Thời điểm Hổ Tu bị Ngôn Cảnh Tắc hôn là ngồi dưới cửa vào hốc cây.
Sau khi y đột ngột biến thành hình thú, phản ứng đầu tiên chính là không thể đè vào Muối, vì thế dùng sức trốn về phía sau.
Thân thể y tràn ngập các loại năng lượng, vừa lui về sau một cái, cửa hốc cây bị chen đến hỏng mất, hổ răng kiếm thật lớn cứ như vậy đi ra ngoài hốc cây.
Mà cửa hốc cây kia của Ngôn Cảnh Tắc vốn dĩ chỉ đủ để một người bò sát qua, cứ như vậy mở một cái cửa vào thật lớn.
Hiện tại…… Mọi người đã có thể trực tiếp đi vào hốc cây của hắn.
Cũng may…… Cái cây hắn cư trú này không có ngã xuống.
Nếu cây đại thụ này ngã xuống…… Vậy còn rất phiền toái!
Có điều động tĩnh lớn như vậy…. Những người nguyên thủy cảnh giác đó, trên cơ bản tất cả đều tỉnh dậy!
Ngoài ra…… Tối hôm nay ánh trăng rất sáng, người trong bộ lạc bọn họ còn đều có năng lực nhìn đêm rất không tồi.
Người ở mấy hốc cây xung quanh Ngôn Cảnh Tắc cơ hồ lập tức liền bò ra ngoài, thăm dò nhìn sang bên này, vừa nhìn…. Bọn họ đã bị kinh sợ.
Thật là…… hổ răng kiếm thật lớn!
Đây là hổ răng kiếm lớn nhất mà bọn họ đã từng gặp!
Đây rốt cuộc là ai? Trong bộ lạc sao lại có người như vậy?
Còn có, người này là từ hốc cây của Muối ra tới, chẳng lẽ Muối đột nhiên phát sinh biến dị, lại thức tỉnh thành…… hổ răng kiếm lớn đến vậy?
Này thật sự quá kinh người!
“Muối?” Có người theo bản năng mà kêu một tiếng.
“Tôi ở đây.” Ngôn Cảnh Tắc từ hốc cây đi ra.
Hắn sơ suất quá…… Hắn không nghĩ tới lúc Hổ Tu thăng cấp thế nhưng sẽ khống chế không được mà biến thành hình thú!
Hiện tại hay rồi, hốc cây của hắn hỏng rồi.
Nhưng…… Này cũng không phải là chuyện xấu!
Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên ý thức được, hắn có thể nhân cơ hội này bắt Hổ Tu chịu trách nhiệm với hắn.
Hổ Tu chui hốc cây hắn, còn lộng hỏng hốc cây của hắn, chắc chắn là phải chịu trách nhiệm với hắn rồi, đúng không?
Còn cảm tình…… Về sau chậm rãi bồi dưỡng là được.
Dù Hổ Tu hiện tại thích là Muối nguyên bản kia, hắn cũng nhất định có thể làm Hổ Tu thích hắn hiện tại.
Không hiểu tại sao Ngôn Cảnh Tắc rất tự tin với chính mình.
“Muối, đây là ai vậy?” Phát hiện hổ răng kiếm thật lớn kia không phải Muối, mọi người càng thấy kỳ quái.
Người này rốt cuộc là ai?
Từ ngoài đến?
Vậy thì không đúng nha! Sao đột nhiên có người ngoài đến được?
Mọi người đang thấy kỳ quái, đột nhiên có người kêu một tiếng với hổ răng kiếm thật lớn kia: “Tộc trưởng?”
“Tộc trưởng?” Những người khác chấn kinh rồi, sau đó theo bản năng mà nhìn xung quanh.
Vừa rồi động tĩnh quá lớn, người trong bộ lạc cơ hồ toàn bộ ra tới, nhưng tộc trưởng không ra.
Mặt khác…… Hình thú của tộc trưởng là hổ răng kiếm, y đột nhiên đã được Thần Thú ban ân biến lớn, chuyện này xác thật có khả năng.
Trên người hổ răng kiếm này còn có mùi của tộc trưởng bọn họ!
Nhưng mà…… tộc trưởng bọn họ tại sao đi ra từ hốc cây của Muối?
“Tộc trưởng, anh đi chui hốc cây của Muối?” Hổ Xuân khiếp sợ mà nhìn hổ răng kiếm trước mặt mình.
Sao tộc trưởng có thể như vậy!
Y không chui hốc cây của mình mà đi chui hốc cây của Muối…. Muối yếu như vậy, còn không thể sinh con!
Hổ Xuân cảm thấy đầu óc tộc trưởng có vấn đề.
Cũng không biết sao lại thế này, sau khi có ý nghĩ như vậy…… Nàng đột nhiên có loại cảm giác hiểu ra triệt để, không thích tộc trưởng nữa.
Vẫn là con báo nhà nàng tốt hơn!
Vào lúc mới vừa làm hư hốc cây của Muối, Hổ Tu còn có phần khống chế không được thân thể của mình, hận không thể nhảy nhót khắp nơi một chút, tiêu hao bớt năng lượng trong cơ thể mình.
