Edit: Hạ Uyển
Beta: Diệp Song Nhi
****************
Hình như lúc tới đây cậu không giới thiệu rõ ràng về giới tính của mình, Tư Kinh Mặc giới thiệu như vậy cũng không trách được.
Nghĩ tới đây, Giang Diệc lại thấy có chút buồn cười.
"Đi, bây giờ biết tôi là Omega rồi, có đi theo tôi không?" Giang Diệc hỏi.
Phương Phàm vẫn không thể tin được.
Giang Diệc không mang theo điện thoại, nhưng cũng may là cậu có mang theo máy định vị danh tính. Bây giờ quốc gia bảo vệ Omega rất chặt chẽ, mỗi một Omega sẽ được phát một máy định vị báo động chuyên dụng.
Lấy ra máy định vị cho Phương Phàm nhìn, trong mắt Phương Phàm còn vẻ giật mình.
Giang Diệc cất máy định vị, lại hỏi một câu: "Máy định vị của cậu đâu?"
Sự căng thẳng của Phương Phàm cuối cùng cũng được thả lỏng: "Ở trong cặp......"
Nói xong câu đó, đột nhiên Phương Phàm khóc lớn lên: "Hu hu hu....."
"Tại sao lại khóc?" Giang Diệc vò đầu, nhíu mày, thật sự là sẽ không an ủi người.
Đôi mắt Phương Phàm đỏ hồng nức nở nói: "Bị dọa...... Làm tớ sợ muốn chết......"
Giang Diệc có chút đau lòng, đưa tay vỗ vỗ lưng Phương Phàm, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ, nếu như người phát tình là mình, gặp được tình huống này, ước chừng cậu cũng sẽ sụp đổ.
Giang Diệc đỡ Phương Phàm: "Được rồi, đừng khóc nữa. Cậu có tự đi được không? Chúng ta trở về phòng học trước."
Phương Phàm đi không được, bây giờ chân của cậu ta mềm nhũn, lúc nào cũng có thể trực tiếp bị ngã trên mặt đất.
Mắt cậu ta đỏ lên lắc đầu, cuối cùng cũng không chống cự việc Giang Diệc đến gần mình.
Giang Diệc đỡ Phương Phàm đi về phòng học, bây giờ Phương Phàm mới phát hiện, trên người Giang Diệc không có một chút tin tức tố nào.
Nếu như Giang Diệc thật sự là một Alpha, những lúc thế này, trên người của cậu không thể không có chút tin tức tố nào.
Phương Phàm có chút đỏ mặt, quả nhiên là cậu hiểu lầm Giang Diệc.
Cũng may bây giờ cả người cậu đều đỏ lên, Giang Diệc sẽ không nhìn ra điều gì.
Giang Diệc cùng Phương Phàm trở lại phòng học, đầu tiên là khóa kĩ cửa sổ. Đây là vì ngăn ngừa tin tức tố của Phương Phàm khuếch tán ra bên ngoài.
Sau đó cậu nhấn chuông cảnh báo trên tường, chuông này kết nối trực tiếp với trung tâm phát thanh của giáo viên.
Cậu nói vài câu để làm rõ tình hình hiện tại, giáo viên ở bên kia cũng rất quan tâm đến chuyện này, sẽ nhanh chóng thông báo cho toàn trường, cùng lúc đó sẽ gọi điện cho nhân viên y tế, để bác sĩ nhanh chóng đến hiện trường điều trị tạm thời.
Vì đề phòng các loại xự cố xảy ra đột ngột, bây giờ mỗi trường học đều sẽ sắp xếp một giáo viên chuyên môn, trong đó có giáo viên xử lý việc thuốc ức chế của học sinh mất đi hiệu lực dẫn đến phát tình đột ngột.
Cũng trong mấy phút ngắn ngửi đó, Phương Phàm đã cảm thấy mơ màng có chút buồn ngủ, vệt đỏ lan khắp toàn thân cậu ta, bên ngoài da cũng bắt đầu xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.
Tóc trên trán đều bị mồ hôi làm ướt, mặc dù bây giờ Phương Phàm vẫn đang cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, nhưng vẫn không ngăn cảm nổi cơn phát tình mãnh liệt.
Giang Diệc nhớ đến kiến thức mà Tống Nhân nữ sĩ đã dạy cậu trước đó, cậu rót cho Phương Phàm một ly nước ấm, ra hiệu cho cậu ta uống nước.
Phương Phàm nhận lấy nói cảm ơn, nhưng suy cho cùng đây cũng chỉ là an ủi nhất thời, không thể nào giải quyết được vấn đề.
Tin tức tố trong không khí giống như đã ngưng tụ thành hơi nước, khi hít vào đều ngửi thấy một mùi hương đậm đặc, ngọt mà không ngán.
Giang Diệc nhìn không được mà tò mò hỏi: "Tin tức tố của cậu là mùi gì vậy?"
Phương Phàm hơi bất ngờ.
Mùi vị tin tức tố là một chuyện rất riêng tư đối với Omega, ngoại trừ người nhà, cũng chỉ có bạn lữ mới có thể biết được.
Nhưng thấy Giang Diệc tò mò như vậy, Phương Phàm nhịn không được nói: "Là...... hàm tiếu. Là hương của một loại hoa."
*Hoa hàm tiếu (Lan tiêu hay Dạ hạp hương): hoa thường có màu trắng ngà ngả tím. Có hương thơm tương tự mùi chuối chín.
Giang Diệc thể hiện mình đã hiểu, gật đầu: "Rất dễ chịu, tôi rất thích."
Phương Phàm cười: "Nếu như bây giờ cậu không phải là Omega, tớ sẽ cho rằng cậu là một tên lưu manh. Hỏi mùi vị tin tức tố, còn khen nữa chứ."
Giang Diệc ngược lại không để ý chút: "Có làm sao đâu? Tôi còn đang ghen tị với mùi vị tin tức tố của các cậu nữa đấy."
Lúc nói chuyện thì có thể di chuyển sự chú ý của Phương Phàm, Giang Diệc thấy như vậy thì tiếp tục nói chuyện với Phương Phàm.
Phương Phàm thực sự thấy hơi mơ hồ, thật lâu sau cậu ta mới nói: "......Vậy tin tức tố của cậu là mùi gì?"
Đôi mắt cậu ta đỏ hồng nhìn Giang Diệc, trước mắt là một làn nước mịt mờ. Vẻ mặt của nam sinh hiện lên vẻ lúng túng, giống như đang cảm thấy khó xử.
Qua thật lâu, Giang Diệc mới ho nhẹ một tiếng: "Tôi nói cho cậu nhưng cậu đừng nói cho người khác, mất mặt lắm!"
Phương Phàm có chút buồn bực, có gì đâu mà thấy mất mặt chứ.
Một giây sau, cậu ta nghe Giang Diệc nhỏ giọng nói: "Ừmmm tin tức tố của tôi như mùi sữa ấy, cậu hiểu không? Như trẻ nhỏ còn đang bú sữa mẹ ấy? Lần đầu tôi nghe qua suýt thì xỉu tại chỗ!"
Khi Giang Diệc nói câu này trông thảm thương cực kì, khác xa với ba phần cao ngạo khi nói chuyện trước đó, Phương Phàm nhìn không được mà bật cười.
Giang Diệc dùng ánh mắt yếu ớt nhìn chằm chằm Phương Phàm.
Phương Phàm ôm bụng nói xin lỗi: "Tớ...... Tớ không cười mùi vị tin tức tố của cậu, mà tớ cười cách nói chuyện của cậu kìa."
Giang Diệc: "Ồ."
Rõ ràng là một bộ dạng không tin.
Phương Phàm mở to mắt, cố gắng nín cười, để cho biểu cảm của mình trông nghiêm túc một chút: "Thật đấy! Bởi vì trước kia lúc cậu tiếp xúc với chúng tớ, cậu cho tớ cảm giác rất A, nhưng dáng vẻ nói chuyện khi nãy của cậu, trông cứ như ủy khuất lắm...... ừm......"
Phương Phàm nhất thời không tìm được từ hình dung, chỉ có thể ngừng lại, ngơ ngẩn nhìn Giang Diệc.
Giang Diệc vung tay lên: "Quên đi, không so đo với cậu bạn nhỏ. Mặc kệ cậu có thích hay không, thì mùi của tôi cũng là mùi này."
Đôi mắt Phương Phàm cong cong, nói chuyện tào lao với Giang Diệc nãy giờ, khiến cậu ta hoàn toàn thả lỏng. Tuy rằng toàn thân vẫn còn khó chịu, nhưng cũng thoải mái hơi rất nhiều.
Chẳng qua bao lâu, Giang Diệc đã nghe thấy tiếng bước chân vội vàng trên hành lang.
Phương Phàm đột nhiên thấy căng thẳng.
Giang Diệc ra hiệu cho cậu ta đừng lo lắng, rồi cậu đứng lên đi đến chỗ cửa sổ nhìn ra.
Có hai bác sĩ của trường mặc áo blouse trắng đeo thẻ chạy trên hành lang, trên đầu họ đội một chiếc mũ cách ly khẩn cấp, có cung cấp oxi để thở, không cần phải tiếp túc với tin tức tố trong không khí.
Trông thấy Giang Diệc, hai người đều sững sờ: "Cậu chính là Omega đang phát tình?"
Giang Diệc vội vàng mở cửa phòng học: "Không phải, là bạn của tôi."
Giáo y đi vào phòng học, liếc nhìn chỗ Phương Phàm đang ngồi. Đây mới giống với biểu hiện khi Omega phát tình, còn cậu bàn kia có biểu hiện bình thường đến mức khác thường.
Một giáo y đi đến nhanh chóng xử lý cho Phương Phàm, còn một giáo y khác thì nhìn về phía Giang Diệc: "Giới tính?"
"Omega." Giang Diệc nói. "Vừa phân hóa cách đây một tháng, kích thích tố không ổn định, không bị ảnh hưởng."
Giáo y bừng tỉnh hiểu ra: "Cậu là Giang Diệc?"
Giang Diệc ho khẽ: "Ngài biết tôi à?"
Giáo y gật đầu: "Mười bảy tuổi mới phân hoá thành Omega, từ Alpha phân hóa là quá muộn. Trường hợp như thế không nhiều lắm, lại còn ở trường học của chúng ta, đương nhiên sẽ được chú ý đến."
Giang Diệc: "......"
Không vui chút nào hết trơn á!
Giáo y đang giúp Phương Phàm xử lý bỗng nhiên đứng lên: "Bác sĩ Cố, báo cảnh sát."
Giáo y đang nói chuyện với Giang Diệc hơi sủng sốt.
Giang Diệc phản ứng nhanh hơn một chút: "Cái gì?"
"Thuốc ức chế tạm thời không thể khống chế kì phát tình của cậu ấy, đồng thời cậu ấy đã tiêm thuốc ức chế đúng hạn. Với tình huống này, tôi nghi ngờ cậu ấy bị bỏ thuốc kích thích kì phát tình." Giáo y kia nghiêm túc nói.
Sắc mặt Giang Diệc lập tức thay đổi, nhìn về phía Phương Phàm. Đột nhiên trong đầu nhanh chóng hiện ra một người, giọng nói của Giang Diệc run rẩy:" Là nam sinh lớp 12 kia sao?"
Toàn thân Phương Phàm run rẩy, không phủ nhận.
"Đ*t!" Giang Diệc xoay người muốn đi.
"Giang Diệc!" Phương Phàm gọi cậu lại. "Chúng ta báo cảnh sát là được rồi!"
Giang Diệc đứng bên cạnh tay nắm thành nắm đấm, lồng ngực kịch liệt lên xuống, khó trách trước đó lúc cậu gọi Phương Phàm, cậu ấy lại sợ như vậy!
Bác sĩ Cố cũng đã nhận ra tình hình không ổn, gật đầu với bạn đồng nghiệp, ra hiệu cho hắn sẽ đi báo cảnh sát, rồi báo chuyện này với trường học luôn.
Giang Diệc ngồi xuống bên cạnh Phương Phàm, nhẹ giọng hỏi: "Vẫn ổn chứ?"
Mắt Phương Phàm đỏ hồng giải thích: "Lúc trước là sợ cậu lo lắng......"
"Ừ, tôi biết rồi." Giang Diệc ra hiệu cho cậu ta không cần nói nữa. "Chúng ta đợi báo cảnh sát là được."
Phương Phàm gật đầu, không nói gì nữa.
Bác sĩ Cố đang xem hồ sơ ghi chép việc tiêm tin tức tố của Phương Phàm bằng điện thoại, thật sự là không có vấn đề gì. Đồng thời xem tình huống mà thuốc ức chế mất đi hiệu lực, bay giờ tiên thêm cho Phương Phàm một liều thuốc ức chế nữa, là có thể kiềm chế kì phát tình.
Nhưng thuốc ức chế đã tiêm rồi, nhưng vẫn không thể ngăn chặn kì phát tình của Phương Phàm, mùi hương tin tức tố trong không khí lại càng đậm hơn, các triệu chứng trên người Phương Phàm càng rõ ràng hơn.
Bác sĩ lấy một viên thuốc trong hộp thuốc mang theo, nhẹ nhàng nói với Phương Phàm: "Không cần lo lắng, lúc này cậu nên bình tĩnh. Bây giờ tôi cho cậu uống một viên thuốc an thần, nó sẽ khiến cho cậu dễ chịu hơn."
Phương Phàm gật đầu, phối hợp đưa tay.
"Tạm thời cậu cứ ngủ trước đi, lát tỉnh lại sẽ không sao nữa." Bác sĩ Cố tiêm thuốc vào mạch máu của Phương Phàm, trấn an nói.
Thời gian từ từ trôi qua, không đến năm phút, Phương Phàm đã ngủ say.
"Bây giờ tôi cần đưa cậu ấy đến bệnh viện, bạn học Giang Diệc cũng đi cùng đi. Bây giờ đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ điều tra camera của trường, để tra rõ nguyên nhân khiến bạn học Phương Phàm phát tình đột ngột, chúng ta còn cần phải thử máu." Bác sĩ Cố xoay người nhẹ nhàng ôm Phương Phàm lên, nói với Giang Diệc.
Đương nhiên Giang Diệc không có ý kiến gì, chờ khi ngồi trên xe của trường, đột nhiên cậu nhớ đến cậu đã quên mất Tư Kinh Mặc và Trương Dương.
Điện thoại của cậu còn ở trong cặp, bây giờ muốn gọi cho hai người họ cũng không được.
Giang Diệc nghĩ chờ khi đến bệnh viện sẽ nghĩ cách gọi cho họ sau, ít nhất phải làm cho Tư Kinh Mặc an tâm, người hắn thích không xảy ra chuyện.
Lần này coi như bọn họ may mắn, nếu không phải đúng lúc cậu trở lại phòng học lấy bút, thì không ai dám đoán chuyện gì sẽ xảy ra.
Nghĩ tới đây, đôi mắt Giang Diệc lại ảm đạm.