"Vậy thì phiền anh đừng có hại tôi nữa." Hà Cẩn Ngôn nới với cặp đôi đứng phía sau Lâm Vũ Phi.
"Thật ngại quá, làm phiền hai vị bước ra cho để tôi dọn dẹp chỗ bẩn đó." "Không cần đầu." Lâm Vũ Phi lên tiếng khiến cặp đôi Phạm Đông Linh và Ngụy Anh Kiệt dừng bước.
"Anh là người mới đến à? Anh không biết ông chủ mới của chúng ta rất hay bắt bẻ sao? Anh đừng để đến lúc đó hại tôi bị anh ta tóm được rồi phát huy cái tính bắt bẻ." Lâm Vũ Phi khoanh tay.
"Ý cô là ông chủ mới rất hay bắt bé?" "Anh không biết à? Tôi nghe nói con người anh ta không chỉ rất hay bắt bẻ vả lại lời người khác nói với anh ta, anh ta hoàn toàn không chịu nghe.
Là người bụng dạ hẹp hòi đó.
Hà Cẩn Ngôn bĩu môi chê bai.
Ngụy Anh Kiệt tròn mắt kinh ngạc vì đây là lần đầu tiên có cô gái dám nói xấu Lâm Vũ Phi.
"Yêu cầu hợp lý thì chắc không gọi là bắt bẻ chứ? Cô làm việc không có chút khái niệm trật tự gì cả.
"Cái gì chứ?" "Để cho người khác bước vào một cái thang máy dơ hay lộn xộn vốn đĩ là nhân viên dọn dẹp không đúng.
Cô có từng nghĩ nếu như hôm nay bước vào cái thang máy này là khách hàng vô cùng quan trọng của S.K chúng ta.
Vậy ấn tượng đầu tiên của người đó đối với S.K sẽ như thế nào?" Lâm Vũ Phi giáo huấn cô một tràng dài.
"Trong thang máy có nước uống bị đổ cùng lắm...!thì ấn tượng rất sâu sắc thôi mà." Phạm Đông Linh và Ngụy Anh Kiệt cùng bật cười trước câu nói hài hước của Hà Cẩn Ngôn.
Riêng Lâm Vũ Phi đầu anh như muốn bốc khói.
"Trong đầu cô chỉ nghĩ ra bấy nhiêu đó thôi hả? Vị khách đó nhất định sẽ cảm thấy khách sạn này thật lộn xôn không có trật tự đến cả một chỗ nhỏ bé thế này mà còn xử lý không được.
Làm sao có thể muốn ở lại lâu dài?"
Lâm Vũ Phi khó chịu đến mức Ngụy Anh Kiệt phải lên tiếng.
"Vũ Phí, thật ra không có nghiêm trọng như vậy đâu.
Anh cảm thấy không cần "Cơ hội giáo dục là rất quan trọng." "Nhưng mà em thấy sau này anh sẽ hối hận đó.
Phạm Đông Linh nói bóng gió xa xôi nhưng Lâm Vũ Phi không hiểu.
"Cảm ơn cơ hội giáo dục của anh.
Vậy anh bây giờ đừng làm phiền tôi làm việc nữa được không? Mời ra ngoài.
Anna đi tới, nói với Lâm Vũ Phi.
"Lâm tổng, xảy ra chuyện gì vậy a? Có việc gì cần tôi xử lý không?"
Hà Cẩn Ngôn trố mắt.
"Lâm tổng?"
Mai Siêu Phong” Dương Lệ Bình: Nhan sắc như thiếu nữ dù đã qua tuổi 60Ở tuổi 60, nữ diễn viên thủ vai Mai Siêu Phong trong “Anh hùng xạ điêu” Dương Lệ Bình vẫn khiến fans ngỡ ngàng vì trẻ trung như thiếu nữ...Chi tiếtQCLâm Vũ Phi bỏ hai tay vào túi quần, mặt kênh kiệu.
Phạm Đông Linh và Ngụy Anh Kiệt bình thản gật đầu.
Anna khều vai cô.
"Đây chính là tổng giám đốc mới nhận chức của S.K đó"
Hà Cẩn Ngôn sock tập hai, tay run run chỉ vào người Lâm
Vũ Phi.
"Anh là ông chủ mới?"
Trong một căn phòng khá rộng và hiện đại, được thiết kế theo phong cách thời thượng với tông mau cam là chủ đạo.
Phía Đông, sắc trắng đổi dần sang màu hồng phớt.
Những tia sáng hình rẻ quạt xuyên thủng lớp mây dày xốp.
Ánh sáng ban mai lan tỏa, nhảy nhót trên bậu cửa sổ khiến căn phòng như bừng sáng.
Lâm Vũ Phi rót trà mời Phạm Đông Linh và Ngụy Anh Kiệt.
