Điều quan trọng hiện tại là bọn chúng phải nhanh chóng trở về nói lại tình hình với Mạc Ngân. Màn sương kia nhìn bên ngoài đã nguy hiểm, nhưng đi vào trong đó hay bị nó nhốt bên trong mới thật sự khủng khiếp.
Mà bên này, Mạc Ngân cùng Vu Tư Tuyệt vẫn yên tĩnh mà tu luyện chưa hay biết những chuyện đã sảy ra với đồng bọn của mình. Chỉ khi một tiếng thủy tinh vỡ vang lên, mới đánh thức được Mạc Ngân. Cậu nhìn Vu Tư Tuyệt đang đưa bao bọc trong một vòng ánh sáng, mà hai con mắt sắp không còn hình tượng mà trợn to.
Trêи đầu Vu Tư Tuyệt những linh khí có màu sắc khác nhau đang không ngừng xoay tròn, nối đuôi nhau tiến nhập vào thân thể của anh. Cơ thể anh hiện tại như cái đọng không đáy, tham lam hấp thu tất cả.
Màu tím, linh căn biến dị, lôi hệ.
Màu đỏ, hỏa linh căn.
Màu vàng, kim linh căn.
Màu trắng, là linh căn biến dị hiếm có, không gian hệ.
Thật sự là biến thái, một người có tới bốn linh căn, nói như ở hiện tại là bốn hệ dị năng nghịch thiên. Đúng là quá biến thái, Mạc Ngân từ xưa được xem như thiên tài ngàn năm có một. Nhưng hiện tại nếu đem ra so với Vu Tư Tuyệt, cậu cảm thấy cái gì thiên tài, cái gì tư chất.
Đều là mây bay.
Nhưng ông trời hình như chưa cho Mạc Ngân đủ đả kϊƈɦ. Chỉ thấy cấp bậc tu luyện nhờ linh khí đang không ngừng chạy vào cơ thể Vu Tư Tuyệt mà đại thăng.
Vu Tư Tuyệt trong một ngày tu luyện được bốn hệ linh căn.
Vu Tư Tuyệt trong một ngày từ người phàm phóng lên thành Trúc cơ sơ kỳ, mà một người cần đến vài năm, có khi là vài chục năm. Vả lại cần rất nhiều linh dược hỗ trợ, trãi qua vô vàn khổ cực. Để lĩnh ngộ sự huyền diệu của bình cảnh.
Vậy mà Vu Tư Tuyệt cái gì cũng không cần, chỉ cần nhắm mắt ngồi đó là được rồi.
Mạc Ngân nhớ lại thời gian của kiếp trước, cho dù được xem như là thiên tài. Nhưng bản thân cậu cũng từng trãi qua đau đớn, đổ máu. Chiến đấu với huyễn thú hay mạo hiểm đi vào sâu trong sơn mạch tìm linh dược.
Ô ô ô mẹ ruột, người đã đi đâu? Sao lại để mụ dì ghẻ ở đây khi dễ con. Tiểu Ngân của người đang cảm thấy tâm hồn tổn thương vô cùng sâu sắc. Mạc Ngân mím môi, thấy bản thân ủy khuất cùng đáng thương vô cùng.
Vu Tư Tuyệt sau khi thăng cấp thành công thì thở ra một ngụm trọc khí, mở mắt. Nhưng hình ảnh anh thấy trước mắt là một con mèo trắng đang ngồi đối diện, hai lỗ tai cụp xuống, cái đuôi ủ rũ. Nhất là đôi mắt long lanh tràn ngập hơi nước như sắp vỡ đê, đáng thương mà nhìn anh.
Trong lòng Vu Tư Tuyệt mềm thành một bãi bùn rồi, tim gan cũng lộn thành một đoàn. Anh không quan tâm đến biến hóa trong cơ thể mình, đứng lên, đi đến bên cạnh mèo nhỏ, đưa tay vuốt lông cậu, giọng nói đầy ôn nhu hiếm thấy.
" Ai chọc em? Sao lại mang bộ dạng này rồi"
Vu Tư Tuyệt không nói thì thôi, giờ còn dùng giọng ôn nhu như vậy, bàn tay trêи đỉnh đầu cậu lại ấm ấp như vậy. Mạc Ngân đang ủy khuất càng thêm tủi thân hơn. Cậu quyết định làm một việc mà lần đầu tiên trong 942 năm cậu tồn tại, quyết định vứt bỏ mặt mũi của mình mà bắt đầu...
Khóc!
Những hạt thủy châu rơi tá lã xuống khuôn mặt trắng nõn của Mạc Ngân, khiến Vu Tư Tuyể sững sốt. Biết cậu nhiều ngày như vậy, lúc nào cũng đối với mọi chuyện bằng thái độ lạnh nhạt thờ ơ, đôi lúc lại có chút ít dịu dàng nhưng che dấu. Cái bộ dạng đang khóc như con nít, cực kỳ đáng thương này là lần đầu tiên anh thấy.
" Ô ô tại sao số tôi lại khổ như vậy. Tôi chỉ muốn làm một người bình thường, sống cuộc sống đơn giản. Nhưng tại sao hết đời này lại đến đời khác đều không cho tôi như nguyện. Ô ô ....." Mạc Ngân lúc này như một đứa trẻ, tay nắm lấy vạt áo của Vu Tư Tuyệt mà phát tiết, những tâm sự cậu luôn chôn dấu dưới tận đáy lòng. Cậu lúc trước chỉ là một học sinh 17 tuổi vô tư vô lo, vui thì cười, còn buồn thì khóc. Nhưng lại đột ngột xuyên không, lại còn xuyên đến trêи người của một thiên tài tu tiên. Một thân nơi xa lạ, đầy rẫy những nguy hiểm, mạng người nơi đây là thứ không đáng giá nhất. Cậu luôn phải tự mình cố gắn, bảo vệ tốt bản thân. Mang danh "thiên tài" của tông môn, mõi ngày đều có hàng trăm con mắt dính trêи người cậu. Để có thể xứng đáng với cái danh xưng đó, cậu đã phải nỗ lực hơn những người khác gấp trăm ngàn lần. Họ chỉ biết cậu may mắn gặp được cơ duyên kì ngộ, tu vi thăng tiến nhưng lại không biết quá trình để đạt được điều đó, Mạc Ngân cậu đã đổ bao nhiêu máu và nước mắt, nhiều lần đối mặt với diêm vương. Đâu ai hiểu và quan tâm cậu có mệt hay không, có đau hay không. Họ chỉ cần biết kết quả tu luyện vượt bậc của cậu là đủ. Cho nên tính tình Mạc Ngân ngày càng trở nên trầm lặng, yên tĩnh. Nhưng rồi sao đó thì sao, cậu được sư huynh đồng môn quan tâm, chăm sóc rồi dần đặt niềm tin, sự tín nhiệm của mình. Để rồi, cậu nhận lại là một sự phản bội, mà trả giá bằng cả sinh mạng của mình. Linh hồn phêu đãng cô đơn suốt mấy trăm năm, nhìn thấy nhân tình thế gian. Đau khổ, bất hạnh và quan trọng nhất lại là lòng người nham hiểm. Khiến cho Mạc Ngân tạo cho bản thân một tấm mặt nạ lạnh lùng, vô tâm bên ngoài để bảo vệ bản thân. Rồi cậu được sống lại một lần nữa, nơi đây cậu không còn mang danh thiên tài. Cậu có ba, có nhà và bạn bè quan tâm thật lòng. Nhưng Mạc Ngân sợ, sợ giống như kiếp trước bị phản bội. Cho nên nhiều khi muốn quan tâm những người bên cạnh, Mạc Ngân luôn dùng một mặt không mặn không nhạt của mình. Chỉ khi ở trước mặt ba Mạc, cậu mới hơi thả lỏng phòng bị của mình. Nhưng hiện tại vì giọng nói ôn nhu và sự quan tâm không hề có một chút giả dối của nam nhân mà vỡ òa.
Vu Tư Tuyệt nghe chẳng hiểu cậu nói cái gì mà đời này rồi đời kia. Nhưng vẫn hiểu rõ một chuyện là Mạc Ngân đã trãi qua không ít chuyện mà người khác không thể tưởng tượng được. Hiện tại anh mới hiểu vì sao cậu lại luôn dùng mặt lạnh nhạt như vậy. Còn thân thủ của cậu, anh cũng sớm nhìn ra không phải luyện ngày một ngày hai mà được. Cho nên, đối với quá khứ của cậu, Vu Tư Tuyệt thấy thật tò mò, nhưng nhiều hơn là đau lòng.
Đau lòng...vì sao tim anh lại nhói vì cậu đây. Vu Tư Tuyệt ngẩn ra, thân thể cứng ngắc mặc cho Mạc Ngân chùi nước mắt, nước mũi lên. Trong lòng Vu Tư Tuyệt rối rắm, nhất định phải tìm cơ hội hỏi bọn Dật Nam một chút về cảm giác kì lạ này. Nhưng anh thấy mình không ghét nó, tim nhói, nhưng lòng lại thấy ngọt. Thật kì quái.
==========
Mà lúc này cách khách sạn nơi đoàn xe dừng chân khoảng hơn 100m. Hai chiếc xe không hẹn mà cùng nhau phát ra tiếng lộc cộc của động cơ hư, rồi cùng nhau dừng hẳn.
" Mau, ở đây có người bị thương." Một người tên Mã Trác, quần áo rách vài chỗ nhưng thương thế không nặng lắm. Bắt đầu phát huy sư tử hóng của mình.
Sở Lăng đang cùng vài người đi cảnh giác bên ngoài nghe thấy tiếng la, liền cằm theo vũ khí cùng đèn pin mà đi ra. Hiện tại tầm hơn 6h chiều. Nhưng bầu trời đã không còn một chút ánh sáng. Tang thi cũng bắt đầu di chuyển càng thêm nhanh nhẹn và đông đảo. Sở Lăng sau khi tung ra một hỏa cầu thiêu rụi một con tang thi đang hướng về phía hắn tấn công thì cũng thấy được hai xe bị nạn. Mã Trác thấy có người đến liền vui mừng, nhảy nhanh xuống xe kéo người tới. Ngô Dương cùng mấy người khác một thân chật vật dìu năm người đang hôn mê xuống xe.
" Tiểu Dương tử, đây là làm sao. Như thế nào bị thương ra như vậy?" Sở Lăng nhanh chân chạy đến bên cạnh Ngô Dương giúp anh dìu người bị hôn mê mà hỏi.
" Đỡ người trở về rồi nói, hiện tại tình hình không an toàn. Nhanh đi." Nghe Sở Lăng kêu mình như vậy, Ngô Dương không nổi giận như mọi khi mà chỉ gấp gáp trả lời. Bước chân cũng rất nhanh, có tang thi nhào đến thì phóng ra vài gai đất tiêu diệt.
Sở Lăng ánh mắt nhìn ra phía hướng hai chiếc xe chạy về khi nãy, ở xa xa, bước chân cũng không tự giác được tăng nhanh.