Mọi thứ trên thế giới này không nói muốn thay đổi thì có thể thay đổi, tỉ như số phận đã được sắp đặt phía trước. Người thay đổi được nó chỉ có thể là do người tạo nên số phận đó tự tay thay đổi.

Người có thể thay đổi số phận không ai khác chính là tác giả.

Cậu... có muốn thay đổi số phận của thế giới này không?

'Thay.... đổi sao?'

'Vì sao phải thay đổi? Thế giới này dưới ngòi bút của tôi, nó được hình thành một cách hoàn mỹ, tại sao phải thay đổi?'

Cậu muốn thay đổi thế giới này!

Khương Tịnh Vân mãnh liệt mà mở mắt ra, đôi mắt đỏ như máu phá lệ mà hung dữ.

Không khí bao quanh Khương Tịnh Vân như cô động lại, sau đó lại tản ra như chưa có chuyện gì xảy ra.

"Sao vậy?" Người bên cạnh cũng phát hiện anh có điểm kỳ lạ, quay đầu sang lo lắng hỏi.

Khương Tịnh Vân nâng mắt nhìn người kia, trong mắt hiện lên vẻ mịt mờ, kẻ nào đây?

  Thật thơm.

Khương Tịnh Vân nhích người ghé xát thiếu niên, nhích nhích cái mũi, liếm môi có chút khô của mình.

Thiếu niên kinh hách không dám nhúc nhích, trợn to mắt mèo mà nhìn Khương Tịnh Vân, muốn hét lên nhưng lại không dám, vì ngoài kia, đồng đội của cậu đang chiến đấu chống lại đám tang thi kia.

Nếu cậu mà hét lên thì tang thi sẽ tràn vào đây mất!

"Thật thơm." Khương Tịnh Vân thích thú nhỏ giọng nói, nhưng bản thân vẫn không tiến lên gặm một cái cho đỡ thèm.

"Anh... anh đói sao? Em... em em..." Thiếu niên lắp bắp nói, ánh mắt trở nên hoảng sợ, nhưng tay không chậm chút nào, từ không gian lấy ra một túi khoai tây chiên và một hộp chocolate, cậu không dám lấy thức ăn của đồng đội đem ra, nên chỉ lấy chút đồ riêng của cậu, nhưng mò mãi cũng chỉ có hai túi này.

Nhìn túi khoai tây chiên và hộp chocolate đã bị ăn một phần hai trên tay thiếu niên, Khương Tịnh Vân nheo mắt lại, một lần nữa hứng thú bừng bừng mà đánh giá thiếu niên trước mặt này.

Da thật là đen, đầu tóc lại nhuộm màu xanh lá, khuôn mặt cũng chẳng nổi bật gì, nhưng cậu có một đôi mắt mèo rất đặt biệt, đôi mắt màu xanh lá.

Well, đây là mèo tinh biến thành?

"Mèo đen." Khương Tịnh Vân cả người lùi ra phía sau, cười nhìn thiếu niên, âm thanh không tính là trong trẻo nhưng nghe rất êm tai phát ra từ miệng anh.

Thiếu niên thấy Khương Tịnh Vân trở lại bình thường liền thở phào ra một hơi. Luống cuống từ dưới đất đứng dậy, nhét đồ ăn trên tay vào người của Khương Tịnh Vân, sau đó vội vàng nói: "Nếu anh tỉnh lại rồi, tôi liền ra giúp đỡ mọi người."

"Đi cùng đi." Khương Tịnh  Vân mở bì khoai tây chiên ra gặm, lười biếng nói. Trong lòng yên lặng phê bình, khoai tây chiên ăn vào chẳng có mùi vị gì cả, không gian không có miếng thịt nào sao?

Đồng thời Khương Tịnh Vân cũng cảm nhận được, ca ca nam chính của anh ở bên ngoài kia chiến đấu vui vẻ với đồng loại của anh.

Haizz, ca ca tích cực thật. Mới đó đã gặp được đồng đội tương lai của mình...

Mà khoan! Tại sao Khương Chính Thiên lại có thể mau chóng gặp được đồng đội tương lai của mình mà anh không hề hay biết chứ? Mà anh không phải đang ở trong không gian sao?

Vừa suy nghĩ liên miên vừa đi theo thiếu niên đi ra ngoài, từ xa anh đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn lạnh lùng của Khương Chính Thiên.

Khương Chính Thiên cũng chú ý đến Khương Tịnh Vân từ khi anh xuất hiện.

Đệ đệ tiện nghi tỉnh. Ừ... lại phải chuẩn bị thịt bò, không được, lần trước ăn bò rồi, lần này ăn cá sấy đi, đệ đệ tiện nghi nhà hắn kén cá chọn canh thật sự.

Nếu Khương Tịnh Vân mà nghe được tiếng lòng của Khương Chính Thiên chắc chắn anh sẽ nhào qua vẻ mặt bốp bốp bốp mặt hắn ngay. Mẹ nhà anh, tại vì do anh ngày nào cũng nhồi nhét thịt bò cho anh, ăn hoài không ngán sao được???

Khương Tịnh Vân cũng không đi qua ngay mà đứng ngay đó ăn khoai tây chiên.

Điên mà đi qua à? Anh mà đi qua, đám tang thi kia càng đánh hăng hơn nữa, dù sao thì tang thi cũng có tính chó cậy chủ mà làm kiêu.

"Anh không qua giúp à?" Thiếu niên bất mãn nhìn Khương Tịnh Vân, khó chịu nói.

"Cậu qua?" Khương Tịnh Vân cười nhạt.

"Tôi... tôi là không gian dị năng giả, qua đó tìm đường chết à?" Thiếu niên bĩu môi nói, ánh mắt nhìn đám người phía xa lóe lên tia hâm mộ.

"Ai nói là không gian dị năng giả, thì không có năng lực chiến đấu? Đều là do mấy người vô dụng thôi. Hắc tiểu miêu, là do cậu vô dụng thôi." Khương Tịnh Vân ánh mắt chăm chú nhìn thiếu niên, cười cười nói, thái độ rất tốt nhưng lời nói sắc bén đủ làm cho thiếu niên tức chết.

Cái gì!!! Không gian dị năng giả trừ có thể thu phóng đồ vật từ không gian thì có thể làm được cái mao gì chứ? Thể lực yếu, lại không học được kỹ năng gì đặc biệt...

"Không biết thì học, chẳng lẽ định ăn bám đồng đội cả đời?" Khương Tịnh Vân không lưu tình lại đâm thêm một đao.

Là một tác giả. anh đương nhiên biết về sau dị năng không gian sẽ mạnh đến thế nào và cũng biết càng về sau dị năng không gian sẽ bị bài xích ở các đoàn đội như thế nào.

Cho nên càng về sau dị năng không gian càng ít đi, bởi vì không có chỗ dựa, hoặc là vùi thây trong đám tang thi.

+++++++++ Chương 29.

Thiếu niên nghe xong Khương Tịnh Vân nói, cả người liền ỉu xìu xuống, quanh thân nổi một tầng không khí u ám, ánh mắt buồn thiu thiu nhìn đồng đội đang chiến đấu ngoài kia.

"Còn anh thì sao? Chẳng phải anh cũng không làm được gì có ích cho đồng đội sao?" Thiếu niên yếu ớt phản kích, trong lòng cậu cũng hiểu rõ phần nào, Khương Tịnh Vân là một người có năng lực, anh căn bản không cần ựa vào ai cả. Một người không có năng lực thì làm sao  có thể bình tĩnh thong dong ăn khoai tây chiên trước một đám tang thi máu thịt be bét chứ? Trừ phi là biến thái.

"Tôi á? Mở to mắt mà nhìn đây." Khương Tịnh Vân cong môi cười một cách phúc hậu, đáng yêu.

Anh cong người xuống, tựa như đang lấy sức để làm gì đó.

Thiếu niên mở to mắt nhìn chằm chằm Khương Tịnh Vân, xem xem người này có thể làm được cái gì.

"Ca ca! Em đói bụng!!!" Khương Tịnh Vân hét to lên.

Mặt thiếu niên trong phút chốc từ đen chuyển thành trắng bệch, đôi mắt trợn to lên tỏ vẻ không thể tin tưởng được.

Cùng lúc đó đồng đội của thiếu niên cũng bị tiếng hô của Khương Tịnh Vân làm kinh sợ, đồng thời cũng thầm mắng anh ngu ngốc. Riêng chỉ có Khương Chính  Thiên vẫn bình tĩnh mà giết tang thi, nhưng trong lòng lại nhảy lên một cái, đệ đệ tiện nghi định làm gì? Đến bây giờ hắn vẫn chưa thể đoán được cái não Khương Tịnh Vân chứa đựng những cái suy nghĩ kỳ quái gì.

Không để Khương Chính Thiên nghĩ nhiều, 'người' đã đến trước mặt hắn, nụ cười hớn hở quen thuộc kia khiến cho trái tim hắn nhói lên một chút, nhưng không kịp để hắn ngẫm nghĩ lý do thì tên đệ đệ tiện nghi kia lại đu lên người hắn như con gấu con.

"Đói..." Giọng nói anh rầm rì vang lên bên tai hắn.

Khương Chính Thiên đành thở dài, quyết định đánh nhanh, trở tay một cái, hàng chục tia lửa điện hiện lên, như một con rắn nước cuốn lấy tất cả những con tang  thi còn xót lại.

Khương Tịnh Vân đồng thời đều động tinh thần lực làm những con tang thi đó trốn đi.

Hoàn thành tạo hiện trường giả, tang thi vì sợ dị năng cấp cao hơn mà trốn tránh.

Thấy tang thi chạy đi hết, đám người đồng đội của thiếu niên thở phào một hơi, ánh mắt sáng lấp lánh mà nhìn Khương Chính Thiên.

Thật là lợi hại!!!

"Binh Tiểu Vương! Lấy thuốc và băng gạc ra đây, có người bị thương." Có người nóng nảy hô lên.

Thiếu niên nghe vậy liệt giật mình một cái, vội chạy qua.

"Anh Thiệu Hi bị tang thi cào trúng." Binh Tiểu Vương cũng là thiếu niên kia, vẻ mặt khó chịu khổ sở nói, nước mắt kìm không được mà chảy xuống.

Đám người dường như lâm vào đả kích, thống khổ lại chẳng làm được gì. Mạt thế, người chết là chuyện thường ngày, nhưng đến khi chuyện sinh tử này xảy ra trên đồng đội anh em, bọn họ mới chân thật cảm nhận được, cái gì là sinh ly tử biệt, hiểu rõ mạt thế tàn khốc như thế nào.

"Là hắn! Nếu hắn không hô lên, thì chúng ta làm sao có thể bị quấy nhiễu, làm sao có thể bị tang thi nhân lúc mà cào Thiệu Hi ca!" Âm thanh chua chát lại tràn đầy hận ý vang lên, ngón tay thô ráp chỉ về phía Khương Chính Thiên.

"..." Cái đệt! - Khương Tịnh Vân.

Khương Chính Thiên cũng nhíu mày lại, lạnh lùng nhìn về phía cô gái kia.

Cô gái kia chạm phải ánh mắt lạnh buốt của Khương Chính Thiên, cả người liền như rơi vào hầm băng, sợ hãi cụp mắt xuống, sau đó lại hung hăng mà trợn lên. 

"Tôi nhất định phải trả thù cho Thiệu Hi!" Cô gái nghiến răng nghiến lợi nói, tuy nhiên vẫn không dám manh động.

"Chị Vân Vân, em thấy Thiệu Hi ca chính là bị thương trước đó..." Binh Tiểu Vương bước tới kéo cánh tay của Tùng Thanh Vân, nhẹ giọng nói.

Cậu biết chị Vân Vân rất đau khổ khi mất người yêu, nhưng mà đổ hô cho người ta là không tốt, từ vết thương, cậu có thể đoán ra được, anh Thiệu Hi bị thương ngay từ đầu nhưng vẫn cắn răng chịu đựng đến khi kết thúc mới hôn mê đi, và cũng từ miệng vết thương, cậu thấy dấu hiệu của thi hóa.

Khương Tịnh Vân quen rồi cũng không thèm để ý, từ ôm thắt lưng của Khương Chính Thiên anh chuyển thành Khương Chính Thiên cõng anh. 

"Đi ăn." Khương Tịnh Vân liếm liếm môi, cười vui vẻ nói.

Con cái là để cha mẹ nhờ vả, nhờ không được thì phải vả!

Khương Chính Thiên mà dám nói không có đồ ăn cho anh, anh nhất định phải đánh chết nam chính!

Không hiểu sao kiếp trước bản thân lại phải làm cu li cho nam chính nữa, nước vô não chăng?

Khương Chính Thiên nhận mệnh, cõng đệ đệ tiện nghi nhà mình đến một cái hành lang xem như sạch sẽ, thả anh xuống.

Không biết từ khi nào, hắn lại có nhiều kiên nhẫn với đệ đệ tiện nghi nhà mình như vậy. Nếu là trước đây, hắn nhất định sẽ đem tên đệ đệ tiện nghi này một súng bắn chết hoặc là ném xuống mặc tên kia sinh tử.

"Đám người kia là ai? Ai cho phép anh thân cận với đám người lạ? Không sợ tôi....ưm..." Khương Tịnh Vân còn chưa nói xong thì miệng đã bị nhét một miếng sashimi.

Ngon!!!

Ánh mắt Khương Tịnh Vân sáng rực lên, chưa đã thèm nhìn về phía Khương Chính Thiên.

"Ngoan mới có ăn." Khương Chính Thiên lại gắp một miếng sashimi đến trước môi Khương Tịnh Vân, mặt vẫn lạnh lùng như một nói.

Khương Tịnh Vân nhanh chóng ăn hết miếng sashimi trong miệng rồi tiếp tục ăn miếng sashimi mà Khương Chính Thiên đưa tới, trong mắt hiện lên vẻ giảo hoạt.

Nghe lời là không thể! Nhưng vì miếng ăn, tôi có thể chơi trò bé ngoan với anh một thời gian, đến khi anh đây tăng cấp thành tang thi tinh anh, anh đây đã khôi phục được vị giác rồi nhé! 

"Đám người kia là do anh trong lúc tình cờ gặp gỡ, nhìn thấy cô gái đội trưởng kia chứ? Em họ của Lệ Tịch. Lúc đó họ gặp phải tang thi cấp 4, sắp diệt đoàn, nên anh ra tay giúp đỡ một chút, dù sao cũng là người quen." Khương Chính Thiên nhẹ giọng nói, tuy vẫn lạnh băng như lúc nào nhưng nghe rất êm tai.

"Anh đúng là người tốt." Khương Tịnh Vân hừ nhẹ nói, nhưng trong mắt chẳng có gì gọi là chê trách. Nam chính tất nhiên phải có nhiệm vụ cứu vớt thế giới.

Cứu cả thế giới, nhưng chẳng rộng lòng tin tưởng đàn em của mình...

"Chúng ta đi theo nhóm này có thể sẽ gặp được Lệ Tịch." Khương Chính Thiên nói tiếp. Nếu hắn suy đoán không nhầm mà nói, Lệ Tịch lần này ra ngoài hẳn là thu thập người tránh nạn về căn cứ, nói người tránh nạn chứ, chủ yếu là tìm kiếm mấy nhân vật con ông cháu cha về căn cứ.

"Ồ, tôi thích chị Lệ Tịch." Khương Tịnh Vân cười híp mắt nói. Kiếp trước hợp tác đào hố cho người khác cảm giác rất chi là sảng khoái.

Hai đứa đầu óc toàn là hố, gặp nhau chính là tri kỷ. Lệ Tịch thích nữ nhỉ?

++++Chương 30

Khương Tịnh Vân đợi một hồi vẫn không nhận được thức ăn từ Khương Chính Thiên, bèn bất mãn trừng mắt nhìn nam chính ca ca của mình. Tên kia vẫn là cái mặt lạnh băng, tuy nhiên đôi mắt đã chứng minh rằng hắn đã đi vào cõi thần tiên.

Trong đầu của Khương Chính Thiên tràn ngập những câu mang tính chất spam của Khương Tịnh Vân.

Tôi thích chị Lệ Tịch

Thích chị Lệ Tịch

Thích Lệ Tịch

Đệ đệ tiện nghi thích Lệ Tịch?!!

Đệ đệ hắn điên rồi!

Lệ Tịch có nơi nào ra dáng nữ nhân để người thích đâu? Rõ ràng là một tên biến thái nữ hán tử, đầu óc toàn hố, bá đạo đến thiên địa bất dung! Lại thích nằm trên!

Lệ Tịch từng nói: "Muốn tỏ tình? Được, lúc giao phối tôi ở trên."

Đây là câu hắn nhớ rõ nhất khi có một quân sĩ nước ngoài tỏ tình Lệ Tịch vào năm trước.

Đưa mắt nhìn đệ đệ tiện nghi, có chút không rõ, hắn hỏi: "Em... ở dưới?"

Khương Tịnh Vân đen mặt:  "..." vấn đề này thật khó nói. Đừng hỏi, anh biết rõ cái đầu nam chính đang nghĩ cái gì! Anh phải đập chết hắn!

Anh thích Lệ Tịch không phải là loại thích rồi kết hôn kia!!!

"Lệ Tịch là vị hôn thê của anh, theo lý mà nói, anh sẵn sàng để nằm dưới chưa ca ca?" Khương Tịnh Vân cười híp mắt, âm thanh có chút hả hê.

Theo như sự hiểu biết của anh, với tính cách của Lệ Tịch, tất nhiên không bao giờ chịu nằm dưới rồi!

Cái gì gọi là nữ cường chân chính? Tham khảo Lệ Tịch.

"Nhắc mới nhớ, em cũng có vị hôn thê nhỉ?" Khương Tịnh Vân vuốt vuốt sống mũi, nhẹ giọng nói.

Cốt truyện: Vì sao Khương Tịnh Vân lại đi lên con đường boss phản diện chung cực?

Bởi vì hắn là tang thi vương.

Bởi vì vị hôn thê của hắn chạy theo người mà hắn ghét nhất, chà đạp lên tình cảm của hắn, làm hắn hắc hóa.

"Em hiện tại là tang thi." Khương Chính Thiên có chút bực bội không rõ nguyên do. Có lẽ vì đệ đệ tiên nghi nói hắn nằm dưới đi?

Nụ cười trên khóe môi của Khương Tịnh Vân dần dần biến mất, thay vào đó là biểu tình âm u khó nói thành lời.

Khương Chính Thiên thấy vậy lòng liền chùng xuống, vội vàng muốn xin lỗi nhưng lời đến miệng lại không thốt ra được, đành phải im lặng nhìn đệ đệ tiện nghi nhà mình.

Không khí im lặng trong chốc lát, bên trong liền vang tiếng xôn xao gào thét.

Hiển nhiên Thiệu Hi kia đã hoàn toàn biến thành tang thi.

Khương Tịnh Vân muốn xem náo nhiệt nên đi qua xem sao.

Khung cảnh có chút khác với tưởng tượng của anh.

Đám người bên hắc tiểu miêu tất cả đều nằm rạp dưới đất quằn quại rên rỉ, khuôn mặt trắng bệch không huyết sắc, tựa như bị trúng độc.

Tang thi hóa Thiệu Hi kia thì đầu thân mỗi cái mỗi nơi.

Người duy nhất còn đứng được là một người trang phục kỳ dị nhìn rất tân tiến lại rất huyền học, nếu có thể hình dung, thì hắn xin hình dung thành tương lai tu chân?

Người này rất kỳ lạ, không có mùi của nhân loại, cũng không có mùi đặc trưng của tang thi. Kẻ này... rất nguy hiểm!!!

Trực giác của tác giả mách bảo cho hắn, kẻ này không phải là người của thế giới này!

Vì... anh thấy rõ hào quang nhân vật chính léo sáng trên đầu người kia aa!!

Mẹ! Chuyện gì xảy ra đây?

Khương Tịnh Vân quay mạnh đầu lại nhìn Khương Chính Thiên, không những thở phào mà ngược lại vẻ mặt càng khó coi.

Hào quang... biến thành vầng sáng marysue?????

?????

WTH???

Chuyện gì đang xảy ra?

Khương <mary sue> Chính Thiên khó hiểu nhìn vẻ mặt như không muốn sống nữa của đệ đệ tiện nghi. Sau đó vẻ mặt lạnh căm mà nhìn người quái dị kia.

++++Chương 31

Hỏi: Vầng sáng mary sue là gì?

Đáp: Đó là hào quang của nữ chính ngôn tình hàng vỉa hè hay có. Có được hào quang mary sue, bạn sẽ trở thành một thánh mẫu tốt bụng, là người cứu thế, đặt biệt là có khả năng thu hút được các ánh mắt của nam chính, nam phụ. Được mọi người yêu mến, thương yêu che chở.

Hỏi: Vầng sáng mary sue được hình dung như thế nào?

Đáp: Nó có 7 sắc cầu vòng, ấm áp và rực rỡ.

Khương Tịnh Vân vuốt khuôn mặt của mình, cố gắng bình tĩnh lại.

Conmeno! Bình tĩnh cái quần!

Nam chính ca ca hiện tại đã trở thành nữ chính tỷ tỷ!

Hào quang nữ chính này là sao????

Còn là mary sue nữa chứ!!!

Còn người quái dị kia nữa? Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây? Còn mang theo hiệu ứng nhân vật chính nữa chứ?

Khương Tịnh Vân rất muốn qua đó, đem người bắt về nghiên cứu, nhưng lại có chút kiêng kỵ.

Anh đấu không lại.

Cơ mà... không phải còn có Khương Chính Thiên hay sao?

Nhân vật chính có được 1 khả năng đặc biệt mà không phải nhân vật nào cũng có được, đó là... đập mãi không chết, nhảy sông gặp người cứu, nhảy vực gặp cơ duyên, trúng độc có thần y.

Giết mãi không chết, sống dai như gián.

Khương Tịnh Vân không có chút cảm giác tội lỗi nào, chỉ về phía trước, nói với Khương Chính Thiên: "Anh! Xử đẹp nó cho em."

Khương Chính Thiên không nói hai lời tiến lên, không cần Khương Tịnh Vân nói, anh cũng muốn tiến lên cứu người, dù sao cũng là em gái của Lệ Tịch.

"Đừng qua đây." Âm thanh mềm mềm như bông vang lên, người quái dị kia quay mặt qua, nhẹ giọng nhắc nhở.

"Ở đây tang thi hệ thực vật, hệ độc." Người kia nói tiếp.

Khương Tịnh Vân lúc này cũng chú ý đến, lúc nãy thế nhưng anh không cảm nhận được mùi của tang thi thực vật kia!

Có lẽ sương mù trắng trắng kia chính là thứ che giấu mùi vị của nó, khiến anh không nhận ra, cứ tưởng khói trắng đó là do độc người quái dị kia thả ra.

Khương Chính Thiên cũng kịp thời dừng lạ, nhíu mày nhìn về phía người quái dị kia. Trầm ngâm trong chốc lát liền từ không gian lấy mặt nạ phòng độc ra mang vào.

Nhanh chóng chạy tới bên cạnh người quái dị, dùng dị năng đánh vào cánh tay của người quái dị kia.

Người quái dị như được giải huyệt, từ trong túi áo lấy ra một tấm phù, miệng khẽ niệm một câu chú. Tấm phù sáng rực lên, tiếp đó hóa thành hai luồng sáng chui vào trong mặt sàn đã bị thủng một hố nhỏ.

Chẳng mấy chốc sau, Khương Tịnh Vân nhận ra được mặt đất đang rung lên.

Từ mặt sàn đang sụp xuống!

Khương Tịnh Vân nhanh chóng đóng băng mặt sàn lại, chạy qua kéo Khương Chính Thiên ném ra ngoài xa, tiếp tục ném những người còn nằm trên đất về phía Khương Chính Thiên.

Còn về người quái dị kia không biết từ khi nào đã đứng cạnh Khương Chính Thiên.

Khương Tịnh Vân ném xong người cuối cùng, muốn thành công lui quân, không ngờ hông của hắn bị một sợi dây leo quấn lại, tuy không cảm giác được đau nhưng anh cảm giác được thịt của anh đang bị ăn mòn!

Lợi hại!

Thân thể hoàn mỹ của anh!!!

Một tia sét đánh tới, đốt trọi sợi dây leo. Khương Tịnh Vân đã nằm trong lòng ngực quen thuộc kia. Nhưng đôi tay ai kia lại đang không ngừng run rẩy. Khương Tịnh Vân không khỏi chăm chú mà nhìn khuôn mặt lạnh băng không chút cảm xúc kia. Tựa như đôi tay đang run rẩy kia không phải là của hắn vậy.

Anh đã gặp một Khương Chính Thiên như vậy 2 lần rồi, một lần là ở kiếp trước, một lần là hiện tại.

Không biết là đang sợ hãi hay tức giận nữa.

Nhưng mà, mỗi lần như thế này... đặc biệt làm người ta đau lòng.

Khương Chính Thiên đôi mắt lạnh băng nhìn về phía hố to giữa sàn nhà kia, một sợi dây leo màu đen từ trong đó trồi ra, lơ lửng giữa không trung, quanh thân lại có một luồng khói trắng thuần khiết.

"Nó là một gốc rễ cây tử đằng biến dị." Âm thanh mềm mềm của người quái dị lại vang lên.

"Nó ăn thịt tang thi để thăng cấp, đồng thời máu người cũng là một chất dinh dưỡng bồi bổ cho nó. Bản thể của nó bị ta đốt cháy, không ngờ nó lại phân ra một gốc rễ là sinh mệnh chi nguyên chạy đến nơi này." Người quái dị nói tiếp.

"Độc của nó chỉ gây mê và gây tê liệt cho con người, nhưng với tang thi, độc của nó chính là axit  ăn mòn."

Cho  nên... hắn không phải là người. 

Người quái dị tất nhiên sẽ không nói ra, hắn cũng không bài xích chuyện nhân loại và tang thi. 

Khương Chính Thiên nghe vậy, tay khẽ run lên, trong lòng sợ hãi không thôi, đồng thời cũng rất tức giận.

Hàng chục tia sấm sét đánh thẳng vào cái hố kia, nhưng cái dây leo kia chẳng mảy may gì cả.

Hắn lại ném một quả cầu sấm sét qua, không ngờ tới sợi dây leo lại cứ như thế mà hấp thụ!

========+Chương 32

Rễ cây tử đằng biến dị nếm được mùi vị ngon ngọt của Khương Tịnh Vân tất nhiên sẽ không dễ dàng mà buông tha con mồi được, trí tuệ của nó không thấp nên tất nhiên biết đám người này không dễ đối phó, nó lần mò tìm khe hở để tấn công đám người này rồi cướp đi con mồi mỹ vị.

Khương Tịnh Vân rất nhạy cảm với nguy hiểm, anh rất chán ghét cây tử đằng này, đặc biệt chán ghét, ghét đến nỗi muốn liều mạng xé nát nó.

"Thả tôi ra!" Khương Tịnh Vân không kiên nhẫn đẩy tay Khương Chính Thiên đang ôm lấy mình ra. Anh muốn xé nát gốc cây tử đằng biến dị.

Bị Khương Tịnh Vân quấy nhiễu, Khương Chính Thiên không cẩn thận chân bị trúng chiêu của gốc cây tử đằng biến dị.

Chết tiệt!

Khương Chính Thiên rủa thầm một tiếng, tay tăng thêm sức, ôm lấy Khương Tịnh Vân tránh thoát khỏi công kích liên tục của dây tử đằng biến dị.

Đồng thời hắn cũng thả ra một loạt lôi kích, đánh vào cái hố to đó. Nhưng vẫn vô dụng, lôi kích bị gốc cây tử đằng hoàn toàn hấp thụ! Sau đó 3 sợi dây leo tử đằng từ trong hố chui ra, công kích về Khương Chính Thiên và Khương Tịnh Vân.

Chân Khương Chính Thiên dần dần mất đi cảm giác, hắn cố gắng né tránh khỏi công kích, Khương Tịnh Vân trong tay hắn cũng dần dần mất kiểm soát! Hắn biết, là tang thi, Khương Tịnh Vân tất nhiên sẽ kế thừa tất cả những đặc điểm của một con tang thi dù cho Khương Tịnh Vân có lý trí. 

"Khương Tịnh Vân! Đừng lộn xộn, em đánh không lại nó!" Khương Chính Thiên lạnh giọng nói, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ dị. Xem ra phải dùng đến không gian...

Ý nghĩ vừa lóe qua, chưa kịp làm gì hết, Khương Tịnh Vân đã thoát khỏi tay hắn, như một tia chớp bắn về phía gốc cây tử đằng biến dị.

Khương Tịnh Vân đi đến đâu tại đó những dây leo biến dị đều bị đông cứng thành băng không cử động được.

Cây tử đằng thấy Khương Tịnh Vân tiến đến cũng không sợ, ngược lại nó càng hưng phấn hơn, cử thêm các dây leo cuốn lấy Khương Tịnh Vân.

Nhìn thấy một màn này, Khương Chính Thiên trái tim như muốn nhảy ra ngoài, hận không thể chạy đến bên cạnh Khương Tịnh Vân, chặn hết đám dây leo kia, băm chúng ra thành từng mảnh nhỏ.

Người quái dị kia cũng chỉ dửng dưng nhìn một màn này, hắn, không thể can thiệp nhiều vào thế giới này, hắn chỉ là muốn tìm người, can thiệp quá nhiều, nơi này không thể chấp chứa được thứ ngoại lai như hắn (hắn ở đây là chỉ người quái dị).

Được rồi, thật ra là hắn (người quái dị) chỉ muốn xem thêm kịch. Hắn đến thế giới này chỉ mới hôm qua, vừa đến liền đâm trúng cái cây biến dị tử đằng này! Mẹ nó, có ai xui như hắn không chứ?! Nếu không phải cây biến dị tử đằng này nuốt lấy Ngũ Tinh Thạch của hắn thì hắn đời nào mà xuất hiện nơi này chứ???

Người ngoại lai: Diệp Tử Hàn, đến từ một thế giới khác (quyển truyện khác, truyện này kết BE)

Quay lại với Khương Tịnh Vân, những sợi dây leo đó muốn quấn lấy anh, có kinh nghiệm từ trước, Khương Tịnh Vân thuần thục tránh đi tất cả các sợi dây leo đó, đồng thời ngưng tụ dị năng hắc ám trên móng tay bén nhọn, nhanh chóng mà gọn lẹ cắt đứt các sợi dây leo.

Dây leo vừa bị cắt đứt chúng như những phôi tử. từ từ phát triển thành một tế bào mới rồi nhanh chóng phát triển thành sợi dây leo.

Nhưng những sợi dây leo đó chưa kịp tấn công Khương Tịnh Vân thì đã bị một tia sét đốt trụi.

Những sợi dây leo phát triển từ phôi tử không gắn liền với cơ thể biến dị tử đằng nên chúng không có khả năng phục hồi hoặc hấp thụ dị năng.

Diệp Tử Hàn đơn giản cho đám người Binh Tiểu Vương ăn giải độc đan, đợi bọn họ từ từ tỉnh dậy, ném lại một câu ngầu lòi: "Trốn xa vào." Sau đó nhập cuộc chiến đấu.

Khương Chính Thiên lúc này cũng nhận ra được rằng quang dị năng của hắn có thể giải được độc biến dị tử đằng nên chân của hắn nhanh chống được khôi phục, đồng thời cũng đưa ra được phương án tiêu diệt cây biến dị tử đằng.

+++Chương 33.

Có Diệp Tử Hàn tham gia vào cuộc chiến, Khương Tịnh Vân cũng dễ thở được phần nào. 

Không biết Diệp Tử Hàn dùng biện pháp gì nhưng một vài tấm giấy màu đen kia liền có thể làm cho đám dây leo kia tạm dừng trong 10 giây sau đó một kích liền cắt đứt nó.

Gốc tử đằng biến dị tất nhiên biết được rằng Diệp Tử Hàn khó đối phó nên nó chỉ tập trung về phía kẻ yếu nhất - Khương Tịnh Vân mà công kích! Chỉ cần ăn Khương Tịnh Vân, nó sẽ nhanh chống tăng cấp!

Á à! Thì ra mày chọn cái chết!

Khương Tịnh Vân cười lạnh trong lòng, đáy mắt dâng lên từng đợt kích động cuồng bạo. Anh muốn xé nát biến dị tử đằng!

Công kích biến dị tử đằng cũng ngày một mạnh hơn, dưới chân đi tới đâu ở đó liền xuất hiện một mảng băng lớn, đông lạnh tất cả những gì nằm trong phạm vi 10m. Tay hơi nâng lên, móng vuốt sắc bén triển lộ, mỗi lần vung lên dây leo liền tan xương nát thịt không thể khôi phục.

Độc có thể khắc độc mà! Tuy biến thành tang thi, chỉ số thông minh có giảm xuống nhưng những thứ căn bản anh vẫn có thể nắm rõ!

Qua vài lần giao thủ anh cũng biết được phần nào về biến dị tử đằng!

Mỗi lần có một dây leo bị nát thì những sợi dây leo còn lại sẽ di chuyển chậm một chút, nhưng công kích lại thập phần hung mãnh, tựa như bị cường hóa vậy. Cho đến khi dây leo khác xuất hiện thì bọn nó sẽ nhanh nhẹn trở lại.

Có một thứ để Khương Tịnh Vân chú ý chính là mỗi lần những sợi dây bị cười hóa thì luôn có một sợi dây không công kích mà chỉ loanh quanh bên cạnh biến dị tử đằng! Nói cách khác, khi gốc biến dị tử đằng đang tiến hành sinh thêm dây leo khác thì nó đang ở tình trạng yếu đi! Tựa như một bà mẹ mang bầu khi sinh con, cơ thể sẽ yếu đi rất nhiều! Đây  là điểm yếu trí mạng, tuy nhiên thời gian nó tạo ra sợi dây leo mới rất ít.

Cần một người có dị năng tốc độ cực kỳ nhanh, nhân lúc gốc biến dị tử đằng đang tạo ra dây leo mới mà một chiêu kích sát! Nhưng đây cũng là một lưỡi dao hai chiều, nếu làm không được thì sẽ mất mạng ngay! Nên biết rằng biến dị tử đằng là chuyên về độc, chỉ cần trúng một chút cũng có thể toi mạng, huống chi có một sợi dây leo cường hóa bảo vệ.

Tuy nói độc của biến dị tử đằng không thể giết chết con người nhưng nó có thể gây tê liệt con người trong tích tắc, sau đó dây leo một kích nữa hoàn toàn là trí mạng!

Khương Tịnh Vân mải mê suy nghĩ nên cũng có lúc lơ là, một sợi dây leo mình đầy gai nhọn nhân lúc Khương Tịnh Vân không chú ý liền một kích từ trên đỉnh đầu đâm thẳng xuống!

"Tịnh Vân! Cẩn thận!" Âm thanh thanh lãnh mang theo kích động lo lắng vang lên từ sau lưng.

Khương Chính Thiên nhanh chóng chạy tới ôm Khương Tịnh Vân né sang một bên, đồng thời tay cũng không ngừng mà đánh ra một quang cầu về phía dây leo.

Sợi dây leo bị bao phủ trong quang cầu phát ra từng tiếng xèo xèo như bị Acid ăn mòn, mùi khét mũi bay ra nồng nặc. Nó không ngừng vun vẩy nhưng sau vài giây thì nó hoàn toàn biến mất.

Khương Tịnh Vân lại một lần nữa tiến vào cái ôm ấp áp của người nào đó mặc cảm một giây.

Rõ ràng một giây trước anh còn rất bá cháy! Sao một giây sau lại biến thành nữ chính cần ôm áp rồi????

Nhìn sợi dây leo kia biến mất trong quang hệ dị năng của Khương Chính Thiên. Khương Tịnh Vân đột nhiên bừng tỉnh!

Đúng rồi! Có nam chính - marysue- Khương Chính Thiên đây rồi! Lo gì chứ! Bàn về tốc độ thì quang hệ dị năng chỉ đứng sau không gian hệ mà thôi!

Nghe qua tộc độ bàn thờ hệ ánh sáng chưa?!

"..." Diệp Tử Hàn một bên chiến đấu với đám dây leo một bên mặt cá chết mà nhìn hai con cẩu đang ôm ấp nhau bên kia.

Mẹ! Đau mắt! Cho lão tử xin! Sống chết tới nơi rồi mà còn ôm ôm ấp ấp! Chó má! Còn để lão từ đánh một mình nữa chớ!

Bình tĩnh! Bình tĩnh! Vì hình tượng, bình tĩnh một chút!

"Ca ca!" Khương Tịnh Vân hưng phấn hô lên!

Mau mau xử đẹp nó cho lão đệ a!

"Câm miệng!" Khương Chính Thiên mặt đen thui thui, trái tim một lần nữa suýt rớt luôn ra ngoài.

Không thể khiến người ta bớt lo được.

"Hừ! Ta chính là đã biết cách diệt gốc tử đằng biến dị này! Lát nữa ta với tên kia sẽ tìm cách đánh với đám dây leo kia, diệt tầm 3 cây, lúc đó anh phải nhân cơ hội cực kỳ nhanh chóng sử dụng quang hệ dị năng di chuyển đến bên gốc cây tử đằng biến dị, một kích diệt nó! Chú ý là phải đem bản thân bao bọc trong quang hệ dị năng! Công kích cũng là dùng quang hệ dị năng! Nhớ kỹ!" Khương Tịnh Vân vừa hưng phấn vừa cố gắng tỏ ra bình tĩnh nói, sau đó từ trong ngực Khương Chính Thiên đứng dậy, hướng về phía Diệp Tử Hàn hơi hơi gật đầu.

Khương Chính Thiên nhìn Khương Tịnh Vân một cái thật sâu sau đó lạnh giọng nói "Cẩn thận một chút."

"Được!"

Nhận được câu trả lời từ Khương Tịnh Vân, Khương Chính Thiên liền nhanh chóng bao bọc bản thân trong quang dị năng.

Đánh nhanh thắng nhanh! Đánh xong liền phải cho Khương Tịnh Vân một bài học! Lần này quá hồ đồ rồi!

Khương Tịnh Vân nhanh chóng tiến lên giải quyết một sợi dây leo, thân thể linh hoạt tránh đi công kích của các sợi dây leo khác, dụ bọn chúng cách ra xa gốc cây tử đằng biến dị.

Diệp Tử Hàn cũng không kém, ném đi ra một đống phù, hắn nhanh chóng đọc pháp chú, hội tụ linh khí đánh một kích về phía đám dây leo!

Lúc này! 

Khương Chính Thiên nhanh chóng bay về phía gốc cây tử đằng biến dị, từ không gian lấy ra một cây đao sắc bén dung hợp với dị năng hệ quang chém về phía sợi dây theo gần đó, đồng thời tay ngưng tụ một quả cầu quang hệ dị năng đánh về phía hố nơi gốc cây tử đằng biến dị!

Ầm! Ầm!

Trần nhà đang sập xuống!!

Khương Chính Thiên nhanh chóng trở lại bên người Khương Tịnh Vân, ôm lấy anh vào lòng.

Khương Tịnh Vân cũng không chậm ngưng tụ một mặt băng để đứng vững.

Diệp Tử Hàn bên kia ngự kiếm mà đứng.

Sàn nhà sập xuống khói bụi mù mịt, một lát sau mới lắng xuống.

Lúc này bên ngoài kia một đám người khá đông xông vào đến.

======Chương 34

Đám người xông vào đến không phải là ai khác mà chính là đám người Binh Tiểu Vương lúc nãy bị ném ra ngoài xa kia. Trùng hợp thêm là thế mà người đi cùng với đám người bọn họ còn có người của Lệ Tịch???

Lúc này Khương Tịnh Vân đã biến trở lại như cũ, chẳng có biểu hiện gì của tang thi trừ đôi mắt hơi đỏ, làn da trắng khác thường như là ít đi ra ngoài nên thiếu ánh nắng mặt trời.

Diệp Tử Hàn đã thu lại kiếm, đứng bên cạnh Khương Tịnh Vân, yên tĩnh mà đứng đó.

Thật xin lỗi, ở đây chỉ có chỗ của Khương Tịnh Vân là dễ đứng nhất, chỗ khác thì khá là ngập nghềnh.

"Ú ầy! Đây chẳng phải là Lệ Tịch bà chằng sao?" Khương Tịnh Vân thấy khuôn mặt bánh bao quen thuộc kia liền nâng cao giọng hô.

Lệ Tịch: "..." Mẹ nó cái tính chó này của hắn chẳng bao giờ thay đổi. Có tin bà hố chết mày không?

Lệ Tịch hướng Khương Tịnh Vân nở nụ cười ngại ngùng đáng yêu: "Khương Tịnh Vân đấy à, đã lâu không gặp, cậu càng đẹp gái hơn rồi."

Khương Tịnh Vân cũng cười: "Còn chị thì chẳng khác gì 1 năm trước là bao." Vẫn lùn như cũ ha ha ha.

Không khí trong phút chốc như bị đông cứng lại.

Lệ Tịch cũng không cười nữa ánh mắt sâu thẳm lướt qua, khóe miệng nhếch lên, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Diệp Tử Hàn.

Thằng cha nào đây? Kiếp trước làm gì có xuất hiện? Nhưng mà người này nhìn qua thì cũng không phải là kẻ tầm thường gì, trực giác nhạy bén báo cho cô biết, người này rất nguy hiểm, tựa như...

Không! Hít thở một hơi, hôm qua mới đuổi được Như Lệnh đi, hiện tại cô chẳng muốn nhớ về Như Lệnh chút nào. Nói Như Lệnh là tang thi thì cũng không đúng, nhưng nói là người thì càng không đúng vì Như Lệnh đã chết.

Lắc lắc đầu, cố gắng không suy nghĩ về Như Lệnh nữa. Lệ Tịch hướng Khương Chính Thiên hỏi: "Diệt rồi à?"

Khương Chính Thiên gật đầu. Buông Khương Tịnh Vân ra, bản thân bao bọc trong quang hệ dị năng đi đến trước xác của gốc cây tử đằng biến dị, ném một quang cầu qua, xác nhận nó đã bị giết hoàn toàn liền an tâm mà tìm lấy tinh hạch trong cơ thể nó.

Một viên tinh hạch màu xám đỏ to bằng con mắt xuất hiện trong tay Khương Chính Thiên, nó tỏa ra một luồng ánh sáng nhàn nhạt nhìn qua như là ngọc thạch vậy.

Khương Tịnh Vân đi tới cầm lấy thích thú ngắm ngía, đẹp thật, đáng tiếc không phải cùng hệ.

Tinh hạch đối với Khương Chính Thiên hoàn toàn không có tác dụng nên hắn cũng không để ý mấy nên cứ để Khương Vân cất giữ. Bây giờ trên người hắn hoàn toàn chẳng có viên tinh hạch nào, tinh hạch kiếm được Khương Tịnh Vân đều cất giữ nuôi thuộc hạ hoặc là chính bản thân dùng.

Lệ Tịch cũng chạy tới cầm xem.

Móa! Đẹp! Cô cũng muốn!

"Hai người cần nó không? Không thì cho tôi." Lệ Tịch thích thú cầm tinh hạch trong tay cười híp mắt nói.

"Đổi lấy lương thực." Khương Tịnh Vân nhanh chóng nói.

"Được." Lệ Tịch sảng khoái đáp.

"Mấy người đi B thị sao? Gia nhập đoàn?" Lệ Tịch cất tinh hạch, nhìn về phía Diệp Tử Hàn hỏi.

Diệp Tử Hàn suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

"Vậy thì đi thôi, chúng ta đóng trại tạm nghỉ ở dưới ngọn núi phía tây, cách đây cũng không xa mấy, thấy bên này có động tĩnh liền chạy qua xem sao." Lệ Tịch vừa đi vừa nói.

Ngừng lại một chút liền giới thiệu thêm: "Đám người này là những dị năng giả vừa mới gia nhập đoàn."

Khương Tịnh Vân liếc mắt những người kia, trừ đám người Binh Tiểu Vương thì còn lại đều không quen.

Mùi thơm của dị năng giả cứ đập vào mũi khiến cho anh khó chịu, nhích người tới gần Khương Chính Vân một chút, lúc này mới dễ chịu đôi chút.

Giữa 2 món ngon và dở tất nhiên phải chọn món ngon rồi. Mà món ngon thì nào nỡ ăn.

Khương Chính Thiên nhìn Khương Tịnh Vân một chút, nhìn Lệ Tịch mở miệng nói: "Đi riêng. Xe bọn tôi đi sau."

Lệ Tịch cũng không hỏi nguyên nhân liền gật đầu.

Diệp Tử Hàn do dự một chút nhưng cũng quyết định đi theo Khương Chính Thiên.

Hắn không thích nơi đông người, với lại hắn cảm nhận được Khương Chính Thiên là người tu luyện giống hắn.

Nhưng không hiểu nguyên do, người này lại sử dụng dị năng? Chẳng lẽ chưa biết cách chuyển dị năng thành linh khí để sử dụng?

Nếu là vậy... ha, hắn mắc mớ gì phải dạy cho con cẩu to đầu mỗi ngày chỉ biết rải thức ăn cho chó kia chứ??? 

Diệp Tử Hàn hắn ghét nhất chính là bản thân đã không có người ôm ấp, người khác lại ôm ấp trước mặt mình! Thật là TM muốn đạp cho bọn họ một cái!

---------Chương 35

Căn cứ B thị.

"Nghe tin gì chưa? Lệ Tịch chết trên đường về, đoàn đội bị diệt đó!"

"Thật hay giả vậy??"

"Tin thật! 100 % luôn! Chính tai tôi nghe từ đội trưởng!"

"Giả đi! Lệ Tịch cũng không phải nhân vật tầm thường gì, điều là thế hệ cường giả cùng với Đông Phương Dạ, Mạt Thanh Thanh, Khương Chính Thiên, Thất Sát, Tử Phượng. Sao có thể dễ dàng chết như vậy!"

"Nói các ngươi không tin! Hôm qua đoàn lính đánh thuê Bắc Dạ và Trảm Nhật nhận được tin cầu cứu của đoàn đội Lệ Tịch! Ngay hôm đó 4 chiếc trực thăng bay về phía thành phố A! Nghe nói là đoàn đội Lệ Tịch gặp phải tang thi thú triều! Ta nói, bọn họ xui xẻo thật chứ!"

"Đệt! Mới mạt thế bao lâu a??? Sau cơn mưa axit máu kia, bất kể động vật hay cây cối điều biến dị! Ngay cả thời tiết cũng ngày một nóng lên! Đây là trời diệt tới cùng a! Nhân loại rồi sẽ ra sao???"

"..."

Mạt thế tới nửa năm rồi.

Lương thực khan hiếm, tang thi xuất hiện nơi nơi, động vật cây cối đều biến dị, nguồn nước bị ô nhiễm, trái đất ngày càng nóng lên, cây cối trồng điều héo đi, đạo đức suy thoái, người ăn người cũng không  phải chuyện đùa.

"Hi vọng căn cứ thành nội Thủ đô sẽ nhanh chóng cho ra vắc xin..."

"Không ổn! Tang thi triều!!! Mẹ nó! Tang thi triều!!!"

+++

Thành phố A.

"Ai~ đúng là xui thật, lại tách ra với đội ngũ rồi. Chắc là do tới tháng cô hồn ( •̀ ω •́ )✧ " Lệ Tịch nằm vắt vẻo trên một cây nhãn cất giọng vô tội nói.

"..." Khương Tịnh Vân

"..." Khương Chính Thiên

"..." Diệp Tử Hàn

"..." Lạc Vũ

"..." Tố Hựu

"Sao các người im lặng vậy? Chẳng lẽ là do ta? (✿◠‿◠)" Lệ Tịch mỉm cười, mày hơi nhướng lên.

"..." Khương Tịnh Vân phỉ nhổ trong lòng lần thứ n+

Không phải tại mi chả lẽ tại ta?

Nhưng chẳng ai dám phản bác cả.

Mẹ nó! Suốt đường đi mỗi ngày đều bị Lệ Tịch hố! Mỗi lần bị hố xong vẫn không biết gì ngồi đếm tiền cho kẻ xấu nữa!

Con người Lệ Tịch được tạo từ mực hả???

Có phải không???

Còn thù dai nữa!!!

Ai sống ác mười đời mới có thể xứng đôi vừa lứa với Lệ Tịch!

"Khụ... cái đó, thượng tướng. Chúng ta nên đi tìm trở về đội ngũ?" Lạc Vũ mặt cứng ngắc nói.

"Không cần." Khương Chính Thiên lên tiếng.

"Chúng ta bị tách khỏi đội ngũ không phải do một bên Lệ Tịch ra tay, mà một phần là do có người bên đội ngũ bên kia." Khương Tịnh Vân nói tiếp, cả người lười biếng dựa vào Khương Chính Thiên, miệng gặm một con cá khô.

"Không phải chứ???" Lạc Vũ kinh ngạc hô lên.

Tố Hựu lạnh lùng liếc Lạc Vũ một cái. Hắn nhàn nhạt nói: "Lúc tang thi thú triều tấn công vào đoàn đội thì đội công kiên chỉ có chúng ta xuất kích. Còn lại ở đâu? Đa số là đội chiến đấu hỗ trợ. Trong đoàn người có tiếng nhất không phải thượng tướng, mà là đội công kiên." Lệ Tịch không thường xuyên xuất hiện trước đám đông nên ít người biết đến cô, thay vào đó đội công kiên lại rất hay xuất hiện trước mặt đoàn đội, lấy được lòng tin của mọi người.

Diệp Tử Hàn không nói gì. Hắn là bị liên lụy được không???

Lệ Tịch cũng không cười đùa nữa, mắt hơi híp lại, cất giọng vô cảm: "Có thể đoàn đội của chúng ta kia bị diệt đoàn?"

Lạc Vũ nghe vậy thì cả người lạnh ngắt.

Ở đó có đồng đội vào sinh ra tử của anh.

"Nhưng cũng chưa chắc. Có nghe câu trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi chưa?" Khương Tịnh Vân cười cười nói.

"Là sao?" Lạc Vũ ngốc nghếch hỏi. Hắn một mực vẫn ngơ ngác trong sự việc này.

"Đoàn chúng ta mục đích chính là hộ tống đám con ông cháu cha về căn cứ, phần thưởng lớn bao nhiêu hẳn cậu cũng biết. Hơn nữa chúng ta cũng cất giữ một lượng vũ khí khá lớn, dị năng giả cũng có khá nhiều. Nếu chúng ta hoàn thành trở về căn cứ B thị thì các thế lực ở B thị sẽ như thế nào?" Tố Hựu nói.

"Bọn họ sẽ phát tín hiệu cầu cứu với căn cứ?" Lạc Vũ khuôn mặt trầm xuống.

Lệ Tịch thở dài: "Sao bên người ta lại có một tiểu khả ái ngốc bạch ngọt vậy nhỉ?"

Tố Hựu hơi cúi đầu, ho nhẹ một tiếng.

Thượng  tướng thỉnh không cần dạy hư Lạc Vũ.

====Chương 36

"Tối, trời tối rồi?" Lạc Vũ kinh hô lên, ngẩng đầu nhìn trời, một mảnh đen ngùn ngụt không thấy gì cả.

"Tìm nơi trốn!" Khương Tịnh Vân hét lên, nhanh chóng kéo Khương Chính Thiên chạy.

Két! Két! Két!

Âm thanh ma sát rỉ rét vang lên chói tai.

Lệ Tịch cũng không khỏi biến sắc một chút, ánh mắt híp lại ngẩng đầu lên, đen một mảnh không thấy gì. Nhưng mà kinh nghiệm mạt thế 7 năm nói cho cô biết. 

Mẹ nó còn không mau trốn là chầu diêm vương uống trà nói chuyện phiếm luôn!

Tang thi thú triều! Là Quạ Thép! Sát nhân bầu trời!

Sở dĩ gọi là quạ thép vì nó cứng như sắt thép vậy, lông vũ của nó sau này rất được ưa chuộng vì có thể làm ra những vũ khí sắc bén, cứng cáp.

Nhưng ở thời kỳ đầu mạt thế này, nó là một mối nguy hiểm không lường trước được. Nơi chúng đi qua, tất cả sẽ trở thành bãi hoang địa! 

"Vào rừng! Phân tán ra!Tất cả tụ họp lại ở dưới núi phía tây vào tối nay." Khương Chính Thiên hô lên, sau đó ôm ngược lại Khương Tịnh Vân, vận dụng dị năng, cả hai liền biến mất, chỉ để lại một tàn ảnh màu trắng.

Két! Két! Két!

Những con quạ bắt đầu lao xuống như mưa vũ, tấn công, tìm kiếm những con mồi ngon miệng.

Lệ Tịch cũng nhanh chóng vận dụng kỹ năng kéo theo Tố Hựu rời đi.

Lạc Vũ đưa mắt nhìn Diệp Tử Hàn, nhanh chóng chạy qua kéo hắn chạy như bay.

Hựu Hựu! Anh nỡ lòng nào bỏ lại tui!!!

Chia tay đi!!!

Lạc Vũ một bên chạy như bay vào rừng một bên thì âm thầm gào khóc trong lòng.

Diệp Tử Hàn bị Lạc Vũ một đường kéo đi, vẻ mặt không thiết sống chết mà đối phó với đám quạ kia.

Hắn thề là từ khi chung đụng với đám người Khương Tịnh Vân, mỗi ngày hắn đều trải qua những ngày đặc sắc không thể đặc sắc hơn! Hết ăn cẩu lương thì bị Lệ Tịch hố, hơn nữa còn phải đối mặt với nguy hiểm liên miên không ngừng nữa!

Vợ ơi! Em đâu rồi??? Rước kẻ đáng thương này về mau đi!

Lạc Vũ kêu thảm một tiếng: "Aaaaa! Phía trước có rắn!"

Diệp Tử Hàn nghe vậy liền biến sắc, từ thủa sinh ra tới nay hắn sợ nhất chính là rắn!

Khóe miệng Diệp Tử Hàn run rẩy, đầu óc trống rỗng.

"Mẹ! Anh đừng nói với tôi anh sợ rắn!!!" Lạc Vũ nhìn mặt Diệp Tử Hàn, liền sợ hãi hô lên.

Hai tên sợ rắn đi với nhau, xui xẻo gặp một bầy rắn thì phải làm sao???

Online chờ gấp!!!

Trước có rắn sau và trên đầu có quạ.

Diệp Tử Hàn suýt nữa liền ngất tại chỗ. Hắn cố gắng niệm pháp chú nhưng đầu óc trống rỗng căn bản không niệm được.

Làm sao bây giờ???

Lạc Vũ nhắm mắt lại, vung dị năng về phía đám rắn.

Dị năng của Lạc Vũ là chữa trị, hồi phục HP (y như pháp y trong game vậy), tính công kích không cao.

Diệp Tử Hàn cuối cùng cũng lấy được chút bình tĩnh, vát Lạc Vũ trên vai, lấy ra một tấm phù, khẽ niệm chú, hai người liền biến mất, sau đó xuất hiện ở cách đó không xa trong một vũng bùn lầy, phía trên là một bầy khỉ nhảy múa trên cây.

Không thể không nói, hai người này gặp nhau chính là xui cực đỉnh.

Trở về với Khương Tịnh Vân. Anh được Khương Chính Thiên bảo  hộ rất tốt xuất hiện ở dưới chân núi phía tây. 

"Không biết đám người Lệ Tịch có an toàn không nữa." Khương Tịnh Vân than một câu.

Không biết từ nơi nào bỗng xuất hiện một đám tang thi cấp 2 gồm 5 con đi tới.

Khương Tịnh Vân khẽ nhướng mày, nơi núi non này mà cũng có tang thi à?

Khương Chính Thiên vung tay lên phóng ra vài đạo lôi liền giải quyết đám tang thi đó.

Xung quanh nơi này toàn là cây cối, động vật biến dị. Xuất hiện vài con tang thi, có khả năng nơi này có một ngôi làng, hoặc là một căn cứ bí mật nào đó.

Thành phố A tuy gần thành phố B, nhưng thành phố A là một thành phố nổi về núi rừng nông thôn, nông trại dân dã, vừa thích hợp du lịch thám hiểm vừa thích hợp sản xuất cây trồng nông sản. Thành phố A là nơi cất giữ rất nhiều lương thực, đến chính phủ cũng không biết rốt cục thành phố A có bao nhiêu lương thực dự trữ.

"Đi xung quanh xem sao?" Khương Tịnh Vân hưng phấn nói, lôi kéo tay Khương Chính Thiên đi về hướng ngược lại với đám tang thi kia.

Khương Chính Thiên ánh mắt sâu xa nhìn Khương Tịnh Vân một cái.

Động tác nhìn rất quen thuộc, kiểu như đã làm rất nhiều lần. Nhưng rõ ràng, tuy Khương Tịnh Vân dạo này khá thích dựa vào người hắn, động tác cũng thập phần thân quen, tuy nhiên hắn vẫn nhìn ra được Khương Tịnh Vân kháng cự, làm như vậy chỉ là muốn ghê tởm hắn mà thôi, cũng chẳng có mấy phần thật tâm.

Lòng ngực khẽ nhói lên một cái, nhưng rất nhanh liền biến mất.

Tay Khương Chính Thiên khẽ buông lỏng, nhưng Khương Tịnh Vân vẫn nắm chặt tay hắn.

Không phải giả vờ, cũng không phải cố ý. Chỉ là làm theo trong lúc vô ý thức.

Môi Khương Chính Thiên khẽ mím thành một đường ngang, ánh mắt tối lại suy nghĩ sâu xa.

"Ca ca! Phía trước quả nhiên có một ngôi làng! Hình như là khu du lịch thám hiểm." 

Âm thanh vui vẻ của Khương Tịnh Vân vang lên đánh thức Khương Chính Thiên từ trong suy nghĩ xa xôi. 

Người trước mắt không biết từ khi nào, cả người đều toát lên ánh sáng, khiến cho hắn... muốn đem người dấu đi chỉ một mình hắn được thấy.

Nhưng đây là đệ đệ hắn a...

Khụ... cơ mà cũng chẳng phải cùng cha cùng mẹ gì.

Đệ Đệ tiện nghi.

Từ khi Khương Tịnh Vân xuất hiện trong nhà hắn, hắn đã rất ghét y, cho y chính là con riêng của ba hắn!

Hơn nữa lúc đó tính cách của Khương Tịnh Vân rất kỳ quái, luôn đối đầu hắn khiến cho hắn càng thêm xác nhận y là con riêng của ba hắn!

Tuy nhiên cách mạt thế không bao lâu, ba hắn liền nói y không phải là con của ba hắn, mà là con của một người bạn của ba hắn, nhờ hắn chăm sóc y.

Hắn đồng ý, nhưng với điều kiện y không thể vô cớ gây chuyện, nếu dám làm ra chuyện gì trái với phạm vi hắn cho phép, thì có thần cũng chẳng cứu được y.

-------Chương 37

Ngôi làng này hình như vừa mới được xây dựng, chắc là nhằm vào khai thác khu du lịch trên núi này. Bởi vì vẫn còn rất nhiều nhà đang trong quá trình xây dựng, xi măng cát xung quanh khá nhiều.

Nhưng mà...

"Ngộ ghê, ta không ngửi thấy mùi của tang thi xung quanh đây, thậm chí chẳng cảm nhận được nguồn sức mạnh khác biệt  nào ở đây cả." Khương Tịnh Vân loay hoay một hồi rồi quay sang nói với Khương Chính Thiên đang xem cây cổ thụ cách đó không xa.

Khương Chính Thiên quay đầu lại, vẫy tay với Khương Tịnh Vân.

Khương Tịnh Vân lập tức hiểu ý chạy tới bên cạnh Khương Chính Thiên.

"Cây cổ thụ này sao vậy?"

Anh giơ tay chọt chọt vào thân cây cổ thụ, khá kỳ lạ, tuy vỏ nó sần xùi nhưng khi chạm vào lại có cảm giác trơn mượt lạnh lẽo, rất thỏa mái.

"Oa nga! Thật thỏa mái!"

"Nó là công nghệ mới của tập đoàn Thái Vân." Khương Chính Thiên nói, ngón tay không ngừng thao tác gõ lên thân cây.

"Thái Vân không phải tập đoàn của tên **** kia sao?" Khương Tịnh Vân kinh ngạc hô lên.

Oái! Sao không gọi được tên của **** thế này????

"Ca ca! Gọi ****! Em không thể nhắc đến tên đó được." Khương Tịnh Vân hô lên, ánh mắt lóe lên sự hưng phấn. 

Khương Chính Thiên liếc mắt Khương Tịnh Vân một cái "Là một bí pháp cấp thấp, bí pháp tu tiên giống Diệp Tử Hàn vậy."

"Bí pháp này được thi hành trên bản thân người làm phép, nhưng tác dụng của nó sẽ khiến người quen biết người làm phép không thể nào nhắc đến tên người làm phép được, trừ phi người đó có pháp lực cao hơn người làm phép. Nhưng mà nó vô dụng cực, tên đó chắc trong lúc vô ý làm phép rồi cũng chẳng biết là bản thân đã làm phép." Khương Chính Thiên nói tiếp.

"Anh biết nhiều thật đó." 

"Cũng tạm."

"Ai lấy được anh chắc người đó có phúc lắm."

"Ừ."

"Lấy vợ rồi có quên vị đệ đệ này không?"

"Sẽ, chỉ nhớ mỗi lão bà."

"Anh vô tình thật đó." Khương Tịnh Vân bĩu môi.

"Có 1 cách để anh nhớ em mãi mãi." Khương Chính Thiên nhướng mày, động tác trên tay khẽ ngừng lại.

"Cách gì???"  Khương Tịnh Vân không thú vị hỏi.

Có còn cách gì mà kiếp trước tôi còn chưa làm qua với anh???

Ôm đùi nam chính 101 cách, thử tìm hiểu 1 chút???

"Lại đây." Khương Chính Thiên khẽ nói, đôi mắt thâm đen lóe qua nhàn nhạt ý cười.

Khương Tịnh Vân ghé sát vào người Khương Chính Thiên, trong lòng khẽ phỉ nhổ cái tính tò mò của bản thân 1 vạn lần.

Cảm giác lạnh lẽo quen thuộc lại gần khiến cho tim ai đó đập nhanh một chút, Khương Chính Thiên ghé vào tai Khương Tịnh Vân khẽ thì thầm, giọng nói không tính là êm tai nhưng nhiều vài phần nghiêm túc và tà tứ khiến người ta mặt đỏ tim đập.

"Làm vợ của anh."

Khương Tịnh Vân giật thót mình, bật ra xa trợn tròn mắt mà nhìn Khương Chính Thiên.

Mịa nó! Thật đúng là kiếp trước chuyện này anh chưa làm qua!

Mà khoan đã!!! Nam chính đang trêu chọc anh đúng không??? Đúng không???

Rắc!

Một tiếng mở khóa vang lên, Khương Chính Thiên mím môi, ánh mắt lóe mà qua tia tiết nuối, lạnh lùng mà nói với Khương Tịnh Vân : "Đi thôi, tranh thủ tìm kiếm vật tư trước trời tối, chúng ta còn phải tụ tập lại với đám người Diệp Tử Hàn nữa."

Khương Tịnh Vân "..."

Khoan, nói rõ xem, ý anh là gì hả??

----

"Thượng tướng, ngài có nên giải thích vì sao chúng ta lại xuất hiện tại nơi này?" Tố Hựu lạnh như băng hỏi.

"Sao nha, nơi này rất tốt." Lệ Tịch cười cười nói.

"..." Vâng, thật sự rất tốt!

Bọn họ cư nhiên xuất hiện ở đoàn đội vừa mới bị tách ra của họ, hơn nữa còn xuất hiện trong đám tang thi nữa!

Đoàn đội kia thế nhưng bị một đoàn tang thi bao vây lại, 360 độ không góc thoát.

Kỳ lạ là đám tang thi kia thế mà không công kích hắn và Thượng Tướng???

"Bôi cái này lên, chúng ta đi làm chút chuyện tốt." Lệ Tịch đưa qua một nắm bùn trét lên mặt Tố Hựu.

Vẻ mặt Tố Hựu vốn dĩ đã đen nay càng đen hơn, tùy ý thượng tướng nhà mình vẽ bậy lên trên mặt.

Thượng tướng, thật ra chuyện này là người có dự mưu trước rồi có phải hay không???

Với lại! Ngài chú ý tìm từ ngữ một chút! Chuyện tốt, người tốt này không hợp với ngài một tí tẹo nào cả! Thật đó!!!

Lệ Tịch không thèm để ý đến nội tâm đang cuồng bạo của cấp dưới nhà mình, thản nhiên mà cầm lấy một lọ phấn than đen, phủ nhẹ nhàng lên  mặt mình, rồi đắp thêm một lớp kem dưỡng da màu đen.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play