Mùa hè nóng rực cần lắm một quả dưa hấu ướp lạnh tới giải nhiệt.

Dưa hấu vừa mới lấy từ tủ lạnh ra gặp không khí có nhiệt độ cao hơn, trên vỏ dưa xanh tươi trong nháy mắt ngưng tụ rất nhiều giọt nước, rồi lại theo chiều cong vỏ dưa mà rơi xuống thớt.

Sở Dược Nhiên giơ tay bổ xuống chia dưa hấu thành hai nửa bằng nhau.

Trung tâm quả dưa, bởi vì chín mà có vài vết nứt.

Sở Dược Nhiên lấy một cái thìa, múc một miếng, cảm giác mát lạnh lan từ đầu đến chân.

Hai người cũng ăn không hết cả quả dưa lớn như thế nên cậu lấy màng bọc thực phẩm bọc nửa quả còn lại.

Tiếng bước ‘lộc cộc’ chân vang lên, Sở Dược Nhiên ôm nửa quả dưa hấu xoay người, còn chưa mở miệng đã đột ngột nhận được một nụ hôn.

Cố Cận Hành hôn vừa mạnh vừa gấp, quấn lấy lưỡi Sở Dược Nhiên.

Da sau cổ cậu bị xoa nắn, dưa hấu lạnh băng dán giữa ngực hai người, họ lại vẫn giữ cái tư thế kì quái ấy tiếp tục hôn hết cái này đến cái khác.

“Cộm quá.” Sở Dược Nhiên đẩy Cố Cận Hành ra rồi đặt dưa hấu sang một bên.

“Vị dưa hấu.” Cố Cận Hành vòng lấy eo cậu, chóp mũi thân mật cọ cọ sườn mặt Sở Dược Nhiên.

Sở Dược Nhiên dựa vào ngực anh, múc cho anh một miếng, “Ngọt không? Cho anh phần ở giữa, ngọt nhất đấy.”

“Ngọt.” Cố Cận Hành thích ăn ngọt, thế nhưng ở trong lòng anh, không có thứ gì ngọt hơn Sở Dược Nhiên.

Cho nên anh càng muốn hôn môi Sở Dược Nhiên, càng muốn ăn cậu.

“Muốn làm?” Sở Dược Nhiên cảm nhận được nụ hôn của Cố Cận Hành dừng ở vành tai mình, đây là một bí mật của bọn họ.

Cố Cận Hành hôn vành tai cậu, cậu hôn cằm Cố Cận Hành, chúng nó đại diện cho việc bọn họ muốn làm tình với đối phương.

“Ừ hừ.” Tay Cố Cận Hành dọc theo viền áo của cậu hướng lên trên, cọ qua cơ bụng, nhẹ nhàng xoa bóp đầu v* cậu.

Thân thể cùng với những kí ức tình ái dễ dàng bị câu lên, vành tai cậu nhanh chóng biến thành màu hạt lựu, bị Cố Cận Hành hái xuống nhấm nháp.

“Lên lầu đi.” Vừa nói xong những từ này, cậu đã bị khiêng lên, Cố Cận Hành hai ba bước lên cầu thang rồi đặt cậu lên giường. Sở Dược Nhiên ôm Cố Cận Hành, hai người cùng nhau ngã xuống giường lớn mềm mại.

Sở Dược Nhiên vội vàng cởi quần áo của mình rồi cởi quần Cố Cận Hành.

Cậu khóa ngồi trên người Cố Cận Hành, cúi xuống hôn môi anh, để dương v*t mình và của Cố Cận Hành sát bên nhau rồi xoa nắn.

Cố Cận Hành ngày thường dịu dịu dàng dàng không thích nói chuyện, tới trên giường tuy rằng vẫn không nói nhiều lắm, lại không phải một người yêu quá mức dịu dàng.

Anh ngậm hầu kết của Sở Dược Nhiên, lưu lại trên cổ cậu mấy dấu răng và dấu hôn, răng nanh bén nhọn nhẹ nhàng cắn cắn lôi kéo đầu v* Sở Dược Nhiên, đầu v* nho nhỏ trong chốc lát đã sưng to.

Sở Dược Nhiên chống thân mình, đầu đặt trên bả vai Cố Cận Hành, trầm thấp mà thở hổn hển.

Một bàn tay Cố Cận Hành vuốt ve dương v*t của chính mình và của Sở Dược Nhiên, một bàn tay lôi kéo tay Sở Dược Nhiên cho vào hậu huyệt cậu khuếch trương.

Sở Dược Nhiên cảm nhận được thịt mềm nơi hậu huyệt của bản thân bị mở ra từng chút một, muốn mệnh chính là mỗi lần Cố Cận Hành lại lôi kéo tay cậu đụng vào điểm mẫn cảm của bản thân, tựa như có một dòng điện lưu từ hậu huyệt truyền đến, tiến thẳng tới vỏ đại não.

Cậu không thích rên rỉ ra tiếng, lại thích kêu tên Cố Cận Hành để mình phóng thích, “A…… A Hành, a, A Hành để em bắn.”

Cố Cận Hành nổi ý xấu, bịt miệng sáo của cậu, rút ngón tay của cậu ra, rồi cắm dương v*t vào hậu huyệt đã ướt mềm, đồng thời đột nhiên buông bàn tay đang bịt lấy đầu dương v*t cậu ra.

Làm Sở Dược Nhiên mở miệng thét chói tai, cậu bắn.

Anh nhân lúc Sở Dược Nhiên còn chưa hoàn hồn, bỏ ngón tay vào trong miệng cậu, khiêu khích đầu lưỡi, Sở Dược Nhiên đỏ mặt, lại cũng phối hợp, liếm láp ngón tay anh.

Cậu không thích nhìn Cố Cận Hành nhẫn nại, chống thân mình động đậy.

Cố Cận Hành đỡ eo, phối hợp động tác của Sở Dược Nhiên, vẫn luôn đưa đẩy hòng đụng chạm đến điểm mẫn cảm của cậu, cơ bụng của cậu mỏi rã rời, vỗ vỗ Cố Cận Hành nói muốn ở dưới.

Cố Cận Hành lật người để cậu xuống, ôm lấy eo cậu, lót phía dưới một cái gối đầu, cắm vào từ phía sau.

Tư thế này làm eo Sở Dược Nhiên không phải chịu tội nữa.



Từng cái thọc vào rút ra, tình dục gợi lên làm đầu óc Sở Dược Nhiên bắt đầu trở nên chậm chạp, cậu chỉ cảm nhận khoái cảm từ hậu huyệt truyền đến, nghe thấy tiếng thở dốc đầy gợi cảm của Cố Cận Hành.

Thời điểm Cố Cận Hành bắn vào, cậu mới nhớ ra.

Gã xấu xa này không mang bao!

“Cố Cận Hành! Anh lại không đeo bao!” Sở Dược Nhiên ghé vào lòng Cố Cận Hành, vươn chân đá vào đùi của anh.

Cố Cận Hành kéo chân cậu rồi lại cắm vào, nghiêng thân mình chậm rãi di chuyển.

“Lần sau nhất định.”

Lần sau cũng không nhất định.

~Hoàn toàn văn~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play