Chung Tình - Chương 112

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.

Trên đài đang xướng đến thời điểm mấu chốt, nhưng Ngôn Cảnh Tắc căn bản không xem.

Tô Mặc Tu đã tới…… Hắn còn xem gì không biết!

Chắc chắn là Tô Mặc Tu càng đẹp mắt hơn!

Ánh mắt Ngôn Cảnh Tắc dừng trên người Tô Mặc Tu, bỗng phát hiện đầu tóc Tô Mặc Tu có hơi ướt.

Hắn bảo người hầu hạ bên người cho hắn một cây quạt xếp, cầm quạt gió cho Tô Mặc Tu: “Tử Nghiên, bên ngoài nóng lắm sao? Ngươi ra mồ hôi nhiều quá!”

Trên người Tô Mặc Tu tất cả đều là mồ hôi lạnh, hiện tại bị Ngôn Cảnh Tắc dùng cây quạt quạt một cái, y càng thêm nổi da gà lên hết, suýt chút nữa rùng mình.

Y cười cười với Ngôn Cảnh Tắc: “Điện hạ, ngươi không cần phải xen vào ta.”

“Ta nhàn rỗi không có việc gì mà.” Ngôn Cảnh Tắc lại quạt cho anh vài cái, nửa tháng không gặp, Tô Mặc Tu gầy đi một chút, lúc này hắn đang đau lòng đây.

Một màn này, người ở đây đều thấy được.

Nhị hoàng tử Tam hoàng tử Tứ hoàng tử đều thầm hận trong lòng.

Lão Ngũ cũng quá muốn gây trội, chuyện này cũng có thể làm!

Trách không được có thể dụ dỗ Tô Mặc Tu đến khăng khăng một mực!

Nhưng hắn có thể đối xử tốt như vậy cũng thuyết minh…. Tô Mặc Tu rất có năng lực.

Đáng tiếc một người có năng lực như vậy không đứng về phe bọn họ.

Ba vị hoàng tử này rất tức giận, thái tử thật ra lại rất vui mừng --- Ngũ đệ và Tô Mặc Tu thật xứng đôi!

Nhưng con hắn vừa rồi không biết chạy đi đâu, cái mặt bánh bao lớn bị muỗi cắn sưng vù, chờ lát bị thái tử phi nhìn thấy, thái tử phi chắc chắn không cao hứng.

Thái tử nghĩ như vậy, dùng móng tay gãi gãi mấy nốt sưng trên mặt A Phúc.

A Phúc lúc này mới lấy lại tinh thần.

Y cảm thấy hai mắt của mình nhất định hoa rồi, thế nhưng nhìn thấy vị Ngũ hoàng tử quạt cho người khác, còn cười đến vui vẻ như vậy.

Ngũ hoàng thúc và Tô Mặc Tu này quan hệ tốt lắm ư?

Nhưng chuyện phát sinh trước đó lại là sao thế này?

Người mua hạ nhân hạ dược Ngũ hoàng thúc là ai? Tô Mặc Tu vì sao phải mang theo rượu có dược tới tìm Ngũ hoàng thúc?

Nghĩ đến trước đó Tô Mặc Tu và Tứ hoàng tử đối thoại, A Phúc ẩn ẩn có loại cảm giác, người mua được hạ nhân hạ dược kia nói không chừng chính là Tứ hoàng tử.

Tứ hoàng tử tại loại trường hợp này hạ dược như vậy là vì cái gì?

A Phúc nghĩ nghĩ, rất nhanh nghĩ tới nguyên nhân —— Tứ hoàng thúc chắc chắn là không muốn Ngũ hoàng thúc cưới được tiểu thư Tô gia!

Nhưng Tứ hoàng tử có chén do, Tô Mặc Tu thì sao?

A Phúc trộm nhìn sang Tô Mặc Tu.

Tô Mặc Tu đang cùng Ngôn Cảnh Tắc nói chuyện.

Y ngồi bên cạnh Ngôn Cảnh Tắc, dựa thật sự gần, âm thanh hát tuồng càng làm người xung quanh nghe không được giọng bọn họ.

Tô Mặc Tu nói: “Điện hạ, ta thích ngươi.”

Ngôn Cảnh Tắc lập tức nói: “Ta cũng vậy!”

Trước đó Ngôn Cảnh Tắc đã muốn tìm Tô Mặc Tu ngầm trò chuyện —— hắn đã nói với phụ hoàng hắn rồi, chỉ cần hôm nay Tô Mặc Tu đáp ứng cùng hắn ở bên nhau, phụ hoàng liền giúp hắn làm mai!

Nhưng trước đó, hắn vẫn luôn không tìm được cơ hội, mà hiện tại…… Tô Mặc Tu giành trước.

Tô Mặc Tu lại hỏi: “Điện hạ nguyện ý muốn ta sao?”

Giọng Tô Mặc Tu thật nhẹ, Ngôn Cảnh Tắc không nghe rõ, hoặc là phải nói không quá chén giải ý nghĩa của lời này.

Hắn trộm nắm lấy tay Tô Mặc Tu: “Chúng ta sẽ cả đời ở bên nhau, Tử Nghiên, chờ lát ta có lời nói với ngươi.”

Tô Mặc Tu cười: “Được.”

Cười xong, Tô Mặc Tu bèn rót một chén rượu cho Ngôn Cảnh Tắc: “Điện hạ nếm thử rượu này xem, đây là rượu trân quý phụ thân ta tốn số tiền lớn mua về, ta trộm lấy tới cho ngươi uống.”

Rượu Tô Mặc Tu vất vả lấy được, hắn chắc chắn muốn uống.

Ngôn Cảnh Tắc bưng chén rượu lên, liền uống một ngụm.

Uống một ngụm xong…… Hắn liền hết chỗ nói rồi.

Phụ hoàng hắn tìm thái y chế tạo loại dược này để dùng, Tô thừa tướng…… Cũng giống nhau a……

Không nghĩ tới Tô thừa tướng đã 60 tuổi rồi còn chuyên môn mua loại rượu này về uống! Thật là người già nhưng tâm không già!

Này còn chưa tính, Tô Mặc Tu gì cũng không biết, thế mà còn đào rượu này ra đây!

May mắn, Tô Mặc Tu chỉ cho hắn uống, nếu là Tô Mặc Tu đem rượu này cho người khác uống…… Mặt già của Tô thừa tướng phải gác vào đâu!

Thấy Ngôn Cảnh Tắc uống một ngụm rồi không uống nữa, Tô Mặc Tu hỏi: “Làm sao vậy? Rượu này không ngon sao?”

Tim y đập rất nhanh, e sợ Ngôn Cảnh Tắc phát hiện không đúng.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Không có, rượu này rất ngon.” Hắn nói, liền uống một hơi cạn sạch.

Tô Mặc Tu thấy thế, lại rót cho hắn một chén rượu: “Vậy ngươi uống nhiều một chút đi.”

Ngôn Cảnh Tắc: “……” May mắn là mình, đổi lại là người khác, loại rượu này uống nhiều quá, vậy tuyệt đối muốn xảy ra chuyện!

Tô Mặc Tu đã rót cho mình rồi, còn vô vàn chờ mong mình có thể uống…. Ngôn Cảnh Tắc lại uống thêm một chén.

Sau đó Tô Mặc Tu lập tức lại rót thêm một chén.

Ngôn Cảnh Tắc bưng chén rượu thứ ba, hỏi Tô Mặc Tu: “Tử Nghiên, rượu này ngươi từng uống qua chưa?”

Tô Mặc Tu sửng sốt, ngay sau đó nói: “Uống qua rồi, làm sao vậy?”

“Không có gì, rượu này thật sự khá ngon.” Ngôn Cảnh Tắc uống một hơi cạn sạch chén rượu thứ ba trên tay, có điểm sốt ruột.

Hắn uống rượu này không có việc gì, có thể khống chế được, nhưng Tô Mặc Tu cũng uống thì phiền toái rồi!

Nếu Tô Mặc Tu khống chế không được, vậy như thế nào cho phải?

Tô Mặc Tu không biết ý tưởng của Ngôn Cảnh Tắc, y lại rót một chén cho Ngôn Cảnh Tắc.

Uống cũng uống rồi, uống nhiều một chén hay ít một chén cũng không khác nhau…… Ngôn Cảnh Tắc cầm lấy chén rượu, lại uống lên một chén.

Tô Mặc Tu sắp bắt không được bầu rượu trên tay mình.

Ngũ hoàng tử một hơi uống lên nhiều rượu như vậy, không bao lâu liền sẽ phát tác.

Tô Mặc Tu nói: “Điện hạ, ngươi đã đến nhà ta rồi, muốn đến chỗ ta ở nhìn xem không?”

“Được!” Ngôn Cảnh Tắc vốn là muốn mang Tô Mặc Tu “trúng dược” rời đi, tất nhiên một ngụm đáp ứng ngay.

Viện của Tô Mặc Tu tuyệt đối là nơi tốt nhất bọn họ có thể đi, ở nơi đó, dù Tô Mặc Tu có phát tác cũng có thể lặng lẽ giải quyết, không để người nào biết.

Nghĩ đến chuyện này…… Hắn mới vừa uống xong rượu, rõ ràng không tới thời gian phát tác, tự nhiên cảm thấy muốn phát tác rồi……

“Chúng ta đi thôi.” Tô Mặc Tu đứng lên.

Ngôn Cảnh Tắc vội vàng đuổi kịp, hai người cứ như vậy rời đi.

A Phúc vẫn luôn trộm chú ý hai người này, thấy một màn như vậy đều bị sợ ngây người.

Y là tận mắt nhìn thấy Tô Mặc Tu hạ dược, sau đó…… Rượu hạ dược kia, Tô Mặc Tu bắt Ngũ hoàng thúc uống lên mấy chén, lại mang Ngũ hoàng thúc đi?

Chờ lát nữa chắc chắn có trò hay xem nha!

Lại nói tiếp, có phải Tô Mặc Tu cũng không muốn Ngũ hoàng thúc cưới tiểu thư Tô gia hay không?

Kế tiếp cũng không biết Ngũ hoàng thúc sẽ tao ngộ cái gì!

Đôi mắt A Phúc cũng sáng lên, sau đó lại đột nhiên ý thức được một sự kiện.

Y là một đứa bé, nếu gặp gỡ náo nhiệt gì mà nói…. Phụ thân y cũng sẽ không cho y xem, mà sẽ cho người mang y đi.

Phải làm sao y mới xem náo nhiệt được đây?

A Phúc nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên nghĩ tới một chủ ý.

Y có thể giả bộ ngủ, sau đó gắt gao lôi kéo phụ thân không bỏ!

Thời điểm A Phúc nghĩ chuyện xem náo nhiệt, Ngôn Cảnh Tắc và Tô Mặc Tu đã đi đến viện.

Tô Mặc Tu nói: “Điện hạ, chỉ hai chúng ta qua đi…… Người bên cạnh ngươi……” bên cạnh Ngôn Cảnh Tắc có người đi theo.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Đúng vậy, hai người chúng ta qua đó là được! Ngươi chờ chút, ta đi dặn dò một câu.”

Ngôn Cảnh Tắc đi hướng về hai thân vệ đi theo phía sau, nói: “Ta đến viện của Tử Nghiên, hai người các ngươi không cần đi theo ta…… Đúng rồi, chờ lát nữa phụ hoàng tới, các ngươi đi nói với phụ hoàng, nói rằng chuyện ta đã nói với người tuyệt đối không thành vấn đề!”

“Dạ, điện hạ.” hai thân vệ kia đáp.

Tuồng còn đang xướng, bọn họ đối thoại Tô Mặc Tu không nghe được, Ngôn Cảnh Tắc dặn dò xong, liền đi về phía Tô Mặc Tu: “Đi, đến viện của ngươi!”

Tô Mặc Tu cười cười, mang theo Ngôn Cảnh Tắc đi tiểu viện tử y ở.

Nhà bọn họ, bốn nhi tử đều có viện đơn độc, dù sao bọn họ đều sẽ thành thân sinh con.

Nhưng rốt cuộc của cải không phong phú nên viện này cũng không lớn, nhìn càng có vẻ phổ phổ thông thông.

Tô Mặc Tu vào sân, liền thấy trong viện chỉ có gã sai vặt của mình đang ở.

Gã sai vặt này hôm nay vốn dĩ hẳn là vẫn luôn đi theo y, chạy chân việc vặt cho y, nhưng y không muốn có người đi theo, trước đó bảo hắn trong viện chờ.

Hiện tại nhìn thấy Tô Mặc Tu, gã sai vặt này lập tức định bưng trà lên, Tô Mặc Tu nói: “Không cần pha trà, ta có việc muốn ngươi làm.”

Tô Mặc Tu nói, lấy ra một phong thư cho gã sai vặt: “Ngươi đi một chuyến, đem thư này đưa cho phụ thân ta, nhớ kỹ, nhất định phải tự tay giao cho phụ thân ta.”

Gã sai vặt đồng ý, Tô Mặc Tu bảo hắn rời đi.

Ngôn Cảnh Tắc thấy thế có chút tò mò: “Ở cùng một nhà mà, ngươi còn viết thư cho phụ thân ngươi?”

Tô Mặc Tu đã dứt khoát, lúc này cũng không sợ Ngôn Cảnh Tắc: “Không được sao?”

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Đương nhiên được chứ!”

Còn không phải là viết phong thư cho phụ thân mình thôi sao? Này tính là cái gì? Tô Mặc Tu làm gì mà chẳng được!

Hắn lúc này thật là…… Nhìn thấy Tô Mặc Tu đã vui vẻ, liền nhịn không được tâm động thân động.

Ngôn Cảnh Tắc dùng tinh thần lực kích thích mình một chút, làm chính mình bình tĩnh lại.

“Đó là phòng ta.” Tô Mặc Tu chỉ vào gian phòng thứ ba triều nam trong viện, con đường tắt vắng vẻ nhất phía tây.

Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy rất hứng thú với phòng của Tô Mặc Tu, hắn thậm chí còn âm thầm nhớ kỹ bố cục Tô gia.

Để tiện về sau lúc Tô Cố không cho hắn thấy Tô Mặc Tu, còn tới leo tường.

Viện này của Tô Mặc Tu một bên là Tô gia, một bên là một nhà khác, nếu hắn có thể mua lại nhà cách vách……

Không, hiện tại không phải lúc nghĩ cái này, mà là…… Hắn vào phòng Tô Mặc Tu rồi!

Buổi tối mỗi ngày Tô Mặc Tu đều ngủ ở chỗ này!

Ngôn Cảnh Tắc đánh giá phòng Tô Mặc Tu, nhìn gì cũng thấy tò mò.

Lúc này, Tô Mặc Tu lại chốt khóa cửa phòng mình.

Y viết lá thư kia cho phụ thân là viết chuyện y đã hạ dược Ngũ hoàng tử.

Y bảo phụ thân tìm đúng thời gian tới tìm bọn họ.

Y làm ra chuyện như vậy, phụ thân y có thể thuận thế đuổi y ra khỏi gia môn, đoạn tuyệt quan hệ với y.

Đồng thời, xảy ra chuyện như vậy, Ngũ hoàng tử cũng tuyệt đối không thể lại xin cưới muội muội y nữa.

Trừ cái này ra…… Việc này nói cho phụ thân y, phụ thân nhất định sẽ đem sự tình an bài tốt, đến lúc đó chuyện của y và Ngũ hoàng tử sẽ không có quá nhiều người biết, sẽ không tổn hại đến thanh danh của Ngũ hoàng tử.

Còn sau này……

Y hạ dược Ngũ hoàng tử, nếu Ngũ hoàng tử còn nhớ thương tình cảm hai người, y có thể làm ấm giường cho Ngũ hoàng tử, làm phụ tá.

Nếu Ngũ hoàng tử thật sự nổi giận…… Y cũng không biết chính mình sẽ có kết cục gì.

Coi như y điên rồi đi.

Ngũ hoàng tử nói tâm duyệt y, nói sẽ cùng y cả đời ở bên nhau, nói không chừng sẽ có kỳ tích phát sinh thì sao?

Hết chương 112.

Tác giả có lời muốn nói:

Ngôn Cảnh Tắc: Ta quá khó khăn! Người bên cạnh cứ đút dược cho ta á!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play