Editor: Hạ Uyển
Beta: Diệp Song Nhi
******************
(Chú ý, chú ý: tên chương này là Nhi tự đặt nha, ko phải của tác giả. Chủ yếu là muốn m.n dễ hình dung về nội dung của chương hơn thôi, có gì đừng gạch đá.)
Lúc ăn cơm, Giang Diệc mới phát hiện Tư Kinh Mặc gọi hai phần đồ ăn, cậu khá là kinh ngạc: "Cậu vẫn chưa ăn cơm à?"
Tư Kinh Mặc gật đầu.
Giang Diệc nhìn đi nơi khác, sự phiền muộn trong lòng đột nhiên giảm đi rất nhiều, biểu cảm trên mặt cũng trở nên thoải mái hơn.
Tư Kinh Mặc cứ nhìn Giang Diệc mãi, đương nhiên không bỏ lỡ cảm xúc đang thay đổi của Giang Diệc.
Đáy mắt Tư Kinh Mặc lóe lên ý cười, hắn đột nhiên hỏi Giang Diệc: "Cậu rất vui có đúng không?"
Rõ ràng là thân thể Giang Diệc cứng đờ trong phút chốc, rất lâu sau mới giương mắt nhìn Tư Kinh Mặc, hơi khó tin giơ tay sờ sờ mặt mình. Biểu hiện của cậu rõ ràng đến vậy à?
Giang Diệc hơi sợ, thậm chí còn hoài nghi có phải Tư Kinh Mặc đã nhìn ra điều gì đó hay không.
Ngượng ngùng cười một tiếng, Giang Diệc nói: "Đâu có đâu?"
Tư Kinh Mặc không vạch trần Giang Diệc, chỉ chân thành nói: "Nếu như tôi có làm chuyện gì khiến cậu không vui thì cậu cứ nói với tôi."
Giang Diệc kinh ngạc nhìn Tư Kinh Mặc, suýt nữa thì đã hỏi tại sao Tư Kinh Mặc đối xử với cậu tốt như vậy. Không biết Giang Diệc phải dùng hết bao nhiêu sức lực mới có thể nuốt lại câu này vào bụng.
Cậu không dám hỏi. Nếu như thật sự hỏi câu này, cho dù bây giờ Tư Kinh Mặc không biết Giang Diệc có ý gì, thì sau này hắn cũng sẽ biết thôi. Vả lại người thông mình như Tư Kinh Mặc, Giang Diệc thậm chí không cần nói ra câu kia, Tư Kinh Mặc đã có thể đoán ra tâm tư của cậu rồi.
Nên Giang Diệc không dám mạo hiểm.
Chuyển sang chủ đề khác nên không ai nói nữa. Dường như Giang Diệc cũng khôi phục lại như bình thường, nhưng chỉ trong lòng Giang Diệc hiểu cậu vẫn rất quan tâm.
Gần như cố ép mình suy nghĩ đến chuyện khác, Giang Diệc cố tập trung sự chú ý của mình vào học tập.
Đảo mắt đã tới thứ bảy, sáng sớm khi Giang Diệc tỉnh dậy, trong điện thoại có rất nhiều tin nhắn và thông báo khác.
Bạn bè trước kia lần lượt gửi lời chúc, Giang Diệc lần lượt trả lời.
Cậu còn chưa trả lời xong, Hứa Hướng Dương đã gọi điện thoại tới.
"Sinh nhật vui vẻ! Trưởng thành là có thể cắn cổ rồi." Giọng của Hứa Hướng Dương truyền tới từ đầu dây bên kia.
Giang Diệc: "Hả?"
Hứa Hướng Dương ho nhẹ một tiếng: "Không có việc gì, đừng để ý. Cậu định tổ chức sinh nhật kiểu gì?"
Líc này Giang Diệc đã kịp phản ứng, trừng lớn mắt: "Hứa Hướng Dương, tên nhóc này cậu đước lắm nhé! Trước đó tớ đã xem thường cậu rồi."
Hứa Hướng Dương không thèm quan tâm: "Dù sao cậu cũng trưởng thành rồi, người trưởng thành, có thể nói chút chuyện sắc tình rồi."
Mặt Giang Diệc đen lại: "Lượn đi."
"Đừng mà." Tiếng cười của Hứa Hướng Dương truyền tới. "Sớm muộn gì thì cậu cũng phải trải qua thôi, có gì mà ngại chứ?"
Cuối cùng Giang Diệc đã phát hiện ra có cái gì đó sai sai: "Sao cái ngữ điệu của cậu nghe quen thế, làm sao, cậu trải nghiệm rồi à?"
Lúc này Hứa Hướng Dương mới mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng: "Mới đây...... Hai ngày trước có một Alpha trong lớp chúng tớ đã tỏ tình với tớ."
"Ôi đệt! Hứa Hướng Dương, sao đến giờ cậu mới nói với tớ, cậu vẫn coi tớ là anh em à?" Giang Diệc hết bình tĩnh nổi.
Hứa Hướng Dương an ủi: "Chẳng phải tớ mới đồng ý với cậu ấy hai ngày thôi sao? Cho nên tớ mới không nói cho cậu......"
"Các cậu mới ở bên nhau có hai ngày đã cắn cổ rồi hả?" Giang Diệc không thể tin nổi. "Cái này mà là Alpha cái gì, cầm thú thì có?"
"Không phải." Hứa Hướng Dương giải thích. "Lúc ấy tớ quên mang theo thuốc ức chế, cho nên cậu ấy mới tạm thời đánh dấu tớ."
Giang Diệc càng không thể bình tĩnh: "Cậu quên mang theo thuốc ức chế thì có thể ra tiệm thuốc để mua, mắc mớ gì cậu để cậu ta cắm cậu?"
Giọng Hứa Hướng Dương hơi nhẹ: "Khụ...... Chẳng phải tớ muốn thể nghiệm cảm giác bị cắn cổ hay sao?"
Nếu không phải bây giờ không đúng lúc, Giang Diệc đã vọt thẳng đến trước mặt Hứa Hướng Dương, mấy chuyện khác thì không cần nói, trước tiên phải mắng cho Hứa Hướng Dương tỉnh cái đã. Mắng tỉnh rồi cậu sẽ đi đánh cái thằng chó Alpha kia.
"... Thật sự không có liên quan gì đến cậu ấy hết, là do tớ tò mò nên mới ép cậu ấy." Hứa Hướn Dương còn đang giải thích, giọng nói còn rất nhẹ nhàng. "Thật ra... rất thoải mái nữa."
Giang Diệc bị Hứa Hướng Dương nói một câu làm mặt đỏ đến mang tai, trong nháy mắt không nghe nổi nữa: "Đủ rồi, cậu đừng nói nữa!"
Hứa Hướng Dương ho nhẹ một tiếng, còn nói: "Để hôm nào tớ dẫn cậu ấy đến gặp cậu?"
Giang Diệc: "Được, nhưng tớ sẽ đánh đánh cậu ta trước."
Hứa Hướng Dương nở nụ cười: "Được được. Nhưng mà đây không phải là trọng điểm, sinh nhật hôm nay cậu định tổ chức như thế nào? Nghe nói Nhất Trung thứ 7 còn phải học thêm."
Giang Diệc 'ừ' một tiếng: "Nhưng mà chiều và tối thì rảnh, hôm nay ba mẹ tớ sẽ đến tổ chức sinh nhật cho tớ, lúc đó cậu đến nhà tớ ăn cơm đi."
Hứa Hướng Dương: "Vậy được, đúng lúc tớ có thể tặng quà sinh nhật cho cậu luôn."
"Được." Giang Diệc nói vài câu nữa với Hứa Hướng Dương thì cúp điện thoại, buổi sáng còn phải đi học, cậu ăn sáng xong thì phải đến trường.
Xoắn xuýt nhiều ngày như vậy, kết quả là vẫn không nói chuyện hôm nay là sinh nhật mình cho hắn biết, Giang Diệc thở dài một hơi trong lòng.
Nghĩ đến đây thì thôi quên đi, chờ ngày mai khi ba mẹ cậu đi rồi, cậu sẽ hỏi Tư Kinh Mặc có rảnh hay không, nếu rảnh thì sẽ cùng nhau ăn một bữa cơm.
Phòng học luyện thi Olympic Toán không phải là phòng học của lớp Giang Diệc mà trường Nhất Trung đã dành riêng một phòng trống để bọn họ tham gia luyện thi. Giang Diệc và Tư Kinh Mặc vẫn ngồi cùng bàn với nhau.
Tư Kinh Mặc đã tới phòng học từ lâu, Giang Diệc cười cười với hắn rồi ngồi xuống bên cạnh.
Tư Kinh Mặc nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Giang Diệc mấy giây: "Hôm nay cậu rất vui à?"
Giang Diệc sủng sốt trong giây lát, sau đó thì nở nụ cười: "Đúng vậy á, hôm nay tôi vui lắm."
Khóe miệng của Tư Kinh Mặc hơi nhếch lên, không nói gì nữa.
Chỉ là Giang Diệc vui vẻ không được bao lâu, vì một cuộc gọi của Tống Nhân mà tan thành mây khói.
Trong giọng nói của Tống Nhân xen lẫn sự áy náy: "Xin lỗi con, Tiểu Diệc, xảy ra chuyện đột xuất nên hôm nay ba mẹ thật sự không đến được."
Giang Diệc nghe thấy tiếng thở dài của mình, nhưng cậu không nói gì nữa.
Tống Nhân tiếp tục nói: "Hay là ngày mai ba mẹ đến?"
Giang Diệc lắc đầu, thật lâu sau mới nói: "Không sao, ba mẹ làm việc của mình đi. Chẳng qua chỉ là sinh nhật thôi mà, lúc đó con đi ăn cơm với bạn là được rồi."
Tống Nhân nghe được lời của Giang Diệc thì rất đau lòng, chỉ có thể tiếp tục nói xin lỗi: "Xin lỗi con, Tiểu Diệc......"
"Không sao." Giang Diệc nói, cũng khôg biết là an ủi ai. "Thật ra còn không quan tâm lắm đâu, ba mẹ làm việc trước đi, con sắp vào tiết học rồi, cúp máy trước đây."
Hình như Tống Nhân còn định nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói ra.
Giang Diệc cúp điện thoại.
Trường học vào cuối tuần, dù là trên hành lang hay sân vận động đều không có một ai. Còn khoảng 10 phút nữa thì vào lớp, đôi mắt Giang Diệc bỗng đỏ lên.
Mãi cho đến khi vào lớp, Giang Diệc mới trở về phòng học.
"Cạch --"
Cây bút đang xoay trên đầu ngón tay Giang Diệc rơi xuống trang sách, phát ra âm thanh nhỏ.
Tư Kinh Mặc ngồi bên cạnh Giang Diệc thì nghe được tiếng này rất rõ ràng.
Tư Kinh Mặc nghiêng đầu nhìn Giang Diệc rồi nhíu mày, viết chữ vào giấy ghi chú đưa cho Giang Diệc.
"Cậu sao vậy?"
Ngực Giang Diệc đau đau, từ khi biết Tống Nhân không đến được là cậu đã thấy khó chịu, giờ trông thấy Tư Kinh Mặc nói thế thì trong lòng càng buồn hơn.
Dù cho Giang Diệc nghĩ thể nào đi nữa, cậu cũng không nghĩ đến, sinh nhật năm nay của mình lại không có một ai ở bên cạnh.
Giang Diệc buồn bã, càng không có tâm trạng để trả lời câu hỏi của Tư Kinh Mặc, tiện tay để giấy ghi chú sang một bên, cũng không xoay bút nữa.
Tư Kinh Mặc thấy một màn này thì nhíu mày.
"Giữa trưa có rảnh không?"
Tư Kinh Mặc viết thêm một tờ giấy ghi chú nữa đưa cho Giang Diệc.
Giang Diệc nhìn tờ giấy ghi chú một lúc rồi mới cầm bút lên, viết một câu: "Làm gì?"
Tư Kinh Mặc trả lời: "Mời cậu ăn cơm."
Giang Diệc: "Không phải buổi chiều cậu có việc à?"
Tư Kinh Mặc: "Tôi muốn dẫn cậu đến một nơi."
Giáo đứng trên bục giảng đã giảng xong một đề, rồi cho thêm một đề mới, để những người bên dưới làm rồi gọi một học sinh lên bản làm.
Giang Diệc lấy giấy nháp ra, làm xong đề được cho, lúc này mới thong thả trả lời Tư Kinh Mặc--
"Đi đâu?"
Tư Kinh Mặc xếp tờ giấy ghi chú lại bỏ vào hộp đựng bút, khóe miệng cong lên, không trả lời
Tiếng chuông tan học vang lên, tiết học bổ túc sáng thứ 7 kết thúc.
Giang Diệc chậm rãi cất đồ của mình rồi nhìn Tư Kinh Mặc bên cạnh: "Đi đâu?"
Tư Kinh Mặc cười nhưng không nói.
Học sinh trong phòng đã ra về hết, Giang Diệc mới không nhìn được nói: "Không phải cậu có hẹn với Thịnh Thi hả?"
Ý cười trong mắt Tư Kinh Mặc càng đậm hơn: "Quả nhiên là cậu giận rồi."
Mặt Giang Diệc nóng lên, phủ nhận: "Không có."
Tư Kinh mặc cứ im lặng nhìn chằm chằm Giang Diệc, con ngươi đen láy đầy nước, cho người ta một loại ảo giác thâm tình.
Giang Diệc đỏ mặt nhìn qua chỗ khác.
Lúc này Tư Kinh Mặc mới nói: "Đi thôi."
Giang Diệc hỏi: "Đi đâu?"
Tư Kinh Mặc vẫn không trả lời: "Lúc đến nơi thì cậu sẽ biết."
Giang Diệc rất tò mò nhưng không hỏi nữa.
Sau khi đưa cặp cho tài xế, Tư Kinh Mặc và Giang Diệc lên taxi.
"Ăn một bữa cơm mà phải đi xa vậy à?" Giang Diệc nghe được Tư Kinh Mặc nói địa chỉ với tài xế.
Tư Kinh Mặc không giải thích.
Giang Diệc không hỏi nữa, sau khi biết hôm nay Tư Kinh Mặc không có hẹn với Thịnh Thi, tâm trạng của cậu đã khá hơn nhiều.
Cho dù Tống Nhân và ba cậu không đến được do bà nội nhập viện, mặc dù cậu vẫn thấy thất vọng nhưng không khó chịu nhiều như trước nữa.
Cuối cùng xe taxi dùng lại ở cửa một nhà hàng cao cấp ở trung tâm thành phố, Giang Diệc vừa xuống xe, cậu còn chưa kịp quay lại nhìn Tư Kinh Mặc thì đã thấy một đám người không biết lao ra từ chỗ nào vây quanh hai người, không biết là ai kéo một cái ống pháo hoa, chỉ nghe một tiếng 'phịch' rồi nổ tung trên không trung.
Giang Diệc bỗng thấy bối rối nên quay đầu nhìn Tư Kinh Mặc.
Tư Kinh Mặc đứng sau lưng Giang Diệc, trong đôi mắt thâm thúy xen lẫn ý cười dịu dàng.
Lúc này thì đám người đó tách ra, một dàn nhạc xuất hiện ở trước mặt hai người. Tiếng đàn violon vang lên, kéo ra một giai điệu quen thuộc.
Không biết là do ai mở miệng trước: "Chúc cậu sinh nhật vui vẻ--"
Cảm đám người ngâm nga theo: "Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, chúc cậu sinh nhật vui vẻ, chúc cậu sinh nhật vui vẻ, chúc Giang Diệc sinh nhật vui vẻ --"
Giang Diệc há to miệng, toàn bộ âm thanh trong cổ họng đều biến mất. Cậu khó khăn vừa quay đầu, nhìn Tư Kinh Mặc ở bên cạnh.
Những đường nét cứng rắn lạnh lẽo trên khuôn mặt Tư Kinh Mặc vào giờ khắc này thật nhu hòa, đôi mắt màu đen lóe lên tia sánh rạng rỡ, cất giấu vô vàn cảm xúc bên trong.
Giang Diệc hít một hơi thật sâu, trái tim bắt đầu mất khống chế mà đập loạn.
Trong lòng hiện lên vô số suy nghĩ, cuối cùng cậu chỉ bắt lấy một cái. Sao Tư Kinh Mặc biết hôm nay là sinh nhật cậu?
Giang Diệc còn chưa kịp hỏi, có một người ở bên cạnh đã đưa cho Tư Kinh Mặc một cái hộp và một bó hoa hồng đỏ kiều diễm ướt át.
Đột nhiên Giang Diệc không dám nói nữa, chỉ có thể trợn to mắt không chớp nhìn Tư Kinh Mặc.
Chờ khi hát xong ca khúc chúc mừng sinh nhật, cả đám người yên lặng trở lại.
Lúc này Tư Kinh Mặc mới nói với giọng khàn khàn: "Cậu có biết nickname của tôi có nghĩa là gì không?"
Ánh mắt Giang Diệc lóe lên một tia mờ mịt.
Nickname của Tư Kinh Mặc?
2012?
Có nghĩa là gì?
Hết chương 50.
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau sẽ giải thích ha ha ha ha ha.
Mọi người có thể đoán thử xem 2012 có nghĩa là gì, đoán đúng, ngày mai sẽ phát một bao lì xì mới!
**Nhi: "Hihi, có ai đoán được không nè. Nếu ai đoán được tuần này Nhi up thêm 2-3 chương nữa."
Nhưng mà đừng có đọc chương sau rồi trả lời nhaa."