Ngôn Cảnh Tắc trước kia học qua rất nhiều thứ, từng làm nhà nghiên cứu khoa học, từng đến thế giới tương lai.
Hắn biết làm rất nhiều thứ.
Nhưng ở tiểu thế giới lấy ra thứ viễn siêu trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại, có khả năng phá hư cân bằng của tiểu thế giới, đến lúc đó nếu tiểu thế giới lại hỏng mất, vậy mất nhiều hơn được.
Những thứ phù hợp trình độ khoa học kĩ thuật thời đại này…… Thứ hắn tùy tay lấy ra tới, có thể là người khác tiêu phí vốn to nghiên cứu nhiều năm, vừa mới có chút manh mối.
Nếu hắn trực tiếp lấy thành quả ra tới, cũng không tốt với người ta!
Thôi, hắn dứt khoát làm đầu tư trước đi, cái này hắn rành.
Kĩ thuật nào tương lai rất hữu dụng, hắn bèn đầu tư người nghiên cứu kĩ thuật này một chút, sản nghiệp nào tương lai phát triển mạnh, hắn bèn đầu tư cho sản nghiệp đó một chút.
Dù sao thì hắn cũng có tiền.
Khang thị tuy hiện tại không quá khởi sắc, nhưng rất nhiều năm trước, xã hội này bồng bột phát triển, từng nhà đều phải mua đồ điện, Khang thị đã kiếm đầy bồn đầy chén.
Khang phụ còn từng đầu tư qua bất động sản linh tinh, càng kiếm lời không ít.
Quan trọng nhất chính là, bởi vì Khang Tín Hậu come out, em trai Khang Tín Hậu lại từ nhỏ thích âm nhạc, một lòng theo âm nhạc…… Khang phụ không để lại nợ nần cho con trai, nhưng thật ra để lại rất nhiều tiền mặt.
Nếu không phải như vậy, lúc trước khang gia cũng sẽ không trực tiếp cho Tô Nghiên Thanh năm ngàn vạn.
Ngôn Cảnh Tắc một bên xem phim, một bên cầm di động tìm hiểu tình huống các công ty hiện tại, một công đôi việc.
Tô Mặc Tu thường thường liếc mắt nhìn sang Ngôn Cảnh Tắc một cái, tâm tình phá lệ tốt đẹp.
Ngôn Cảnh Tắc như vậy khá tốt, cứ vậy mà đợi bên cạnh y, chỗ nào cũng không đi.
Tô Mặc Tu đang nghĩ như vậy, điện thoại y đột nhiên vang lên, là Tô Nghiên Thanh đã gửi tin nhắn lại đây.
****Truyện được chỉ được đăng tại 2 nơi là
https://hikariare.wordpress.com và wattpad Kaorurits.
Trong lòng Tô Mặc Tu “lộp bộp” một chút, vừa mở ra, liền thấy được Tô Nghiên Thanh gửi tin nhắn: “Nghe nói hôm qua Khang Tín Hậu mạnh mẽ mang em từ công ty đi, em không sao chứ?”
“Em không sao.” Tô Mặc Tu trả lời.
“Khang Tín Hậu hắn…… Nếu em gặp chuyện gì, tìm anh.” tin nhắn thứ hai của Tô Nghiên Thanh rất nhanh đã đến.
“Được.” Tô Mặc Tu tiếp tục trả lời.
Nhìn thấy Tô Mặc Tu cứ lãnh đạm mà đáp lại vài chữ, Tô Nghiên Thanh có chút phiền.
Tô Mặc Tu cũng quá không biết điều, cũng không biết phải lấy lòng gã.
Bất quá, nghĩ đến Tô Mặc Tu hiện tại cũng giống gã đời trước, bị trở thành thế thân, gã lại cao hứng lên.
Đáng tiếc Tô Mặc Tu không yêu Khang Tín Hậu, dù bị Khang Tín Hậu coi là thế thân, cũng sẽ không thống khổ cỡ nào.
Tô Nghiên Thanh từ trong phòng của mình ra tới, xuống dưới lầu, mới đi đến một nửa đã bị Ứng lão thái thái gọi lại: “Nghiên Thanh, con muốn đi đâu?”
“Nãi nãi, con hẹn bạn học đi chơi.” Tô Nghiên Thanh nói.
Ứng lão thái thái có điểm không tán thành: “Nghiên Thanh, con nên tìm việc gì đó làm, đừng luôn mải chơi.”
Thành tích Tô Nghiên Thanh không tốt lắm, bèn đi con đường nghệ thuật, nhưng phương diện này gã cũng không có thiên phú gì…… Dù sao chính là học một đại học phổ phổ thông thông, lại tiêu tiền tiếp tục “đào tạo sâu” hai năm.
Hiện tại Tô Nghiên Thanh đã tốt nghiệp, dựa theo ý tưởng của Ứng lão thái thái, gã hẳn nên đi tìm một công việc.
Cố tình Tô Nghiên Thanh không thích, cả ngày ăn không ngồi rồi.
“Nãi nãi, con chính là đi bàn với bọn họ chuyện mở phòng làm việc đây.” Tô Nghiên Thanh nói, nói xong liền chạy ra ngoài.
Đời trước Ứng lão thái thái cũng không thích gã, đời này vì có thể ở lại Ứng gia, gã vẫn luôn lấy lòng Ứng lão thái thái, nhưng tóm lại không cam lòng.
Hiện tại gã đã trưởng thành, Ứng lão thái thái già rồi, đối với Ứng lão thái thái càng không kiên nhẫn.
Ứng lão thái thái nhìn Tô Nghiên Thanh rời đi, có chút không vui.
Lúc trước bà đột nhiên té xỉu, là Tô Nghiên Thanh cứu bà, nàng thật cảm kích Tô Nghiên Thanh, mấy năm nay cũng tận lực bồi dưỡng Tô Nghiên Thanh.
Nhưng bà đối với Tô Nghiên Thanh, làm sao cũng đều không thích nổi.
Đứa nhỏ này vẫn luôn không chân chính thân cận bà, bà cũng không tán thành cách làm nào đó của đứa nhỏ này.
Cái khác không nói, đứa nhỏ này thích con trai, bà đã không quá tiếp thu, chẳng qua rốt cuộc không phải cháu ruột, cho nên bà cũng lười quản.
Ngoài ra còn có một vài chuyện khiến bà bất mãn, tỷ như lúc trước đứa nhỏ này cũng không thích Khang Tín Hậu, nhưng lấy quà cáp của Khang Tín Hậu linh tinh.
Về mặt tiền tài bà cũng không có bạc đãi đứa nhỏ này, mí mắt đứa nhỏ này sao lại hạn hẹp như vậy?
Đứa nhỏ này cứ như vậy treo Khang Tín Hậu đã nhiều năm, sau đó Khang Tín Hậu muốn đính hôn, lại chết sống không muốn, còn muốn bà hỗ trợ cự tuyệt.
Nếu ngay từ đầu đứa nhỏ này đã cự tuyệt Khang Tín Hậu, Khang gia tìm tới cửa, bà tự nhiên có thể đuổi người ra ngoài, nhưng đứa nhỏ này đã dây dưa không rõ với Khang Tín Hậu nhiều năm như vậy, bà làm sao cự tuyệt?
Sau đó…… Tô Nghiên Thanh liền oán bà, càng không thân cận với bà.
Hôm nay bà cũng đã nhiều lời rồi……
Về sau, đứa nhỏ này vẫn là bớt quản tương đối tốt hơn.
Ứng lão thái thái tìm lão tỷ muội của mình đi chơi.
Lúc này, Tô Nghiên Thanh lại cùng mấy người bạn mình cùng đi trên đường, đi dạo phố mua quần áo.
Gã nhìn trúng một cái kim cài áo tinh xảo, đang quẹt thẻ, lại bị báo cho rằng thẻ này không thể dùng.
Gã ngẩn người, mới nhớ tới đây là thẻ của Khang Tín Hậu.
Khang Tín Hậu mới vừa thành niên đã cho gã vài cái thẻ, gã đã dùng quen, thậm chí đã quên luôn những thẻ này thật ra của Khang Tín Hậu.
“Nghiên Thanh, Khang Tín Hậu khá tốt đó, rốt cuộc sao mày chia tay anh ta vậy?” Bạn Tô Nghiên Thanh hỏi.
"Cũng có mày cảm thấy anh ta tốt thôi." Tô Nghiên Thanh nói.
"Mày cứ hay nói Khang Tín Hậu có vấn đề, thật ra mày nói xem, Khang Tín Hậu có vấn đề chỗ nào?" bạn Tô Nghiên Thanh hỏi.
"Việc tư của người ta, tao khó mà nói.” Tô Nghiên Thanh nói.
“Thật không thể nói à? Nghiên Thanh, hiện tại bên ngoài đều nói mày bị Khang Tín Hậu vứt bỏ, nói rất khó nghe đó.” Một người bạn khác nói.
Bọn họ tuy rằng là bạn của Tô Nghiên Thanh, nhưng kỳ thật không thân như vậy, hiện giờ cũng có chút…… Muốn nhìn Tô Nghiên Thanh bị chê cười.
Tô Nghiên Thanh tự nhiên có thể cảm giác được điểm này: “Được rồi, tao nói cho tụi bây nghe, tụi bây đừng nói ra bên ngoài đó…… Khang Tín Hậu chính là một kẻ điên!”
“Cái gì kẻ điên?”
“Khang Tín Hậu điên chỗ nào?”
Những người này đều rất tò mò —— Khang Tín Hậu bình thường nhìn, ngoại trừ lãnh đạm một chút, âm trầm một chút, cũng không thành vấn đề nha! Người ta còn tốt nghiệp đại học nổi tiếng!
Tô Nghiên Thanh nghĩ nghĩ, nói tình huống của Khang Tín Hậu, lại cho cho bạn mình nhìn một chút hình ảnh, video Khang Tín Hậu tự mình hại mình trước kia: "Anh ta vẫn luôn quấn lấy tao, còn bức tao đính hôn với anh ta, tao không đáp ứng anh ta liền ầm ĩ tự sát, tao quẳng cũng quẳng không ra, lần này chia tay, trời biết tao có bao nhiêu cao hứng!”
Bạn bè Tô Nghiên Thanh đều bị sợ ngây người.
Bọn họ thật đúng là không nghĩ tới, Khang Tín Hậu mặt ngoài lãnh đạm, ngầm thế nhưng là một người như vậy!
Những người này đều bảo đảm mình sẽ không nói ra ngoài, nhưng bọn họ cơ hồ đều tìm bạn thân của mình chia sẻ bí mật này, hơn nữa bảo bạn bè đừng nói ra ngoài.…
Cơ hồ không bao lâu, gần như mọi người trong giới đều đã biết chuyện của Khang Tín Hậu.
Cũng chỉ có Ngôn Cảnh Tắc không biết.
Thứ như vậy, nhìn thì nhìn, thật muốn cầm lại trước mặt Khang Tín Hậu đi hỏi, đây không phải là đắc tội với người ta sao?
Bất quá thật không nghĩ tới, Khang Tín Hậu thế mà là cái dạng người này, còn phát sóng trực tiếp tự sát cho Tô Nghiên Thanh xem……
Thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong!
Tô Mặc Tu làm việc cả ngày, Ngôn Cảnh Tắc chơi cả ngày, sau khi đến giờ tan tầm, hai người cùng nhau tan tầm.
Trước kia Tô Mặc Tu thường xuyên tăng ca, thứ nhất y nguyện ý ăn cơm ở công ty, thứ hai y làm thêm nhiều công việc, có thể khiến y ở công ty không thể bị thay thế, hơn nữa…… Có thể học thêm nhiều tri thức.
Nhưng hiện tại y muốn bồi cạnh Ngôn Cảnh Tắc, không thể để người khác có cơ hội thông đồng Ngôn Cảnh Tắc, còn muốn ở công ty có được uy tín của mình…… Y đem phần công việc vốn thuộc về y, phân cho người khác.
Trước giờ tan tầm, y cũng đã làm xong tất cả việc trên tay.
Đi theo sau Ngôn Cảnh Tắc rời khỏi văn phòng tổng tài, Tô Mặc Tu đột nhiên phát hiện…… Ánh mắt nhữn trợ lý và thư ký nhìn y không đúng cho lắm.
Những trợ lý thư ký này đều đi theo Khang Tín Hậu đã nhiều năm, không ít lần đi theo Khang Tín Hậu đi ra ngoài, tự nhiên cũng nhận thức bạn bè Khang Tín Hậu, còn có người có liên hệ với Tô Nghiên Thanh.
Ngay vừa rồi, bọn họ biết được…… Hóa ra Khang Tín Hậu luôn là một người như vậy!
Chỉ mấy ngày trước, hắn còn dùng tự sát tới uy hiếp Tô Nghiên Thanh, bảo Tô Nghiên Thanh đừng đi!
Cho nên kỳ thật căn bản không phải Khang tổng vứt bỏ Tô Nghiên Thanh, là Tô Nghiên Thanh không cần Khang tổng?
Loại thời điểm này, Khang tổng đột nhiên cả ngày mang theo Tô Mặc Tu……
Có phải hắn coi Tô Mặc Tu là thế thân không?
Có phải còn tính toán cột Tô Mặc Tu vào người, không cho Tô Mặc Tu rời đi không?
Thăng chức cho Tô Mặc Tu cũng là bồi thường đi?
Mọi người nhìn biểu cảm của Tô Mặc Tu, lại đồng tình lên.
Tô Mặc Tu nhíu mày nhìn những người này một cái, những người này đều cúi đầu xuống cả.
Y không hiểu được những người này suy nghĩ cái gì, nên cũng không suy nghĩ nhiều lắm.
Vẫn là Ngôn Cảnh Tắc càng quan trọng hơn.
Y muốn cột Ngôn Cảnh Tắc vào người, không cho Ngôn Cảnh Tắc rời đi.
Nghĩ như vậy, Tô Mặc Tu tiến lên vài bước, đi theo phía sau Ngôn Cảnh Tắc.
Nhóm trợ lý: Tô trợ lý vẫn luôn không thích Khang tổng cho lắm, hiện tại lại bị bức bách đi theo Khang tổng, thật là……
Đây là sức mạnh của tiền tài?
Nếu Ngôn Cảnh Tắc biết ý tưởng của bọn họ, nhất định sẽ nói cho bọn họ biết, đây không phải sức mạnh tiền tài, đây rõ ràng chính là sức mạnh tình yêu!
Tô Mặc Tu yêu hắn yêu đến không chịu được, hắn cũng không có biện pháp nào.
Hai người một đường về nhà, kết quả vừa đến cửa nhà, mới tiến vào thang máy, bỗng dưng thấy chú Lý vọt ra: “Thiếu gia! Tô Nghiên Thanh thật quá đáng!”
Hết chương 32.