Lúc Hoắc Chi Châu ngã xuống lập tức tranh thủ ôm chặt người vào lòng, dùng thân thể của mình làm đệm thịt, dù có ngã xuống cái thảm trong phòng khách, anh vẫn phải gặm nhắm nỗi đau một phen, anh chẳng quan tâm đau đớn, lo lắng không thôi hỏi: “Ngã đau không?”
Mục Noãn Tô được anh ôm, thân thể không thể nào không ngã xuống, chẳng qua là lúc ngã phần cằm đập mạnh vào lồng ngực rắn chắc của anh, nước mắt bỗng nhiên bị kích thích trào ra, trên mặt nước mắt lưng tròng.
Cô bụm cằm lắc đầu, tay chống bên người anh định đứng dậy.
Nhưng tay Hoắc Chi Châu vẫn gắt gao ôm lấy lưng cô, không cho cô rời đi.
Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt ướt át của cô, vội vàng lại dồn dập nói: “Tô Tô, chuyện trước kia quả thực là anh đã làm sai. Anh thừa nhận bản thân mình có dã tâm, anh xin lỗi em. Em có thể nổi giận, nhưng không thể vì chuyện này mà rời đi!”
Hoắc Chi Châu không hối hận vì đã làm chuyện như vậy, cũng không có gì áy náy đối với Hề Thành Nam, anh ta đi nước Anh để phát triển tiền đồ so với ở trong nước tốt hơn rất nhiều.
Nhưng mà anh vẫn mang lòng áy náy đối với Mục Noãn Tô, anh không ngờ rằng khi ấy mẹ của cô sẽ qua đời. Vốn đơn giản là thất tình một phen lại biến thành hai đả kích lớn, bên cạnh cô một người thân thiết cũng không có, thực sự không biết khoảng thời gian đó cô đã trải qua như thế nào. May mắn về sau có Đường Hiểu Sanh luôn bầu bạn cùng cô, cô mới dần dần khôi phục như bình thường.
Đầu óc Mục Noãn Tô rối tung cả lên, suy nghĩ bên trong vướng vào nhau, quấn thành một đống hỗn độn, một lúc lâu sau mới tìm được tiếng nói của mình.
“Nếu như lúc đó Hề Thành Nam không ra nước ngoài thì sao?” Cô ngơ ngác nhìn anh, “Anh sẽ nghĩ cách khác đúng không?”
Mặc dù là câu hỏi nhưng cô nói đã có ba phần chắc chắn. Sống chung với Hoắc Chi Châu lâu như vậy, cô hiểu anh không ít. Anh là một người khi đã nhận định điều gì sẽ làm đến cùng, bụng dạ đen tối lại có thủ đoạn. Cho dù lúc ấy Hề Thành Nam từ chối lời dụ dỗ kia, anh cũng sẽ không từ bỏ.
Giọng nói của cô rất nhẹ, nhưng trong căn phòng trống trải nghe thấy rất rõ ràng.
Hô hấp của Hoắc Chi Châu dừng lại một chút, trong tiềm thức muốn chối bỏ, anh nhìn thẳng vào đôi mắt của Mục Noãn Tô, ánh mắt cô rất chân thành, con ngươi đen nhánh bình tĩnh nhìn anh, bên trong phản chiếu hình bóng của anh.
Lời nói lên đến miệng lại nuốt xuống, anh không thể nói dối cô vào lúc này.
“Đúng. Anh sẽ tìm biện pháp khác.”
Khóe miệng Mục Noãn Tô mấp máy, cuối cùng cô vẫn không nói lời nào.
Ha ha, thật châm chọc.
Cô không biết được Hoắc Chi Châu thích rốt cuộc là một sự may mắn hay là bất hạnh nữa.
Đến bây giờ cô mới hiểu được, bản thân mình từ sớm đã là con mồi bị theo dõi, còn Hoắc Chi Châu chính là thợ săn. Thậm chí cô còn ngu ngốc nhảy vào, quả thực đúng là tự chui đầu vào lưới.
Hoắc Chi Châu không thể nhìn dáng vẻ này của cô, anh ôm lấy cô ngồi lên ghế sô pha. Dép lê không biết đã bay đến cái xó nào, anh dứt khoát đi chân trần ngồi lên thảm, hai tay đè lấy chân cô không cho cô nhúc nhích.
“Nếu như không phải ngày hôm nay, anh định gạt em mãi sao?” Sau khi im lặng thật lâu, Mục Noãn Tô lên tiếng.
Hoắc Chi Châu lập tức thừa nhận, anh xoa cái đầu đau nhức như sắp nứt ra, thấp giọng nói: “Đúng vậy. Anh sợ em biết sẽ rời bỏ anh.”
“Nhưng bây giờ em vẫn biết!” Mục Noãn Tô chợt kích động, “Tại sao anh luôn cho rằng mình có thể che giấu cả đời? Ba mẹ em cũng vậy, Hề Thành Nam cũng vậy, anh cũng như vậy! Nhìn người khác bị lừa gạt thú vị lắm sao? Trong nội tâm của các người đắc ý lắm hả? Ồ, xem này, tôi đang che giấu mà cô ấy không hay biết gì cả. Chỉ có mình em thôi! Giống như một kẻ đần! Nhìn đi có phải em ngu xuẩn lắm không? Không xứng đáng biết rõ sự thật đúng không?”
Trong nội tâm cô biết rằng lý do ba mẹ và Hề Thành Nam hay Hoắc Chi Châu gạt mình đều không giống nhau. Nhưng kết quả lại giống nhau, cô chính là người đáng thương cuối cùng biết sự thật.
“Không phải!” Hoắc Chi Châu lo sợ không yên đứng dậy ôm lấy cô, trái tim như thắt lại, “Tô Tô, anh xin lỗi. Anh yêu em, vất vả lắm mới được ở bên cạnh em, anh không muốn chấp nhận mạo hiểm mất đi em. Nếu như có thể anh hy vọng em sẽ vĩnh viễn không biết những chuyện anh đã làm sau lưng…..”
Mục Noãn Tô muốn cười, đây là lần đầu tiên anh chính miệng nói yêu cô, không ngờ đến lại trong hoàn cảnh này.
“Em muốn lên lầu.” Cô lạnh lùng nói.
Hoắc Chi Châu dừng một chút, giọng khàn khàn nói: “Anh bế em lên lầu.”
Mục Noãn Tô không giãy giụa nữa, tùy ý để anh đi chân trần bế mình về phòng ngủ.
Hoắc Chi Châu nhẹ nhàng đặt cô lên giường, một giây sau cô lập tức nằm xuống, dùng chăn mềm đắp lên người, xoay người đưa lưng về phía anh, cứng rắn nói: “Em muốn đi ngủ, anh đi ra ngoài đi.”
Hoắc Chi Châu không hề nhúc nhích, nhìn bóng lưng lạnh lùng của cô đến xuất thần, một lúc lâu mới trầm thấp đáp: “Được rồi, vậy em nghỉ ngơi nha.”
Anh chậm rãi đi đến cửa, trước khi đi ra ngoài còn quay đầu lại, giọng nói như sỏi đá bị ánh mặt trời nung nóng, khàn khàn mang theo chút tuyệt vọng cùng đáng thương: “Em có biết anh ghen tị với anh ta nhiều như thế nào không?”
Tay Mục Noãn Tô bất giác nắm chặt chăn mềm.
Với một tiếng “Cạch” nhẹ nhàng, cửa bị đóng lại.
Căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Mục Noãn Tô nằm một mình trên giường, buồn phiền lo lắng.
Những kỷ niệm trải qua năm tháng kéo ùn ùn đến. Cô gần như không thể nhớ ra nổi, khi đó cô và Hề Thành Nam đã gặp nhau như thế nào.
Nếu như nói Hoắc Chi châu thật lòng nhìn trúng tài hoa của Hề Thành Nam mới đề cử cho anh ta sang Anh du học, đương nhiên việc hai người chia tay không liên quan đến anh. Nhưng bản thân anh có mục đích không thuần túy, Mục Noãn Tô hoàn toàn không có cách nào rút lại sự khổ sở cùng chua xót của chính mình đối với anh.
Hoắc Chi Châu gian xảo như vậy, bị anh nhìn trúng hai người chia tay cũng là chuyện sớm muộn mà thôi. Nhưng cái cảm giác bị tính kế thật không dễ chịu. Cô không có cách nào thuyết phục được bản thân mình vì lý do anh yêu cô mà xem như tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Huống hồ, điều khiến cô tức giận nhất chính là việc Hoắc Chi Châu giấu giếm mình. Cô đã từng nói nhiều lần với anh, bản thân mình ghét nhất bị lừa dối. Nhưng anh vẫn che giấu không nói, mãi cho đến ngày hôm nay mọi chuyện bị bại lộ.
Nếu như lúc trước anh thẳng thắn với mình thì sao? Mình có tha thứ cho anh không?
Mục Noãn Tô lắc đầu, không muốn suy nghĩ sâu xa nữa. Đó là một câu hỏi vô nghĩa, anh đã lựa chọn giấu giếm nhất định phải gánh chịu hậu quả.
