Tô Hành Dần giống như bị một đạo sấm sét đánh từ đỉnh đầu đánh xuống.
Ông và Chu Tĩnh Sơn nhận thức đã mười sáu năm, tuy mấy năm nay ông đi nơi khác đóng quân, nhưng hai người cũng thường xuyên gặp mặt, cho nên…… người trước mắt này là Chu Tĩnh Sơn, thiên chân vạn xác!
Lúc mới vừa nhìn thấy Chu Tĩnh Sơn, ông còn nghi hoặc —— con ông không phải nói không tìm được Chu Tĩnh Sơn, Chu Tĩnh Sơn hẳn là đã chết sao? Vì sao hiện tại người này lại đứng trước mặt ông?
Trong lúc nhất thời, ông không dám nhận, kết quả vừa trì hoãn một tí lại biết một chuyện như vậy.
Nước mắt Tô Hành Dần lại rơi xuống.
Thời điểm ông mới vừa gặp Chu Tĩnh Sơn, Chu Tĩnh Sơn chỉ có 15-16 tuổi, khi đó ông đối với Chu Tĩnh Sơn vô cùng thưởng thức, coi Chu Tĩnh Sơn như vãn bối, thấy Chu Tĩnh Sơn chí khí rất cao còn nguyện ý nỗ lực, nên lại lần nữa đề bạt.
Sau đó…… Chu Tĩnh Sơn trưởng thành càng lúc càng nhanh, ông cũng bèn dần dần coi Chu Tĩnh Sơn như người cùng thế hệ, hai người thậm chí kết làm huynh đệ khác họ.
Lại đến mấy năm gần đây…. Ông đã thừa nhận bản thân mình xa xa không bằng Chu Tĩnh Sơn, vô cùng tôn sùng Chu Tĩnh Sơn!
Bởi vì phần tôn sùng này, ông vẫn luôn bảo hai nhi tử mình học theo Chu Tĩnh Sơn, tranh thủ trở thành một người như Chu Tĩnh Sơn vậy.
Đương nhiên, đại nhi tử ông khẳng định là làm không được, gia hỏa này uổng có một thân vũ lực, lại không có đầu óc, dù có đi theo Chu Tĩnh Sơn học, cũng chỉ có thể học được bề ngoài thôi.
Nhưng tiểu nhi tử thì không giống thế!
Tiểu nhi tử của ông cực kỳ thông tuệ, là niềm kiêu ngạo của ông, ông cảm thấy tiểu nhi tử của mình có thể trở thành một Chu Tĩnh Sơn tiếp theo.
Đáng tiếc thê tử ông cảm thấy làm võ tướng quá nguy hiểm, chết sống không cho tiểu nhi tử nhập ngũ, tiểu nhi tử cũng thích đọc sách…… Ông chỉ có thể từ bỏ.
Bởi vì nguyên nhân này, thậm chí ông cũng không đem tiểu nhi tử đi gặp mặt Chu Tĩnh Sơn.
Không nghĩ tới, chỉ bởi vì ông nhất thời sơ sẩy, cuối cùng ra chuyện như vậy!
Ông bảo tiểu nhi tử đi tìm Chu Tĩnh Sơn, tiểu nhi tử thế mà…… Thế mà……
Tiểu nhi tử thế mà lại đè Chu Tĩnh Sơn!
Ông thật có lỗi với huynh đệ ông mà!
Nước mắt Tô Hành Dần có hơi ngăn không được, hai mắt đẫm lệ mông lung mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc: “……”
Ngôn Cảnh Tắc biết, Tô Hành Dần hiểu lầm rồi.
Gia hỏa Trương Nhị Khuyết này đột nhiên chạy ra giúp hắn nói chuyện thì thôi, Tô Mặc Tu còn nói như vậy…… Tô Hành Dần không có khả năng không hiểu lầm.
Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên có hơi đồng tình Tô Hành Dần.
Nhưng lúc này, hắn chung quy không thể nói với Tô Hành Dần là: ngươi nghĩ sai rồi kỳ thật là ta đè nhi tử ngươi mới đúng…… Hắn còn không muốn mở ra cái hình thức địa ngục cho mình đâu.
“Cha……” Tô Mặc Tu nhìn phụ thân khóc mãi không ngừng, có chút không biết làm sao.
Trước đó lúc phụ thân vì Chu tướng quân mà khóc, y cái gì cũng không làm, y biết phụ thân cũng không cần an ủi, nhưng hiện tại phụ thân bởi vì chuyện của y mà khóc……
Tô Mặc Tu thấy có lỗi: “Cha, thật xin lỗi.”
Tô Hành Dần che trái tim lại: “Cái thằng khốn này, ngươi….."
"Ngươi đừng nóng giận, là ta tự nguyện,” Ngôn Cảnh Tắc vội vàng đỡ lấy Tô Hành Dần, “Ta và Mặc Tu là lưỡng tình tương duyệt.”
Tô Hành Dần có hơi ngốc ra: “Này…… Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Các ngươi làm sao biết nhau?” Hóa ra là lưỡng tình tương duyệt, vậy còn được, còn được……
Nếu thật con ông cưỡng bách Chu Tĩnh Sơn, vậy ông còn thể diện gì nhìn mặt Chu Tĩnh Sơn nữa?
Từ từ, lưỡng tình tương duyệt hình như cũng không đúng, Chu Tĩnh Sơn…… phải làm con dâu ông à?
“Cha, con đi sang bên người Nhung tìm Chu tướng quân nhưng không tìm được, bèn trở về Khung Sơn, muốn tìm chứng cứ Chu Chấn Nhung phản bội Chu tướng quân, kết quả vừa lúc gặp Ngôn Cảnh Tắc.” Tô Mặc Tu liếc nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái, tiếp tục nói, “Lúc ấy Ngôn Cảnh Tắc mặc phục sức người Nhung, muốn xuyên qua Khung Sơn về Đại Tề. Con không biết hắn là người Hán, bèn giả làm sơn tặc muốn cướp ngựa của hắn, đương nhiên sau đó con không cướp ngựa…… Con phát hiện hắn là người Hán, lại nhất kiến chung tình với hắn, nên cướp hắn luôn.”
Tô Mặc Tu sợ phụ thân trách tội Ngôn Cảnh Tắc, bèn đem tất cả mọi chuyện đều ôm về phía mình, đặc biệt có trách nhiệm: “Cha, là con thấy sắc nảy lòng tham, người đừng trách hắn. Hơn nữa chúng ta đã có thân thiết da thịt, hắn đã là người của con, con từng thề, phải đối xử hắn thật tốt!”
“Tô tướng quân, lúc chúng ta nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc, hắn đã thân bị trọng thương, dù một đường này vẫn luôn uống thuốc cũng còn chưa dưỡng lại được…… Dù ngài có nổi giận cũng đừng động thủ.” Trương Nhị Khuyết bị bộ dáng Tô Hành Dần rơi lệ dọa tới rồi, lúc nói chuyện cũng thật cẩn thận.
Tô tướng quân nhà hắn sau khi biết được nhị thiếu thích nam nhân thương tâm đến vậy, chắc chắn là bởi vì không tiếp thu được Ngôn Cảnh Tắc.
Càng đừng nói Tô tướng quân vẫn luôn gắt gao mà nhìn chằm chằm Ngôn Cảnh Tắc……
Trương Nhị Khuyết sợ Tô Hành Dần sẽ động thủ đánh Ngôn Cảnh Tắc, chỉ có thể giúp đỡ khuyên nhủ.
Tô Hành Dần vừa vặn giảm được một chút, hiện tại lại khó chịu.
Chuyện này, hoàn toàn chính là con ông sai!
Con ông thế nhưng lại xuống tay với Ngôn Cảnh Tắc thân bị trọng thương!
Nước mắt ông lã chã, nức nở nói: “Chu tướng quân……” Tô Hành Dần hiện tại cũng không biết nên gọi người trước mắt là cái gì.
Ông không mặt mũi nào đi lên gọi huynh đệ!
“Đúng vậy, cha, hiện tại quan trọng nhất là xử lý chuyện Chu tướng quân!” Tô Mặc Tu vội vàng nói, ý đồ dời đi lực chú ý của phụ thân.
“Đúng vậy, cha, chính sự quan trọng.” Ngôn Cảnh Tắc da mặt dày nói.
Hắn suy xét qua rồi, cuối cùng quyết định thừa dịp hiện tại Tô Hành Dần lòng mang áy náy với hắn, chạy nhanh định ra danh phận của mình.
Nếu như thế, gọi cha luôn đi!
Tô Hành Dần chấn động, hai mắt đẫm lệ mông lung: “Ngươi gọi ta là cái gì?”
“Ta và Mặc Tu đã định chung thân, cha y chính là cha ta!” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Tô Mặc Tu nghe được Ngôn Cảnh Tắc nói, nhịn không được…… Không có lực uy hiếp gì mà trừng mắt nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái.
Ngôn Cảnh Tắc cũng quá thiếu cảm giác an toàn, cứ như vậy mà chạy ra đây, cứ như vậy mà gọi “Cha”!
Không sợ bị cha y đánh chết sao?!
Nhưng nghĩ đến Ngôn Cảnh Tắc làm như vậy là bởi vì thích y, y lại không quá giận nữa.
Thôi, mặc kệ cha y nổi giận cỡ nào, y chống là được!
Y nhất định sẽ bảo vệ tốt Ngôn Cảnh Tắc!
Tô Mặc Tu đã làm tốt chuẩn bị cha y đi đánh Ngôn Cảnh Tắc, sau đó y ngăn cản lại, kết quả….
Tô Hành Dần đờ đẫn nói: “À…… Hóa ra là vậy hả…… Ha hả……”
Lúc Tô Hành Dần “Ha hả” mặt không có biểu cảm, cười đến không hề có thành ý, nhưng hoàn toàn không có ý động thủ đánh người.
Ông đều bị dọa ngốc ra, nào còn nghĩ đến muốn đánh người?
“Cha, người tựa hồ không quá thoải mái…… Bằng không cha nghỉ ngơi một chút trước đi?” Ngôn Cảnh Tắc thấy bộ dáng Tô Hành Dần không đúng, quan tâm mà nói.
Tô Hành Dần lúc này mới lấy lại tinh thần, nhớ tới chuyện mình phải làm.
Chuyện trước mắt ông không nên nghĩ nhiều, tưởng tượng là đau đầu liền…… Còn không bằng cứ phóng để đó, đi xử lý Chu Chấn Nhung trước.
Lúc này, Tô Hành Dần quả thực hận Chu Chấn Nhung đến không chịu được!
Nếu không phải Chu Chấn Nhung phản bội Chu Tĩnh Sơn, Chu Tĩnh Sơn làm sao thân bị trọng thương? Nếu Chu Tĩnh Sơn không có thân bị trọng thương, cũng sẽ không bị con ông “đắc thủ”!
Hoặc là…… Nếu không phải Chu Chấn Nhung phản bội Chu Tĩnh Sơn, làm sao ông lại bắt con ông đi tìm Chu Tĩnh Sơn? Nếu con ông không đi tìm Chu Tĩnh Sơn, sao có thể đè Chu Tĩnh Sơn được?!
Nói đến nói đi, đều là do Chu Chấn Nhung sai!
Ông muốn đem Chu Chấn Nhung ra bầm thây vạn đoạn!
Tô Hành Dần căn bản không biết nên làm sao đối mặt với “Chu Tĩnh Sơn”, ông dứt khoát lau lau nước mắt, lớn tiếng nói: “Ta không có không thoải mái! Đi! Tìm Chu Chấn Nhung tính sổ!”
Ông nói xong, bèn nhanh đi ra ngoài.
Tô Mặc Tu và Trương Nhị Khuyết vội vàng đuổi kịp.
Ngôn Cảnh Tắc cũng theo sát sau đó.
Tô Mặc Tu thấy thế nhíu mày, nói với Ngôn Cảnh Tắc: “Ngươi mau trở về đi!”
“A Tu, ta cũng muốn cùng đi.” Ngôn Cảnh Tắc nhỏ giọng nói.
“Ngươi đi làm cái gì?!” Tô Mặc Tu có hơi hung dữ, y không muốn Ngôn Cảnh Tắc đi theo —— nếu gặp phải nguy hiểm thì làm sao bây giờ?
Mà đúng lúc này, Tô Hành Dần đi tuốt đàng trước đột nhiên quay đầu lại, nói với Tô Mặc Tu: “Ngươi hung dữ cái gì hả! Ta từ nhỏ giáo dục ngươi phải có lễ phép, sao ngươi lại…. Sao ngươi lại biến thành cái dạng này?!"
Tô Mặc Tu: “……” Y không phải tốt lắm sao?
Ngôn Cảnh Tắc vội vàng nói: “Cha, người đừng nóng giận, A Tu rất có lễ phép.”
Tô Hành Dần hít hà một hơi, cho người dắt ngựa tới, lại xoay người lên ngựa, nói với đám người Ngôn Cảnh Tắc Tô Mặc Tu: “Các ngươi động tác nhanh lên!…… Cùng đi luôn đi!”
Loại chuyện này, chung quy không thể không cho Chu Tĩnh Sơn đi……
Phụ thân mình cũng đã đồng ý cho Ngôn Cảnh Tắc đi, Tô Mặc Tu cũng không tiện ngăn trở.
Y sợ thân thể Ngôn Cảnh Tắc có thương tích lên ngựa không tiện, bèn đi lên đỡ một phen, ôn nhu lại săn sóc.
Tô Hành Dần nhìn thấy một màn này, càng thêm áy náy.
Chu Tĩnh Sơn có phải bị con ông đè…… Cho nên nó mới muốn đỡ người ta?
Thằng con bất hiếu này!
Thế mà lại làm ra chuyện phát rồ này với nghĩa đệ của ông!
Tô Hành Dần ra cửa, kỳ thật đi theo không chỉ có Tô Mặc Tu, còn có thân vệ linh tinh của ông, tổng cộng có hơn hai mươi người.
Thái An vẫn luôn tránh trong chỗ tối nhân cơ hội lẫn vào đám người, cưỡi ngựa theo sau.
Một màn trước đó, Thái An toàn xem vào trong mắt, lời nhị thiếu và Trương Nhị Khuyết nói, ông cũng một chữ không rơi mà nghe được.
Giờ này khắc này, Thái An vô cùng đồng tình với Tô Hành Dần.
May mắn Tô tướng quân thân thể tốt!
Còn Chu tướng quân…… Thật là làm người ta xem thế là đủ rồi.
Chu tướng quân đối với Tô tướng quân nhà bọn họ cũng có thể mặt không đổi sắc mà kêu “Cha”, còn có cái gì hắn làm không được?
Nhị thiếu gặp gỡ hắn bị lừa đến xoay quanh, thật sự một chút cũng không kỳ quái.
Nhưng…… Chu tướng quân có thể không màng mặt mũi mà đối đãi nhị thiếu như vậy, cũng có thể thuyết minh hắn coi trọng nhị thiếu……
Thái An đang nghĩ ngợi tới này kia, bỗng thấy phía trước cách đó không xa, Tô Mặc Tu và Ngôn Cảnh Tắc, ngựa của hai người càng đi càng gần……
Được, ông nghĩ nhiều vậy làm gì? Thê tử ông cũng chả có nữa là!
“Ngôn Cảnh Tắc thật lợi hại……” Trương Nhị Khuyết làm ngựa mình tới gần Thái An, nói với Thái An, “Hắn coi trọng nhị thiếu là quyết đoán ra tay, nhanh chóng mà bắt lấy nhị thiếu, hiện tại cả cha cũng kêu rồi…… Ngươi nói xem ta có nên học theo hắn không, giống hắn vậy đi tìm một tức phụ nhi?”
Thái An cười lạnh một tiếng: “Ngươi làm vậy với nữ hài tử nhà người ta, không sợ cha người ta đánh chết ngươi hả?”
Trương Nhị Khuyết: “Cũng phải…… Hầy! Nếu là có nữ nhân đối với ta như vậy thì tốt rồi! Dù có xấu một chút, ta cũng không chê!”
“Tưởng bở!” Thái An nói, cho ngựa mình một roi.
Sau khi Tô Hành Dần rời Tô gia là hướng về ngoài thành.
Biết được Chu Tĩnh Sơn xảy ra chuyện, ông mang riêng theo 5000 binh mã tới, hiện tại người của người ngựa của ông ở ngay ngoài thành!
Muốn đối phó Chu Chấn Nhung, chắc chắn phải mang nhiều người một chút, ông dự định mang toàn bộ những người này theo.
Tô Hành Dần một đường đi ra ngoài thành, đi tìm người mình, mang người đi rồi, ông lại ngựa không ngừng vó mà đi tìm Chu Chấn Nhung.
Trong lúc này, mắt ông vẫn luôn nhìn về phía trước, hoàn toàn không nhìn về phía sau, một câu vô nghĩa cũng không nói, sấm rền gió cuốn, một chút cũng không trì hoãn thời gian.
Trong đầu ông kêu loạn, giờ chỉ sợ động tác mình mà chậm một chút, Ngôn Cảnh Tắc sẽ rảnh chạy ra gọi ông là cha.
Ông thật sự nhận không nổi!
Hết chương 16.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT