Hôm nay nói Cung Khuynh bận rộn chính là bận rộn, nói không bận rộn cũng là không bận rộn.

Bận rộn là vì thân phận của nàng, thân là Hoàng hậu, nàng nhất định phải đứng ra làm chủ. Dù cho vào rất nhiều thời điểm, nàng chỉ cần đứng đó mà nhìn là được rồi, một ít chuyện cụ thể tất nhiên có hạ nhân đi làm, chỉ là nàng vẫn như cũ phải đứng ở đó. Cái này là chức trách của người làm Hoàng hậu như nàng a.

Không bận rộn là bởi vì lúc này Cung Khuynh cũng không tính nhúng tay vào bất kỳ chuyện gì cụ thể. Đối với nàng mà nói, Kiền Khánh đế chết quá sớm, Cung Khuynh kỳ thật hoàn toàn chưa có chuẩn bị tốt. Nếu như nàng ngay lập tức đột ngột độc chiếm quyền lực, đây tuyệt đối là đang tìm đường chết. Nàng còn chưa có thế lực lớn như vậy a!

Theo tình thế trước mắt mà nói, ở nhiều phương diện Cung Khuynh cùng nhóm người bảo vệ Hoàng phái vẫn là nhất trí. Bảo vệ Hoàng phái muốn tận khả năng bảo đảm tiểu Hoàng đế ngồi vững vàng trên ngôi vị Hoàng đế, mà Cung Khuynh muốn bảo đảm thế lực trong tay mình tiếp tục phát triển tốt. Giống như lúc trước nàng đem chính mình ẩn nấp hoàn mỹ ở sau lưng Kiền Khánh đế, bây giờ nàng vẫn như cũ có thể đem chính mình ẩn nấp hoàn mỹ ở sau lưng tiểu Hoàng đế. Ngôi vị Hoàng đế đổi một người khác ngồi lên, đối với nàng mà nói không có gì khác nhau.

A, khác nhau vẫn phải có. Một tiểu hài tử rõ ràng dễ lừa gạt hơn so với Kiền Khánh đế rồi.

Cho nên, ứng cử viên tân hoàng là ai, Cung Khuynh không nhúng tay vào; trước mắt cung quyền vẫn nằm trong tay Đài Nguyên Gia, Cung Khuynh không thu hồi; thậm chí sau sự việc của Kiền Khánh đế, Cung Khuynh đều giao cho người của Lễ bộ cùng Tư lễ cục cùng nhau lo liệu. Nàng chẳng qua là lúc nên khóc thì khóc, đối phó với tình cảnh mà thôi.

Vì vậy, Cung Khuynh luôn có đầy đủ thời gian để nghĩ một chút đến Tô Vân Chỉ giờ phút này đoán chừng là đang lăn lộn ở trên giường cuả nàng. Nàng biết rõ khi không được ăn đồ ngọt Tô Vân Chỉ sẽ có bao nhiêu buồn bực. Nhưng là có biện pháp gì chứ, đối với hài tử không đủ nhu thuận, Hoàng hậu nương nương chính là nhịn không được muốn "Khi dễ" nàng a.

Khi Cung Khuynh trở lại Chiêu Dương điện, Đại hoàng tử đã bị người của Tô Quý Thái phi đón đi. Tô Vân Chỉ không có món ngọt để ăn, bất quá Cung Khuynh cũng sẽ không để nàng đói bụng, đã sớm cho người chuẩn bị xong cháo trắng cùng rau xanh cho nàng. Những đồ ăn này đều chuẩn bị theo khẩu vị của Cung Khuynh.

Bụng của Tô Vân Chỉ được lấp đầy rồi, nhưng mà trên tâm lý hoàn toàn không có được thỏa mãn. Nàng liền ngồi ở trên ghế dựa, lôi kéo Bình Quả chơi cờ ca rô.

Đúng, là cờ ca rô.

"Được rồi, ngươi thua! Nhanh, ta muốn ăn kẹo vừng! Trong phần lệ của Đại cung nữ là có kẹo!" Tô Vân Chỉ hưng trí bừng bừng nói.

Tuy rằng Bình Quả không biết vì sao Hoàng hậu phải hạn chế Thục phi nương nương ăn kẹo, bất quá nếu như Hoàng hậu đã căn dặn như thế, Bình Quả tất nhiên không dám âm thầm nhập cư trái phép đồ ngọt cho Thục phi. Vì vậy, nàng chắp tay trước ngực làm ra một biểu lộ đáng thương, nói: "Thục phi nương nương, lúc trước nói chơi ba bàn thắng hai, nô tài thắng hai bàn, là ngài nói muốn sửa thành năm bàn thắng tam. Vậy nô tài cũng muốn chơi xấu một lần, sửa thành bảy bàn thắng năm, có được không?"

Tròng mắt Tô Vân Chỉ đi lòng vòng, nói: "Không được! Ta muốn ăn kẹo vừng!" Là một người trưởng thành, dù là nàng rất thích ăn đồ ngọt, nhưng nàng cũng không có thèm đến mức này. Chẳng qua là trong nội tâm nàng bị nghẹn một hơi mà thôi. Cung Khuynh không phải không muốn cho nàng ăn đồ ngọt sao? Nàng phải lục ra được đồ ngọt từ trong Chiêu Dương điện. Đợi đến khi Cung Khuynh trở về, nàng cầm kẹo ăn ở trước mặt Cung Khuynh, sắc mặt Cung Khuynh nhất định rất dễ nhìn a!

Trong lòng Tô Vân Chỉ chính là ngây thơ mà muốn phản kháng như vậy. Thắng được những chuyện nhỏ nhặt này một lần, nàng đều có thể đắc ý thật lâu.

Thấy Bình Quả sắp chống đỡ không được rồi, Cung Khuynh mới cố ý tăng thêm tiếng cước bộ của mình. Tô Vân Chỉ lập tức thu hồi vẻ cợt nhả của mình, làm ra một hình thức thập phần nghiêm chỉnh, sau đó mới không nhanh không chậm mà quay đầu lại, nhìn Cung Khuynh nói: "A, Hoàng hậu trở về rồi a!"

Bình Quả đứng dậy đối với Cung Khuynh hành lễ. Cung Khuynh khe khẽ gật đầu, Bình Quả liền lui xuống cực kỳ nhanh.

Cung Khuynh đi đến ngồi xuống chỗ của Bình Quả lúc trước, liền lấy quân cờ mà Tô Vân Chỉ và Bình Quả chơi được một nửa, nói: "Đang chơi cờ ca rô sao? Cũng lâu rồi ta chưa chơi cùng với ngươi, một ván phân thắng thua a. Nếu như ngươi thắng, trong tiểu phòng bếp còn có chén chè, nếu như ta thắng..."

"Làm sao có thể là ngươi thắng chứ? Đến đến đến, ta quyết định sẽ cho ngươi thua đến nỗi ngay cả quần lót cũng không có!" Tô Vân Chỉ theo thói quen mà dọa dẫm.

Cung Khuynh nhịn không được bật cười, nàng chính là thích bộ dạng chủ động nằm ngửa này của Tô Vân Chỉ, nói: "Nga? Nguyên lai ngươi cho rằng như vậy? Vậy được rồi, nếu như ta thắng, ngươi liền phải cởi một bộ y phục. Xem xem đến cuối cùng là ngươi cởi y phục nhiều hơn, hay là ta cởi y phục nhiều hơn."

Quy tắc của cờ ca rô rất đơn giản, đơn giản đến Đại hoàng tử cũng có thể chơi được, chỉ cần nói cho hắn năm quân cờ hợp thành một hàng thì coi như thắng, trong chốc lát vị tiểu bằng hữu mới vừa tiếp nhận giáo dục vỡ lòng này đều có thể như khuôn như dạng mà đánh ra. Sau đó, muốn thắng cờ ca rô kỳ thật cũng không dễ dàng, nhất là khi hai người đều tinh thông tính kế và bố cục cùng nhau chơi với nhau, các nàng thường thường có thể ngươi tới ta đi mà đem một nửa bàn cờ đều phủ kín, kết quả song phương vẫn còn đang giằng co.

"Ta thắng." Tô Vân Chỉ cho Cung Khuynh một ánh mắt cao cao tại thượng.

Cung Khuynh dùng động tác ưu nhã thu hồi từng quân cờ đen trắng trên bàn cờ, nói: "Vậy ngươi muốn ăn chè, hay là muốn..."

"Muốn ăn chè!" Tô Vân Chỉ chỉ cảm thấy toàn thân khoan khoái dễ chịu. Cung Khuynh đáng ghét như vậy, kết quả không phải nàng vẫn có thể dựa vào bản lĩnh của mình mà chiến thắng sao?

Cung Khuynh "Ừ" một tiếng, lập tức căn dặn cung nhân đem chè lên cho Tô Vân Chỉ. Tuy rằng gọi là chè, kỳ thật cũng không quá ngọt. Sau khi Tô Vân Chỉ ăn một miếng, con mắt cũng nhịn không được nheo lại. Cung Khuynh đã thu dọn lại quân cờ tốt rồi, hỏi: "Muốn tiếp tục chơi không?"

"Tiếp tục tiếp tục!" Tô Vân Chỉ cảm thấy bản thân nên thừa thắng xông lên.

"Ngươi trước." Cung Khuynh rất có phong độ nói.

Hai người liền lại chém giết ở trên bàn cờ.

Ăn hết một chén chè, Tô Vân Chỉ cởi ba phần quần áo. Nàng không cam lòng nói: "Ngươi đừng quá đắc ý! Chúng ta chơi lại!"

Cung Khuynh cũng không có bị thắng lợi làm choáng váng đầu óc, nàng cũng không phải Tô Vân Chỉ. Kỳ thật, có thể thắng Tô Vân Chỉ liên tiếp ba bàn, cái này nhất định cũng có sự góp phần của may mắn, lại tiếp tục chơi, Cung Khuynh cũng không thể cam đoan mình sẽ luôn dành phần thắng. Lại nói, đánh một ván cờ cần không ít thời gian, hôm nay đã là trời thu, ban đêm vẫn có chút lạnh, nếu để Tô Vân Chỉ mặc quần áo ít như vậy lại tiếp tục chơi, Cung Khuynh còn phải lo lắng Tô Vân Chỉ sẽ bị cảm lạnh.

Nếu bây giờ là mùa hè, thật ra có thể tiếp tục chơi. Trong lòng Cung Khuynh cảm thấy có chút đáng tiếc. Bất quá, trên mặt nàng vẫn là bộ dáng bất động thanh sắc kia, dù cho đã thắng Tô Vân Chỉ ba bàn liền, trên mặt nàng cũng không có biểu lộ đắc ý gì. Tô Vân Chỉ lại cảm thấy bộ dạng này của Cung Khuynh càng đáng giận. Lúc các nàng còn là học sinh, Cung Khuynh cũng luôn luôn là một bộ dáng như vậy, Tô Vân Chỉ cảm thấy nàng như là đang xem thường mình.

"Không chơi, nên nghỉ ngơi." Cung Khuynh nói.

"Ngươi nói không chơi thì không chơi sao? Có phải sợ chơi tiếp sẽ thua ta hay không?" Tô Vân Chỉ hỏi.

Cung Khuynh nhếch miệng, lộ ra một nụ cười mang theo chút tà khí, nói: "Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi còn chưa cởi quần áo đủ sao? Để ta đếm xem ngươi còn mấy phần quần áo có thể cởi, coi như là đem cái yếm cũng coi ra..." Nàng dùng ánh mắt mà quét qua Tô Vân Chỉ từ đầu đến chân một lần.

Tô Vân Chỉ cười lạnh một tiếng: "Có lẽ sắp tới liền đến phiên ngươi cởi quần áo rồi!"

Cung Khuynh khe khẽ lắc đầu, nói: "Người thông minh đều tự mình biết rõ, rõ ràng bây giờ phần thắng của ta càng lớn, ngươi vẫn muốn tiếp tục chơi, như vậy ta chỉ có thể đem hành vi của ngươi hiểu thành... Ngươi rất chủ động muốn cởi sạch quần áo ở trước mặt ta, cho nên ngươi là đang câu dẫn ta sao?"

"Ta? Câu dẫn ngươi?" Tô Vân Chỉ cảm thấy Cung Khuynh đang nói một chuyện thật đáng cười.

Cung Khuynh rũ đôi mắt xuống, che đi một đạo ám quang trong mắt, nói: "Chiêu phong dẫn điệp là thiên tính của ngươi. Chẳng phải ngươi luôn am hiểu dùng loại phương thức này để đạt thành mục đích sao? Cho nên, những người kia bị ngươi hấp dẫn thật đúng là đáng thương. Bọn hắn động tâm chính là cuộc săn bắn bắt đầu."

"Ta đem những lời này của ngươi coi như là khen ngợi." Tô Vân Chỉ cũng không phủ nhận tất cả những lời Cung Khuynh nói.

Cung Khuynh nhẹ nhàng mà nói: "Ngươi tựa hồ rất đắc ý? Đáng tiếc, ta đối với ngươi cũng không có hứng thú. Cho nên, nếu như ngươi muốn dùng phương thức cởi quần áo ở trước mặt ta để đạt thành mục đích nào đó, vậy tính toán của ngươi nhất định là vô ích." Nàng là cố ý nói như vậy, nàng đã muốn bắt đầu cuộc săn bắn.

Kiền Khánh đế chết rồi, tiểu Hoàng tử còn chưa trưởng thành, đoạn thời gian nhàn hạ hiếm có này rất thích hợp dùng để săn bắn.

Tô Vân Chỉ nheo mắt lại, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, mỉm cười nói: "Sau khi uống rượu say, mọi người sẽ cường điệu chính mình không có say; khi đã yêu một người yêu không nổi, mọi người sẽ cố gắng thuyết phục chính mình không có yêu. Như vậy, ngươi bây giờ là ở vào loại tình huống nào đây?"

Cung Khuynh bình tĩnh duy trì mỉm cười. Dựa vào sự hiểu biết của nàng đối với Tô Vân Chỉ, giờ khắc này Tô Vân Chỉ chỉ là theo thói quen mà mở ra hình thức đấu võ miệng mà thôi. Lời nói trong miệng nàng không nhất định là thứ trong lòng nàng nghĩ, nàng bất quá là nắm chặt tất cả cơ hội muốn đề cho Cung Khuynh á khẩu không trả lời được mà thôi.

Cung Khuynh đứng dậy đi tới trước mặt Tô Vân Chỉ. Các nàng một người đứng, một người lười biếng ngồi.

Cung Khuynh lấy tay nâng cái cằm Tô Vân Chỉ lên, nói: "Cái miệng này của ngươi vẫn là trước sau như một mà lợi hại. Nếu ta thật sự là uống rượu quá nhiều (ngụ ý là, nếu ta đã yêu ngươi đúng như ngươi nói), như vậy thừa dịp lúc này ngươi một bộ dạng quần áo không chỉnh tề, ta không phải nên chiếm tiện nghi một chút sao? A, ngươi khó khăn diễn lâu như vậy, cuối cùng ta nên cho ngươi nếm được một chút ngon ngọt." Nàng cúi người, một nụ hôn liền rơi vào khóe môi Tô Vân Chỉ.

"Ta mới biết được ngươi thật ngây thơ không ngờ. Nếu như ta thật sự là đang câu dẫn ngươi, phương thức hôn môi ngây thơ giống như vậy có thể là không đủ." Tô Vân Chỉ thuận thế ôm lấy cổ của Cung Khuynh, đầu lưỡi chui vào trong miệng Cung Khuynh quấy rối một vòng lại lui ra ngoài, đắc ý nói, "Đây mới là hôn môi a."

Cung Khuynh chiếm được tiện nghi rồi, lại lập tức đứng dậy, cười lạnh hỏi: "Ngươi chính là dùng loại phương thức này bắt lấy Đài Nguyên Gia?" Trong lòng nàng biết không phải là. Nàng đương nhiên biết rõ Tô Vân Chỉ căn bản sẽ không làm như thế. Nhưng mỗi người đều là phái diễn xuất thực lực, Cung Khuynh cố ý biểu hiện ra bộ dạng hiểu lầm Tô Vân Chỉ.

Cung Khuynh lui về phía sau, là vì bức Tô Vân Chỉ tiến lên.

Cung Khuynh là một thợ săn rất có kiên nhẫn, trước khi con mồi rơi vào cạm bẫy, nàng cũng có thể chơi đùa rất đa dạng.

Quả nhiên, Tô Vân Chỉ không có phủ nhận, mà là nhướng một bên lông mày lên, ra vẻ hiểu rõ nói: "Cho nên, ngươi là đang ghen phải không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play