Buổi tối, Hoắc Chi Châu tiễn Mục Noãn Tô quay về trường học, lúc chuẩn bị xuống xe anh dặn dò cô một lần nữa: “Không cho phép tháo nhẫn ra.”

Mục Noãn Tô gật đầu đồng ý.

Trong nội tâm của cô mơ hồ cảm thấy gần đây Hoắc Chi Châu có chút kỳ lạ, nhưng kỳ lạ ở đâu cô không nói ra được.

Mỗi ngày Mục Noãn Tô đều nhận được tin nhắn của Hoắc Chi Châu, có khi hỏi cô đang ở đâu, có khi hỏi cô đang làm gì, rất có một chút ý tứ kiểm tra.

Ngoài ra cuộc gọi trò chuyện mỗi đêm cũng trở nên tầm thường hơn, Mục Noãn Tô phải báo cáo chi tiết cuộc sống hàng ngày của mình cho anh biết.

Dần dần, sau khi chịu đựng được vài ngày, cô bắt đầu cảm thấy có chút buồn bực.

Cô không thích bị quản lý, sự bất mãn của cô đối với Hoắc Chi Châu lên đến đỉnh điểm, khi cô nhìn thấy hot search đứng top 1 trên mạng.

“Tô Tô, cậu mau xem nè! Tớ nói rồi mà người đứng sau Tô Cảnh chính là Hoắc Chi Châu đúng không?” Trong phòng ký túc xá, Vưu Vưu vừa ăn thịt nướng vừa ở một bên lớn tiếng ồn ào.

“Ai?” Mục Noãn Tô đang rửa mặt, không nghe thấy rõ lời nói của Vưu Vưu.

An An vẻ mặt khinh thường, nhìn gương đắp mặt nạ, “Cái này có gì đáng ngạc nhiên? Không phải đã sớm nghe Mạnh Nhứ nói rồi sao?”

“A!” Tiểu Ngải vẻ mặt thất vọng kêu lên một tiếng, “Xong rồi xong rồi, hình tượng của Hoắc Chi Châu trong lòng tớ đã sụp đổ. Tớ còn cho rằng anh ta sẽ thích kiểu thiên kim danh môn, tại sao lại tìm một bình hoa thế này?”

“Các cậu đang nói gì vậy?” Mục Noãn Tô tắt vòi nước, đi đến.

“Cậu lên Weibo đi.” Miệng Vưu Vưu bóng loáng.

Mục Noãn Tô không thể nhìn nổi nữa, cầm lấy khăn bông mềm lau cho cô ấy.

“Tô Tô, cậu thật tốt.” Vưu Vưu cầm một cây xiêng nướng lên, “Ăn không? Cực kỳ ngon! Tớ phải xếp hàng một tiếng mới mua được đó!”

Mục Noãn Tô khịt mũi xua tay, tỏ vẻ đối với hảo ý của cô ấy xin miễn cho kẻ bất tài này.

Mục Noãn Tô xé túi mặt nạ dưỡng da rồi đắp lên, sau đó leo lên giường nằm ngửa mặt lên, lúc này mới mở điện thoại vào Weibo.

Hot search trên Weibo tràn ngập các tiêu đề như #Tô Cảnh#, #Tô Cảnh Hoắc Chi Châu#, #Mộng Nguyệt#

Sắc mặt Mục Noãn Tô lập tức cứng đờ.

Hoá ra blogger bát quái nào đó thề son sắt sẽ tung dưa lớn, sở dĩ Tô Cảnh có thể diễn vai nữ chính trong bộ phim lớn [Mộng Nguyệt] này, hoàn toàn bởi vì sau lưng cô ta có kim chủ.

Mà kim chủ của cô ta không phải là ai khác, chính là ông chủ của truyền thông Hoà Húc, nhà đầu tư của bộ phim [Mộng Nguyệt] — Hoắc Chi Châu.

Tin tức này vừa được tung lên đã nhanh chóng lên men.

Ngoại trừ Weibo, từng cái diễn đàn giải trí đã bắt đầu sôi nổi thảo luận.

“Hoá ra là Hoắc Chi Châu, khó trách tài nguyên của Tô Cảnh lại tốt như vậy!”

“[Oẹ] mắc ói quá, bản thân không biết xấu hổ với kỹ năng diễn xuất ấy mà đòi nhận [Mộng Nguyệt]”

“Đau lòng cho Cố Hoài Lương nhà chúng tôi quá cùng các đơn vị liên quan, anh trai cực khổ rồi!”

“Bạn thân của tôi có quen biết với người trong đoàn phim, nghe nói khi quay phim Tô Cảnh NG rất nhiều lần, làm cho toàn bộ người trong đoàn phim phải đợi một mình cô ta.”

“Hu hu hu khóc ra thành tiếng! Anh trai nhà tôi vốn đã thiếu ngủ, bây giờ càng không thể ngủ ngon! Đau lòng quá! Hu hu hu ~”

“Chỉ có một mình tôi hâm mộ Tô Cảnh sao? Hoắc Chi Châu đẹp trai ghê!!”

“Mị cũng hâm mộ Tô Cảnh nè! Hoắc Chi Châu vừa đẹp trai vừa giàu có lại trẻ tuổi, tìm ở đâu ra loại kim chủ này! Tim đau quá! [Vuốt mông] [Vuốt mông]”

“Hoá ra không phải mình tôi nghĩ như vậy! Nếu tôi có thể ở bên cạnh Hoắc Chi Châu, tôi không quan tâm người khác nói như thế nào đâu!”

“Ha ha ha, tài nguyên đến tay, cười như con điên.”

“Đám chó săn lại muốn bôi đen người ta à? Một tấm ảnh chụp cũng không có mà đã nói lung tung! Với cái tin tức loại này chẳng phải một ngày tôi có thể viết ra 800 tin sao?”

“Đúng vậy! Cho dù Tô Cảnh thực sự ở bên Hoắc Chi Châu, đó cũng là quan hệ nam nữ bình thường! Hết nói kim chủ lại nói quy tắc ngầm! Chẳng lẽ người ta không được quyền yêu đương sao?”

…….

Những người hâm mộ trên mạng ầm ĩ nhao nhao thành một mảnh, khiến Mục Noãn Tô nhức đầu không thôi.

Nói không có một chút liên quan gì đến Tô Cảnh? Cái hot search này là sao?

Mục Noãn Tô tức ngực, hận không thể túm Hoắc Chi Châu ném đến trước mặt đánh một trận.

Người đàn ông thối tha! Đại móng heo! Đồ lừa đảo!

Trong lòng mắng anh 800 lần, Mục Noãn Tô tháo mặt nạ xuống, dùng sức ném vào thùng rác.

Thực sự làm cô tức chết mà!

*

Thứ sáu, buổi chiều giáo viên dạy thể hình có việc, cho nên lớp thể hình được dời lên buổi sáng.

Buổi chiều Mục Noãn Tô rảnh rỗi, tìm Đường Hiểu Sanh đi dạo phố.

Đại khái là vì tâm trạng bị ảnh hưởng, cho nên nhìn cái gì cũng không thuận mắt.

Liên tiếp đi đến một số cửa hiệu mình thường đến, nhưng đều không ưng ý món nào.

“Còn đi dạo nữa không?” Đường Hiểu Sanh không có hứng thú với quần áo, chỉ mua vài cuốn sách.

Mục Noãn Tô lắc đầu, mua sắm cũng phải có đam mê, cô bây giờ nhìn thấy cái nào cũng chẳng đẹp, chi bằng quên nó đi.

“Vậy cậu gọi tài xế đến đón cậu về nhà đi. Tớ còn phải quay về trường lấy chút đồ.” Đường Hiểu Sanh chỉ vào điện thoại của Mục Noãn Tô.

“Quên đi! Chúng ta bắt taxi thôi, trước tiên đưa cậu về trường học.” Mục Noãn Tô không muốn trở về nhà sớm như vậy, vừa hay kéo dài thời gian một chút.

Đường Hiểu Sanh gật đầu, “Vậy lần này để tớ gọi xe.”

Hai người bước ra trung tâm thương mại mới phát hiện, bên ngoài mưa to gió lớn, sắc trời âm u, hạt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống đất, lần lượt toé lên bọt nước.

Tại lối vào của trung tâm thương mại, tụ tập rất nhiều khách hàng không mang dù giống như bọn họ, chờ xe đến đón.

Rõ ràng buổi trưa vẫn là trời trong nắng ấm, mặt trời lên cao. Mục Noãn Tô chỉ mặc một cái áo sơmi dài tay và quần lưng cao, lúc này nhiệt độ hạ xuống, bị gió thổi vào không khỏi run lên một chút.

“Sanh Sanh, tớ có hơi lạnh, tớ đi mua hai ly cà phê nhé. Cậu muốn uống cái gì?” Mục Noãn Tô chạm vào cánh tay của Đường Hiểu Sanh.

“Mocha. Tớ ở đây chờ cậu.” Hôm nay gọi xe không dễ, trên ứng dụng gọi xe vẫn chưa có tài xế nhận lệnh, còn không biết phải đợi bao lâu.

Mục Noãn Tô gật đầu, quay người rời đi.

Bên cạnh lối vào trung tâm thương mại, chính là một dãy các tiệm cà phê.

Mục Noãn Tô nhàm chán đứng đợi trong tiệm cà phê, rồi mua hai ly mocha và latte caramel.

Cho mãi đến khi rời đi cô vẫn không phát hiện ra, trong quán cà phê có người luôn âm thầm theo dõi cô kể từ khi cô bước vào.

Hề Thành Nam ngồi bên cửa sổ, nhìn Mục Noãn Tô đi vào mua hai ly cà phê. Đợi bóng lưng cô biến mất ở cửa ra vào, dường như anh ta mới kịp phản ứng lại, vội vàng nói với đồng nghiệp một tiếng rồi cầm dù đặt trên bàn đuổi theo.

“Tô Tô, Tô Tô.”

Mục Noãn Tô còn chưa đi đến chỗ của Đường Hiểu Sanh đột nhiên nghe thấy phía sau có người gọi mình, giọng nói rất quen thuộc.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy Hề Thành Nam, chợt sững sờ.

“Đúng lúc anh đang làm việc ở đây, nhìn thấy em mua cà phê….” Hề Thành Nam vội vàng giải thích.

Cô ghét những người dây dưa không dứt, không thể không khiến cho cô nghĩ rằng người này đang cố ý làm phiền mình.

Mục Noãn Tô “Ừ” một tiếng, “Có chuyện gì không?”

Có lẽ cô cũng biết chẳng qua chỉ là trùng hợp.

Ánh mắt Hề Thành Nam lướt nhìn qua quần áo đơn bạc trên người cô, rồi nhìn vào mắt cô, “Trời mưa rồi, em không mang dù sao? Dùng của anh này.”

Trước kia khi đi ra ngoài đều có tài xế hoặc anh ta đi cùng, cô luôn không có thói quen cầm dù theo.

Anh ta nói xong, giơ cây dù trong tay đến trước mặt Mục Noãn Tô.

Ánh mắt Mục Noãn Tô nhìn xuống, một chiếc dù đen tuyền rời vào trong tầm mắt, ngón tay cầm cán dù với khớp xương rõ ràng, mu bàn tay trắng nõn nổi lên gân xanh.

Mặt dù được gấp gọn gàng, một dấu vết lộn xộn cũng không có, vừa nhìn đã biết chính là phong cách của Hề Thành Nam. Anh ta đối với tất cả đồ vật đều như vậy, chăm sóc thỏa đáng lại hoàn hảo.

Mục Noãn Tô không nhúc nhích, mím môi giương mắt.

Trong giọng nói của Hề Thành Nam lộ ra sự quen thuộc khiến cho cô rất không thoải mái.

Cô tràn đầy quật cường nhìn anh ta, “Làm sao anh biết tôi không mang dù?”

Anh ta dựa vào cái gì mà cảm thấy mình vẫn giống như trước kia? Dựa vào cái gì cho rằng anh ta hiểu rõ mình nhất?

“Anh…” Hề Thành Nam nghẹn lợi, thật lâu sau mới lên tiếng, “Vậy người kia của em…..Có đến đón em không?”

Anh ta không muốn nói ra bốn chữ bạn trai của em, lời nói lên đến miệng đột nhiên thay đổi.

“Không liên quan đến anh.” Mục Noãn Tô dứt lời quay người rời đi.

“Tô Tô.” Hề Thành Nam vội đuổi theo, “Em có thể không tha thứ cho anh, nhưng em đừng hành hạ bản thân mình như vậy.”

Anh nhìn Mục Noãn Tô mím môi, giơ tay đưa dù cho cô.

“Em không thích hay không sử dụng thì cứ ném nó đi, nghe lời, nào!”

Mục Noãn Tô hất mạnh tay anh ta ra, khoé mắt có hơi cay cay.

“Đừng mặc ít như thế, ngoan nào.”

“Ăn nhiều rau vào, nghe lời nào.”

“Đây là đề kiểm tra bắt buộc, về nhà nhớ xem một chút, ngoan.”

…….

Hồi ức ố vàng giống như một thanh kiếm sắc bén đâm sâu vào trái tim cô, xuyên qua lục phủ ngũ tạng của cô, máu chảy đầm đìa một mảnh hỗn loạn.

Đối mặt với Hề Thành Nam trước màn mưa, Mục Noãn Tô cảm thấy mình vô cùng chật vật, gần như không có chỗ nào che giấu hay trốn tránh.

Khoé mắt cô đỏ lên, che giấu khuôn mặt lên tiếng trách móc anh ta, “Anh có thể đừng xuất hiện trước mặt tôi, đừng làm phiền tôi nữa được không? Anh không có phẩm hạnh sao bạn trai cũ?”

Năm đó cô nói chia tay không sai, nhưng sâu trong thâm tâm cô luôn nghĩ rằng mình mới là người bị bỏ rơi, bị người mà mình cho rằng không thể bỏ rơi mình nhất vứt bỏ.

Sự xuất hiện của anh ta vẫn luôn nhắc nhở Mục Noãn Tô: Nhìn đi, mày chỉ là một người bị bỏ rơi mà thôi, không quan trọng chút nào.

Cô chán ghét loại sự thật châm chọc mỉa mai này.

“Được, anh đi.” Trái tim của Hề Thanh Nam đau đớn từng đợt có rút.

Nhìn thấy đôi mắt cô đỏ lên, lòng của anh ta cũng tan nát, “Em đừng khó chịu, anh đi…..”

“Tô Tô?” Trong lúc hai người giằng co, Đường Hiểu Sanh tìm đến đây.

“Tài xế nói đậu xe ở đây không dễ, muốn chúng ta đi sang phía đối diện. Chỉ đành dầm mưa….” Cô ấy tiến đến gần mới phát hiện, người đứng đối diện Mục Noãn Tô hoá ra là Hề Thành Nam.

“Đường….tiểu thư.” Hề Thành Nam lên tiếng chào, đưa cái dù trong tay cho Đường Hiểu Sanh, “Bọn em dùng cái dù này đi, đừng để bị cảm lạnh.”

Trước khi đi anh ta còn gật đầu với Đường Hiểu Sanh, “Cảm ơn.”

Hề Thành Nam đi rồi, Đường Hiểu Sanh kéo Mục Noãn Tô qua một bên, ân cần hỏi, “Không sao chứ?”

Mục Noãn Tô lắc đầu, khịt mũi, “Về thôi.”

Mưa rất lớn, tiếng mưa “Rào rào” văng vẳng bên tai, một cây dù không thể nào ngăn được mưa gió từ bốn phương tám hướng thổi vào.

Tuy chỉ là một đoạn đường ngắn, nhưng quần áo của hai người đã ướt hơn phân nửa, đôi giày đắt tiền cũng bị ngâm nước gần như tuyên bố sắp hỏng.

*

Sau khi đưa Đường Hiểu Sanh trở về, Mục Noãn Tô ngồi một mình trên xe.

Cửa xe ngăn cách tiếng ồn ào ở bên ngoài, trong xe vang lên tiếng nhạc êm dịu.

Đầu óc của Mục Noãn Tô rối tung cả lên, mãi cho đến khi tài xế nhắc nhở mới phát hiện đã đến trước cửa tiểu khu.

“Cô ơi, taxi không được vào khu vực này. Cô có thể xuống ở đây.”

Mục Noãn Tô gật đầu, vừa mới mở cửa xe ra, mưa từ bên ngoài ập vào, một lần nửa làm quần áo cô ướt nhẹp.

Cô cười khổ, nhanh chóng bước xuống xe, đội túi xách lên đầu chạy về phía nhà.

Trong xe, một cây dù lặng lẽ để dưới ghế ngồi cùng một ly cà phê vốn đã nguội lạnh.

Lúc Mục Noãn Tô chạy về đến nhà, toàn thân ướt đẫm.

Cái túi xách cũng dính nước, điện thoại bị ngấm nước sập nguồn.

“Phu nhân người về rồi, tiên sinh không tìm thấy phụ nhân sắp phát điên lên rồi!” Dì giúp việc vừa nhìn thấy cô, vội vàng đưa khăn qua.

“Điện thoại của cháu bị dính nước mưa sập nguồn, dì giúp cháu gọi cho anh ấy.” Mục Noãn Tô dùng khăn lau nước mưa trên người.

Dì giúp việc vội vàng gọi điện thoại cho Hoắc Chi Châu, nói cho anh biết tin phu nhân đã trở về.

Mục Noãn Tô tắm xong bước ra, tìm một cái máy dự phòng mở lên.

Vừa khởi động máy, một loạt tin nhắn trên Wechat không ngừng nhảy ra.

Mục Noãn Tô bấm vào, đều là tin nhắn của Hoắc Chi Châu.

“Em đang ở đâu?”

“???”

“Tại sao lại tắt điện thoại?”

“Em đang ở đâu?”

“Nhìn thấy tin nhắn mau trả lời lại cho anh!”

……

Cô liếm môi, gọi điện thoại cho Hoắc Chi Châu.

Vừa bấm gọi xong, một chuỗi tiếng chuông vang lên sau lưng cô, Mục Noãn Tô kinh ngạc xoay người.

Nhìn thấy Hoắc Chi Châu một tay cầm điện thoại, một tay nắm khung cửa, sắc mặt không tốt lắm nhìn vào cô, trong ánh mắt hiện lên cảm xúc hỗn loạn phức tạp.

“Em…” Bị sắc mặt của Hoắc Chi Châu hù dọa, Mục Noãn Tô quyết định lên tiếng trước giải thích một chút, “Hôm nay em đi dạo phố với Sanh Sanh, trời mưa không mang dù, lúc về điện thoại bị ướt mưa nên hỏng mất….”

“Không mang dù tại sao không gọi tài xế đến đón?” Hoắc Chi Châu miễn cưỡng kìm nén cảm xúc của mình, trầm giọng hỏi.

“Khi ấy đã gọi xe rồi.”

Lúc ấy trong nội tâm cô hỗn loạn, sao có thể nghĩ nhiều như vậy.

Hoắc Chi Châu bước từng bước đi đến, trên khuôn mặt như ẩn như hiện của cô liếc nhìn qua lại, “Tô Tô, có phải em tức giận không?”

Lý do duy nhất mà anh nghĩ đến, chính là Mục Noãn Tô nhìn thấy tin đồn trên mạng nổi giận với anh, cho nên không muốn gọi tài xế đến đón.

Sau lời nhắc nhở của anh, Mục Noãn Tô mới nhớ đến.

Đúng! Cô vẫn còn đang tức giận!

Nếu không phải tại vì anh, mình cũng sẽ không tâm tình không tốt đi ra ngoài dạo phố, sẽ không dầm mưa thành dáng vẻ chật vật này.

Mục Noãn Tô lạnh lùng nhìn anh một cái, “Không phải anh nói anh và Tô Cảnh không có gì sao?”

Hoắc Chi Châu vươn tay ôm lấy vai cô, bị cô ghét bỏ đẩy ra.

Anh cũng không giận, đưa điện thoại của mình cho cô xem, “Em xem đi.”

Mục Noãn Tô nhận lấy điện thoại, trên màn hình là giao diện hot search của Weibo.

Hot search đều là Tô Cảnh, nhưng tiêu đề đã thay đổi.

#Tô Cảnh rời [Mộng Nguyệt]#, #[Mộng Nguyệt] thay nữ chính#, #Tô Cảnh bị đổi#….

Hơn mười cái hot search lớn nhỏ, tất cả đều có liên quan đến Tô Cảnh.

“Tô Cảnh bị đổi?” Mục Noãn Tô ngẩng đầu nhìn Hoắc Chi Châu, kinh ngạc hỏi.

——————//—-//————-

*Tác giả có lời muốn nói: Về nam phụ, thực ra anh ta chỉ là chất xúc tác để nam chính có cơ hội tỏ tình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play