"Vừa rồi thật tình xin lỗi hai người." "Cậu đó, vẫn y như trước đây.
Hoàn toàn không để ý đến hình tượng của mình trong lòng nhân viên." Ngụy Anh Kiệt uống hớp trà, nói.
"Chủ và nhân viên hai bên vốn dĩ tồn tại mối quan hệ đối lập.
Có nhân viên nào mà không oán trách ông chủ chứ?" "Cái này em không đồng ý.
Đối xử với người phải dùng tâm.
Anh xem chồng em đi, chính là tấm gương tốt nhất đó." Phạm Đông Linh nói với Lâm Vũ Phi nhưng lại nhìn Ngụy Anh Kiệt bằng cặp mắt ngọt ngào.
"Cô Phạm Đông Linh mới trở thành bà Ngụy mà đã gìn giữ hình tượng của chồng đến vậy rồi." "Em nói đều là sự thật mà.
Đừng quên trước giờ em vẫn vậy.
Lâm Vũ Phi gật gù, cong môi cười.
Lâm Vũ Phi đi trên hành lang, anh chợt nhìn thấy Hà Cần Ngôn đang ngồi ăn cơm hộp một mình trên ghế đá đối diện bể bơi, anh bèn bước tới.
Hà Cẩn Ngôn nhìn thấy đôi giày da, lập tức đứng lên, rụt rè nói.
"Chào Lâm tổng"
Lâm Vũ Phi thấy hột cơm dính trên mặt cô, suy nghĩ: Sao lại có người ăn cơm để dính vào mặt như vậy? Lẽ nào cô ta không có cảm giác gì sao?"
Hà Cẩn Ngôn nhíu mày nghĩ: Ông chủ máu lạnh này sao cứ nhìn mình chăm chăm vậy? Ánh mắt này rốt cuộc là muốn truyền đạt cái gì đây?
Lâm Vũ Phi chỉ tay lên mặt mình nhìn cô ý muốn nói trên mặt cô có dính cơm nhưng cô không hiểu ý anh, cứ tưởng mặt anh có gì nên cô dòm sát vào.
"Là mặt cô chứ không phải mặt tôi."
Hà Cẩn Ngôn đưa tay sờ mặt, chạm phải hột cơm.
Cô gái đầu cười.
"Cảm ơn Lâm tổng đã nhắc nhở.
"Cô nên biết rõ về việc xử lý tình huống trong thang máy hôm nay, tôi hoàn toàn không hài lòng." Lâm Vũ Phi bắt đầu bài ca bắt bẻ.
"Lâm tổng, sự thật hôm nay...!"Tôi có cần phải nghe mấy lời này không? Tôi chỉ muốn nhìn thấy thành quả dọn dẹp hoàn tất, không cần phải nhìn thấy nhân viên dọn dẹp ở trước mặt tôi biểu diễn năng lực làm việc của cô ta.
Còn nữa tôi kiểm tra qua phòng làm việc của tôi rồi.
So với người dọn dẹp cũ, độ sạch sẽ của cô coi như đạt tiêu chuẩn.
Hà Cẩn Ngôn mở to mắt.
"Chỉ mới đạt tiêu chuẩn thôi à?" "Cho nên cô có cơ hội được giữ lại để quan sát" "Lẽ nào anh vốn dĩ định đuổi việc tôi sao?" "Đúng vậy!" Lâm Vũ Phi thẳng thừng nói.
"Cũng giống như những gì cô đã nghe được tất cả những điều nói về tôi, loại người hay bắt bẻ, khắt khe, không thấu tình người gì đó...!đều là thật.
Nhưng mà tôi tự hỏi những yêu cầu này đều hợp lý cả, cô hiểu cái gì gọi là giữ lại để quan sát chứ? Cô đang ở trong giai đoạn bị quan sát.
Nếu như lần sau lại xảy ra chút sai sót gì thì thật xin lỗi, tôi sẽ làm theo nguyên tắc làm việc của mình, mời cô tìm công việc khác vậy." "Nhưng mà thật tình tôi cảm thấy "
Lâm Vũ Phi lại cắt lời Hà Cẩn Ngôn.
"Tôi muốn nhấn mạnh lần nữa tôi thích môi trường làm việc sạch sẽ nhưng không thích nhìn thấy nhân viên dọn dẹp làm việc trước mặt tôi.
Cho nên đừng để tôi nhìn thấy khung cảnh cô làm việc nữa.
Cứ như vậy đi."
Đợi cho Lâm Vũ Phi đi khuất, Hà Cẩn Ngôn lẩm bẩm: Cứ như vậy à? Những gì anh muốn nói đã nói hết rồi vậy những lời tôi muốn nói thì sao? Thật không hiểu con người này có tại để làm gì không biết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT