Qua Trung thu, qua lễ Trọng Dương (Chung Yeung), qua ngày mồng tám tháng chạp, chẳng mấy chốc sẽ nghênh đón giao thừa rồi.

Trong nội cung có người mang thai, có người được sủng ái, ngoài ra giống như liền không có việc lớn gì xảy ra. Hoàng hậu cùng Thục phi địa vị vững chắc, tuy rằng giữa hai người bọn họ luôn động một chút lại đấu đến ngươi chết ta sống, để những người khác xem đủ náo nhiệt, nhưng các nàng cho tới bây giờ đều không có xuống tay đối với những khác người.

Nói một cách chính xác, Hoàng hậu rất hiền lành đại khí, mà Thục phi, nàng lại không có nhìn trúng đối thủ, vì vậy khi đối mặt với các phi tần khác, từ trước đến nay hai người bọn họ là đều giữ thái độ người không phạm ta ta không phạm người. Thời gian lâu dài, mọi người hiểu ra ý của các nàng rồi, lại bởi vì Hoàng hậu có quyền, Thục phi có sủng, vì vậy khi các nàng bí mật giở thủ đoạn liền tận lực tránh hai người các nàng, đề cho Cung Khuynh và Tô Vân Chỉ trải qua một đoạn thời gian coi như thanh tĩnh.

Kỳ thật, trong nội cung bây giờ người giở thủ đoạn tranh sủng cũng ít đi.

Nhiều nữ nhân như vậy đoạt một người nam nhân, "Tranh giành" là không thể tránh khỏi. Nhưng mà, bởi vì Hoàng hậu rất tích cực, sự hiện hữu của nàng giống như là một cây Định Hải Thần Châm, bầu không khí trong hậu cung liền có được sự cải thiện rồi lớn rất lớn. Hoàng hậu không ghen, vì vậy nàng có thể giống quản lý hậu cung giống như quản lý công ty, có công tấn chức, có sai cấm túc. Sai lầm nhỏ cấm ba ngày, sai lầm lớn một chút cấm một tháng, sai lầm cực kỳ nghiêm trọng liền cấm cả đời a.

Đúng, chỉ là cấm túc mà thôi, không giống như trước kia động một chút lại đánh bằng roi, động một chút lại thưởng rượu độc.

Bởi như vậy, nếu như phi tần giáp muốn đối phó với phi tần ất, dù cho giáp hãm hại thành công ất, nhưng bởi vì ất chẳng qua là bị cấm túc mà thôi, cho dù ất bị cấm túc suốt đời, nhưng nếu như nàng không có chết, như vậy nàng sẽ có cơ hội quay lại trả thù, vì vậy từ đó về sau giáp liền phải sống trong thấp thỏm lo âu rồi, nói không chừng một lúc nào đó nàng sẽ bị ất trả thù thành công. Đã như vậy, giáp cần gì phải bất chấp mạo hiểm lớn như vậy đi làm chuyện này đây?

Hoàng hậu đủ công chính, người phía dưới không cần dùng chút ít thủ đoạn không phù hợp để được sủng, mọi người cần gì phải đi lục đục với nhau đây?

Hơn nữa, trong hậu cung muốn tranh giành không chỉ là một nam nhân, càng quan trọng là... Con nối dõi. Bởi vì Hoàng hậu không ghen, vì vậy ai có thai rồi, nàng đều đem các nàng bảo vệ bình an, chỉ chờ các nàng an phận mà sinh hạ hài tử. Trừ chuyện Trịnh quý nhân sảy thai mấy tháng trước, còn lại những phi tần có thai khác đều hạ sinh bình an. Duới tình huống như thế, mọi người cố gắng "Câu" Hoàng đế mới là chính đạo a, làm sao còn có thời gian hãm hại nhau a!

Ở trạng thái yên bình như vậy, trong hậu cung lặng lẽ thành lập rất nhiều hội nhóm thú vị, a không, là nhã hội.

Nói thí dụ như, Đức phi am hiểu chơi đàn, nàng liền làm đội trưởng một hội chơi đàn, các cô nương thích chơi đàn trong nội cung đều tham gia. Các nàng thỉnh thoảng lại tụ họp lại, đem theo chút ít tiểu điểm tâm tinh xảo, đốt hương nấu trà đánh đàn, sự bất đồng bất mãn trước đây đều được niềm vui sướng khi tri âm tri kỷ gặp tri âm tri kỷ hòa tan rồi.

Không có tranh đấu với nhau, dĩ nhiên là cần phải có một ít chuyện nhàn nhã đến giết thời gian.

Ngoài trừ hội chơi đàn, tất nhiên còn có hội thơ ca, còn có hội ve tranh, còn có hội chơi cờ. Những thứ này đều là rất thông thường. Còn có một vài cô nương, vốn chỉ là thứ nữ của tiểu quan gia, mẹ cả giáo dưỡng các nàng không toàn tâm, không có mỹ mạo, ngay cả tri thức cũng trống trơn, cầm kỳ thi họa các nàng cũng không am hiểu, chỉ có một ít kỹ năng khiêu vũ múa trống thô thiển để tranh sủng... Vậy các nàng nên làm cái gì bây giờ? Các nàng đều đi tới Thiên Hương hội do Thục phi tổ chức.

Một từ Thiên Hương, có lẽ trong xã hội hiện đại đã được dùng nát rồi, vì vậy sẽ không cảm thấy như thế nào, thậm chí còn có chút quê mùa, nhưng mà sắc nước hương trời a, ở thời đại này xem như một từ ngữ rất đẹp. Thục phi đem một đám cô nương xinh đẹp tụ tập cùng một chỗ, mỗi ngày trong Hoa Dương cung đều vô cùng náo nhiệt.

Hảo nhân duyên từ trước tới nay của Tô Vân Chỉ tại thời khắc này lần nữa phát huy tác dụng. Tuy nói nàng được sủng ái, những cô nương khác hẳn là ghen ghét nàng mới đúng, nhưng mà nàng không thị tẩm a, Hoàng đế càng sủng nàng, không phải lại càng là tiện nghi những tiểu phi tần thường đến Hoa Dương cung đi đi lại lại kia sao? Tất cả mọi người có thể ăn canh a!

Cái này, đương nhiên cũng có một chút tiểu cô nương là chân chính bị mị lực trong nhân cách của Tô Vân Chỉ chinh phục. Sau khi thường ở chung, những tiểu cô nương này thật sự bắt đầu thích Thục phi nương nương! Vì sao trước kia các nàng sẽ cảm thấy Thục phi kiêu ngạo chứ? Nàng rõ ràng coi như là chân thật đi! Vì sao trước kia các nàng sẽ cảm thấy Thục phi đáng ghét đây? Thục phi nương nương thiện lương hài hước lại đơn thuần như vậy, đáng giá tất cả mọi người trong hậu cung đến tỉ mỉ che chở a!

Tác Ni thật mệt tâm a, thủ đoạn lôi kéo nhân tâm của Thục phi nương nương tựa hồ nâng cao lên một bước rồi.

Tóm lại, bầu không khí trong nội cung càng ngày càng nhẹ nhàng nới lỏng. Hậu cung hài hòa như thế, lẽ ra Kiền Khánh đế đối chuyện này hẳn là rất hài lòng mới đúng.

Nhưng mà, hắn luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.

"Thường Hữu Phúc, ngươi cảm thấy thế nào?" Kiền Khánh đế trăm tư không thể giải, đành phải bí mật hỏi thăm đại thái giám bên cạnh mình.

Thường Hữu Phúc cảm thấy hậu cung chưa bao giờ tốt như vậy! Hắn vốn là thái giám bên người Cao Tông, dù cho hiện tại một viên trung tâm toàn bộ hướng về Kiền Khánh đế, chỉ là sự tôn kính của Thường Hữu Phúc đối với Cao Tông cũng từng thay đổi. Trong lòng của hắn không chỉ một lần cảm khái, ánh mắt chọn tiểu tức phụ của Cao Tông thật tốt a!

Từ sau khi Cung Hoàng hậu vào cung, Thái hậu bị áp xuống rồi, những chuyện loạn thất bát tao trong nội cung ít đi, Hoàng đế càng ngày càng thông thuận!

Bất quá, nếu như Kiền Khánh đế hỏi như vậy, Thường Hữu Phúc liền cố gắng suy nghĩ một chút, mới mang theo một điểm chần chờ nói: "Nô tài ngu ngốc, không nhìn ra có chỗ nào không đúng. Bất quá, nô tài cẩn thận suy nghĩ một chút, trong nội cung hôm nay lại có ba vị quý nhân có thai rồi, còn bên chỗ Hoàng hậu không phải cũng nên..."

Nếu là ở trong gia đình bình thường, chính thê chưa có thai, thứ trưởng tử, thứ trưởng nữ lại đều đã có, sau đó tiểu thiếp lại liên tiếp mà mang thai, nhạc gia có thể mang theo huynh đệ toàn gia tộc đánh tới cửa! Mặc dù là tại hoàng gia, điều này cũng đã có điểm quá mức. Chỉ có điều Kiền Khánh đế bởi vì bị hai vị Thái hậu áp chế, cưới thê tử quá muộn, nhưng Hoàng đế lại không thể không có con nối dõi, vì vậy hắn miễn cưỡng có thể tìm cớ cho loại hành vi không ổn của chính mình.

Đương nhiên, này cũng là bởi vì gia chủ của Cung gia đối với chất nữ Cung Khuynh không quá coi trọng, nếu không Cung gia vẫn có thể tỏ thái độ với Kiền Khánh đế.

Kiền Khánh đế mắc nghẹn rồi. Hắn tuy rằng coi trọng Thường Hữu Phúc, chỉ là tuổi tác của Thường Hữu Phúc từ từ lớn hơn, sớm đã không thể làm loại việc gác đêm cực nhọc này rồi. Vì vậy chuyện Kiền Khánh đế và Cung Hoàng hậu một mực chưa viên phòng, ngay cả Thường Hữu Phúc cũng không biết. Không có viên phòng, làm sao có hài tử a!

Đối với Kiền Khánh đế mà nói, ngay từ đầu hắn là xuất phát từ cân nhắc về mặt chính trị, không muốn đề Hoàng hậu sinh con cho hắn. Theo sự hiểu biết ban đầu của hắn đối với Hoàng hậu, mấu chốt nhất chính là Hoàng hậu có dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành, Kiền Khánh đế kỳ thật có chút động tâm. Nhưng mà, sau khi hắn ngày càng hiểu rộ Hoàng hậu, một chút động tâm kia của Kiền Khánh đế đều biến mất. Đây là tại sao vậy chứ? Bởi vì Hoàng hậu qua chú trọng quy củ, luôn khiến cho Kiền Khánh đế nghĩ đến phụ thân của hắn!

Dù khi Cao Tông qua đời, Kiền Khánh đế còn không nhớ rõ, chỉ là không chịu nổi Thường Hữu Phúc luôn đem chuyện năm đó của Cao Tông mà kể lại chi tiết cho hắn nghe a! Vì vậy, hình tượng Cao Tông trong lòng Kiền Khánh đế một mực vô cùng rõ ràng. Trong mắt Kiền Khánh đế, phụ thân của hắn chính là một người lạnh lùng giữ nghiêm quy tắc.

Hôm nay, hình tượng Cao Tông trong lòng Kiền Khánh đế đã từ từ giống với Cung Khuynh rồi.

Làm sao Kiền Khánh đế còn có thể không chút gánh nặng mà đi ân ái với Hoàng hậu đây? Hắn vừa nhìn thấy Hoàng hậu liền muốn thắp hương cho nàng a!

Chuyện mất mặt như vậy có thể nói với người khác sao? Đương nhiên không thể a! Cho dù là ở trước mặt Thường Hữu Phúc cũng không thể nói! Vì vậy, Kiền Khánh đế đem vấn đề này hàm hồ mà cho qua, nói: "Không liên quan đến Hoàng hậu... Ý của trẫm là, những nhóm mỹ nhân trong nội cung có phải có chút không thích hợp hay không?"

Thường Hữu Phúc lắc đầu.

Chính Kiền Khánh đế cũng không nhìn ra cái gì, đành phải bỏ qua vấn đề này.

Cho đến có một ngày, Kiền Khánh đế truyền một mỹ nhân vào thị tẩm. Trong suốt quá trình tiểu mỹ nhân luôn thất thần. Kiền Khánh đế rút cuộc không thể nhịn được nữa.

"Ngươi đang suy nghĩ gì?"

"A, đề tài hôm qua Thục phi nương nương vừa ra. Nói là, có một người tài trí hơn người, một ngày kia hắn viết một chữ, nhưng mỗi người đều nói hắn đã viết chữ sai... Đây là vì sao? Thiếp suy nghĩ hồi lâu, cũng nghĩ ra mấy cái đáp án, nhưng Thục phi nương nương vẫn nói thiếp nghĩ lầm rồi." Tiểu mỹ nhân nói.

Kiền Khánh đế trầm mặc nhìn tiểu mỹ nhân.

Tiểu mỹ nhân rút cuộc kịp phản ứng! A, nàng là đang thị tẩm a! Nhiệm vụ của nàng là làm cho Hoàng đế cao hứng a! Vì vậy, nàng lập tức xuống giường quỳ trên mặt đất, cất giọng lanh lảnh nói: "Hoàng thượng, vừa rồi thiếp thất thần, là thiếp không đúng. Thiếp xin tự cấm túc một tháng, thỉnh Hoàng thượng khai ân."

Thừa dịp cấm túc xem nhiều sách một chút, lần sau khi Thục phi nương nương hỏi vấn đề, nói không chừng nàng có thể là người thứ nhất trả lời!

Thư núi có đường cần là đường nhỏ*! Chính là có mục tiêu phấn đấu như vậy!

(*Câu nói của Hàn Dũ: Không có đường tắt đến tri thức, phải kiên trì để đạt thành công)

Kiền Khánh đế từ nhỏ phải nhìn sắc mặt hai vị Thái hậu mà lớn lên, hắn có thể không biết rõ trên mặt tiểu mỹ nhân mang theo thỉnh tội kỳ thật trong lòng thật cao hứng sao? Kiền Khánh đế rút cuộc ý thức được chỗ nào không đúng rồi. Ở đâu cũng không đúng! Trong nội cung hài hòa như vậy thật sự rất tốt sao? Đám tiểu phi tần sao lại đi lấy lòng Thục phi nương nương của hắn?

————————

Cung Hoàng hậu buông sổ sách trong tay xuống, nói với Bình Quả: "Đi mời Thái y..."

"Thân thể nương nương không khỏe sao?" Bình Quả chấn động, phi thường tự trách, nàng thế nhưng không có chú ý thấy thân thể nương nương không thoải mái.

Cung Khuynh bình tĩnh nói: "Mời Tống Thái y."

Bình Quả lập tức yên lòng. Tống Thái y ở trong Chiêu Dương điện đến rồi lại đi rồi, Cung Khuynh liền mang theo Bình Quả đi tìm Kiền Khánh đế.

Kiền Khánh đế nhìn một chồng lớn sổ sách trong tay Bình Quả, cảm thấy có chút kỳ quái, hỏi: "Hoàng hậu đây là ý gì?"

Cung Khuynh cầm lấy khăn che miệng, khe khẽ ho khan hai tiếng, nói: "Không dối gạt Hoàng thượng, cung vụ không nặng, bình thường thần thiếp đều có thể ứng phó. Chẳng qua là, ngoài cung vụ ra, những Hoàng trang ngoài cung cũng không có ít sổ sách cần sửa sang lại. Gần đây trời lạnh, thần thiếp đột nhiên nhiễm phong hàn, xem những thứ sổ sách này liền có chút hữu tâm vô lực... Hoàng thượng, nghĩ đến Thục phi, Hiền phi, Đức phi ba vị muội muội đều là có khả năng, liền cho các nàng giúp đỡ thần thiếp, được không?"

Kiền Khánh đế nghĩ đến tiểu mỹ nhân đêm qua, đến nay còn cảm thấy tức ngực. Hắn cũng không đến mức tức giận Tô Vân Chỉ, nhưng vẫn cảm thấy bản thân bị xem nhẹ! Vì vậy, hắn cảm thấy quả thật cũng cần phải tìm một chút chuyện cho Thục phi làm, nói: "Có thể! Cho Thục phi tổng lĩnh, để Đức phi, Hiền phi hiệp trợ."

Cung Khuynh thoả mãn cực điểm.

Cung Khuynh không nghĩ ngay lập tức sẽ đối đầu với Hoàng đế, cho nên nhìn qua nàng giống như không có chủ kiến gì, tất cả nghị quyết lớn nhỏ đều hỏi qua ý tứ Kiền Khánh đế trước, nhưng kỳ thật, mỗi lần Kiền Khánh đế đều làm theo ý nghĩ của nàng a. Quyền chủ động cho tới bây giờ đều ở trong tay Cung Khuynh, mà không phải ở trong tay Hoàng đế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play