Từ trạng thái nhìn nhau không thuận mắt tiến vào trạng thái đồng minh cần bao nhiêu thời gian? Bình Quả có thể trả lời vấn đề này, đại khái cần thời gian cho một trận xõa tóc, giường mất trật tự, mặt đỏ tới mang tai, vận động không kịp thở a? Thời gian không ngắn, chỉ là thời gian thật sự cũng không dài.
Trong lòng Cung Khuynh đoán chừng đã sớm cân nhắc qua chuyện đồng minh này rồi, trực tiếp cầm một chồng tư liệu đưa cho Tô Vân Chỉ.
Tô Vân Chỉ mở ra xem, chữ viết trên giấy lại là tiếng Anh!
Cung Khuynh giải thích một chút: "Những tài liệu bọn họ đưa qua trước kia, ta xem xong liền đốt rụi, những thứ này đều là bản thân ra chỉnh sửa lại. Ngươi xem trước một chút, xem hết rồi nói cho ta ý nghĩ của ngươi." Tiếng Anh tương đối an toàn, trong nội cung chỉ có Cung Khuynh và Tô Vân Chỉ có thể đọc lưu loát.
Tuy rằng đã qua nhiều năm, chỉ là năm đó Tô Vân Chỉ học tiếng Anh rất tốt, hơn nữa sau khi nàng đi làm cũng thường đi công tác, bên người thường thường sẽ xuất hiện hoàn cảnh sử dụng tiếng Anh, bởi vậy những thứ này còn chưa có trả lại cho lão sư. Tô Vân Chỉ lập tức cầm lấy tư liệu nghiêm túc xem qua.
Cung Khuynh không nói gì, chẳng qua là phất phất tay, để người hầu đều lui xuống.
Trong phòng rất nhanh cũng chỉ còn lại có hai người.
Tô Vân Chỉ xem hết tư liệu, không nói gì, chẳng qua là chống cằm chìm vào trầm tư. Cung Khuynh rất thành tạo chuyện thu hoạch và chỉnh sửa lại các loại tin tức, có lẽ là không muốn nói dối Tô Vân Chỉ a, Cung Khuynh rất khách quan mà đem tất cả tình hình thực tế viết ra, cũng không có thêm vào phân tích chủ quang.
"Ta cảm thấy..." Tô Vân Chỉ ngẩng đầu nhìn Cung Khuynh.
Thất Thất cong lưng lên, cọ vào cẳng chân Cung Khuynh. Cái đuôi của nó dựng lên thẳng tắp, tựa hồ đem Cung Khuynh trở thành món đồ chơi cỡ lớn của mình.
Tô Vân Chỉ nhíu mày từ trên ghế đứng lên. Nàng đi đến bên chân Cung Khuynh, ngồi xổm xuống đối mặt với Thất Thất. Thất Thất nghiêng cái đầu nhỏ đánh giá Tô Vân Chỉ trong giây lát, rất nhanh lại không có hứng thú mà đem cái đầu nhỏ quay đi. Sau đó, nó tiếp tục cọ qua cọ lại ở trên bàn chân Cung Khuynh.
Tam giác Tu La trận.
Tô Vân Chỉ hừ một tiếng, vươn tay nắm lấy khối thịt mềm trên cổ Thất Thất, xách nó lên.
Thất Thất giãy giụa trong tay Tô Vân Chỉ.
Tô Vân Chỉ đem theo Thất Thất đi tới cửa, dùng chân đá văng cửa, thấy Bình Quả đang canh giữ ở cửa ra vào, đem Thất Thất nhét vào trong ngực Bình Quả.
Thất Thất làm một con mèo, một con mèo có chủ nhân là Hoàng hậu, ở trong cung này luôn luôn rất làm càn. Từ đầu đến cuối liền chỉ có một mình Tô Vân Chỉ dám đối với nó không khách khí như thế. Con mèo có tính khí rất lớn giãy giụa trong lòng Bình Quả, móng vuốt nhỏ loạn vung lên. Trên mu bàn tay của Tô Vân Chỉ bị cào một chút.
Tô Vân Chỉ theo bản năng mà phát ra "Hí...iiiiii" thanh âm.
Cung Khuynh lập tức ngẩng đầu nhìn qua Tô Vân Chỉ.