Y tốn rất nhiều công phu mới khắc chế được bản thân.
Sau đó…… Y đã bị vây xem.
Người trong bộ lạc cơ hồ toàn bộ ra tới, còn đều đang nhìn y…… Hổ Tu có loại xúc động chạy trốn.
Nhưng đã xảy ra chuyện như vậy, sau khi y chạy, mọi người phát hiện tộc trưởng không ở, chắc chắn cũng sẽ biết thân phận của y thôi.
Này còn chưa tính…… Y mới vừa dâng lên ý niệm chạy trốn, người trong bộ lạc đã nhận ra y.
Xấu hổ chết được.
Hổ Tu nhìn về phía Muối, không biết nên làm thế nào cho phải.
Sau khi Muối biết thân phận của y, có khi nào…… Không muốn cùng y ở bên nhau không?
Có khi nào khinh thường y không?
Nhưng mặc kệ thế nào, hiện tại đều đã như vậy…… Y quyết không cho phép Muối cùng người khác bên nhau!
Hổ Tu vốn đang ngồi dưới đất, nhưng y đột nhiên đứng lên.
Thân là hổ răng kiếm thể trọng đạt tới 500 kg, y vốn là rất cao lớn, hiện tại càng thêm cao lớn, cơ bắp cùng với răng nanh trên người càng cho người ta lực uy hiếp cực đại.
Rất nhiều người trong bộ lạc đều lui về sau một bước theo bản năng.
Hổ Tu lại không nhìn bọn họ, y đi về hướng…… Hốc cây của Muối.
Thông qua khe hở thật lớn kia chen vào hốc cây, Hổ Tu ở bên trong biến thành hình người, sau đó nhanh chóng quấn lại váy da thú của mình.
Mặc váy da thú xong, y mới lại lần nữa từ hốc cây đi ra.
Hình thú y đột nhiên lớn hơn gấp đôi, nhưng hình người không có biến hóa gì, nhiều nhất chính là…… Người trong bộ lạc hiện tại nhìn thấy y đều sẽ nhớ tới hổ răng kiếm thật lớn ban nãy, nhớ tới hổ răng kiếm ban nãy rồi…. Bọn họ sẽ hơi sợ Hổ Tu.
Nhưng sợ hãi rất nhiều, bọn họ cũng vô cùng hưng phấn.
Tộc trưởng bọn họ cường đại như vậy, bộ lạc bọn họ nhất định sẽ phát triển càng ngày càng tốt!
Chỉ là…… tộc trưởng thế nhưng chui hốc cây của Muối, chuyện này thật sự quá kinh người.
Tại sao tộc trưởng lại thích Muối?
Muối rõ ràng vô dụng như vậy!
Từ từ, Muối lớn lên thật sự khá tốt.
Làn da hắn tuyệt đối là non nhất trong những người trưởng thành của bộ lạc!
Còn có, trước kia Muối không biết vì cái gì, chung quy cứ làm người cảm thấy có nét âm trầm, nhưng mấy ngày nay Muối đã không cho người ta loại cảm giác đó nữa.
Bọn họ nhìn sang Muối, thế mà cũng cảm thấy, càng nhìn càng thuận mắt.
Hổ Tu: “……” Những người này đều đang nhìn cái gì vậy!
Bây giờ, y nhất định phải tuyên thệ chủ quyền!
Hổ Tu đứng trước mặt Ngôn Cảnh Tắc, ngăn cản ánh mắt mọi người nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc, nhìn quét một vòng.
Người vốn đang xem Ngôn Cảnh Tắc, đối diện ánh mắt của y đều sôi nổi cúi đầu.
Hổ Tu lúc này mới nói: “Muối là người của tôi, về sau cậu ta sẽ ở cùng với tôi!”
Y nói với người trong bộ lạc xong, lại nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Cậu mang đồ đạc của cậu theo, đi theo tôi!”
Lúc Hổ Tu nói như vậy, trong giọng nói mang theo uy hiếp.
Y muốn uy hiếp Muối!
Ngôn Cảnh Tắc không cảm giác được uy hiếp, còn thật ra mơ hồ cảm thấy…… Hổ Tu có hơi ngượng ngùng.
Là bị người ta phát hiện quan hệ của bọn họ, thẹn thùng sao?
Còn bộ dáng này của Hổ Tu với hắn lời nói…… Hắn cân nhắc, Hổ Tu hẳn là không muốn để người khác biết y là người phía dưới.
Ngôn Cảnh Tắc không ngại trước mặt người ngoài cấp cho Hổ Tu một chút mặt mũi, vợ bé nhỏ mà, chắc chắn là phải sủng thôi.
“Được.” Ngôn Cảnh Tắc lên tiếng, trở về thu dọn đồ đạc.
Hắn đã không dư thừa thứ gì, cuối cùng xách theo thịt Hổ Tu hôm nay đưa, cùng với thịg trước đó y tặng hắn chưa ăn xong, liền ra tới.
Hổ Xuân nhìn thấy trên tay Ngôn Cảnh Tắc xách theo thịt, có chút hâm mộ: “Muối, mấy ngày nay cậu ăn thịt là Hổ Tu cho hả? Hổ Tu cho thịt cũng quá nhiều đi? Sao anh ấy hào phóng như vậy!”
“Là Hổ Tu cho.” Ngôn Cảnh Tắc thừa nhận.
Người trong bộ lạc nghe vậy, tất cả đều hâm mộ mà nhìn về phía hắn.
Gì cũng không cần làm, cùng người chui hốc cây một chút liền có nhiều thịt ăn như vậy…… Bọn họ cũng muốn sống vậy á!
Lại nói tiếp, loài người ở thế giới này, bởi vì còn ở vào xã hội tiền sử nên phần lớn rất lười.
Bọn họ đi săn, đi thu thập, đều là vì không đói bụng.
Nếu là có ăn, bọn họ đại khái sẽ mỗi ngày nằm phơi nắng.
Cho nên đối với chuyện Ngôn Cảnh Tắc không cần đi săn là có thể ăn thịt…… Bọn họ cũng muốn như vậy!
Ngôn Cảnh Tắc: “……”
Hổ Tu trừng mắt liếc nhìn bọn họ một cái, lúc này mới nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Theo tôi đi!”
Hổ Tu ngẩng đầu ưỡn ngực, đem Ngôn Cảnh Tắc đưa tới trước hốc cây của mình, lại nói với Ngôn Cảnh Tắc: “Cậu đi vào trước.”
Ngôn Cảnh Tắc cũng không chối từ, bò đi vào trước.
Hổ Tu lúc này mới bò vào theo, sau khi đi vào, y còn lấy ra một khối gỗ cài, nhét ở cửa động.
Gỗ cài này khá hơn cái cửa bằng dây đằng của Ngôn Cảnh Tắc nhiều, tuy nếu có người muốn vào vẫn có thể đẩy gỗ cài ra, nhưng sau khi cài vào cửa rồi thì hốc cây hoàn toàn không lọt gió! Còn cách âm!
Còn làm như vậy có khả năng sẽ có điểm bực mình…… Ngôn Cảnh Tắc phát hiện hốc cây này thế mà còn có cái lỗ thoát khí.
Hốc này thật sự rất tốt, còn so với hốc cây của trước kia càng rộng mở hơn…… Lại nói tiếp, nguyên chủ khi còn nhỏ cũng từng ở chỗ này, nhưng lúc ấy cha mẹ nguyên chủ cũng không có bố trí hốc cây thành như vậy, lỗ thông khí lúc ấy cũng không tồn tại.
Trong hốc cây rất tối, chuyện này cũng không ảnh hưởng Ngôn Cảnh Tắc quan sát cái hốc này, nhưng Hổ Tu cũng đã thấy không rõ biểu cảm của Ngôn Cảnh Tắc.
Cái này làm cho y có một chút cảm giác an toàn.
Y khí thế hung dữ mà nói: “Cậu đã là người của tôi, về sau không thể cùng người khác ở bên nhau! Đương nhiên, tôi cũng sẽ nuôi cậu, chỉ cần cậu cùng tôi ở bên nhau, tôi sẽ cho cậu ăn no!”
“Được.” Ngôn Cảnh Tắc một ngụm đáp ứng. Hổ Tu một bộ dáng thấp thỏm rất muốn khiến hắn đáp ứng, hắn không có khả năng cự tuyệt.
Hắn nhìn Hổ Tu đỉnh gương mặt đầy lo lắng như vậy hung dữ mà nói chuyện, còn đặc biệt muốn thơm Hổ Tu.
Muốn hôn thì hắn hôn luôn.
Ngôn Cảnh Tắc hôn lên.
Hổ Tu: “!!!”
Y uy hiếp Muối một phen, còn tưởng rằng Muối sẽ thật tức giận, cái khác không nói, buổi tối hôm nay Muối chắc chắn không muốn cùng y làm cái gì.
Kết quả…… Muối lại tới hôn y?!
Này quá tuyệt vời!
Chỉ là…… Lần này Muối hôn y, y hẳn là sẽ không khống chế không được mà biến thân đi?
Từ từ, ban nãy rốt cuộc vì sao y lại đột nhiên biến thân?
Y còn trở nên lớn như vậy!
Đây là Thần Thú ban ân?
Thần Thú vì sao sẽ ở lúc ấy ban ân cho y? Không phải nói Thần Thú ban ân đều là ở trước mắt sống chết mới có thể được đến sao?
Không phải nói đây là Thần Thú khen thưởng cho người dũng cảm sao?
Vì sao lại cho y vào lúc ấy? Bộ dáng này của y cũng tính là người dũng cảm?
Cả người Hổ Tu choáng choáng váng váng, trong đầu lộn xộn thành một đoàn.
Ngay từ đầu y còn miên man suy nghĩ, sau thì cái gì cũng không nghĩ nữa.
Buổi tối này, một ý niệm cuối cùng của y chính là…. May mắn y không có dấu hiệu biến thân, hai người thuận thuận lợi lợi mà chui hốc cây!
Hết chương 129.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT