Một khi Tô Vân Chỉ đã muốn làm chuyện gì, hiệu suất của nàng thật là rất nhanh.

Đợi đến lúc Tô Vân Chỉ trở lại Hoa Dương cung, Hoàng trưởng tử đã được đem đến đó trước. Tuyết Bích canh giữ ở Hoa Dương cung đối với loại tình huống này mặc dù có chút mơ màng, nhưng vẫn làm hết phận sự mà đem toàn bộ mọi thứ đều chuẩn bị. Chẳng qua là, Tuyết Bích không biết nên sắp xếp Hoàng trưởng tử ở đâu.

Tô Vân Chỉ không phải là người rất có tấm lòng yêu mến, nàng đưa Hoàng trưởng tử tới đây, chỉ là muốn giúp Cung Khuynh giải quyết một cái phiền phức mà thôi, cũng không phải thật sự coi trọng Hoàng trưởng tử. Bởi vậy, nàng xoa xoa huyệt thái dương, có chút đau đầu nói: "Sắp xếp ở hậu điện a, đừng cách ta quá gần."

Tuyết Bích lĩnh mệnh. Chẳng qua là, khi nàng xoay người đi sắp xếp, Tô Vân Chỉ lại gọi nàng lại.

"Thôi, nếu như ta cũng đã đón hài tử đến, vậy là trách nhiệm của ta rồi, ném đi mặc kệ tựa hồ là bại hoại nhân phẩm. Như vậy đi, đưa hài tử sắp sếp vào Thiên điện." Tô Vân Chỉ suy nghĩ một chút nói, "Những người hầu hạ bên cạnh hắn, ngoại trừ nãi ma ma, còn lại toàn bộ đều bỏ đi, thay đổi thành người của chúng ta. Nhưng nãi ma ma kia, các ngươi cũng dán mắt chặt chẽ cho ta, một khi có cái gì không thích hợp, lập tức bắt đi."

Sở dĩ lưu lại nãi ma ma, là vì sợ bỗng nhiên thay đổi hoàn cảnh lạ lẫm tiểu quỷ sẽ khóc nháo.

Tuyết Bích bình thường có chút ngốc manh, chỉ là năng lực làm việc cũng không tệ lắm, rất nhanh đã bố trí Thiên điện thành nơi thích hợp cho tiểu hài tử vào ở rồi. Tô Vân Chỉ ngồi một mình rất lâu, yên tĩnh suy nghĩ những việc cần sắp xếp trong tương lai. Hài tử nhất định là phải nuôi, chỉ là đến cùng làm như thế nào để nuôi dưỡng, chỉ có thể do Tô Vân Chỉ nàng định đoạt.

Tốt nhất là có thể nuôi hài tử thành một "Nhàn Vương", đời này hắn chỉ cần ăn uống vui chơi, như vậy Tô Vân Chỉ liền bảo vệ hắn phú quý bình an.

Nuôi dưỡng hài tử là cần kiên nhẫn, nhất là khi nuôi một hài tử vốn không có liên hệ gì đến mình... Tô Vân Chỉ cảm thấy bản thân lúc này đây hi sinh thật sự là quá lớn, nếu như Cung Khuynh không đối với nàng ba lạy chín vái mà hảo hảo cảm tạ một phen, vậy nàng kia quả thực chính là vô tình vô nghĩa.

"Ta thật sự là quá vĩ đại." Tô Vân Chỉ tự lẩm bẩm. Vì kéo Cung Khuynh tránh hố, kết quả chính nàng lọt hố.

"Khả Nhạc, ngươi theo ta đến Thiên điện xem hài tử a. Trang điểm cho ta một chút, thái độ không thể quá tốt." Thục phi nương nương lại một lần nữa có chút buồn bực mà xoa xoa huyệt thái dương, sau đó soi gương xem xét gương mặt, thấy mình vẫn là một bộ dáng cao quý lạnh lùng xinh đẹp, nàng liền đứng dậy đi tới Thiên điện.

Hài tử bốn tuổi, cho dù là trưởng thành sớm, trong lòng của hắn lại biết cái gì chứ? Tô Vân Chỉ quyết định cho cho hắn một cơ hội.

Tiểu Trường Mệnh bỗng nhiên bị dẫn tới một nơi xa lạ, bên cạnh thiếu đi rất nhiều gương mặt quen thuộc, mấu chốt nhất chính là mẫu thân của hắn cũng không có ở đây, trong mắt lập tức ngậm nước, dường như là một giây sau liền sẽ khóc lên. Nhưng mà, hắn cũng không dám khóc, vì vậy chỉ có thể ôm cổ nãi ma ma thật chặt.

Tô Vân Chỉ tùy ý tìm chỗ ngồi xuống. Nãi ma ma nơm nớp lo sợ mà ôm Hoàng trưởng tử hành lễ.

Tô Vân Chỉ thụ lễ xong rồi, sau đó vẫy vẫy tay với tiểu Trường Mệnh: "Đi đến bên cạnh bổn cung để bổn cung nhìn một cái."

Tiểu Trường Mệnh bị nãi ma ma thả trên mặt đất. Cho dù là trong lòng lo lắng Thục phi sẽ bỗng nhiên làm bị thương hài tử, nhưng Hoa Dương cung là sân nhà của Thục phi, nãi ma ma không dám vi phạm bất luận mệnh lệnh gì của nàng. Tiểu Trường Mệnh có chút bất an, nhưng biểu lộ trên mặt Tô Vân Chỉ quá nghiêm túc, vì vậy hắn không dám không nghe lời.

Từng bước một, tiểu Trường Mệnh rút cuộc đi tới trước mặt Thục phi.

Tô Vân Chỉ khom người xuống, nhìn thẳng vào mắt tiểu hài tử, tàn khốc hỏi: "Mẫu thân của ngươi sắp chết rồi, ngươi biết không?"

Nước mắt trong mắt tiểu Trường Mệnh rút cuộc khống chế không nổi rồi, lập tức toàn bộ tràn ra. Hắn cũng không dám phát ra âm thanh, cũng không dám lau nước mắt.

"Ngươi cũng biết, mẫu thân của ngươi sắp chết rồi. Ngươi phải nhớ kỹ một điểm, nàng không phải do ta hại chết, giữa chúng ta không oán không cừu, cũng không có ân tình gì. Nhưng mà, mẫu thân của ngươi phó thác ngươi cho ta. Vì vậy, sau này ngươi sẽ là người của Hoa Dương cung ta." Từng chữ từng câu Tô Vân Chỉ chậm rãi mà nói, "Sau khi mẫu thân của ngươi qua đời, là ta chiếu cố ngươi, ta cho ngươi cơm ăn, cho ngươi cơ hội học tập. Ngươi phải vĩnh viễn nhớ kỹ điểm này."

Lời này của Tô Vân Chỉ là nói cho Hoàng trưởng tử nghe, cũng là nói cho nãi ma ma nghe, là nói cho tất cả người hầu hạ của Hoàng trưởng tử nghe.

Hoàng trưởng tử tỉnh tỉnh mê mê mà gật gật đầu.

Tô Vân Chỉ lấy từ trong tay áo ra một cái khăn tay, thấy trên khăn tay có thêu những đám mây, lại đút trở về, nhìn về phía Khả Nhạc. Khả Nhạc lập tức cơ trí đưa khăn tay của mình đến. Cái khăn tay bằng vải bông có thêu những đám mây kia đã dùng thật lâu, nhưng người có mới nới cũ như Thục phi vẫn như cũ rất thích.

Tô Vân Chỉ không dịu dàng chút nào mà giúp tiểu Trường Mệnh lau nước mắt, còn nói: "Thân là người của Hoa Dương cung ta, mệnh lệnh của ta là tuyệt đối không thể vi phạm. Ta thích hài tử ngoan. Cho nên, nếu như ngươi muốn được ta bảo vệ, liền phải tôn kính ta, nghe lời của ta, hơn nữa vĩnh viễn không cần thách thức quyền uy của ta. Nhớ kỹ, ngươi có thể biểu hiện ra rằng ngươi không thông minh, nhưng ngươi không thể thật sự là người khờ khạo. Về sau không nên hơi một tí liền chảy nước mắt, ta không thích."

Tô Vân Chỉ thô lỗ đem khăn tay nhét vào trong tay tiểu Trường Mệnh, sau đó mang theo Khả Nhạc nghênh ngang rời đi.

Thấy Tô Vân Chỉ đi thật, nãi ma ma lập tức quỳ vọt tới trước mặt Hoàng trưởng tử, đem hắn ôm vào trong lòng, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Tiểu chủ tử, về sau không thể khóc nữa, biết không? Nhanh chóng quên Thường Tại a, ngươi nhất định phải cố gắng để Thục phi nương nương thích ngươi."

Kéo lấy thân thể dường như bị rút cạn sinh lực rời khỏi Thiên điện, tâm tình Tô Vân Chỉ càng ngày càng thấp.

Khả Nhạc lại sờ không được ý nghĩ của Tô Vân Chỉ, dù cho muốn an ủi, cũng không biết đường nào.

Bất quá, rất nhanh Tô Vân Chỉ đã tự mình cho ra đáp án: "Tiểu hài tử đều rất thích ăn đồ ngọt a? Thân là một đại nhân hiểu chuyện, ta cuối cùng không thể tranh ăn cùng tiểu hài tử. Vậy sau này phần tiền của ta có phải đều phải chia cho hắn một ít hay không? Này không phải công bằng! Để Cung Khuynh đến chịu trách nhiệm chi tiêu phí nuôi dưỡng hài tử! Ngươi nhớ rõ liệt kê ra giấy tờ, một cây kim một sợi chỉ cũng không buông tha, sau đó mỗi đầu tháng đều đi đến Chiêu Dương điện đòi nợ!"

Khả Nhạc:...

Nhưng là, số đồ ngọt trong Chiêu Dương điện không phải hầu hết đã cung cấp cho Hoa Dương cung sao?

Chuyện Thục phi nuôi dưỡng Hoàng trưởng tử rất nhanh truyền đến lỗ tai của tất cả mọi người. Các nàng đều biết thân thể Thục phi nương nương quá yếu thế cho nên không thể sinh dưỡng, vì vậy liền suy đoán nàng là muốn cùng Hoàng hậu tranh đấu, mới chỉ vì cái trước mắt mà đem Hoàng trưởng tử nuôi dưỡng để gia tăng phần ưu thế cho phe mình.

Kiền Khánh đế cũng nghĩ như vậy. Mấy năm trước trong lòng hắn đối với Chu Thường tại xác thực có chút ít cảm tình, nhưng sự tồn tại của Chu Thường tại lại một mực nhắc nhở hắn đến sự bất lực lúc trước. Hắn chán ghét những năm tháng bị quản chế đến nuốt không trôi kia, liền ảnh hưởng đến tình cảm của hắn dành cho Chu Thường tại phai mờ, vì vậy từ từ Kiền Khánh đế cũng không để ý đến Chu Thường tại, cũng không để ý đến người nhi tử đầu tiên của mình. Thấy Tô Vân Chỉ nuôi dưỡng Hoàng trưởng tử, hắn chỉ cảm thấy không xứng.

Đúng, không xứng.

Kiền Khánh đế cảm thấy hài tử nhu nhược lại mang theo vết đen nào đó không xứng với Thục phi mà hắn để ở trong lòng.

Dưới đáy lòng Thục phi nương nương ha ha một tiếng, trên mặt lại khéo hiểu lòng người nói: "... Chẳng lẽ Hoàng thượng cũng cảm thấy thần thiếp nuôi tiểu Trường Mệnh là có mục đích riêng? Thần thiếp bất quá là thấy hắn đáng thương mà thôi. Bất kể nói thế nào, hắn đều là hài tử của Hoàng thượng, bị nuôi dưỡng không tốt không phải là hư mất uy danh của Hoàng thượng sao? Mặc dù thần thiếp không có bản lĩnh gì lớn, chỉ cần hắn học được một phần phong thái như Hoàng thượng, chính là công đức của thần thiếp rồi."

Nghĩ đến bộ dáng khiếp nhược của tiểu Trường Mệnh, Kiền Khánh đế vẫn là nhịn không được nhíu mày.

