Mấy ngày nay, ban ngày vẫn rất nóng như cũ, nhưng đến buổi tối lại gió lạnh phơ phất, thổi đến người phi thường thoải mái.
Thừa Đức Đế nhanh chóng đi về phía trước, vừa đi vừa đồng tình Tô Mặc Tu.
Thái tử đi theo sau Thừa Đức Đế, cũng có chút đau lòng Tô Mặc Tu, đồng thời ôm chặt nhi tử trong ngực lại một chút.
Cũng không biết A phúc sao lại thế này, ngủ đến đặc biệt ngon, còn vẫn luôn gắt gao mà túm hắn……
Vốn dĩ trước đó lúc ăn cơm, hắn định cường ngạnh bảo ma ma mang đứa nhỏ này đi, nhưng sau khi Thừa Đức Đế tới, thấy hắn ôm hài tử, không chỉ nhìn nhiều thêm vài lần, trong ngôn ngữ còn rất tán thưởng, hắn liền dứt khoát vẫn luôn ôm.
Dù sao lúc ngồi thì chỉ dùng tay trái nâng hài tử là được, không ảnh hưởng hắn ăn cơm.
Còn bây giờ vẫn còn ôm…. Có hài tử ở, hài tử còn ngủ đây, phụ thân hắn sẽ không tiện lạnh giọng răn dạy Ngũ đệ, đúng không?
Nghĩ như vậy, thái tử lại cho người bên cạnh tìm mới một cái khăn lụa thật mỏng, bọc trên mặt nhi tử, để tránh hài tử thổi gió lạnh bị cảm lạnh.
Khăn mỏng còn có thể chắn muỗi.
Thừa Đức Đế chú ý tới động tác của thái tử, càng yêu thích thái tử hơn.
Đứa con trai này của ông có lẽ năng lực bình thường, nhưng trọng cảm tình, làm người nhân hậu, vậy cũng rất tốt.
Thừa Đức Đế bọn họ phụ từ tử hiếu, Tô Cố lại cảm thấy hai cái đùi cực kỳ nặng nề.
Bọn họ rốt cuộc đi trước viện của Tô Mặc Tu.
Nơi này có người thủ, Tô Cố giải thích nói: “Ngũ hoàng tử thân thể không khoẻ, ta sợ có người quấy rầy, nên cho người nhìn một chút.”
Thừa Đức Đế gật gật đầu, nhấc chân bèn đi vào trong.
Mà sau khi Thừa Đức Đế vào rồi, Hồ Trung Thuận phía sau phất phất tay, bảo các thị vệ đều chờ bên ngoài, không được tiến vào —— trước đó Thừa Đức Đế ám chỉ với ông ý tứ như vậy.
Trước khi Thừa Đức Đế bọn họ tiến vào viện Tô Mặc Tu, Tô Mặc Tu cũng đã dậy.
Toàn thân y như bị nghiền qua, nhức mỏi lợi hại, nhưng y không ngủ, ngồi lên.
Phụ thân y cũng nên tới rồi.
Kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, không ai biết.
Tô Mặc Tu lưu luyến mà nhìn thoáng qua Ngôn Cảnh Tắc nằm trên giường, mặc quần áo của mình xong, ngạnh chống xuống giường, mở chốt cửa phòng mình ra.
Làm xong chuyện này, y lại về giường, cúi người xuống hôn Ngôn Cảnh Tắc một ngụm.
Ngôn Cảnh Tắc không nhúc nhích, làm bộ đã ngủ rồi.
Hắn có hơi ăn không tiêu, cũng sợ Tô Mặc Tu ăn không tiêu.
Trước đó sau khi cùng Tô Mặc Tu lăn lên giường, Tô Mặc Tu đặc biệt nhiệt tình, vẫn luôn quấn lấy hắn không bỏ.
Hắn là muốn giải dược tính cho Tô Mặc Tu liền dừng lại, nhưng mỗi lần hắn muốn ngừng, Tô Mặc Tu lại sẽ quấn lên.
Tô Mặc Tu rốt cuộc uống bao nhiêu rượu vậy!
Dược tính hắn đã giải hoàn toàn rồi, Tô Mặc Tu còn quấn lấy hắn!
Hắn sắp bị ép khô rồi……
Ừm, hắn cũng không bị ép khô, thể lực hắn vẫn là không tồi, nhưng thật ra Tô Mặc Tu bị thương, làm hắn đau lòng không chịu được.
Nhưng hắn lại cầm giữ không được……
Dù sao…… Cuối cùng bọn họ đã lăn lộn thật lâu.
Hắn đột nhiên có chút lo lắng…… Sau này, có khi nào hắn cũng cần phải có dược trợ hứng hay không?
Nghĩ đến cuối cùng, Ngôn Cảnh Tắc không muốn tiếp tục nghĩ nữa, dứt khoát liền giả vờ ngủ…… Tô Mặc Tu cuối cùng không câu dẫn hắn nữa.
Mà hiện tại…… Tô Mặc Tu thừa dịp hắn ngủ, trộm hôn hắn, tuyệt đối là yêu thảm hắn rồi.
Lại nói tiếp…… Lăn lộn một phen như vậy, hắn cũng không biết hiện tại là giờ nào…… phụ hoàng hắn hẳn là sắp tới rồi đi? Có phải hắn nên mang theo Tô Mặc Tu đi gặp phụ hoàng không?
Ngôn Cảnh Tắc đang nghĩ như vậy, đột nhiên cảm giác được…… Tô Mặc Tu cầm quần hắn, đang giúp hắn mặc.
Ngôn Cảnh Tắc theo bản năng mà nâng nâng mông mình lên.
Động tác Tô Mặc Tu cứng lại rồi.
Ngũ hoàng tử…… tỉnh.
Trước đó, Tô Mặc Tu phi thường phi thường nhiệt tình, này không có nguyên nhân gì khác, chỉ là y không muốn lãng phí cơ hội lần này.
Bị y hạ dược phải ngủ với y không nói, y và Tô gia đoạn tuyệt quan hệ, Ngũ hoàng tử cũng không còn cơ hội mượn sức Tô gia.
Chờ Ngũ hoàng tử thanh tỉnh, nhất định sẽ tức giận cực kỳ, sau này…… Hẳn là cũng sẽ không đụng vào y nữa.
Y chỉ có một cơ hội thân cận da thịt với Ngũ hoàng tử như vậy, như thế nào cũng không thể lãng phí.
Cho nên…… Mặc dù y đã ăn không tiêu, vẫn tận lực khiêu khích.
Chẳng sợ đến cuối cùng chỉ còn lại đau đớn, cũng là tốt.
Y có thể thật sâu mà nhớ kỹ lúc này đây.
Quãng đời còn lại…… Khả năng chỉ dựa vào nỗi nhớ lúc này chống đỡ.
Không, y không nhất định có đường sống nữa.
Tô Mặc Tu mãi cho đến khi Ngũ hoàng tử hôn mê qua đi, cuối cùng mới dừng lại, tính toán thu thập hiện trường, chờ phụ thân mình lại đây.
Nhưng y không nghĩ tới, y còn đang thu thập, Ngũ hoàng tử thế nhưng tỉnh dậy.
Tay Tô Mặc Tu run lên.
Lúc này, Ngôn Cảnh Tắc lại mở to mắt, cười cười với Tô Mặc Tu.
Trong phòng rất tối, chỉ một chút ánh sáng như vậy, căn bản không đủ để Tô Mặc Tu thấy rõ biểu cảm của Ngôn Cảnh Tắc.
Y chỉ có thể nhìn đến, Ngôn Cảnh Tắc trong bóng tối lộ ra hàm răng trắng.
Lòng y trầm xuống.
"Sao ngươi không điểm đèn?" Ngôn Cảnh Tắc cũng ý thức được tình huống hiện tại, này cũng quá tối, Tô Mặc Tu thế mà còn có thể mặc quần cho hắn…… Lợi hại.
Cũng không biết quần hắn có bị mặc ngược không nữa.
Nghĩ như vậy, Ngôn Cảnh Tắc bò dậy, định phải đi đốt đèn.
Tô Mặc Tu thấy Ngôn Cảnh Tắc đứng dậy, càng khắc chế không được mà run rẩy lên.
Trước đó đều là y chủ động, bởi vậy ngược lại thể lực y tiêu hao lớn hơn, lúc này không sai biệt lắm đã tinh bì lực tẫn.
Nếu Ngũ hoàng tử muốn động thủ với y……
Ngôn Cảnh Tắc bậc lửa giá cắm nến bên cạnh.
Ánh lửa sáng lên, tình huống trong phòng liền hiển lộ ra tới, Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên phát hiện…… Trên người Tô Mặc Tu nhiều thêm rất nhiều vết thương.
Trước đó hắn và Tô Mặc Tu ở bên nhau, tuy tình hình chiến đấu rất kịch liệt, nhưng hắn tuyệt đối không có thương tổn đến Tô Mặc Tu!
Nhưng hiện tại, trên môi Tô Mặc Tu có vết thương, trên cổ, trên người cũng có vết cào trầy, đường đường dấu đỏ phá lệ bắt mắt.
Rõ ràng trước đó không có!
Rõ ràng hắn không có động thủ!
Vậy cuối cùng từ đâu ra?
Còn có…… Tô Mặc Tu thế mà bị thương…… Ngôn Cảnh Tắc vươn tay: “Sao ngươi lại bị thương?”
Những vết thương đó tất nhiên là Tô Mặc Tu tự mình tạo ra, tính toán cho phụ thân của mình xem.
Có chút dấu vết mới làm cho phụ thân y tức giận mà mắng y, trục xuất y khỏi gia môn.
Y còn nghĩ, Ngũ hoàng tử thấy được, nói không chừng sẽ thương tiếc y.
Rượu hạ dược kia có thể làm người thất thần trí, chuyện trước đó, Ngũ hoàng tử nói không chừng là không nhớ rõ.
Nhưng mà y nghĩ sai rồi.
Ngũ hoàng tử nhanh như vậy đã tỉnh lại, còn nói như vậy, rõ ràng đã nhớ rõ toàn bộ chuyện trước đó.
Ánh nến lúc sáng lúc tối, trong mắt y còn có nước mắt không biết thấm ra từ khi nào.
Tô Mặc Tu căn bản là thấy không rõ bộ dáng Ngôn Cảnh Tắc, nhìn thấy bàn tay Ngôn Cảnh Tắc đưa lại đây, y theo bản năng mà rụt rụt về sau.
Mà đúng lúc này…… Thừa Đức Đế gõ cửa một chút.
Cửa không chốt, ông gõ một cái cửa đã mở ra.
Thừa Đức Đế có hơi xấu hổ, chờ nhìn thấy tình huống trong phòng, càng xấu hổ hơn.
Tuy rằng ông đã sớm làm tốt chuẩn bị, nhưng nhìn thấy con ông chỉ mặc một cái quần, vươn tay với Tô Mặc Tu đồng dạng chỉ mặc một cái quần, nước mắt lưng tròng, trên người còn có thương tích, mà Tô Mặc Tu lại hoảng sợ mà trốn đến trong góc giường……
Con ông đây là bá vương ngạnh thượng cung à!
Không đúng, tình huống này không đúng lắm…… Con ông không phải “không được” sao?
Từ từ, lấy cường thế của nó, chẳng sợ ở bên dưới cũng có thể đặc biệt “hoang dã”, làm Tô Mặc Tu ăn không tiêu.
Thừa Đức Đế thật sự rất ít gặp được tình huống như vậy, cũng bởi vậy, trong lúc nhất thời ông không biết nên mở miệng như thế nào. Con ông cưỡng bách nhi tử Tô Cố, ông lại buộc Tô Cố đồng ý chuyện này, có phải không tốt lắm không?
Thời điểm Thừa Đức Đế rối rắm, Tô Cố cũng đã quỳ rạp xuống đất: “Hoàng Thượng thứ tội!”
Tuy rằng tiến vào sau, nhìn thấy cảnh tượng không quá giống tưởng tượng cho lắm, nhưng Tô Cố có thể nhìn ra tới, nhi tử mình cũng không có sợ hãi.
Thậm chí, trên mặt con ông còn không có biểu cảm gì, bình tĩnh đến quá mức.
Hơn nữa chuyện hôm nay chính là ông hạ dược Ngũ hoàng tử, chuyện này nó thậm chí không hề che lấp, là không thể gạt được.
Tô Cố quỳ xuống thỉnh tội, lại nhìn về phía nhi tử của mình: “Nghịch tử! Ngươi dám làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo này! Thật to gan!”
Tô Mặc Tu không nghĩ tới Thừa Đức Đế cũng tới.
Y biết Thừa Đức Đế sẽ đến tham gia tiệc mừng thọ, nhưng y cho rằng Thừa Đức Đế lộ mặt rồi sẽ đi ngay.
Nhưng trước khi y làm chuyện này đã suy nghĩ qua các tình huống không xong, đây thậm chí không phải tệ nhất…… Tô Mặc Tu xoay người một cái liền lăn xuống giường, quỳ trên mặt đất: “Bệ hạ thứ tội!”
Ngôn Cảnh Tắc không lưu ý một cái, Tô Mặc Tu đã từ trên giường lăn xuống mặt đất, còn trực tiếp quỳ xuống, cũng không biết có té bị thương hay không, vội vàng đi đỡ: “Ngươi bị thương, đừng quỳ……”
Nhưng mà, Ngôn Cảnh Tắc mới vừa mở miệng, Tô Cố liền theo sát nói: “Nghịch tử! Ngươi…… Ngươi…… Tô Mặc Tu, ngươi thế mà làm ra loại chuyện này! Từ hôm nay trở đi, ta đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với ngươi!”
Tô Cố có chút may mắn, Thừa Đức Đế thấy được một hiểu lầm, dường như Ngũ hoàng tử khi dễ con ông.
Chuyện này ít nhất làm Thừa Đức Đế không lập tức trọng phạt bọn họ ngay.
Nhưng dù vậy, ông cũng phải phân rõ quan hệ với nhi tử.
Ông luyến tiếc nhi tử, nhưng Tô gia càng quan trọng.
Tô Cố lời này ra tới, Tô Mặc Tu không có cảm giác gì, Ngôn Cảnh Tắc lại nhịn không được nói: “Ngươi cũng quá độc ác rồi?”
Ngay cả Thừa Đức Đế cũng cảm thấy Tô Cố có điểm tàn nhẫn.
Ngay từ đầu Tô Cố quỳ xuống cầu ông thứ tội, Thừa Đức Đế thật cảm động —— Tô thừa tướng quá trung thành, nhi tử bị khi dễ thế mà còn nhận tội!
Nhưng hiện tại thấy Tô Cố như vậy, ông liền cảm thấy Tô Cố có chút không có tình phụ tử.
Con ông ta đã thảm như vậy rồi, ông ta không chỉ không quan tâm nhi tử, còn muốn đoạn tuyệt quan hệ!
Thừa Đức Đế nói: “Tô ái khanh, không cần như thế……”
Thái tử càng là nói: “Tô ái khanh, việc này tả hữu không có người ngoài biết, ngươi thật sự cũng không cần như vậy……”
Thái tử và Thừa Đức Đế đều chột dạ như nhau.
Đệ đệ đây là đang làm gì vậy trời…. Dù Tô Mặc Tu không đồng ý, cũng không thể mạnh hơn nha!
Nhìn một cái xem, Tô Mặc Tu đã bị đệ đệ lăn lộn thành bộ dáng gì kìa!
Nghĩ đến Tô Mặc Tu đã trợ giúp mình, thái tử áy náy cực kỳ.
Tô Cố lúc này lại cảm thấy sự tình có chỗ không thích hợp.
Sao hoàng Thượng…… một chút cũng không tức giận?
Tô Mặc Tu đồng dạng cảm thấy không thích hợp, bởi vì Ngôn Cảnh Tắc ôm y lên giường, còn dùng chăn bọc y lại.
Y từng ảo tưởng qua, ảo tưởng sau khi chuyện hôm nay phát sinh, Ngũ hoàng tử vẫn luôn đối xử ôn nhu với y, nhưng thật sự gặp được chuyện như vậy…… Vẫn là nhịn không được khiếp sợ.
Ngôn Cảnh Tắc dàn xếp Tô Mặc Tu xong, sau khi không để người khác nhìn thấy thân thể Tô Mặc Tu nữa, lại nói với Tô thừa tướng: “Tô thừa tướng, dù Tử Nghiên cùng ta ở bên nhau, ngươi cũng không cần như vậy đi!”
Ngôn Cảnh Tắc hơi nổi giận, Tô Cố gia hỏa này lại lão cũ kỹ như vậy!
May mắn hắn có Thừa Đức Đế hỗ trợ!
Ngôn Cảnh Tắc theo sát nhìn Thừa Đức Đế: “Phụ hoàng! Vẫn là người tốt nhất!”
Thừa Đức Đế cũng cảm thấy mình khá tốt, ông khai sáng biết bao!
Chỉ là con ông có vấn đề!
Thừa Đức Đế quở mắng: “Ngươi quỳ xuống cho ta! Ngươi làm ra loại chuyện này! Ta còn chưa có phạt ngươi đâu!”
Ngôn Cảnh Tắc lanh lẹ mà quỳ xuống.
Lúc này, Thừa Đức Đế lại nhìn về phía Tô Cố: “Tô ái khanh, ngươi cũng đừng tức giận, hai đứa nhỏ đều đã như vậy rồi…… Bằng không chúng ta ngầm làm một hôn sự cho chúng đi?”
Tô Cố: “???”
Tô Mặc Tu: “???”
A Phúc nghe lén nhìn lén: “!!!”
Hết chương 114.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT