“Vũ Phi, chuyện trung tâm thương mại đã do con toàn quyền phụ trách ba không nhúng tay vào.
Nhưng sao đột nhiên con lại đi Bắc? Theo tình theo lý cũng nên cho bạ biết chứ?" Lâm Vũ Khánh gặng hỏi.
Lâm Vũ Phi lướt mắt qua từng người, nói.
"Thật ra có chuyện này con muốn thú thật với mọi người.
Nói ra có lẽ mọi người sẽ giật mình.
Con và Kính Chi đã có một đứa con 8 tuổi.
Lâm Vũ Khánh và Bạch Nguyệt Trang không khỏi bất ngờ.
Bạch Nguyệt Trang hỏi.
“Chuyện này là sao? Con có con, đây là chuyện gì thế Vũ Phi?” “Là con trai, nó tên là Gia Ân.
Tên thường gọi là Tiểu Ân" Bạch Nguyệt Trang tức giận, to tiếng.
“Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào? Con đã có đứa con 8 tuổi rồi vậy mà mẹ và ba con đều không biết gì.
Con làm thế này là sao?” “Bởi vì trong chuyện này có chút hiểu lầm, gần đây con cũng mới biết.
Vì vậy lần này con đi Bắc cũng là để đón đứa trẻ về đây "Nội như 8 năm nay đều là do Kính Chi nuôi đứa bé à?" Lâm Vũ Phi gặt để đáp lời mẹ mình.
“Không phải cô ta dùng đứa trẻ để ra điều kiện gì đó với chúng ta đó chứ?" Lâm Vũ Khánh hỏi.
“Ba, sự việc rất đơn giản.
Ba đừng nghĩ nhiều như thế." “Đúng vậy đó.
Ông đừng đem mấy cái âm mưu trên thương trường về nhà được không? Vũ Phi có con thì đó chính là cháu của chúng ta, chúng ta không dưng mà có cháu đáng lẽ ra phải vui mừng chứ." Bạch Nguyệt Trang trách cứ chồng mình rồi nói với con trai.
“Vũ Phi, mau đem đứa bé về đây, phải đem về nhà này cho mẹ.
“Bây giờ vẫn đang phải xử lý một số việc về quyền giảm hộ.
Ba mẹ yên tâm, con sẽ cố gắng đưa cháu về sớm.
Chuyện được giải quyết theo hướng tích cực nên ai nấy cũng đều vui vẻ chỉ trừ Lâm Vũ Luân.
Anh cảm thấy ấm ức khi mà ai cũng xoay quanh vụ việc Lâm Vũ Phi chuẩn bị dẫn Tiểu Ân về mà quên mất chuyện trung tâm thương mai.
Ăn xong hai vợ chồng Lâm Vũ Khánh lên phòng nghỉ ngơi, dưới nhà còn lại hai anh em.
“Anh có điều gì muốn nói với em không?” Lâm Vũ Luân ngồi ở sofa, khoanh tay nói.
Lâm Vũ Phi hiểu, anh từ tổn.
“Dự án của công ty đã đem lại rắc rối cho em rồi.
Xin lỗi.” “Không sao.
Dù gì cũng là anh em ruột, có phải người ngoài đầu.
Em không thay anh chịu trận thì ai chịu đây? Nhưng anh nợ em một lời giải thích.
Đột nhiên kêu ngừng giữa chừng nhất định là có uẩn khúc, em rất tò mò.
“Anh đã giải thích qua rồi, đây thuần túy chỉ là phán đoán của anh thôi.” Lâm Vũ Phi lấp lửng.
“Phán đoán của anh có căn cứ đáng tin nào không? Nếu đúng như ba nói anh đã có thông tin bí mật gì rồi.” “Không có.
Dù gì vẫn là đất của Thiên Phúc ta, số tiền bị tổn thất đó nên
Lâm Vũ Luân cất lời, nói nhanh.
“Nên làm sao? Năm đó em ra ngoài một mình mở công ty gặp phải khó khăn cũng là ba thay em bồi thường tiền.
Sau đó thì sao? Cho đến bây giờ trước mặt ông ấy, em vẫn không dám ngẩng đầu.
Còn anh, cùng một hoàn cảnh, ba vẫn toàn lực cổ vũ anh." Lâm Vũ Phi bước đến cạnh, vỗ vai em trai.
"Vũ Luân, những quyết định này đều do anh mà ra, anh biết đối với em thật không công bằng.
Nhưng Thiên Phúc suy cho cùng cũng là của hai anh em ta.
Tin anh đi.
Anh cũng không muốn thấy cảnh công ty phải bồi thường tiền “Bỏ đi.
Chuyện cũng đã rồi, em cũng không nhất thiết phải ở đây phân bua” Lâm Vũ Luân lên lầu.
Nghe tiếng chuông di động, Hà Cẩn Ngôn với tay lấy điện thoại ở trên bàn.
Nhìn thấy ba chữ Lâm Vũ Phi hiện lên trên màn hình, cô lẩm nhẩm: Muộn thế này anh ta gọi cho mình làm gì thế nhỉ? Anh ta về rồi sao? Không đúng.
Không phải đã nói rõ phải quên hết chuyện đó rồi sao? Vừa về đã gọi ngay cho mình rốt cuộc là muốn làm gì đây? Có nên nghe không?
Đấu tranh tư tưởng, cô bấm nút tắt, ném điện thoại lên bàn rồi nằm xuống, cố gắng ngủ nhưng cứ nghĩ mãi.
Những dòng suy nghĩ đó đưa cô vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Sáng.
Một ngày mới lại bắt đầu.
Hà Cẩn Ngôn đang lau chùi trước cửa phòng làm việc của Lâm Vũ Phi nghe tiếng bước chân của anh, cô vội đứng núp sau một bức tường.
Lâm Vũ Phi đã nhìn thấy, anh bước lại.
“Tối qua tại sao không nghe điện thoại của tôi?” “Tối qua tôi ngủ rất sớm với lại tôi đâu phải cửa hàng tiện lợi mà quá 12 giờ vẫn có thể gọi tới được.
Ồn chết đi được.
Cô bịa chuyện.
“Nếu cô ngủ rất sớm sao biết quá 12 giờ tôi mới gọi tới?” Đã nói dối thì làm cho trót, cô cố gắng bình thản để không ấp ủng.
“Lâm tổng, anh không biết điện thoại có chức năng hiển thị những cuộc gọi nhỡ à?” Lâm Vũ Phi truy đến cùng, anh cười gian tà.
“Chức năng hiển thị cuộc gọi nhỡ là để nhắc cô trả lời điện thoại.
Nếu như cô đã nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của tôi sao không gọi lại cho tôi?" “Tôi muốn nói nếu như anh thật sự có việc thì có thể gọi lại cho tôi.
Tôi cũng không muốn tốn tiền điện thoại: “Được." Lâm Vũ Phi thọc tay vào túi quần, nói.
“Thế thì đừng tốn tiền điện thoại nữa.
Chúng ta cứ nói thẳng ra đi, vào phòng tôi rồi nói." "Chẳng phải anh ghét nhất là tôi vào phòng anh sao? Có chuyện gì cần nói thì cứ nói ở đây là được rồi.” Hà Cẩn Ngôn củi gắm mặt.
Lâm Vũ Phi ngó trước ngó sau, lại gần cô hạ giọng.