Thục phi nương nương còn nói: "Nhát gan cũng có cái tốt của nhát gan. Nói thực ra, lá gan của thần thiếp liền rất nhỏ, nếu là thật sự nuôi dưỡng một hài tử to gan lanh lợi, ngày sau nếu như sinh ra tâm tư không nên có gì đó, còn muốn để cho thần thiếp quân pháp bất vị thân! Đời này của thần thiếp đã có Hoàng thượng là đủ rồi, cái gì khác cũng không tranh. Nếu ngày sau Hoàng thượng có thể vũ hóa thành Tiên, chỉ cầu ban thưởng cho thần thiếp một ly rượu ngon, đem thần thiếp đi cùng a!"

Lời nói này của Tô Vân Chỉ thật ra là ám chỉ chuyện Kiền Khánh đế chết rồi, nàng nói như vậy đương nhiên là phi thường mạo phạm. Nếu như hiện tại Kiền Khánh đế lớn tuổi, chỉ sợ nàng ngay lập tức sẽ bị đày vào lãnh cung. Cố tình Kiền Khánh đế còn rất trẻ tuổi, trẻ tuổi như hắn cảm thấy tử vong cách mình phi thường xa xôi, bởi vậy sẽ đem lời này của Tô Vân Chỉ trở thành lời tâm tình. Một nữ nhân xinh đẹp nguyện ý vì mình tự tử, này thỏa mãn thật lớn lòng tự trọng của hắn.

Chỉ cần đem Kiền Khánh đế dỗ dành tốt rồi, như vậy chuyện Hoàng trưởng tử vào ở Hoa Dương cung coi như là định xuống rồi.

Một ngày sau, Chu Thường tại mang theo thật nhiều nuối tiếc, vĩnh viễn rời khỏi nhân thế. Mặc dù Tô Vân Chỉ từng nói tiểu Trường Mệnh không cần khóc nhiều, chỉ là khi biết chuyện hắn khóc cả một buổi tối khi "Sẽ không còn được gặp lại mẫu thân nữa", nàng cũng không có tỏ thái độ gì, xem như là không biết.

Trong nội cung lại liên tiếp có rất nhiều hài tử được sinh ra, nuôi sống thì có ba vị Công chúa, hai vị Hoàng tử. Nói cách khác, hôm nay Kiền Khánh đế đã có năm vị Công chúa cùng ba vị Hoàng tử. Trong đó, hài tử của Đông Chi còn chưa có hạ sinh. Đương nhiên, bây giờ nàng không gọi là Đông Chi, mà gọi là Uông mỹ nhân. Cung Khuynh chưa bao giờ làm chuyện đoạt nhi tử của người khác, bởi vậy ngoại trừ Đại hoàng tử có thân mẫu đã qua đời nay được Tô Vân Chỉ nuôi dưỡng tại bên người, những hài tử còn lại đều sống cùng mẫu thân.

Tô Vân Chỉ trực tiếp đem Đại hoàng tử nuôi rất tự do. Nàng đối với hắn không có tình cảm gì, bởi vậy không cần giả mù sa mưa mà đến trước mặt hắn hỏi han ân cần. Chẳng qua nàng không để cho hắn thiếu thốn cơm ăn áo mặc, thấy hắn bốn tuổi cũng nên học hành rồi, còn cố ý tìm một vị cung nữ biết chữ nghĩa đi theo hắn. Đương nhiên, nếu có ai dám can đảm mạo phạm uy nghiêm của Hoàng trưởng tử, vậy nàng cũng sẽ hung hăng mà trừng phạt người kia. Vì vậy, cuộc sống của tiểu Trường Mệnh kỳ thật tốt hơn trước kia rất nhiều.

Sắp đến Thu Liệp, sự tình Cung Khuynh giao cho Tô gia xử lý rút cuộc có kết quả. Mọi chuyện xảy ra trong vòng sáu năm nay bao gồm hai năm trước khi Tạ Phò mã tử vong đều được ghi lại, sau đó đưa đến trước mặt Cung Khuynh. Cung Khuynh tốn thời gian đem phần tư liệu khổng lồ này xem hết, trong nội tâm tựa hồ đã từ từ tìm được đáp án.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play