*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tiểu Màn ThầuBởi vì ngày hôm qua Mục Noãn Tô chủ động, vốn là một giấc ngủ đơn thuần lập tức thay đổi.
Lúc hai người ngồi trên máy bay, cô thực sự ngăn không nổi cơn buồn ngủ, chỉ biết đắp chăn mỏng chìm vào giấc ngủ.
Sau khi lên năm 4, Mục Noãn Tô không còn nhiều lớp học như trước, hơn nữa có Vưu Vưu, cô cũng yên tâm theo Hoắc Chi Châu đi công tác.
“Tô Tô, dậy đi, chúng ta đến nơi rồi.” Không biết qua bao lâu, Mục Noãn Tô nghe thấy giọng nói của Hoắc Chi Châu vang bên tai.
Cô dụi mắt, bỏ chăn qua một bên, chán nản nhìn về phía Hoắc Chi Châu thần thái rạng ngời: “Nhanh như vậy à, em còn buồn ngủ mà.”
Cô lắc lắc cánh tay của Hoắc Chi Châu, làm nũng nói: “Đều tại anh.”
Rõ ràng là hai người cùng vận động, nhưng tại sao chỉ có một mình cô buồn ngủ? Không công bằng chút nào.
Hoắc Chi Châu vuốt tóc cô, không so đo với tính khí nóng nảy của cô, “Được rồi, đều tại anh. Chúng ta đến khách sạn ngủ một lúc nữa nhé.”
Mục Noãn Tô ngáp một cái: “Vâng.”
Trợ lý ở bên cạnh: “…..”
Tôi không nghe không thấy gì hết.
Đến khách sạn, Hoắc Chi Châu sắp xếp ổn thỏa cho Mục Noãn Tô xong, mới thay một chiếc áo sơmi hơi trang trọng một chút.
Mục Noãn Tô ngồi một bên, nhìn chằm chằm đường cong lưu loát sau lưng anh nhìn đến si mê.
Ở chính giữa lưng, có một vết dài màu đỏ, đó là đêm qua cô dùng móng tay lưu lại.
“Bé cưng, đến đây cài khuy măng sét cho anh nào.”
Ánh mắt Mục Noãn Tô dời khỏi vết móng tay kia, sắc mặt hơi ửng hồng.
“Vâng.” Cô lên tiếng, chậm chạp đứng dậy đi đến nhận lấy khuy măng sét.
Khuy măng sét có màu xanh dương đậm trông không quá nổi bật, đây là món quà cô tặng cho anh.
Mục Noãn Tô rũ mắt xuống, cẩn thận nghiêm túc giúp Hoắc Chi Châu cài khuy măng sét.
Sau khi cài xong, cô còn chọn một cái và vạt màu xanh đậm có hoa văn, thắt cà vạt theo kiểu Windsor xinh đẹp.
(Kiểu Windsor)
“Được rồi.” Cô lui về phía sau hai bước nghiêng đầu nói.
Người đàn ông trông đẹp trai hơn rất nhiều, thực sự là cảnh đẹp ý vui mà.
Hoắc Chi Châu mỉm cười, đi đến trước mặt nâng cằm cô lên rồi đặt một nụ hôn lên môi, “Anh đi đây, em ở lại nghỉ ngơi một lúc nhé.”
Mục Noãn Tô ôm lấy eo anh, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Bao giờ anh về?”
Hoắc Chi Châu: “Tham dự xong buổi lễ còn phải dự một buổi tiệc tối. Anh sẽ cố gắng về trước 10 giờ. Được không?”
Mục Noãn Tô kéo dài âm thanh: “Trễ như vậy sao….”
Hoắc Chi Châu quả thực yêu chết cái dáng vẻ dính người này của cô, ngoan ngoãn dịu dàng khiến lòng anh ngứa ngáy.
“Ngoan, buổi sáng ngày mai hoàn thành xong mọi công việc. Sau đó anh dẫn em đi chơi ở nơi này một lúc. Được không?”
“Được rồi.” Hiện giờ Mục Noãn Tô mới nhận ra rằng, hóa ra bản thân mình khi thực sự thích một người nào đó đến mức không nỡ rời xa anh một bước.
“Vậy buổi sáng em tự mình đi ra ngoài dạo chơi.”
Thành phố M là thành phố du lịch nổi tiếng, một mình cô cũng có thể đi ra ngoài chơi.
