Trước khi đi ra Chiêu Dương điện, Cung Khuynh đưa một bao kẹo mềm cho Tô Vân Chỉ.

Tô Vân Chỉ không có lấy, còn nghi ngờ nhìn Cung Khuynh một cái. Nàng không rõ trong hồ lô của Cung Khuynh đến cùng đang bán thuốc gì. Dù cho Tô Vân Chỉ cảm thấy bản thân hẳn là người hiểu rõ Cung Khuynh nhất trên thế giới. Nhưng mà, gần đây hành vi cử chỉ của Cung Khuynh đều có chút khiến cho Tô Vân Chỉ nắm không được đầu mối.

Cung Khuynh đành phải chủ động kéo tay Tô Vân Chỉ qua, đem kẹo mềm nhét vào trong tay Tô Vân Chỉ.

"Khóc lóc là việc tốn sức, nếu mệt thì liền ăn một miếng. Chiếu cố tốt bản thân, được không?" Lúc Cung Khuynh nói chuyện, thích đem âm cuối nâng lên một chút. Này có chút giống như giọng điệu của các tổng tài bá đạo trong những tiểu tuyết tam lưu cẩu huyết. Đương nhiên, Cung tổng tài là tổng tài bá đạo chân chính, nàng chỉ thích người thông minh.

Tô Vân Chỉ cúi đầu, không khách khí chút nào nói: "Ngừng... Không phải chỉ là một bao kẹo mềm sao? Vẫn là nói, kẹo của ngươi có cái gì đặc biệt, chẳng lẽ bên trong có bỏ thêm nhân sâm nghìn năm, còn có linh chi vạn năm, cho nên chỉ cần ta ăn một cái là có thể lập tức khôi phục sức sống sao?"

"Ngươi muốn nhân sâm nghìn năm cùng linh chi vạn năm sao? Thật là khiến cho người ta buồn rầu, bởi vì ta tạm thời còn chưa có." Cung Khuynh nói.

Tô Vân Chỉ liền cảm thấy bản thân chiến thắng, thành công dùng lời nói chặn miệng Cung Khuynh, nàng đem kẹo mềm nhét vào trong tay áo, đang muốn xoay người rời đi.

Cung Khuynh bỗng nhiên đưa tay nắm lấy cánh tay Tô Vân Chỉ, ngăn trở Tô Vân Chỉ bước đi. Sau đó, tay của nàng theo cánh tay của Tô Vân Chỉ từ từ trượt xuống, cuối cùng nắm được tay phải của Tô Vân Chỉ, biến thành tư thế mười ngón đan vào nhau, nói: "Chỉ là kẹo của ta quả thật có chút đặc biệt."

Tô Vân Chỉ trợn to mắt nhìn Cung Khuynh.

Thân trên của Cung Khuynh hơi nghiêng về phía trước, nhích tới gần gương mặt Tô Vân Chỉ, cười nói: "Bởi vì trong này có tâm ý của ta a. Như thế nào, có đủ để tiểu Vân Chỉ của ta khôi phục sức sống hay không?" Một tay nàng vẫn như cũ nắm chặt lấy tay Tô Vân Chỉ, sau đó dùng tay kia sờ lên mặt Tô Vân Chỉ.

Vì sao Cung Khuynh bỗng nhiên lấy được kịch bản bá đạo tổng tài! Trong lúc nhất thời Tô Vân Chỉ không có kịp phản ứng, sững sốt hai giây.

Hai giây đồng hồ đầy đủ để Cung Khuynh thả Tô Vân Chỉ ra, rồi lại đi ra hai bước. Thừa dịp Thục phi nương nương ngây người, Hoàng hậu nương nương mang theo người của nàng thản nhiên rời khỏi Chiêu Dương điện, đem Thục phi nương nương lưu lại ở phía sau mình. Thục phi nhìn bóng lưng của Hoàng hậu, chỉ có thể tức giận mà dập mạnh chân.

Lúc khóc tang, Tô Vân Chỉ cùng Cung Khuynh đều quỳ gối ở hàng phía trước. Cung Khuynh đương nhiên phải quỳ ở hàng đầu. Chung quanh các nàng đều là các mệnh phụ lớn tuổi. Kỳ thật Tô Vân Chỉ căn bản tìm không ra thời cơ ăn kẹo. Nếu như ở trong linh đường nàng làm chuyện gì không khéo léo để người khác phát hiện được, thì thành lớn chuyện rồi. Bất quá, mọi người đều biết Thục phi nương nương thân kiều thể yếu, nếu nàng khóc một hồi lại ngất xỉu trong tiểu phòng trà, người chung quanh cũng sẽ không nói cái gì.

Thời gian đã là cuối mùa thu, thân thể nhóm người quý nữ quý giá, bởi vậy nước ấm trong phòng trà là chưa bao giờ bị gián đoạn.

Tô Vân Chỉ ngồi trong góc. Nàng nhắm mắt lại, dường như còn đang chìm trong sự ưu thương của mình. Những mệnh phụ còn lại đến phòng trà nghỉ ngơi đều theo bản năng mà tránh xa khu vực nhỏ đó của Tô Vân Chỉ. Tô Vân Chỉ sờ lên tay áo của mình. Nàng bỗng nhiên không muốn ăn kẹo, không muốn ăn chút nào.

Bởi vì, đã rất ngọt rồi.

Sau khi khóc lóc kết thúc, Tô Vân Chỉ về Hoa Dương cung. Từ khi theo Kiền Khánh đế đi Thu Liệp, nàng vẫn không có cơ hội trở lại địa bàn của mình. Lần này trở về, trong Hoa Dương cung giống như không có gì thay đổi, nhưng lại giống như có cái gì đó đã phát sinh biến hóa. Nhìn thấy Tô Vân Chỉ trở về, trên mặt Tuyết Bích lộ ra vẻ vui mừng, bất quá nàng rất nhanh sẽ áp chế một chút cao hứng đó lại. Khả Nhạc tiến lên trước nhỏ giọng mà hồi báo việc vặt.

"Ngươi nói là, có người cắt giảm phần lệ và không tôn trọng Hoa Dương cung chúng ta?" Tô Vân Chỉ nhướn mày hỏi.

Khả Nhạc không để tâm nói: "Bất quá là chút ít tôm tép nhãi nhép mà thôi, hôm nay sự tình quá nhiều, nô tài không nghĩ sinh thêm sự cố, bởi vậy lại để cho bọn hắn đắc ý vài ngày a. Đợi đến khi đỉnh đầu của nô tài đã nhàn rỗi, hiện tại bọn hắn đã ăn vào bao nhiêu, cũng nên để cho bọn hắn nhả ra cả vốn lẫn lời."

Lời này nói ra rất có phong thái của Tô Vân Chỉ. Từ trước đến nay người trong nội cung nâng cao giẫm thấp, bọn hắn cảm thấy Thục phi sắp không được rồi, vì vậy phần lệ hàng ngày đều không còn đủ. Hôm nay, mấy vị phi tử dưới gối nuôi dưỡng Hoàng tử là chạm tay có thể bỏng, phỏng chừng những người cơ hội đến trước mặt các nàng khấu đầu có rất nhiều đi.

Tô Vân Chỉ vỗ vỗ vai Khả Nhạc, nói: "Đừng nóng vội. Chuyện này không cần chúng ta động thủ."

Khả Nhạc có chút không hiểu mà nhìn Tô Vân Chỉ. Nàng không cảm thấy chủ tử nhà mình có thể nuốt xuống lửa giận này. Cho dù Tô Vân Chỉ có hảo tâm, nếu như nàng không hung hăng trừng trị những người bất kính đối với Hoa Dương cung, bọn hắn sẽ không cảm thấy nàng hảo tâm, ngược lại sẽ cảm thấy nàng đang nhượng bộ, sẽ cảm thấy nàng dễ khi dễ.

"Vội gì chứ, dù sao chờ sau khi Cung Khuynh ra tay, tất nhiên sẽ có Cung Khuynh đi lo liệu bọn hắn." Tô Vân Chỉ cảm thấy Khả Nhạc vẫn là còn rất trẻ, "Chúng ta ra tay, còn phải đắn đo đúng mực, nhẹ không cam lòng, nặng lại nặng không được. Dù sao rất nhanh ta sẽ là một Thái phi 'Đáng thương' không quyền không thế a. Nhưng mà, sắp tới Cung Khuynh sẽ là bắp đùi to nhất* trong nội cung rồi, nàng hoàn toàn có năng lực khiến cho những người đó ngay cả muốn khóc cũng khóc không được."

(*Ý là người có quyền lực nhất, người đáng để nịnh bợ nhất. Xin đừng nghĩ theo nghĩa đen.)

Khả Nhạc bừng tỉnh đại ngộ.

Người của Hoa Dương cung bọn họ đi cầu Hoàng thượng bảo vệ, còn cần phải cân nhắc nhiều ít; nhưng mà nếu như bọn họ đi đến trước mặt cầu Hoàng hậu bảo vệ, Hoàng hậu nhất định sẽ vô nguyên tắc mà đứng về phía Thục phi. Nếu Hoàng hậu biết có người đối xử bạc đãi với Thục phi... Ha, Khả Nhạc bỗng nhiên có chút đồng cảm với những người đó.

Cho nên nói, làm cái cung nhân an phận thủ thường không được sao? Vì sao nhất định phải đi nâng cái này giẫm cái kia chứ?

Tô Vân Chỉ lại căn dặn Khả Nhạc nói: "Ngươi đi mời Đài Nguyên Gia Đài đại nhân đến đây, nói bổn cung có chuyện quan trọng cần thương lượng."

Khả Nhạc gật gật đầu, đang muốn rời đi, nhưng Tô Vân Chỉ lại gọi nàng lại: "Vẫn là trước đi Tĩnh An cung đưa Đại hoàng tử đến đây a, Tuyết Bích ngươi đi mời. Sau đó, Khả Nhạc ngươi lại dùng danh nghĩa của Đại hoàng tử mời Đài đại nhân đến. Lúc này không giống ngày xưa, bổn cung vẫn là tránh để bị nghi ngờ thì tốt hơn."

Lúc Đài Nguyên Gia đi vào Hoa Dương cung, Tô Vân Chỉ đang cùng Đại hoàng tử vui đùa trong sân.

Tô Vân Chỉ không có chiêu đãi Đài Nguyên Gia trong điện là vì tránh hiềm nghi, bọn họ nói chuyện phiếm trong sân, tuy rằng người khác không nghe được cụ thể bọn họ đang nói cái gì, nhưng có thể thấy được giữa bọn họ cũng không có hành động gì vượt quá giới hạn. Tiểu viện trong Hoa Dương cung rất đẹp, những bông hoa sang quý luôn thi nhau nở rộ. Tô Vân Chỉ ngồi ở giữa bụi hoa, dịu dàng nhìn Đại hoàng tử. Người còn yêu kiều hơn hoa, nàng là phong cảnh xinh đẹp nhất làm cho người ta không nỡ dời bỏ ánh mắt.

Thục phi đem Đại hoàng tử ngồi cách đó không xa gọi đến trước mặt. Đài Nguyên Gia cung kính hướng Đại hoàng tử, Thục phi mà hành lễ.

Tô Vân Chỉ dùng khăn xoa xoa mồ hôi trên chóp mũi Đại hoàng tử, đi thẳng vào vấn đề mà nói với Đài Nguyên Gia: "Bổn cung tìm Đài đại nhân tới đây, là muốn biết các vị đại nhân đối với việc lựa chọn tân hoàng nghị quyết ra sao rồi? Nếu như Đài đại nhân không cảm thấy khó xử, mong rằng có thể nói với bổn cung hai phần."

Đài đại nhân nghĩ đến những đại thần nội các và Vương gia nhao nhao thành một đoàn kia, lắc đầu nói: "Vẫn chưa." Nếu như đã thương lượng ra người được chọn rồi, như vậy lúc này hắn sẽ không thể tiết lộ với Thục phi bất kỳ cái gì. Chỉ là nếu như bây giờ còn chưa thương lượng ra kết quả, hắn có thể nói thật.

Tô Vân Chỉ dường như thở phào nhẹ nhõm, nhìn thoáng qua Đại hoàng tử, nói: "Chuyện này... vốn không phải là chuyện bổn cung có thể quản, chẳng qua là hôm nay bổn cung nuôi Đại hoàng tử, không thể thiếu chút tâm tình của người mẫu thân dành cho nhi tử của mình. Bổn cung là nữ nhân, không dám liều thảo luận việc chính sự, lại biết Nhị hoàng tử là một người tâm tư thuần thiện, tính tình hoà thuận. Lúc Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử vui chơi cùng một nơi, bởi vì tính tình của Nhị hoàng tử tốt, huynh đệ chưa từng tranh cãi."

Lời nói này của nàng rất thẳng thắn. Ý tứ trong lời nói dường như là đang cất nhắc Nhị hoàng tử.

Trên thực tế, sau khi Đại hoàng tử phát thề "Nguyện làm Hiền vương", Nhị hoàng tử liền biến thành người 'lớn' nhất trong các vị Hoàng tử, khả năng hắn lên làm Hoàng đế đúng là khá lớn. Thục phi nương nương đều muốn sớm đầu tư, sớm lấy lòng tân hoàng, loại hành vi này người khác cũng có thể hiểu được.

Đài Nguyên Gia cẩn thận mà nói: "Nương nương bớt lo, mấy vị Hoàng tử nhất định đều là người hiếu thuận."

Tô Vân Chỉ trầm mặc nhìn Đài Nguyên Gia một hồi lâu. Đài Nguyên Gia cũng là trầm mặc.

Thục phi nương nương thở dài một hơi, nói: "Mà thôi, là bổn cung nghĩ nhiều. Đài đại nhân mời trở về đi."

Đài Nguyên Gia cung kính hành lễ, sau đó xoay người rời khỏi. Đợi hắn đi ra ngoài rất xa, Đại hoàng tử cắn lỗ tai Tô Vân Chỉ hỏi: "Nương nương, ngài muốn để cho Nhị đệ làm Hoàng đế sao?" Hắn đối với mấy đệ đệ phía dưới cũng không có ấn tượng gì, dù sao bọn họ rất ít vui chơi cùng nhau.

Tô Vân Chỉ lắc đầu, nói: "Không, ta muốn Tứ đệ của ngươi làm Hoàng đế."

Đại hoàng tử ngây ngẩn cả người. Nương nương rõ ràng luôn khen ngợi Nhị đệ, chưa bao giờ nhắc tới Tứ đệ, tại sao lại nói muốn để cho Tứ đệ làm Hoàng đế?

Tô Vân Chỉ gõ lên mũi Đại hoàng tử một cái, nói: "Nếu như ngươi là có thể suy nghĩ rõ chuyện này, ngươi có thể bảo vệ ta rồi."

Đài Nguyên Gia đi ra cực xa, chỉ cần rẽ một cái, hắn liền triệt để nhìn không tới Hoa Dương cung rồi. Lúc này hắn mới dừng bước lại, nhịn không được quay lại nhìn một cái. Tô Vân Chỉ cùng Đại hoàng tử dựa vào nhau, hai người gắn bó nương tựa lẫn nhau, dường như đang sưởi ấm cho nhau. Đài Nguyên Gia nhịn không được thở dài một hơi, sau đó cũng không quay đầu lại nữa mà rời đi. Hắn có thể hiểu được nội tâm bối rối của Thục phi, nhưng mà chuyện lựa chọn tân hoàng, hắn lại không giúp được nàng.

Đại hoàng tử muốn làm Hiền vương.

Tam hoàng tử không biết còn có thể sống sót qua bệnh đâu mùa hay không.

Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử lại là một đôi song sinh đã mất đi quyền kế thừa.

Như vậy tân hoàng chỉ có thể lựa chọn giữa Nhị hoàng tử và Tứ Hoàng tử. Dựa vào tuổi tác Nhị hoàng tử có chút ưu thế, nhưng mà trong nội cung quả thật có lời đồn đãi nói rằng Nhị hoàng tử là một người khúm núm không có chủ kiến. Đài Nguyên Gia đang điều tra nơi phát ra lời đồn đãi, vừa rồi lại từ trong miệng Thục phi nhận được chứng minh là đúng.

Đã có vết xe đổ của Kiền Khánh đế bị Thái hậu khống chế triều đình, một kẻ có tính tình vô cùng mềm yếu thì làm sao có thể lên làm Hoàng đế đây?

Đại hoàng tử nổi lên dũng khí cọ cọ trong ngực Tô Vân Chỉ một chút, nói: "Nương nương, ngài nói cho ta biết, ta liền hiểu được."

Mà hắn đã hiểu, hắn liền có thể bảo vệ nương nương.

Tô Vân Chỉ nhẹ nhàng lắc lắc đầu, sau đó nhéo nhéo gương mặt Đại hoàng tử.

Tứ hoàng tử là người Cung Khuynh nguyện ý lựa chọn làm tân hoàng nhất, cho nên Tô Vân Chỉ nhất định phải đẩy Tứ Hoàng tử đăng cơ. Nếu là trước kia, sau khi Tô Vân Chỉ làm những chuyện này, khẳng định nhịn không được muốn đi khoe khoang trước mặt Cung Khuynh. Mà bây giờ, Tô Vân Chỉ thầm nghĩ lẳng lặng làm xong chuyện này.

Ân, không để cho nàng biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play