Cô thử nhắm mắt lại, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được. Đầu óc phải tiếp nhận nhiều thứ cùng một lúc, như thể đang suy nghĩ về rất nhiều việc, lại dường như không nghĩ ra được gì.
Cô bực bội đứng dậy, điện thoại bị ném ở dưới lầu vẫn chưa lấy lên.
Cô mở cửa phòng, vừa định đi ra ngoài, đột ngột phát hiện dưới chân mình có một cái khay, trên đó lặng lẽ đặt điện thoại của cô.
Mục Noãn Tô nhìn xung quanh, hành lang không một bóng người. Cô cúi người cầm điện thoại trong tay. “Phanh” một tiếng cửa đóng lại.
Trong điện thoại có tin nhắn của Đường Hiểu Sanh, hỏi cô về đến nhà chưa.
Mục Noãn Tô trả lời cô ấy, sau đó nhấp vào Weibo.
Cô chuyển vào tài khoản phụ của mình, bắt chước fans lấy tài khoản phụ gửi tin nhắn vào tài khoản tích V của mình.
Tài khoản phụ này cô đã tạo từ rất lâu rồi, trước kia còn học cấp 3 đã âm thầm đăng những bài đăng tâm trạng cùng nhật ký gì đó, về sau dần dần hoang phế, mãi đến nay mới tìm lại được.
Sau khi nhắn xong tin nhắn, Mục Noãn Tô tùy ý mở tài khoản phụ của mình ra, bên trong có không ít bài đăng liên quan đến tình yêu, tình bạn, tình thân. Cô nhìn thấy chúng, lồng ngực chợt đau nhói. Ngón tay dừng trên thanh xóa tất cả thật lâu, cuối cùng vẫn không nỡ xóa đi, chỉ chỉnh về chế độ một mình tôi nhìn thấy bài đăng.
Mãi cho đến trước giờ cơm tối, Mục Noãn Tô mới từ phòng ngủ đi ra.
Vừa định xuống lầu, cô nghe thấy tiếng cửa thư phòng mở ra.
“Đi đâu?” Hoắc Chi Châu đứng ở cửa, giọng nói khàn khàn.
“Em hẹn Sanh Sanh ăn cơm.” Cô ở trong nhà sắp bức bối muốn chết, nhất định phải tìm người tâm sự.
Hoắc Chi Châu nghe thế không đáp lời, chỉ chăm chú nhìn cô, dường như muốn nhìn thấu nội tâm của cô. Trải qua một buổi chiều, anh đã từ trong sự thất thố khôi phục lại, trở lại thành người đàn ông trầm ổn nhưng lạnh lùng.
Mục Noãn Tô thấy anh không nói lời nào, nhấc chân tiếp tục đi xuống lầu.
“Tô Tô.” Hoắc Chi Châu đột nhiên lên tiếng, “Anh thừa nhận sai lầm của mình, cũng nguyện lòng bù đắp. Em giận dỗi thế nào cũng được, giận bao lâu cũng được, nhưng đừng nghĩ đến chuyện rời đi. Thủ tục ly hôn cần giấy kết hôn, anh không thể nào đưa cho em.”
Nghe giọng nói nhàn nhạt của anh, Mục Noãn Tô lập tức nổi giận, cô rất ghét bộ dạng nắm chắc thắng lợi trong tay này của anh, dường như cô là Tôn Ngộ Không làm thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của Phật Tổ.
Cô quay đầu lại, gằn từng chữ hỏi: “Nếu như em nhất quyết phải rời đi thì sao? Anh muốn làm giống như anh cả đối với chị dâu giam em lại sao?!”
Hoắc Chi Châu đến gần cô, cúi người đối mắt với cô, “Tô Tô, em đang nói cái gì vậy? Anh yêu em nhiều như thế, sao có thể nhẫn tâm làm em ấm ức?”
Anh híp mắt, cong môi nở nụ cười, “Cùng lắm thì, em đi đâu anh đi theo đó.”
Nói xong, anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, xem cô như một đứa trẻ bốc đồng, “Đi chơi nhớ về sớm một chút, chồng ở nhà chờ em.”
Mục Noãn Tô nhìn nụ cười trên môi anh, từ đáy lòng dâng lên một trận ớn lạnh.
*
Ở dưới nhà của Đường Hiểu Sanh có một quán nướng rất nổi tiếng. Bây giờ vẫn chưa đến giờ cao điểm dùng cơm, khách đến không đông lắm, hai người dứt khoát chọn chỗ đó.
Sau khi ghi món ăn xong, Mục Noãn Tô gọi thêm môt chai bia rót vào ly, kể toàn bộ chuyện xảy ra ngày hôm nay cho Đường Hiểu Sanh nghe.