“Chú ý an toàn. Đừng đi đến những chỗ vắng người, có chuyện gì thì điện thoại cho anh hoặc điện thoại cho Chu Chu.” Hoắc Chi Châu không yên tâm dặn dò.
“Em biết rồi.” Mục Noãn Tô thè lưỡi, “Em đã ra ngoài chơi một mình nhiều lần rồi, không cần lo lắng đâu.”
Hoắc Chi Châu vén tóc của cô ra sau tai, khẽ thở dài: “Xinh đẹp như vậy lỡ bị người khác bắt mất thì biết làm sao bây giờ?”
Mục Noãn Tô mỉm cười, đẩy anh về phía cánh cửa, “Anh chính là cái người xấu xa nhất đó, được chưa?”
Sáng sớm cô tự mình tiễn anh ra cửa.
Sau khi tống Hoắc Chi Châu ra khỏi cửa, Mục Noãn Tô lại ngã mình trên giường.
Vừa rồi buồn ngủ nhưng không ngủ được, bây giờ một chút buồn ngủ cũng không có.
Cô ngồi dậy, đứng trước gương trang điểm đơn giản rồi đi ra cửa.
*
Thành phố M non xanh nước biếc, phong cảnh hợp lòng người.
Nhưng Mục Noãn Tô chỉ đi tham quan một danh lam thắng cảnh, rời khỏi đó đã là xế chiều.
Cô bắt xe quay về trung tâm thành phố, dự định di dạo một vòng khu phố mua sắm rồi dùng bữa trước khi quay trở về khách sạn.
Khu phố mua sắm nằm trong trung tâm thành phố M có rất nhiều cửa hàng mọc lên như rừng san sát nhau, chính giữa xen lẫn một tòa building. Ở tầng trên của tòa building có một màn hình LED cực lớn.
Lúc Mục Noãn Tô ngồi taxi đến đó, trên màn hình lớn đang chiếu trực tiếp buổi họp báo bộ phim [Thanh xuân của chúng ta].
Trên hàng ghế Vip, bất ngờ xuất hiện hình ảnh của Hoắc Chi Châu.
Dù sao cũng không có việc gì, Mục Noãn Tô dứt khoát tìm một cái ghế dài ngồi xuống, ngẩng đầu xem buổi phát sóng trực tiếp.
Khán giả đặt câu hỏi, nhân vật chính trả lời.
Phần lớn người đến tham gia buổi ra mắt là khán giả trẻ tuổi, những câu hỏi bọn họ đặt ra đều liên quan mật thiết đến bộ phim, cũng có liên quan đến cuộc sống của nhân vật chính ở vườn trường và tình yêu thời thanh xuân vân vân mây mây. Thêm vào đó với sự dẫn dắt hài hước của người dẫn chương trình, Mục Noãn Tô xem rất thích thú.
Lúc này, micro truyền đến tay một nữ sinh mặc áo trắng quần đen, đeo kính cận.
Nữ sinh có chút thẹn thùng hỏi: “Tôi biết hôm nay Hoắc tổng của truyền thông Hòa Húc cũng ở đây. Tôi có thể hỏi Hoắc tổng một vấn đề được không?”
Trái tim Mục Noãn Tô chợt nhảy lên, ánh mắt tập trung vào gương mặt sáng ngời nhưng lạnh lùng trên màn hình lớn kia.
Anh nhìn về phía người dẫn chương trình nhẹ gật đầu ra hiệu có thể.
“Hoắc tổng của chúng ta rất hào phóng, xin mời cô đặt câu hỏi.” Người dẫn chương trình cười nói.
Nữ sinh kia vuốt tóc, hít một hơi thật sâu: “Tôi muốn hỏi, tại sao Hoắc tổng lại kết hôn sớm như vậy?”
Mọi người ở đây thoáng chốc xôn xao. Nữ sinh này, hỏi có hơi quá đáng rồi. Dù sao người ta cũng là ông lớn không phải người trong giới giải trí.
Người dẫn chương trình vội vàng lên tiếng: “Ồ, vấn đề này của cô đi hơi quá xa rồi! Tôi –”
Hoắc Chi Châu xua tay ý bảo: “Không sao.”
Anh nhận lấy micro, ánh mắt lóe lên, trầm giọng nói: “Bởi vì tôi muốn kết hôn với vợ của tôi, chỉ đơn giản vậy thôi.”
Mục Noãn Tô nhìn khuôn mặt quen thuộc trên màn hình, bất giác nở nụ cười.
Muốn kết hôn thì kết hôn thôi, ha ha ha.
Người dẫn chương trình sợ hãi trước câu hỏi đột ngột của cô nữ sinh này, liên tục nhấn mạnh mấy lần hãy tương tác với diễn viên chính, trước khi tiếp tục chương trình.
Sau khi kết thúc phần giao lưu, Hoắc Chi Châu lên sân khấu phát biểu vài lời chính thức, theo sau là một ca sĩ nổi tiếng lên sân khấu hát bài hát chủ đề của bộ phim.
Bài hát được hát xong, chính là thời gian chiếu bộ phim đó.
Bất tri bất giác ngồi xem đến đây, vậy mà đã hơn 7 giờ tối rồi.
Mục Noãn Tô tùy tiện bước vào một trung tâm thương, tìm một quán ăn gia đình giải quyết buổi tối.
Trong lúc đi dạo trung tâm thương mại, cô nhận được điện thoại của Hoắc Chi Châu.
Bên phía anh đã xong, hỏi cô đang ở đâu anh sẽ đến đón.
Mục Noãn Tô nói vài câu, rồi rời khỏi trung tâm thương mại quay lại chỗ ghế dài.
Màn hình lớn phát sóng lại buổi ra mắt phim vào buổi chiều, vừa khéo quay lúc khách mời tiến vào sân khấu.
Hoắc Chi Châu và một nữ diễn viên đi song song tiến vào, cô gái kia nói gì đó bên tai anh, anh khẽ gật đầu, sau đó anh nói vài câu, thoáng chốc cô gái kia che miệng nở nụ cười, đôi mắt cong thành trăng non.
Mục Noãn Tô nhìn hai người trên màn hình, nhíu mày.
Đi đường thì đi đường, tại sao lại đi gần nhau như vậy?
Đến mức cánh tay muốn chạm vào nhau luôn kìa?!
Nói cái gì mà buồn cười như thế? Tại sao mình không biết anh còn có thể kể chuyện cười nhỉ?
Mãi đến khi điện thoại reo lên, Mục Noãn Tô mới thu hồi những lời phàn nàn trong nội tâm của mình, quay đầu liếc nhìn màn hình lớn, rồi nhận điện thoại của Hoắc Chi Châu nói vị trí.
*
Trở về khách sạn, Hoắc Chi Châu vừa vào cửa đã ép Mục Noãn Tô lên cánh cửa.
Mục Noãn Tô giơ tay, ngăn cản môi anh hôn xuống.
“Sao vậy?” Hoắc Chi Châu khó hiểu.
Buổi sáng không phải còn không nỡ để mình đi sao? Tại sao chỉ trong một ngày đã đột nhiên thay đổi?
Mục Noãn Tô mở to đôi mắt, lời lẽ chính đáng: “Em muốn kiểm tra một chút.”
Cô nói xong, đưa tay ôm lấy cổ anh kéo xuống.
Tuy không biết cô muốn làm cái gì, nhưng Hoắc Chi Châu vẫn phối hợp cúi người xuống, hạ độ cao của mình xuống đến yêu cầu của cô.
Mục Noãn Tô hơi nhón chân lên, đưa mũi đến gần cổ anh, giống như một chú cún con ngửi ngửi.
Hơi thở mang theo hương vị ngọt ngào của cô gái nhỏ toàn bộ phả lên da anh, khiến anh kíc.h thích đến nổi da gà.
“Tô Tô?” Giọng nói có chút trầm khàn.
Mục Noãn Tô không thèm để ý đến anh, cởi nút áo sơmi trên cùng của anh ra, mở cổ áo ra ngửi ngửi.
Mùi hương nhẹ nhàng trong trẻo của người đàn ông tràn ngập trong khoang mũi.
Tại sao mùi hương trên người anh lại dễ ngửi như vậy?
Mục Noãn Tô không nhịn được hít một hơi thật sâu, ngay lập tức cô muốn ngất xỉu vì hành vi này của mình.
Cô giống như một kẻ biế.n thái vậy.
Mục Noãn Tô buông cổ áo ra, di chuyển mục tiêu đến những vị trí khác.
Cuối cùng Hoắc Chi Châu cũng hiểu ra cô vợ nhỏ của mình đang làm cái gì rồi, buồn cười nhìn đỉnh đầu của cô không ngừng di chuyển trên người mình.
Đột nhiên, lông tơ mềm như nhung nơi phần ót dừng lại ngay cánh tay trái của anh.
“Hoắc Chi Châu!” Mục Noãn Tô đột nhiên dời mặt của mình đi, chỉ chỉ vào chỗ đó, trong đôi mắt ánh lên hai đốm lửa nhỏ, giọng điệu cứng ngắc: “Tại sao nơi này có mùi nước hoa?”
Hoắc Chi Châu sững sờ, vô thức nâng cánh tay lên ngửi ngửi, “Không có.”
“Rõ ràng là có!” Mục Noãn Tô đánh một cái vào cánh tay anh, tức giận đi đến ghế sô pha ngồi xuống, “Trên người anh có mùi nước hoa của người khác, em không muốn ngủ với anh!”
“Không được!” Hoắc Chi Châu lập tức đen mặt, đi đến kéo cô.
“Có thể là lúc ăn cơm không cẩn thận cọ trúng.” Hoắc Chi Châu ngồi xuống bên cạnh cô, suy đoán nói.
“Hừ!” Mục Noãn Tô nhích người sang một bên, không muốn ngồi gần anh.
Hoắc Chi Châu cũng nhích người đến, “Lần sau anh sẽ chú ý hơn được không?”
Mục Noãn Tô không thèm để ý đến anh, lại nhích người về phía bên cạnh.
Hoắc Chi Châu cũng nhích người đến gần cô, sờ sờ mặt cô, thấp giọng dụ dỗ: “Bé cưng đừng nóng giận.”
Mục Noãn Tô đã di chuyển đến cuối sô pha, không thể lui được nữa, cô “Bốp” một phát đứng lên, bất mãn lầm bầm: “Bé cưng của anh ghen rồi, hậu quả rất nghiêm trọng đó!”
Hoắc Chi Châu nhìn hai má phồng lên của cô, nhịn không được bật cười. Mình nhất định là bị cô hạ độc rồi? Ngay cả dáng vẻ khi ghen cũng cảm thấy vô cùng đáng yêu, không hề có một chút tức giận nào.
“Nghiêm trọng như thế nào, hả?”
Anh đứng dậy, mặc kệ Mục Noãn Tô giãy giụa ôm chặt người vào lòng.
“Vô cùng vô cùng nghiêm trọng, không dễ dỗ dành đâu.” Mục Noãn Tô vùi đầu trong lồng ngực anh, giọng nói ồm ồm.
Hoắc Chi Châu “Ừ” một tiếng, càng ôm người chặt hơn.
“Anh biết là bé cưng của anh không vui.”
Mục Noãn Tô chớp chớp mắt, hàng lông mi cọ nhẹ vào lồng ngực anh. Hiện giờ anh dịu dàng như vậy, ngược lại mình trông có vẻ đang cố tình gây sự.
“Không sao, lập tức sẽ làm cho em vui vẻ không còn giận anh nữa.” Giọng nói trầm khàn của Hoắc Chi Châu nhàn nhạt vang lên.
Mục Noãn Tô hoang mang ngẩng đầu lên, nụ hôn gấp gáp của Hoắc Chi Châu thuận thế rơi xuống.
Hai người lôi kéo nhau, cô bị Hoắc Chi Châu mang vào phòng tắm…
Một tiếng sau, Hoắc Chi Châu bế Mục Noãn Tô sắc mặt ửng đỏ đi ra, đặt người lên giường.
“Bé cưng, vui vẻ chưa?”
Anh chống hai tay bên người cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn chắm chú vào cô.
Theo như sự hiểu biết của Mục Noãn Tô đối với anh, nếu như mình nói không vui, anh nhất định sẽ làm một lần nữa, mãi đến khi mình nói vui vẻ mới thôi.
Vì để tránh cho túng dục quá độ, Mục Noãn Tô đành phải gật đầu.
Quả nhiên trên mặt Hoắc Chi Châu hiện lên một tia tiếc nuối.
Anh ngã người nằm xuống bên cạnh cô, cánh tay cường tráng kéo Mục Noãn Tô ôm chặt vào lòng.
“Anh yêu em, chỉ yêu em thôi.” Anh hôn nhẹ lên vành tai cô, trong giọng nói khàn khàn vui sướng mang theo một tia lười biếng, “Ngủ đi, ngủ ngon.”