Nhà Tô Mặc Tu vẫn cách Kình Thiên Tông khá xa, nếu bọn họ cưỡi ngưu mã thú lên đường, hoặc là ngự kiếm phi hành, sợ là phải đi hơn một tháng, nhưng hiện tại bọn họ ngồi chính là tàu bay do cao thủ Nguyên Anh kỳ thao tác, tốc độ liền vô cùng nhanh.
Chỉ cần một ngày là bọn họ đã có thể tới địa điểm mong muốn.
Tàu bay như vậy Ngôn Cảnh Tắc đã ngồi không ít, tàu bay với hắn mà nói một chút cũng không hiếm lạ, nhưng Tô Mặc Tu thì khác, trước kia y chưa bao giờ ngồi qua tàu bay.
Bởi vậy, ở trong phòng trong chốc lát, y liền đi sang đầu tàu bay, ngắm cảnh tượng bên ngoài.
Tô Mặc Tu đi ra ngoài, Ngôn Cảnh Tắc tự nhiên sẽ không đợi trong phòng, hắn đi theo ra bên ngoài, sau đó……
Năm cao thủ Nguyên Anh kỳ kia lập tức đưa các loại mỹ thực đến cho bọn hắn.
Thường thì người tu chân sau khi tích cốc thì sẽ không ăn bậy đồ vật để tránh ảnh hưởng tu luyện, nhưng Tô Mặc Tu và Ngôn Cảnh Tắc đều có được lưu li tịnh thể, có thể ăn.
Đương nhiên, Ngôn Cảnh Tắc còn không biết chuyện Tô Mặc Tu có được lưu li tịnh thể…… Ngôn Cảnh Tắc đưa cho Tô Mặc Tu một linh quả: “Ngươi có cái gì muốn ăn cứ việc ăn, ngươi yên tâm, ta có thể giúp ngươi tinh lọc.”
Vì để tiện việc nói chuyện, hai người bọn họ là thiết lập kết giới cách âm, Tô Mặc Tu hỏi Ngôn Cảnh Tắc: “Lưu li tịnh thể rốt cuộc là chuyện như thế nào? Có phải có chỗ tốt cực lớn với bạn lữ trong lúc song tu hay không?”
Ngôn Cảnh Tắc thấy Tô Mặc Tu tò mò, bèn giải thích kỹ càng tỉ mỉ một chút tình huống của lưu li tịnh thể.
Kỳ thật vào rất nhiều rất nhiều năm trước, vào lúc linh lực dư thừa, lưu li tịnh thể tác dụng không lớn như vậy, rốt cuộc lúc ấy, dù linh lực trong cơ thể tương đối tạp thì cũng có thể phi thăng.
Hiện tại, lưu li tịnh thể trở nên quan trọng như vậy chủ yếu vẫn là người bây giờ muốn thăng cấp Nguyên Anh càng ngày càng khó, mà linh lực thuần tịnh trong cơ thể, không thể nghi ngờ sẽ làm xác suất thành công gia tăng rất nhiều.
Còn có chính là…… lão tổ tông Tu chân giới như hắn đây, có được lưu li tịnh thể.
Mọi người đương nhiên càng thêm coi trọng loại thể chất này.
Nhưng nếu đổi lại hai ngàn năm trước…… mọi người tìm bạn lữ song tu, chắc chắn càng nguyện ý tìm loại thể chất có thể tăng cường thực lực hai bên, chẳng hạn như thể chất thuần âm vân vân.
Ngoài ra, người có được lưu li tịnh thể tinh lọc cho chính mình còn chưa tính, nếu trong song tu tinh lọc cho người khác, số lần nhiều thời gian dài, chậm rãi, có khả năng đến cuối cùng cũng không thể tinh lọc cho mình được nữa!
Đương nhiên, hắn và Tô Mặc Tu thực lực kém nhau rất lớn, cơ bản không cần lo lắng vấn đề này.
Ngôn Cảnh Tắc sợ Tô Mặc Tu lo lắng, chuyện này chỉ đề ra sơ vài câu, lại hỏi về người nhà Tô Mặc Tu
Tô Mặc Tu sau khi đến Kình Thiên Tông thì luôn bận tu luyện, chưa từng về nhà.
Nhưng y và người nhà vẫn có liên hệ.
Một tông môn lớn như Kình Thiên Tông tất nhiên cũng cần có một vài sản nghiệp duy trì phí tổn, cũng yêu cầu hấp thu con cháu ưu tú các nơi vào tông môn…… Kình Thiên Tông ở rất nhiều nơi đều có sản nghiệp và phòng làm việc.
Hai bên liền dựa vào những phòng làm việc này để thư từ qua lại.
Nhưng mặc dù có thể thư từ qua lại, Tô Mặc Tu đối với tình huống trong nhà cũng hiểu biết không nhiều lắm, nói về chuyện trong nhà, y nói hơn phân nửa là hồi ức của mình khi còn nhỏ.
Ngôn Cảnh Tắc nghe đến phá lệ nghiêm túc.
Cùng lúc đó, Tô gia lại đang gặp một vài phiền toái.
Tô gia là một gia tộc truyền thừa rất nhiều năm, cho tới nay đều dựa vào trồng linh thực nuôi linh thú mà sống.
Đương nhiên, bọn họ chỉ có thể trồng linh thực cấp thấp, nuôi cũng là linh thú thấp kém nhất cho người ăn.
Chỉ dựa vào những thứ này, Tô gia tất nhiên không có khả năng đại phú đại quý, nhưng cuộc sống cũng vô ưu.
Người Tô gia cơ bản đều sẽ tu luyện, thiên phú bình thường thì tu luyện ngay trong gia tộc của mình, thường thường cả đời đều ở Luyện Khí kỳ, có chút thiên phú thì được đưa đến tông môn gần đó, nỗ lực một chút lại đập vào tí tài nguyên, vận khí tốt thì có thể đạt tới Trúc Cơ kỳ.
Thiên phú tốt nhất…… Gia tộc bọn họ, người có thiên phú tốt nhất từng có chính là Tô Mặc Tu, vào Kình Thiên Tông.
Tô Mặc Tu trước đó tu vi Trúc Cơ hậu kỳ đã là cao nhất trong toàn bộ Tô gia, ngoại trừ Tô Mặc Tu, tu vi cao nhất Tô gia là gia gia Tô Mặc Tu, chỉ có Trúc Cơ trung kỳ.
Nhưng ở tiểu địa phương như Tô gia này, tu vi này cũng đủ dùng…… Thẳng đến khi địa phương Tô gia cắm rễ mấy trăm năm đột nhiên có một hộ nhân gia khác chuyển đến.
Trùng hợp thật sự, nhà kia cũng trồng linh thực.
Tô gia vốn dĩ không coi là chuyện lớn lao gì, tuy rằng đều trồng linh thực, nhưng linh thực tiêu hao vẫn luôn rất lớn, hai bên không cần thiết có mâu thuẫn với nhau.
Tô gia vẫn chậm rì rì sống cuộc sống của mình.
Nhưng người nhà kia nhìn Tô gia không vừa mắt.
Chủ yếu là…… Nhà kia có một cao thủ Kim Đan kỳ!
Bọn họ cảm giác bản thân cao hơn người ta một bậc, cảm thấy chỉ bằng nhà bọn họ có cao thủ Kim Đan kỳ, tới chỗ ngồi này, Tô gia nên tới cửa giao hảo tiến cống, đương nhiên bọn họ cũng sẽ cấp cho Tô gia một chút chỗ tốt……
Kết quả Tô gia một chút phản ứng cũng không có!
Người nhà này tất nhiên là không vui, ỷ vào chính mình là đại ca khu vực, cũng tìm chút phiền toái cho đối phương.
Cao thủ Kim Đan kỳ kia cũng giống Tô Mặc Tu, là tu luyện ở tông môn bên ngoài, hai bên kỳ thật đều là một đám cùi bắp, cho nên ngay từ đầu tuy rằng có mâu thuẫn, đều là một ít mâu thuẫn nhỏ, cũng không tới trình độ cần phải động võ.
Những người này tu luyện chỉ là vì tiện trồng linh thực cho gia tộc, cũng không quá giỏi đánh nhau.
Nhưng không chịu nổi không lâu trước đây, tu sĩ Kim Đan kỳ của Vương gia cạnh tranh với Tô gia kia đã về nhà!
Chuyện này Vương gia lập tức khoe khoang lên, kiêu căng ngạo mạn bắt người Tô gia tới cửa nhận lỗi, lại thêm nhường lại lợi ích.
Tô gia không vui, còn có người Tô gia tuổi trẻ khí thịnh đánh người Vương gia.
Bởi vậy, mâu thuẫn liền ầm ĩ lớn.
Nhưng Vương gia cố kỵ Tô gia có người ở Kình Thiên Tông, không dám ầm ĩ quá mức, cũng chỉ muốn cho Tô gia đem một khối đất tốt mà bồi thường cho bọn gã……
Hai bên cứ như vậy bắt đầu cãi cọ.
Vốn dĩ cũng cứ như vậy, không nghĩ tới mấy hôm trước, mấy đệ tử Trúc Cơ kỳ của Kình Thiên Tông tới, thế nhưng mang đến một tin tức —— Tô Mặc Tu cấu kết với ma tu, đã bị trục xuất khỏi Kình Thiên Tông!
Vốn dĩ Vương gia tuy hùng hổ doạ người, nhưng không dám thật sự làm cái gì, nhưng sau khi mấy tu sĩ Kình Thiên ông này đến, bọn họ đã đưa ra yêu cầu, đưa người Tô gia cho bọn họ, còn muốn Tô gia dọn đi.
Này nói rõ chính là muốn tu hú chiếm tổ.
Trồng linh thực thì phải chậm rãi dưỡng, Tô gia mất không ít công phu mới dưỡng tốt cho linh thực nhà mình, nào nguyện ý đi tặng người, cố tình lại đánh không lại người ta……
Hôm nay, người Vương gia lại tới cửa.
Người tới chính là gia chủ hiện tại của Vương gia, cháu trai của cao thủ Kim Đan kỳ kia.
Cả người gã tai to mặt lớn, một chút cũng không giống tu sĩ, gã cũng xác thật thiên phú rất kém cỏi, chỉ có Luyện Khí tầng ba.
Nhưng gã rất vừa lòng với hiện trạng bây giờ của mình, trong mắt gã xem ra, cùng với một lòng tu luyện cái này không ăn cái kia không ăn, còn không bằng muốn ăn gì thì ăn nấy, thoải mái sống cả đời!
Gã mang theo vài người vào Tô gia, vừa đến bèn ngồi xuống ghế gỗ đỏ mà Tô gia đãi khách, phe phẩy cây quạt hỏi: “Các ngươi rốt cuộc khi nào dọn đi?”
Người Tô gia không nói chuyện.
Gã cười nhạo một tiếng: “Các ngươi đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Hiện tại sớm dọn đi, các ngươi sẽ không gặp chuyện, nếu vẫn luôn ăn vạ không đi…… Các ngươi không sợ người của Kình Thiên Tông tới bắt các ngươi à? Rốt cuộc nhà các ngươi, cái tên gọi là 'ma tu*' gì kia, chính là thật sự cùng ma tu cấu kết với nhau!”
(*bên bộ Sủng Phu có nói, ma tu là đồng âm với Mặc Tu)
Hết chương 167.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT