một thứ rất giống mũi rơi trên mặt đất.

Nhị bang chủ ngơ ngác nâng hai tay, đặt trên mặt.

Trong phút chốc, chỉ nghe tiếng xé rách vang lên.

Da mặt nhị bang chủ xuất hiệt lít nha lít nhít những sợi tơ, cả khuôn mặt như bị cắt chém xuống, đợi hai tay hắn chạm tới, lập tức rơi lả tả.

- A a a a!!!

Nhị bang chủ không chết, nhưng cũng bị dọa phát điên.

Xa bang bọn hắn cũng chỉ bắt nạt được đám cu li đánh xe, ép tiền từ trong mồ hôi nước mắt của người khác, nói dễ nghe thì là bang phái, nói khó nghe, chỉ là một đội xe, năng lực tâm lý đương nhiên không tới mức nào.

- Hỏi ngươi đấy.

Phong Tứ Nương lần nữa hỏi.

Lúc này, người trẻ tuổi đi theo hai vị bang chủ kia đã hiểu rõ, vị ma nữ, không, là nương nương này, đang hỏi hắn.

Hắn run cầm cập, trả lời:

- Biết, biết rồi.

Phong Tứ Nương nở nụ cười, cười đầy quyến rũ, lại phối hợp với thảm trạng của nhị bang chủ cùng thi thể bang chủ Xa bang, đoàn chừng không có bất cứ nam nhân nào nhìn thấy cảnh này mà dám có ý đồ không an phận với nàng nữa.

- Được rồi, ngươi giết hắn, Xa bang là của ngươi.

Phong Tứ Nương ở bên nhấp chén rượu.

Tiếp đó.

Nặng nề đặt chung rượu xuống.

Tay trái chống cằm, đầu ngón tay điểm điểm lên môi.

Đưa mắt ra ngoài cửa sổ, không thèm người trẻ tuổi run cầm cập nhấc đao tới trước mặt nhị bang chủ của mình.

- Ai, không biết chủ thượng đã xong chưa, đánh trận thế nào.

“Phốc!”

Vết đao cắt vào thịt vang lên.

Thanh niên đi tới trước mặt Phong Tứ Nương, chắp tay nói:

- Nương nương, đã giết.

Tâm tư Phong Tứ Nương từ hoang mạc bị kéo về thực tại.

Có chút mất hứng quay đầu, dáng người uyển chuyển lộ rõ, nhưng thanh niên trước mắt không dám có can đảm ngẩng đầu lên thưởng thức.

- Nếu bọn hắn đã đưa ngươi theo, vậy hẳn ngươi là thân tín của bọn hắn đi, giờ bọn hắn chết, ngươi có năm được Xa bang hay không?

Xa bang là một trong các khâu quan trọng trong kế hoạch, bởi ngày sau, còn cần bọn hắn thành lập đội buôn, thu hoạch tài phú.

- Nương nương yên tâm, tiểu nhân có lòng tin nắm được cục diện.

Rất tự tin.

- Ồ? Ta lại có chút hứng thú, địa vị ngươi trong Xa bang là gì?

Thanh niên đưa tay chỉ Nhị bang chủ mà hắn mới giết:

- Hắn là cha ta!



- Chừng một ngày nữa là có thể về tới Hổ Đầu thành rồi.

Tiết Tam vừa đem túi nước cho Trịnh Phàm, nói.

- Không biết mọi người ở khách sạn có ổn không.

Trịnh Phàm có chút bận tâm, bất luận là người hay vật, thứ để ý nhất, chính là cái tổ của mình. Đặc biệt là khi ngươi tới một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, cảm giác này sẽ càng mãnh liệt hơn.

- Chủ thượng, không cần lo lắng cho bọn hắn, bọn hắn có khi còn tốt hơn chúng ta.

Tiết Tam cười “Khà khà” thành tiếng.

Hắn cùng Lương Trình đi theo chủ thượng giết người Man thoải mái, nhưng đoán chừng đám người mù ở nhà cũng không nhàn rỗi.

Nửa năm vừa rồi, mọi người đã kìm nén cảm xúc ngột ngạt trong lòng đã đủ rồi.

- Chủ thượng, gió càng lúc càng lớn, đoán chừng sẽ có bão cát, chúng ta nên tránh đi.

Lương Trình vẫn chú ý khí trời.

Không ở sa mạc sẽ không hiểu được sự đáng sợ của bão cát, hơi chút bất cẩn liền có thể bị lạc trong bão, nếu không may nữa, trực tiếp bị bão cát nuốt gọn cũng không phải chưa có.

- Hừm, tìm một chỗ tránh đi.

Trước đây Trịnh Phàm từng cùng A Thu, Lương Trình học cưỡi ngựa, có điều cũng chỉ gọi là biết cưỡi, có điều hai người Lương Trình cũng không dục hắn, hai ngày đi đường cũng khiến hắn hơi thích ứng, hiện tại, cũng đã hơi thích ứng rồi.

Ba người tìm tới một góc cao, vừa mới tới gần, đã thấy một kiến trúc bỏ hoang, hẳn đã hoang phế nhiều năm, hơn nữa nơi này còn có dấu vết người từng dừng lại, hẳn là điểm dừng chân của một số thương đội.

Lương Trình buộc ngựa của mọi người vào trong, Tiết Tam bắt đầu thu dọn chỗ nghỉ.

Sau một hồi bận rộn, ba người ngồi xuống đất, chia nhau ăn lương khô.

Vừa ăn chưa đủ hai cái, bão cát liền kéo tới, sắc trời cũng trở nên âm trầm, cuồng phong gào thét, lít nha lít nhít những hạt cát không đâu không lọt.

Cũng may vị trí ba người hiện tại có thể ngăn trở bão cát, cũng coi như là nơi “An tĩnh” khó có được.

- Ai, không biết giờ A Lực được ăn no chưa, lượng cơm của hắn lớn, đoán chừng đi làm cho người, sẽ khó được ăn no.

Tiết Tam bỗng phiền muộn.

Lương Trình chờ một hồi, vẫn khẽ gật đầu:

- Đúng vậy.

Hai tai Trịnh Phàm như sắp kết thành kén, từ lúc rời Hổ Đầu thành tới giờ, sớm tối chỉ cần có cơ hội, Tiết Tam cùng Lương Trình đều sẽ nhắc Phiền Lực.

Hôm nay Phiền Lực có ăn no không?

Hôm nay Phiền Lực có tắm không?

Hôm nay Phiền Lực có ngủ ngon không?

Người không biết, còn tưởng huynh đệ bọn hắn thâm tình tới cỡ nào.

Ban dầu, Trịnh Phàm cũng gật đầu.

Đúng vậy, Phiền Lực khổ cực.

Phiền Lực không dễ dàng.

Phiền Lực vì chúng ta mà chịu khổ.

Nhưng dần dần, Trịnh Phàm có chút choáng.

Giờ, bọn hắn ăn lương khô, lại bắt đầu nói.

Kỳ thực, Lương Trình cùng Tiết Tam cũng không muốn nhắc tới vấn đề này. Nhưng trước khi đi, người mù đã nói, mọi người đã được Trịnh Phàm chấp nhận, được khôi phục một phần lực lượng, nhưng Phiền Lực không có ở đây, chỉ có thể để mọi người giúp Phiền Lực nịnh từ xa.

Điểm chết người nhất là, vì không biết Phiền Lực đang ở đâu, nên Lương Trình cùng Tiết Tam cũng không biết Phiền Lực đã khôi phục chưa.

Để an toàn, chỉ có thể ngày ngày nhắc tới.

Bọn hắn cũng rất khó khăn a…

- Ăn xong rồi chứ, chúng ta nghỉ ngơi đi.

Trịnh Phàm đề nghị.

Sắc trời cũng không còn sớm, mà ai cũng không biết bão cát sẽ kéo dài tới khi nào, không bằng cứ thế nghỉ ngơi, ngày mai xuất phát sớm cũng được.

- Được, chủ thượng, nghe ngài, ta…

Ánh mắt Tiết Tam bỗng ngưng lại, cắn môi, xoay xoay cổ tay, hai cây chủy thủ xuất hiện, lỗ tai khẽ rung.

Lương Trình yên lặng đứng lên, ánh mắt nhìn về phía lối vào, móng tay bắt đầu dài ra.

Trịnh Phàm cũng lập tức đưa tay vào trong bao bọc đao, hai tay nắm chặt chuôi đao.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play