Đường Hiểu Sanh cẩn thận lắng nghe, thỉnh thoảng bưng cái ly trước mặt lên nhấp một ngụm trà hoa nhài.
Mãi đến khi Mục Noãn Tô nói xong, cô ấy mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Nói như vậy, anh ta đã thích cậu từ lâu lắm rồi.”
“Ừ. Nhưng đây là trọng điểm sao?! Bởi vì thích mà có thể giở thủ đoạn lại còn giấu giếm tớ sao?”
Đường Hiểu Sanh khẽ gật đầu, “Cậu nói không sai. Bản thân tình yêu là cao thượng thuần khiết, nhưng không có nghĩa là dùng nó làm lý do, những chuyện không hợp lý đều có thể tha thứ.”
Mục Noãn Tô cầm chặt ly, cắn môi, “Cậu cũng cho rằng anh ấy rất quá đáng phải không?”
“Vậy bây giờ cậu muốn thế nào?” Đường Hiểu Sanh hỏi.
Mục Noãn Tô uống một hơi cạn ly bia, “Tớ không biết….”
Cô lắc đầu, “Tớ thực sự không biết Sanh Sanh.”
“Có nghĩ đến muốn tách khỏi anh ta không?” Đường Hiểu Sanh lại hỏi.
Mục Noãn Tô dừng một lúc mới lên tiếng: “Nhất định anh ấy sẽ không đồng ý. Cậu không biết anh ấy đáng sợ bao nhiêu đâu….”
……..
Hai người trò chuyện thật lâu, buổi tối Mục Noãn Tô được Đường Hiểu Sanh đưa về nhà cũng đã là 11 giờ.
Hoắc Chi Châu vẫn luôn ở nhà đợi cô, nhìn thấy cô trở về không nói gì thêm, chỉ nhíu mày đỡ cô lên lầu.
Mục Noãn Tô đi đến trước cửa phòng ngủ đột nhiên quay người, nâng chân lên đá thẳng vào chân Hoắc Chi Châu.
Cảm xúc quen thuộc truyền đến, Hoắc Chi Châu sững sờ, ánh mắt hoảng hốt nhìn về phía cô.
Thân thể Mục Noãn Tô nghiêng nghiêng tựa vào khung cửa, hai tay khoanh trước ngực, cái cằm nhỏ nhắn khẽ hất lên, đôi mắt sáng ngời, “Không phải nói em muốn nổi giận thế nào cũng được sao?”
Hoắc Chi Châu nhìn dáng vẻ hoạt bát của cô, nhất thời không thể dời mắt, nhẹ giọng “Ừ” một tiếng.
“Vậy thì xin mời anh tự giác một chút, đêm nay em không muốn nhìn thấy anh.” Mục Noãn Tô mím môi, trên mặt hiện ra một tia tức giận.
“Rầm” một tiếng, Hoắc Chi Châu bị bỏ mặt ngoài cửa.
Anh đứng trước cửa một lúc lâu, sau đó yên lặng quay trở về thư phòng.
Hai giờ sáng.
Hoắc Chi Châu dùng chìa khóa nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ chính ra.
Rèm phòng không khép chặt, ánh trăng sáng ngời nhưng lạnh lẽo từ khe hở chiếu vào trong phòng.
Trên giường lớn, Mục Noãn Tô vẻ mặt bình thản, hô hấp đều đều lại vững vàng, hai cánh tay dang rộng đặt ngoài chăn bông.
Hoắc Chi Châu cẩn thận từng li từng tí bước đến gần giường lớn, ngồi xuống mép giường.
Từ nãy đến giờ anh vẫn luôn ở thư phòng chờ đợi, một chút buồn ngủ cũng không có.
Ánh mắt thâm trầm nóng bỏng dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đang nằm trên giường thật lâu, cuối cùng lại rơi trên cổ tay phải của cô.
— Chính là nơi mà anh đã nắm chặt trước đó.
Qua một khoảng thời gian dài như vậy, cổ tay của cô đã sớm khôi phục lại mau da vốn có, dưới ánh trăng làn da trắng đến phát sáng, nhìn không ra một chút dấu vết ửng đỏ nào.
Tất cả vết thương đều sẽ lành, không phải sao?
Một ngày không đủ thì một tháng, một tháng không đủ thì một năm, một năm không đủ thì cả đời…..
Hoắc Chi Châu cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên cổ tay cô, rồi nhét cánh tay của cô vào trong chăn, sau đó chỉnh lại chăn.
Nổi giận có thể, nhưng ly hôn tuyệt đối không thể.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT