Bởi vì Thục phi nương nương được sủng ái, toàn bộ Hoa Dương cung đều thuộc về Thục phi, xung quanh trong các gian điện phụ không có những tiểu phi tần khác vào ở. Sau khi Tô Vân Chỉ rời khỏi Tĩnh An cung, lập tức đi Thính Vũ hiên. Nơi này bỏ không nhiều năm, mặc dù có cung nhân chịu trách nhiệm quét dọn, vẫn là xuất hiện mùi nấm mốc.

"Bổn cung thiếu một nơi để luyện đàn, các ngươi đến quét dọn Thính Vũ hiên đi." Tô Vân Chỉ căn dặn cung nhân nói.

Cung nhân thấp giọng nhận lệnh. Mặc dù không biết vì sao Thục phi nương nương bỗng nhiên sinh ra nhã hứng, nhưng bọn hắn chỉ làm theo lệnh là được.

Tô Vân Chỉ cũng không nghĩ tới sẽ ngay lập tức đi dạo chơi trong mật đạo, đúng như Tô Quý Thái phi nhắc nhở, mật đạo này cũng đã bỏ hoang trăm năm, không khí bên trong không lưu thông, nếu nàng tùy tiện đi vào nói không chừng còn có thể ảnh hưởng đến tính mạng. Bất quá, tóm lại nàng biết có mật đạo có thể đi thông đến Chiêu Dương điện thì tốt rồi.

"Đã nói sẽ sử dụng Thính Vũ hiên làm nơi luyện đàn, vậy trong này nên bố trí trang nhã chút ít. Cũng không cần hao tâm tổn trí tìm chút ít đồ cổ trân bảo gì gì đó xếp vào, để cho hạ nhân dựa theo thời tiết mà đưa một vài bồn hoa tươi vào đây đi." Tô Vân Chỉ còn nói, "Đúng rồi, mùi hương trong Thính Vũ hiên không cần sử dụng loại hương bổn cung bình thường hay dùng, bổn cung còn nhớ lúc trước Hoàng thượng có ban thưởng một loại lãnh hương hoa mơ không tệ, dùng cái đó a."

Đám người cung nhân lại tiếp tục cúi đầu nhận lệnh.

Khi Kiền Khánh đế nghe nói việc này, còn hỏi qua Tô Vân Chỉ một hồi. Tô Vân Chỉ cười duyên nói: "Bất quá là mấy ngày nay không khí cuối thu dễ chịu, thần thiếp hiếm khi có hào hứng, mới gọi bọn hắn bố trí. Hoàng thượng nếu như rảnh rỗi, không bằng thường đến Hoa Dương cung, thần thiếp mới luyện được nhạc khúc sẽ vừa vặn đàn cho Hoàng thượng nghe."

Kiền Khánh đế nhịn không được bật cười: "Dùng trình độ kia của ngươi, không sánh bằng Hiền phi, không sánh bằng Đức phi, cũng chính là lừa gạt lừa gạt người khác."

Tô Vân Chỉ cố ý làm ra vẻ mất hứng, làm nũng nói: "Hoàng thượng! Mấy ngày trước đây thần thiếp vừa mới thêu xong một túi gấm, vốn là định đưa cho Hoàng thượng, nếu như Hoàng thượng ghét bỏ thần thiếp như thế, vậy thần thiếp vẫn là cầm kéo cắt cái túi gấm kia ra a? Ôi, đáng thương một phen tâm tư của thần thiếp."

Kiền Khánh đế yêu nhất bộ dáng này của Tô Vân Chỉ, vội vàng dỗ dành nàng nói: "Nếu là nói về nữ công, toàn cung nhân đều kém một ngươi a!"

Tuyết Bích nghĩ thầm, nô tài thật đúng là cám ơn miệng vàng lời ngọc của Hoàng thượng khen ngợi a. Ân, trên danh nghĩa là Thục phi nương nương tự tay vì Kiền Khánh đế làm nhưng cái túi gấm kia, trên thực tế toàn bộ là Tuyết Bích làm. Tuyết Bích không những có kỹ thuật thêu thùa tốt, còn có thể bắt chước châm pháp của người khác, tóm lại là phi thường lợi hại!

Trình độ nữ công chân thật của bản nhân Tô Vân Chỉ coi như không tệ. Chẳng qua là nàng không muốn làm nhưng thứ đó cho Kiền Khánh đế mà thôi.

Không đến mấy ngày nữa, trong nội cung liền lại náo nhiệt.

Cung Khuynh dứt khoát triệt để xúc phạm đến lợi ích của hai vị Thái hậu, Thái hậu đã nắm quyền nhiều năm lại có thể từ bỏ lợi ích sao? Tất nhiên không được!

Hai vị Thái hậu hiện tại tuy rằng không thể dễ dàng truyền tin tức ra ngoài cung, nhưng các nàng suy cho cùng cũng là thân phận trưởng bối, Tạ Thái hậu bỗng nhiên muốn đi Long Giác tự dâng hương, như vậy Cung Khuynh thân là Hoàng hậu, nhất định phải sắp xếp hành trình cho thỏa đáng. Nàng không thể ngăn cản Tạ Thái hậu không cho nàng đi.

Trước khi Cao Tông lâm chung lập ra hai cung Thái hậu, vốn là vì để cho các nàng kiềm chế lẫn nhau mà gìn giữ thăng bằng, nhưng lúc này lại tạo thành cho Cung Khuynh phiền toái không nhỏ. Tạ Thái hậu muốn đi dâng hương, Cung Khuynh biết rõ nàng là có dụng ý khác, khẳng định phải phái người chú ý đến nàng; mà Phùng Thái hậu vẫn còn ở trong cung, nếu như Cung Khuynh chỉ chú ý đến Tạ Thái hậu, như vậy nơi này của Phùng Thái hậu làm sao bây giờ? Nếu nàng thừa dịp Cung Khuynh không có ở đây lại giở trò, nên làm thế nào?

Tại trong hậu cung này người Cung Khuynh có thể tín nhiệm chỉ có Tô Vân Chỉ. Hai người âm thầm hợp kế một hồi.

Vì vậy, ở trước mặt Kiền Khánh đế, Cung Khuynh uyển chuyển mà biểu đạt một chút khó xử của mình, nói: "Lẽ ra chuyện của hậu cung không nên làm phiền Hoàng thượng, chẳng qua là bổn cung liền phải cùng Thái hậu nương nương đi Long Giác tự dâng hương, ít thì ba, năm ngày, nhiều thì hơn mười ngày, cung vụ nên giao phó cho ai đây?"

Sở dĩ Cung Khuynh đem vấn đề ném cho Kiền Khánh đế, là vì nàng biết rõ Kiền Khánh đế không có lựa chọn nào khác.

Kiền Khánh đế thật vất vả mới đem Thái hậu áp xuống, hắn đương nhiên sẽ không để cung vụ lại lần nữa trở về trong tay Phùng Thái hậu. Còn Hiền phi cùng Đức phi, các nàng một người là chất nữ của Tạ Thái hậu, một người là chất nữ của Phùng Thái hậu, giao cung vụ cho các nàng và giao vào tay Thái hậu lại có gì khác nhau?

Những chủ tử có vị trí trong nội cung, liền đếm ra được mấy người như vậy. Kiền Khánh đế chỉ có thể lựa chọn Thục phi Tô Vân Chỉ.

Sự tình kỳ thật vẫn luôn ở trong khống chế của Cung Khuynh, chỉ là nàng chủ động hỏi ý Kiền Khánh đế, lại chưa từng khoa tay múa chân nhắc đến ý kiến với Kiền Khánh đế, vì vậy không chỉ đạt đến mục đích, mà còn lưu lại ấn tượng tốt không tham quyền trong lòng Kiền Khánh đế. Mà Cung Khuynh sẽ để cho phần ấn tượng này của Kiền Khánh đế đối với mình không ngừng sâu sắc. Chỉ có như vậy, nàng mới có thể không cần kinh động Hoàng thượng, tận khả năng nắm giữ quyền lợi, đạt được thêm vốn liếng chính trị.

Ở buổi thỉnh an sáng, Cung Khuynh không nhanh không chậm công bố quyết định của Kiền Khánh đế, cho thấy sau khi Hoàng hậu rời cung, cung vụ để cho Thục phi tạm thay.

Thục phi cố ý trưng ra bộ dáng "Các ngươi đám người ngu ngốc này" đáng ăn đòn mà tiếp nhận thánh mệnh, Đức phi nhịn không được trong lòng thầm mắng một tiếng tiểu nhân đắc ý. Ở thời điểm này, biểu hiện bất hoà giả dối giữa Tô Vân Chỉ và Cung Khuynh liền phát huy tác dụng. Thấy Thục phi khiêu khích Hoàng hậu, các nàng cũng không biết hai vị nương nương này nhưng thật ra là cùng một phe, đều cho rằng Thục phi sau khi nắm quyền nhất định sẽ muốn làm gì thì làm, cái này sẽ tạo thành phiền toái rất lớn cho Hoàng hậu.

Cung Khuynh chỉ vào Tác Ni đứng ở bên cạnh mình, nói: "Đây là cung nữ bổn cung thường dùng để quản sự, liền ở lại bên cạnh Thục phi muội muội để giúp đỡ a. Trước đây muội muội chưa bao giờ lo qua cung vụ, bổn cung đem cung nữ đắc lực để lại cho ngươi, ngươi cũng không nên phụ sự tín nhiệm của Hoàng thượng a."

Người vây xem đều bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai Hoàng hậu cũng lo lắng Thục phi a, cho nên mới cứng rắn mà cắm một tai mắt tới đây.

Khả Nhạc và Tuyết Bích cũng bừng tỉnh đại ngộ rồi, chẳng trách chủ tử lại nguyện ý tiếp nhận cung vụ, nguyên lai là có Tác Ni làm hỗ trợ a!

Thái hậu muốn xuất cung không phải việc dễ dàng, phải tuyển chọn ngày tốt..., phải phong tỏa lộ tuyến..., phải dọn dẹp đường đi..., tóm lại có rất nhiều công tác chuẩn bị phải làm. Cung nhị đã thật lâu chưa gặp lại muội muội của mình. Khi hắn nghe được tin tức, Hoàng hậu sẽ cùng Tạ Thái hậu đi đến Long Giác tự, mặc dù tiếc nuối chính mình không thể đến gần mà vây xem, hắn lại quyết định tìm một quán rượu trên đường cử hành nghi thức, đặt một gian phòng có tầm nhìn rộng rãi.

Cho dù chỉ là nhìn một lần qua hàng thị vệ thì sao? Đó cũng là tốt. Tính muội khống trong lòng Cung nhị đang cháy hừng hực.

Mà sau khi Cung nhị khỏi bệnh đã tự mình đặt một gian phòng trung tâm tốt nhất ở quán rượu, tin tức này rất nhanh đã tới tai Tô nhị.

Tô nhị giãy giụa từ trên giường đứng lên. Dựa vào cái gì hai người cùng nhau rớt xuống sông lạnh, kết quả bệnh trạng của Cung nhị lại nhẹ hơn hắn? Dựa vào cái gì Cung nhị đã khỏe rồi, hắn vẫn còn phải tiếp tục uống dược? Tô nhị không chịu thua! Hắn thề mình nhất định phải nghĩ một biện pháp lại đến gây sự.

Thê tử của Tô nhị họ Lỗ, là một nữ nhi nhà võ tướng. Tô Lỗ thị tuy rằng nhỏ nhắn xinh xắn, lại bí mật thích đùa đao lộng bổng.

Lỗ thị một tay kéo Tô nhị quay về trên giường, nói: "Công công nói ta xem chừng ngươi, ngươi đừng lại len lén đi ra ngoài."

Tô nhị đối với cái này tỏ vẻ không phục: "Là cha ruột sao? Đây là cha ruột của ta sao?"

Lỗ thị than thở nói: "Ai kêu ngươi luôn gây họa... Công công cũng cần ở ngoài sáng làm hình thức."

Lỗ thị và Tô nhị vừa mới kết hôn chưa bao lâu. Tô nhị là văn nhân, Lỗ thị lại không làm được chuyện hồng tụ thiêm hương*, bất quá tình cảm giữa bọn họ cũng không sai. Bởi vì, so với rất nhiều người manh hôn ách giá ở thời đại này, bọn họ quen biết càng lãng mạn một chút, duyên phận là ở một cuộc anh hùng cứu mỹ nhân.

(*Chỉ việc thư sinh đọc sách có mỹ nữ bên cạnh)

Khục.. khục.., Tô nhị mới là vai "mỹ nhân" kia.

Khi đó, Tô nhị cùng với mẫu thân và tiểu muội đi ngoại ô chơi tiết thanh minh. Tô nhị tự mình điều khiển xe, trong xe có Tô thị và tiểu muội của Tô gia. Nửa đường, bỗng nhiên từ đối diện chạy tới một con ngựa điên. Tô nhị ngay lập tức ngẩn người ngay tại chỗ, hắn không dám tránh, bởi vì một khi hắn tránh, sẽ làm cho mẫu thân và tiểu muội bị ngựa điên dẫm phải. Lỗ thị vừa lúc nhìn thấy một màn này, cầm lấy cung tiễn bên người huynh trưởng, quyết định thật nhanh bắn chết con ngựa điên kia.

Lỗ thị ở trước mặt người ngoài thật là thục nữ. Nàng đọc thuộc lòng Nữ Giới*, không phải là vì tuân theo những thứ giới luật này, mà là vì lợi dụng sơ hở trong đó. Bình thường nhìn nàng còn muốn hiền lương thục đức hơn so với vị thê tử là thư hương môn đệ kia của Tô đại ca, nhưng kỳ thật nàng bí mật luyện thuật cỡi ngựa bắn cung luyện đến tốt vô cùng. Khi Tô gia đến cửa cầu hôn, nàng vốn còn không muốn gả. Tô nhị vỗ ngực cam đoan nói, tuyệt đối sẽ không trói buộc Lỗ thị, nàng mới chính miệng đáp ứng cuộc hôn sự này.

(*Quyển sách viết về những quy phạm đạo đức dành cho người phụ nữ được viết bởi Ban Chiêu - nữ sử học gia đầu tiên của Nho gia, đồng thời là nhà văn thời Đông Hán)

Tô nhị nói: "Ta làm sao là cố ý gây họa, còn không phải là cô cô và muội muội nói, gây chút ít phiền phức cho Trần gia Trần Các lão, nếu không phải ta cố ý cùng Cung nhị làm náo loạn một trận, sao có thể dẫn tới chất tử của Trần Các lão và tiểu nhi tử của Lại bộ Thượng thư đối chọi nhau chứ? Hì hì, ta là lập được công đấy!"

Chuyện xảy ra là do chất tử của Trần Các lão uống rượu ở Hoa Phố vì một kỹ nữ mà đánh nhau với nhi tử của Lại bộ Thượng thư, hành động của hai người biến thành rất khó coi, chuyện này đã truyền khắp kinh thành. Dù cho Lỗ thị thân ở hậu viện, cũng không khó nghe được những lời bàn tán về việc Trần Các lão trị gia không nghiêm quá mức cưng chiều chất tử.

Lỗ thị nheo mắt lại: "Phu quân có ý là, sở dĩ bọn hắn đánh nhau, là do ngươi nhúng tay vào?"

"Còn không phải sao! Bất quá, ai biết được Cung nhị thế nhưng lại làm thật, hại ta uống thuốc đắng nhiều ngày như vậy!" Tô nhị tức giận nói.

Lỗ thị cười khẩy nói: "Vậy phu quân có thể giải thích cho ta một chút hay không. Nếu như ngươi không có đi uống hoa tửu, làm sao lại đụng phải hai người kia?"

"Nương tử, ta đột nhiên cảm thấy có chút chóng mặt, xem ra bệnh trạng của ta còn chưa khỏi, ta nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt." Tô nhị cảm thấy không ổn, chủ động chạy về nằm trên giường. Hắn nhanh chóng đắp chăn, vô tội nhìn qua Lỗ thị, nói: "Nương tử, ta là trong sạch."

Lỗ thị hừ một tiếng, vén rèm lên đi ra ngoài, căn dặn nha hoàn: "Trong thuốc của nhị gia cần đắng thêm một chút, để cho hắn hạ sốt."

Tô nhị nằm ở trên giường không khỏi kêu rên một tiếng.

Lỗ thị sửa sang lại vạt áo của mình, đi đến chỗ của bà bà Tô thị ở sân nhỏ. Nàng nghĩ mãi mà không rõ, vì sao cô thái thái và tiểu cô tử lại gây phiền phức cho Trần Các lão, chẳng lẽ các nàng hy vọng Tào Các lão sẽ thượng vị sao? Nhưng là, theo ý của nàng, rõ ràng là Trần Các lão thượng vị đối với Tô gia càng có lợi ích a!

Hay là nói, tâm tư của văn nhân quá mức khúc chiết, loại người thượng võ như nàng không thể hiểu thấu đáo?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play