Tô Vân Chỉ theo bản năng mà giấu bàn tay ra sau lưng, nhịn không được thay Thất Thất giải thích: "Nó không có cào đến ta. Ta không chấp nhặt với nó."
Bình Quả bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai Thục phi nương nương rất thích Tiểu Thất sao? Nếu như nàng không thích, vậy bây giờ nàng nên thừa cơ hôi đưa vết thương trên mu bàn tay mình đến trước mặt Hoàng hậu, sau đó giả bộ đáng thương với Hoàng hậu, tố khổ một chút, mong Hoàng hậu nương nương có thể bởi vì sắc đẹp mà váng đầu, từ đó về sau đem Thất Thất đày vào lãnh cung. Nhưng, Thục phi cũng không có làm như thế. Dù là nàng bị Thất Thất không cẩn thận làm bị thương, nàng lại theo bản năng mà giải vây cho nó.
Tô Vân Chỉ xoay người nhép miệng với Bình Quả: "Mang nó đi!" Sau đó nàng nhanh chóng đóng cửa lại, cọ đến trước mặt Cung Khuynh.
Trong lòng Cung Khuynh thở dài một hơi, nói: "Thời đại này cũng không có vắc-xin phòng bệnh chó dại. Chính ngươi chú ý một chút. Duỗi tay ra đi."
Tô Vân Chỉ theo bản năng mà để tay ở sau lưng, cọ cọ vào y phục của mình, dường như làm như vậy là có thể đem miệng vết thương cọ mất.
Cung Khuynh trầm mặc nhìn Tô Vân Chỉ.
Tô Vân Chỉ đem tay từ phía sau duỗi ra, trước tiên chính mình liếc mắt nhìn, nhìn xong liền vui vẻ. Một giây sau, nàng thoải mái mà đưa tay tới trước mặt Cung Khuynh: "Ngươi xem, chẳng qua là đỏ lên một chút mà thôi. Con mèo nhỏ nhất định là không dùng sức, nó mới không nỡ thật sự cào ta!"
"Đó là bởi vì người ở phòng sủng vật đã cắt móng vuốt của nó rồi." Cung Khuynh mặt không thay đổi nói. Nàng cầm tay Tô Vân Chỉ tỉ mỉ mà xem qua. Trên mu bàn tay của Tô Vân Chỉ xuất hiện một vết đỏ, chỉ là không có rách da, như vậy chắc có lẽ không nhiễm bệnh. Vậy không cần khử độc a?
Cung Khuynh cầm tay Tô Vân Chỉ để xuống.
"Có cảm thấy tay của ta thật sự là rất đẹp hay không?" Tô Vân Chỉ hỏi.
"Có a." Cung Khuynh bình tĩnh mà nói. Mỗi ngày một câu ca ngợi, hôm nay coi như là ca ngợi rồi a?
Bởi vì thái độ của Cung Khuynh thật sự là quá mức bình thản, vì vậy một chút cảm giác thành tựu Tô Vân Chỉ đều không có. Nàng lại đổ một chút trà lên mu bàn tay của mình, rửa qua chỗ mèo cào, sau đó lấy ra một cái khăn tay từ trong lòng ngực lau khô. Ngay sau đó, Tô Vân Chỉ liếm liếm mu bàn tay của mình.
Thấy Cung Khuynh lại nhìn mình, Tô Vân Chỉ dí dỏm mà nở nụ cười: "Trừ độc a! Nước miếng trừ độc."
Phấn phấn đầu lưỡi, giống như là đầu lưỡi trắng nõn của Thất Thất lộ ra lúc đang uống nước.
Cung Khuynh lặng lẽ dời ánh mắt đi chỗ khác, hỏi: "Phần tài liệu kia xem xong rồi sao?"
Tư liệu là về Xương Hoa Đại trưởng Công chúa. Tô Vân Chỉ suy nghĩ một chút, nói: "Ta không phải thám tử, cho nên ta không có cách nào nắm được hoàn toàn những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Bất quá, là một nữ nhân, còn là một nữ nhân có thể đem tình yêu trở thành trò chơi, ta hiểu rất rõ tâm tư của những nam nữ si tình này. Không thể nghi ngờ, từ biểu hiện của Xương Hoa Đại trưởng Công chúa xem ra, nàng đối với Tạ Phò mã có cảm tình. Cho dù là sau khi Tạ Phò mã bệnh chết, ở trước mặt mọi người Đại trưởng Công chúa cũng không bao giờ nguyện ý nhắc tới vị Phò mã này, biểu hiện ra có chút hận hắn. Chỉ là ta cảm thấy đây không phải hận, mà là một loại oán."
"Nàng thương hắn, nhưng hắn vẫn là chết rồi, nàng thương hắn, chỉ là nàng lại oán hắn; nàng thương hắn, nàng thù hận lây Tạ gia..." Cung Khuynh thì thào nói.
"Ta làm một suy đoán cực kỳ to gan, Tạ Phò mã khẳng định không phải bệnh chết, hắn là bởi vì một chuyện nào đó của Tạ gia mà chết. Vì vậy, Đại trưởng Công chúa hận Tạ gia." Tô Vân Chỉ chậm rãi nói qua ý nghĩ của mình, "Chỉ là nếu như sự tình thực sự đơn giản như vậy, Đại trưởng Công chúa liền hận toàn bộ Tạ gia, đối với Phò mã tất nhiên không có oán trách. Nếu như nàng oán hắn, vậy chân tướng sự tình rất có thể sẽ là..."
"Sẽ là gì?" Cung Khuynh hỏi.
Tô Vân Chỉ dừng lại vài giây đồng hồ.
Cung Khuynh liền phi thường bình tĩnh mà bỏ thêm một câu: "Ánh mắt của ngươi nhìn rất đẹp."
Thần sắc của Tô Vân Chỉ tự nhiên trầm xuống nói: "Nữ nhân trầm mê trong tình yêu sẽ bởi vì chuyện gì mà oán hận người yêu của mình sâu đậm đây? Rất đơn giản, nàng cảm thấy bản thân không được coi trọng, nàng cảm thấy bản thân bị vứt bỏ. Có lẽ Tạ Phò mã vốn không cần chết, nhưng lúc đó giữa Công chúa và Tạ gia, Phò mã lựa chọn Tạ gia. Vì vậy, hắn chỉ có thể chết. Đại trưởng Công chúa vừa oán Phò mã nhẫn tâm, vừa hận Tạ gia khiến cho Phò mã làm ra hi sinh cực lớn."
"Suy đoán của ngươi hợp tình hợp lý." Cung Khuynh nói. Cho nên Xương Hoa Đại trưởng Công chúa mới có thể làm ra nhiều chuyện mâu thuẫn như vậy.
Tô Vân Chỉ lại nhíu mày, hiển nhiên là gặp vấn đề nan giải gì, nói: "Ta nhớ rằng ngay từ đầu vị Tạ Phò mã này là được Tạ gia bồi dưỡng để trở thành người thừa kế a? Sau khi lấy Công chúa, địa vị người thừa kế của hắn có chỗ dao động, nhưng cuối cùng vẫn là dựa vào bản lĩnh của mình mà ngồi vững vàng vị trí đó. Đến cùng là chuyện gì có thể khiến cho hắn phải lựa chọn cái chết? Phải biết, ở phía sau hắn còn có Công chúa và Tạ gia song trọng bảo đảm."
Cung Khuynh cùng Tô Vân Chỉ liếc nhau một cái.
Cung Khuynh tiếp lời Tô Vân Chỉ: "Tuy rằng tạm thời chúng ta còn không biết rút cuộc lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, chỉ là hậu quả của chuyện này nhất định là vô cùng nghiêm trọng, cho dù là Tạ gia hay Công chúa, nếu như Tạ Phò mã không chết, dùng địa vị của Công chúa cũng không thể bảo hộ được hắn."
"Mưu nghịch? Thông đồng với địch? Trừ những thứ đó ra, ta thật sự không thể nghĩ ra được còn tội danh gì có thể làm cho một thế gia triệt để xong đời." Tô Vân Chỉ nói.
Cung Khuynh trầm mặc nhìn Tô Vân Chỉ.
Tô Vân Chỉ bừng tỉnh đại ngộ: "Ý của ngươi là để Tô gia chúng ta đi điều tra chuyện này?"
Cung Khuynh nâng chung trà lên uống một ngụm, nói: "Phía bên ta... Điều tra chuyện xảy ra gần đây coi như tạm được, thu thập tư liệu vẫn là tốt, nhưng mà nếu như muốn biết rõ ràng những chuyện cũ năm xưa kia, liền cần Tô gia trợ giúp. Chuyện của Tạ Phò mã tuyệt đối không phải việc nhỏ, 80-90% là liên quan đến quốc sự, như vậy tốt nhất có thể đem những việc quốc sự trọng đại trong vòng ba năm trước khi hắn tử vong đều liệt kê ra hết. Ta biết Tô gia có thể làm được."
Nhiệm vụ này nhìn như gian khổ, nhưng kỳ thật chỉ cần vài cái hồ sơ là có thể có thu hoạch rồi. Mà người quản lý hồ sơ đều là tiểu quan lại.
Tô gia có mạng lưới quan hệ cực lớn với những tiểu quan lại trong triều đình.
Tô Vân Chỉ suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi cho gọi mẫu thân của ta tiến cung đi. Tô gia coi trọng nhất là ngoại giao của các phu nhân. Rất nhiều chuyện nam nhân không thể ra mặt đều là do nữ nhân ra mặt giải quyết, bởi vậy nam nhân của Tô gia rất thận trọng khi lựa chọn thê tử, đồng thời bọn họ cũng sẽ rất tôn kính thê tử của mình. Nói tóm lại, tuy rằng bề ngoài người giải quyết mọi chuyện trong Tô gia là phụ thân của ta, chỉ là nói lời của mẫu thân ta cũng có một quyền uy nhất định."
Cung Khuynh thân là Hoàng hậu, không thể trực tiếp cùng ngoại thần Tô phụ đàm luận chuyện hợp tác, như vậy nàng lựa chọn đàm luận cùng Tô mẫu cũng giống nhau.
"Trách không được..." Cung Khuynh thấp giọng nói một câu.
"Trách không được cái gì?" Tô Vân Chỉ hỏi.
"Trách không được sau khi muội muội của ngươi gả cho ca ca của ta, tin tức từ chỗ ca ca của ta truyền đến càng lúc càng hữu dụng." Cung Khuynh nhịn không được lộ ra dáng tươi cười một chút đại biểu thả lỏng. Các nam nhân ngu ngốc còn đem các nữ nhân trói buộc ở hậu viện, nhưng lại không biết, liên minh giữa các nữ nhân đã được thành lập.
"Ta sẽ sắp xếp cho Tô phu nhân tiến cung vào ngày gần nhất." Cung Khuynh nói.
Tô Vân Chỉ nhẹ gật đầu: "Ngươi chờ một chút, đợi đến Thu Liệp* năm nay..."
(*Mùa đi săn)
Đúng lúc này, Bình Quả ở bên ngoài gõ cửa. Điều này cho thấy đã có chuyện quan trọng xảy ra. Tô Vân Chỉ im lặng, ngồi trở lại trên ghế uống trà. Cung Khuynh chỉnh chu lại quần áo, vừa đi đến trước cửa. Bình Quả nhỏ giọng nói: "Vừa rồi có Thái y đưa tin tức đến, Chu Thường tại không được."
"Chu Thường tại?" Trong nội cung liền có mấy Thường tại họ Chu.
"Chính là thân mẫu của Đại hoàng tử." Bình Quả tận tâm tận lực mà nhắc nhở Hoàng hậu nương nương nói, "Mấy tháng trước nàng bị bệnh nguy kịch, tuy rằng ngài thương tiếc ban cho không ít hảo dược, chính là nhân sâm cứu mạng cũng đã chuẩn bị trước cho nàng rồi, chẳng qua...Thái y nói, xem chừng chỉ được nửa ngày."
Vị Chu Thường tại này vốn là một cung nữ, thân phận thấp kém. Lúc trước Kiền Khánh đế đối với nàng còn có mấy phần yêu thích, nếu không nàng cũng không thể hạ sinh Hoàng tử thứ nhất trong nội cung. Chẳng qua là, khi Kiền Khánh đế muốn sắc phong cho nàng, vừa vặn có chuyện nào đó khiến Thái hậu mất hứng, vì vậy hậu cung tiền triều liền lấy lý do thân phận Chu Thường tại quá ti tiện, kiệt lực ngăn cản Hoàng thượng phong tần cho nàng. Vì vậy, Chu Thường tại liền vẫn luôn là Thường tại.
Thông qua chuyện này cũng có thể nhìn ra được, năm đó Kiền Khánh đế thật sự là bị áp chế rất lợi hại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT