Phó Diệc Sâm nhìn chằm chằm cô, dù đã cúi người xuống thấp, dáng người hắn vẫn cao lớn đĩnh đạc.

Rõ ràng cô đã trưởng thành, làm sao mà vẫn phải ngẩng đầu lên nhìn hắn?

Thịnh Tư Hạ còn đang do dự.

Xe cộ chạy ngược xuôi, ngay cả sát vách vị "Phó tiên sinh" kia cũng đang dắt trẻ con đi ngang qua.

Cô tự nói với chính mình, bởi vì không muốn bị người ngoài nhìn thấy nên mới mở cửa cho Phó Diệc Sâm vào.

Đóng cửa lại, cô cúi đầu, từ tủ giày lấy ra một đôi dép lê nam, đặt trên mặt đất, xoay người đưa lưng về phía Phó Diệc Sâm.

Tóc rũ xuống, che mất hơn phân nửa khuôn mặt, cô không muốn hắn nhìn thấy sự tiều tụy của mình lúc này.

Hắn hỏi, "Không có ai trong nhà em sao?"

Thịnh Tư Hạ trả lời, "Dì nhỏ đang đi du lịch, vú Trần xin nghỉ phép, chỉ còn mình tôi."

Nói xong, cô phát hiện mình nói quá nhiều, như là đang bảo hắn hãy thoải mái ở chỗ này, sẽ không sợ có người khác làm phiền.

Trong khi Phó Diệc Sâm thay giày, Thịnh Tư Hạ chạy nhanh lên lầu, vào phòng của mình, phải mất rất nhiều công sức mới có thể tìm thấy cái khẩu trang bị mình ném trên gối, một lần nữa đeo vào.

Đi xuống lầu một cách nhẹ nhàng, cô thấy Phó Diệc Sâm đang ở trong bếp.

Phó Diệc Sâm đã từng đến đây, nhưng chỉ làm khách, đương nhiên sẽ không bước vào phòng bếp của cô, nhưng Thịnh Tư Hạ lại thấy hắn ngựa quen đường cũ, từ trong tủ kính lấy ra bát đũa, sau đó đổ cháo vào trong bát.

Hắn mua một phần lớn, chia vào hai bát, Thịnh Tư Hạ đến gần xem, là cháo trứng Bắc Thảo và thịt nạc, lại còn rất thơm.

Cũng có thể là do cô đang đói bụng.

Từ khi cơn đau răng phát tác kể từ hôm qua, cô đã ăn không ngon miệng.

"Mua nhiều như vậy?" Giọng cô xuyên qua khẩu trang, nghe thật nặng nề.

Phó Diệc Sâm mang cháo ra bàn, nói, "Tôi vừa xong việc, đến ăn cháo với em."

Thịnh Tư Hạ "ồ" một tiếng, ngồi xuống trước bàn ăn.

Phó Diệc Sâm ngồi xuống đối diện cô, cô bỗng nhiên kéo kéo tay áo hắn, khiến hắn không hiểu mà nhìn lại.

"Anh đừng ngồi đối diện tôi." Cô chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mình, "Ngồi ở đây đi."

"Có gì khác nhau sao?"

Cô nói thẳng vấn đề, "Mặt tôi bị sưng, ngồi đối diện như vậy sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị của anh."

"Có nghiêm trọng không?" Phó Diệc Sâm nhìn chằm chằm vào mặt cô.

Thịnh Tư Hạ lắc đầu, né tránh ánh mắt hắn, chỉ trả lời ngắn gọn, "Trong miệng chảy máu."

Cô có thể cảm nhận được, mùi tanh nhàn nhạt ở trong miệng, chảy máu không nhiều nhưng nhìn qua chắc chắn rất ghê sợ.

Phó Diệc Sâm buông đũa xuống, "Cho tôi xem?"

Hắn đang hỏi cô, nhưng ngữ khí không giống như đang thương lượng với cô.

"Không được." Thịnh Tư Hạ từ chối thẳng thừng, "Anh không phải là bác sĩ, cho anh xem cũng vô ích."

Hắn bình tĩnh mà cười, "Tôi từng học qua cấp cứu, tuy không phải là chuyên nghiệp, nhưng nếu em không yên tâm cho tôi xem, tôi sẽ dẫn em đi bệnh viện, em tự chọn đi."

Thịnh Tư Hạ liếc hắn một cái.

Cô phát hiện, Phó Diệc Sâm rất hay cho cô hai sự lựa chọn, chỉ được chọn một, cách nói chuyện này tuy ôn hòa và công bằng, nhưng kì thực là hạn chế phạm vi lựa chọn của cô.

Chẳng lẽ không thể vừa không đi bệnh viện, cũng không cần cho hắn xem sao?

Hắn quyết đoán hơn cô nghĩ.

Trong lòng nghĩ như vậy, lại không muốn giải thích với hắn quá nhiều, cô cởi bỏ khẩu trang, há miệng.

Nếu muốn xem, cứ việc xem cho đủ, hôm nay hình tượng của cô cũng đã bị hủy hoại rồi.

Chỗ của cô có chút ngược sáng, Phó Diệc Sâm không thấy rõ, nói với cô, "Há miệng lớn một chút."

Thịnh Tư Hạ lắc đầu, muốn khép miệng lại, Phó Diệc Sâm đúng lúc này lại đứng dậy, nghiêng người về phía cô, tay phải nâng cằm, nhẹ nhàng mà điều chỉnh phương hướng để hắn có thể thấy rõ.

Cô sửng sốt, hoang mang mà nhìn lại hắn, ngay cả xấu hổ cũng quên mất.

Lòng bàn tay hấn thật ấm áp, không có cảm giác thô ráp, móng tay cắt ngắn sạch sẽ, sức lực vừa phải, không khiến cô cảm thấy bị ép buộc hay dồn ép.

Vì vậy, cô chỉ có thể ngoan ngoãn nhìn hắn, ánh mắt cô ở dưới ánh đèn có vẻ rất mềm mỏng, không hề có chút công kích.

Phó Diệc Sâm không nghĩ mình bị ánh mắt của cô ảnh hưởng, điều chỉnh tia sáng loé thoáng qua ở mắt một lát, hắn mới nhìn vào sâu trong nướu của cô.

Mặc dù ánh đèn không sáng lắm vẫn có thể nhìn thấy bên ngoài miệng vết thương đang chảy máu, không sao, chảy máu cũng không nhiều, còn tốt hơn nhiều so với hắn nghĩ.

Hắn rút tay, lấy bát cháo trước mặt Thịnh Tư Hạ lại, nói, "Hiện tại không thể ăn đồ nóng, sẽ làm máu chảy nhanh hơn, trong tủ lạnh có đá viên không?"

Thịnh Tư Hạ lắc đầu, chính cô cũng không biết.

Thấy bộ dáng của cô cũng không giống người thường xuyên vào bếp, Phó Diệc Sâm tự đứng dậy đi đến tủ lạnh xem xét, Thịnh Tư Hạ nghĩ đến cái gì, lấy di động mở Wechat, mở khung trò chuyện với Diêu Giai Đình, nhắn vào một hàng chữ, mang đến cho Phó Diệc Sâm xem.

Hắn đang khom lưng, tìm đá viên dưới tủ lạnh, bỗng nhiên phía sau lưng có người chọc chọc, quay đầu lại thì thấy màn hình điện thoại của Thịnh Tư Hạ gần như chạm vào mặt hắn.

Trên đó viết: "Không có đá viên thì có thể ăn kem."

"Ai bảo có thể ăn kem?" Phó Diệc Sâm một bên trả lời, ánh mắt nhìn lên trên, nick name là "Chuyên gia tư vấn tình cảm Diêu lão sư", hắn lướt qua nội dung trò chuyện trong nháy mắt, Thịnh Tư Hạ đang tâm sự với cô ấy về nỗi đau của việc nhổ răng.

Đau răng quá, nói một câu liền cảm giác như máu chảy thành sông.

Thịnh Tư Hạ tiếp tục đánh chữ: "Bác sĩ nói!"

Để chứng minh mình không nói lời xằng bậy lung tung, cô tùy ý để điện thoại lên bàn, bước nhanh lên lầu, từ trong phòng lấy ra cuốn những điều cần biết sau phẫu thuật rồi quay lại đưa cho Phó Diệc Sâm.

Cô đưa hắn xem, lại phát hiện lực chú ý của Phó Diệc Sâm tập trung trên màn hình di động của cô.

"Chuyên gia tư vấn tình cảm Diêu lão sư" gửi tới một tin nhắn: "Răng đau có thể tìm Tần Duệ làm nũng nha, hôn một cái liền không đau."

Còn phụ họa thêm một biểu tượng cảm xúc: Tớ có một đôi môi mềm mại, cậu có muốn hôn không? 💋🥴

Thịnh Tư Hạ toát mồ hôi lạnh, vội vàng lấy di động lại, giả vờ bình tĩnh mà đối mặt với ánh mắt của Phó Diệc Sâm.

Cũng may, Phó Diệc Sâm chưa nói bất cứ điều gì, hắn lấy tờ giấy trong tay cô, xem từ trên xuống dưới, có một câu: "Nếu xuất huyết có thể ăn một lượng kem vừa phải để giảm bớt" bị cô dùng bút đỏ khoanh lại, còn kèm theo 3 dấu chấm than!!!

Hắn bỗng nhiên cười.

Việc thừa thãi này của Thịnh Tư Hạ cũng thật đáng yêu.

Trước mặt Phó Diệc Sâm, Thịnh Tư Hạ click app giao hàng, định sẽ mua chút kem nhưng cô bất lực, các cửa hàng tiện lợi gần đó đều cách vài km, hiện tại đang là giờ cao điểm giao hàng, giao đến đây ít nhất phải là một tiếng sau.

"Tôi đi mua, em muốn ăn vị gì?" Phó Diệc Sâm đi ra cửa, đổi giày, lại hỏi, "Vị đào?"

"Nếu có thì mua." Thịnh Tư Hạ che một bên mặt lại, trong lòng nghĩ đến, hóa ra hắn còn nhớ sở thích của cô.

"Tôi sẽ đến một vài cửa hàng để tìm, nếu không có sẽ mua vị khác." Phó Diệc Sâm nói, lấy di động từ trong túi ra, "Thêm WeChat?"

Thịnh Tư Hạ ngây người, "Vì sao phải thêm WeChat?"

"Để tiện liên lạc, trước giờ tôi gọi điện thoại em không tiếp, mà em lại dùng WeChat rất thường xuyên." Hắn nhướng mày, "Như thế nào, không thể thêm sao?"

Cô không ngốc, có thể nghe ra sự bất mãn trong lời của hắn.

Cửa hắn cũng vào rồi, nếu lúc này lại cự tuyệt, không khỏi có chút ngượng ngập.

Thịnh Tư Hạ hoàn toàn bất ngờ với những việc làm hôm nay của Phó Diệc Sâm.

Trước mặt cô là Phó Diệc Sâm nhiều năm quen biết, cao lớn đẹp trai như trước, ngũ quan đường nét khuôn mặt không có nhiều thay đổi, lại khiến cô sinh ra một cảm giác xa lạ.

Một lúc sau cô phát hiện, hóa ra ngày thường hắn làm gì cũng đều toát lên phong độ đàn ông, cũng sẽ có mặt gai góc, trầm mặc như đáy biển sâu, chỉ có khi tìm hiểu từng chút một, mới có thể chạm vào tảng đá ngầm trong lòng hắn.

Có chút mới mẻ.

Sự tò mò này, cùng với hàm răng đang đau nhức khiến cô không nói nổi lời từ chối, đành phải thêm WeChat.

Nhân tiện, thiết lập một chút để Phó Diệc Sâm không thấy vòng tròn bạn bè của cô.

Suy nghĩ chột dạ này làm Thịnh Tư Hạ chủ động tiến lên giúp hắn mở cửa, thậm chí còn cười với hắn.

Bán manh* thật đáng xấu hổ, nhưng là điều cần thiết.

[*]: giả bộ đáng yêu.

Nhưng nếu làm quá nhiều sẽ bị phản tác dụng.

Nụ cười hiếm hoi này khiến Phó Diệc Sâm sinh ra cảnh giác, hắn nhìn cô hỏi, "Chờ lát nữa tôi trở về, em sẽ mở cửa cho tôi chứ?"

Thịnh Tư Hạ ngây người, sau đó gật gật đầu.

"Tôi không quá tin tưởng, lỡ như lát nữa em không mở cửa thì sao?" Hắn bình tĩnh mà nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, phảng phất như biết rõ mọi chuyện.

Bất chấp răng đau, Thịnh Tư Hạ nghẹn lời, chột dạ mở miệng, "Tại sao tôi lại không mở cửa chứ?"

Hắn lắc đầu, "Rốt cuộc thì điều ước ngày sinh nhật của em là cắt đứt liên hệ với tôi, ai biết được có phải hay không em cố ý lừa tôi ra khỏi cửa?"

Cô nóng nảy, "Lừa cái gì chứ, rõ ràng là anh tự nguyện!"

Phó Diệc Sâm bỗng nhiên cười rộ lên, dừng một lát, hắn mới nói, "Đúng vậy, đều là tôi tự nguyện."

Nhất định là bởi vì đêm đó ánh trăng quá dịu dàng, tạm thời bỏ đi những điều khó chịu canh cánh trong lòng Thịnh Tư Hạ, cô không tình nguyện mà nói ra mật mã của nhà mình, môi cũng bĩu ra, lại bởi vì một bên mặt bị sưng lên mà trông có vẻ vô cùng tủi thân.

Làm hắn muốn lấy tay xoa bóp má của cô.

Nhưng hắn cần phải đi ngay bây giờ.

"Tôi đi ra ngoài, nếu em thấy không khỏe thì lên lầu nằm nghỉ ngơi, tôi sẽ trở lại nhanh thôi."

Thịnh Tư Hạ gật đầu, nhìn theo bóng hắn rời đi.

Phó Diệc Sâm lái xe, đi theo hướng dẫn trên bản đồ mà tìm thấy cửa hàng tiện lợi gần nhất, nhưng không tìm thấy kem vị đào.

Hắn không từ bỏ, lại đến vài cửa hàng nữa thì mới tìm được.

Bao bì in chữ màu hồng, nhìn qua vô cùng trẻ con, Phó Diệc Sâm bất luận là đối với kem hay bao bì này đều là kính nhi viễn chi**.

[**]: 敬而远之: chỉ ai đó hoặc thứ gì đó khiến người khác thể hiện sự tôn trọng, kính trọng nhưng chỉ có thể nhìn từ xa, không thể gần hoặc không muốn gần (vì không thể noi theo được hoặc vì quá xa lạ với mình).

Lại nhìn rất giống như thứ mà Thịnh Tư Hạ rất thích.

Đi qua kệ đồ ăn vặt, nghĩ đến Thịnh Tư Hạ không thể ăn bất cứ thứ gì, hắn đành từ bỏ.

Hắn cầm hai cây kem, còn có một chai nước ép đào, nhanh chóng thanh toán xong rồi lái xe về.

Tăng tốc, hắn cố gắng lái xe nhanh nhất có thể, không muốn kem bị tan. Truyện được đăng duy nhất tại wattpad @vanniemcac1607.

Ở trước bãi đỗ xe nhà Thịnh Tư Hạ, còn chưa vào, hắn liền thấy một người đàn ông xa lạ đang đứng trước cửa nhà Thịnh Tư Hạ bần thần.

Phó Diệc Sâm ngồi trong xe, quan sát anh ta.

Tần Duệ vẫn chưa thấy người, anh ta ngẩng đầu nhìn cửa sổ tầng hai, đó là phòng ngủ của Thịnh Tư Hạ.

Ngày hôm qua cô bởi vì đau răng liền hủy hẹn với anh ta, anh ta vì đột xuất có việc, không thể đến thăm, thế nên hôm nay vừa tan tầm đã đến nhà cô.

Nhưng cho dù là gọi điện thoại hay nhắn tin WeChat vẫn không thấy cô trả lời.

Phó Diệc Sâm lấy kem, tắt máy xuống xe, đi qua anh ta, mắt nhìn thẳng cửa nhà Thịnh Tư Hạ, đứng ở trước cửa ấn mật mã, mở cửa.

Hắn thậm chí còn không thèm liếc nhìn Tần Duệ một cái.

Tần Duệ chủ động gọi hắn, "Đợi đã!"

Phó Diệc Sâm quay đầu lại, hờ hững nhìn anh ta, "Có chuyện gì?"

"Xin chào, tôi là Tần Duệ, là bạn của Thịnh Tư Hạ, biết cô ấy không khỏe nên đặc biệt đến đây thăm." Tần Duệ thấy hắn trực tiếp ấn mật mã mở cửa, còn tưởng là người nhà của Thịnh Tư Hạ, nhưng ngoại hình của Phó Diệc Sâm quá trẻ, nhìn qua khó mà quên được, Tần Duệ bỗng nhiên ý thức được thân phận của hắn.

Là người mẫu trong bức ảnh kia.

Người mà "bằng hữu" trong miệng Thịnh Tư Hạ nói thích.

Cũng là người đã giúp cô mời bác sĩ tâm lý, khiến cô trong tình thế khó khăn nhất theo bản năng mà tìm sự giúp đỡ của người đàn ông này.

Tần Duệ là người lý trí, cũng sẽ không lì lợm dây dưa, anh ta đúng thật có cảm tình tốt với Thịnh Tư Hạ, nhưng trước mắt anh ta vẫn duy trì giai đoạn mà mình có thể tiến tới hoặc rút lui.

Tuy nhiên, trong nháy mắt sự thù địch của giống đực thắng thế, anh ta không thể đi ngược lại bản năng của mình mà khống chế tính hiếu thắng trẻ con này được.

"Có tiện không? Tôi rất muốn gặp cô ấy."

Có thể cảm nhận được, khí chất trên người Tần Duệ đã thay đổi, Phó Diệc Sâm thấy được sự chiếm hữu và tham vọng mãnh liệt trong mắt anh ta.

Nếu ở nơi làm việc, Phó Diệc Sâm nhất định sẽ trọng dụng người cấp dưới như vậy, hắn đánh giá cao người dám thách thức cùng với tham vọng mãnh liệt, muốn sự nghiệp thành công, đây là yếu tố quan trọng hàng đầu.

Đáng tiếc, Phó Diệc Sâm cũng có tham vọng cho riêng mình.

Kem bắt đầu tan đi, hắn có thể ngửi thấy mùi đào tươi mát, nhắc nhở hắn, càng là những thứ tốt đẹp càng mỏng manh, nếu không giữ lấy kịp thời, do dự trì hoãn liền sẽ biến thành quá khứ không thể vãn hồi.

Mặt Phó Diệc Sâm biểu tình nhàn nhạt, không chút khách khí ra lệnh đuổi khách, "Cô ấy ngủ rồi, không tiện gặp khách."

—————————

*Tác giả có lời muốn nói:

Phó tổng mặt khinh thường: Có người không hiểu được cảm giác có mật mã mở cửa nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play