Edit: Cháo

Hạ Thanh Lâm bị đánh thức bởi cảm giác ngứa ngáy không dứt.

Đập vào mắt là chiếc đuôi nhỏ lông mềm rối bù quét tới quét lui trên má và cổ cậu, lắc lư chán xong thì rơi xuống một bên mặt của Hạ Thanh Lâm. Khâu Khâu vặn vẹo người, đầu tựa lên ngực cậu, thân sói thì rúc vào trong khuỷu tay Hạ Thanh Lâm, tóm lại là từ đầu đến đuôi phải dính chặt lấy cậu.

Thấy Hạ Thanh Lâm tỉnh lại, nó mở mắt ra, than vãn đi lòng vòng, gác đầu lên vai Hạ Thanh Lâm, mũi hít hít ngửi cần cổ cậu.

Toàn là mùi của lão đại.

“Cha, cha không thương con, lần nào cũng vậy, chỉ cần lão đại ôm một cái là cha cũng mặc kệ con luôn.”

Hạ Thanh Lâm trong cơn mệt mỏi mới tỉnh lại sau một đêm điên cuồng, còn chưa khởi động máy, qua một lúc lâu mới nghe hiểu ý Khâu Khâu, cậu bật cười xoa xoa đầu nó, “Sao thế được?”

“Hứ!” Khâu Khâu ngoảnh mặt qua một bên.

Hạ Thanh Lâm nhìn dáng vẻ của nó đáng yêu quá thể, không nhịn được ôm chặt lấy, chôn mặt vào đám lông cổ mềm mại của nó hít hà, Hạ Thanh Lâm thích mùi hương trên người Khâu Khâu, giống như mùi thảm được phơi nắng vậy, khiến người ta cảm thấy rất an tâm.

Có lúc Hạ Thanh Lâm nghĩ, nguyên thân của Thương Việt có phải cũng như thế hay không, thậm chí cậu còn tưởng tượng ra hình ảnh hai con sói một lớn một nhỏ nằm trên ban công dưới buổi trời chiều, ánh nắng màu cam phủ lên người bọn họ, trông vừa nhàn nhã lại ấm áp.

Một tiếng lạch cạch, cửa bị đẩy ra, suy nghĩ của Hạ Thanh Lâm bị cắt đứt.

Là Thương Việt, lúc nhìn thấy Khâu Khâu hắn nhíu mày lại, nhưng khi nhìn về phía Hạ Thanh Lâm, sắc mặt bỗng chốc trở nên phức tạp, cứ như cậu là một vấn đề khó giải quyết khiến hắn phải nhức đầu vậy.

“Em —“

Hạ Thanh Lâm giành nói trước: “Em rất ổn, mặc dù là lần đầu tiên, nhưng rất thoải mái, cám ơn anh.”

Thương Việt câm nín, hắn quên luôn lời định nói.

“Em không hối hận.” Hạ Thanh Lâm chủ động nói tiếp.

Thương Việt run sợ, hắn nhìn Hạ Thanh Lâm ở trên giường, và cả Khâu Khâu đang nằm chổng vó bên cạnh, cảm thấy hoảng hốt trong lòng, thời gian cứ như trở lại mấy trăm năm trước, trong sơn động tồi tàn trên núi Vọng, Đường Thanh Lâm cũng nói với hắn như vậy, em ấy nói em không hối hận, còn nói nếu như có kiếp sau, sẽ vẫn ở bên Thương Việt, sẽ vẫn làm cha của Khâu Khâu.

Thương Việt càng nghĩ càng không hiểu được, rốt cuộc luân hồi chuyển thế là gì mà chỉ thấy làm tăng thêm phiền não cho yêu quái là hắn.

Hạ Thanh Lâm sờ tai Khâu Khâu, nhưng mắt vẫn nhìn thẳng vào Thương Việt, cậu nói: “Em không hối hận, sau này cũng sẽ không hối hận, em thấy thích yêu quái cũng không phải chuyện gì lớn cả, đời người được có bảy tám chục năm, nếu gặp phải thiên tai nhân họa còn giảm đi một nửa, thời gian thật sự thuộc về bản thân không có nhiều, cho nên cứ sống theo ý muốn của bản thân đi, cho dù anh chỉ xem em là thế thân cũng không sao, huống chi, em cũng không bị thiệt gì, tương lai đến khi em rời khỏi thế giới này rồi, người đau khổ chính là anh.”

“Thanh Lâm.” Thương Việt gọi tên cậu, nghe qua có chút bất lực, như thể đang gọi người mình rất ỷ lại.

“Mấy chục năm của em so với mấy trăm năm của anh có phải ngắn đến độ không đáng để nói tới không?” Hạ Thanh Lâm cắn thịt non trong miệng, nhịn đau mới có thể nhịn được sống mũi cay cay, “Anh có muốn thử không? Không cần anh phải trả giá gì cả, ở bên cạnh em là được rồi.”

Thương Việt đứng bất động, không thể tin nổi nhìn Hạ Thanh Lâm.

Hạ Thanh Lâm cười cười cúi đầu hôn đầu Khâu Khâu, nhỏ giọng nói: “Hơn nữa em cũng muốn làm cha của Khâu Khâu.”

Khâu Khâu ở trong lồng ngực ấm áp rất dễ buồn ngủ, nó xòe móng vuốt duỗi người, lười biếng dựa vào trong khuỷu tay Hạ Thanh Lâm, mê sảng nói: “Được, con đồng ý, lão đại cũng đồng ý rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play