Editor: Hạ Uyển
Beta: Hạ Uyển
***************
Vì cảm thấy cũng không tệ lắm, nên không phải không thể ở lại.
Giang Diệc đem suy nghĩ trở lại trường Trung học Thực nghiệm ép xuống đáy lòng.
Chờ nghi thức chào cờ kết thúc, trở lại phòng học, trước tiên Giang Diệc mở sách môn số học ra.
Kiến thức của học kì một năm mười một đã được Giang Diệc học qua một chút ở học kì hai lớp mười, nhưng mà cũng không học được gì nhiều, đồng thời chỉ học toán, lý, hóa chứ không có học ngữ văn, và tiếng anh.
Nhưng trong cái rủi cũng có cái may, toán, lý, hóa đã học được một chút, bây giờ tự học nữa thì sẽ không có vấn đề gì. Dù sao thì cũng nắm được những gì cơ bản, nên Giang Diệc xem mục lục trước.
Sách ôn tập của Giang Diệc ở Nhất Trung với ở trường Trung học Thực nghiệm đều cùng một nhà xuất bản. Mỗi một chương trong sách ôn tập đều có ví dụ phân tích, và giải thích các công thức. Ngoài ra, còn có một bộ sách do các giáo viên trong trường soạn ra.
Giang Diệc xem sơ lược một chút, cậu có thể hiểu được rất nhiều đề, môn lý và hóa cần xem lại vở ghi, nếu có gì không hiểu thì hỏi giáo viên.
Tiết thứ nhất là tiết của lão Từ. Vốn từ vựng tiếng Anh của Giang Diệc nhiều, cộng thêm việc cậu có một người anh họ đi du học về, nếu không có việc gì thì rất thích lôi Giang Diệc ra luyện khẩu ngữ, cho nên tiếng Anh của cậu cũng không tệ.
Cậu đặt bài thi tiếng Anh ở bên trên, phía dưới lót một quyển sách ôn tập môn toán, Giang Diệc bắt đầu nghiên cứu các câu hỏi.
Một tiết học trôi qua rất nhanh, lão Từ tranh thủ hai phút cuối cùng để giảng cho xong hai đề thi, sau đó đưa cho đại diện môn một bộ đề thi mới, để cô phát ra cho mọi người.
Mượn cơ hội này, lão Từ nói đơn giản về chuyện lúc sáng: "Buổi sáng hôm nay, lớp chúng ta xảy ra một chuyện."
Học sinh trong lớp đồng loạt dừng lại động tác của mình, nhao nhao ngồi thẳng người. Trong lòng ai cũng biết là lão Từ đang định nói đến chuyện gì.
Học sinh trong lớp đến nhao nhao liếc mắt nhìn Tư Kinh Mặc và Trương Dương. Nhưng vì e ngại Tư Kinh Mặc, nên bọn họ cũng không dám trắng trợn nhìn.
Lão Từ ho nhẹ một tiếng, lúc này mới nói: "Chuyện này nói cho cùng là vì cái miệng mà ra cả. Chuyện hôm qua tôi cũng đã nói qua rồi, chuyện gì cũng phải dùng mắt để phân biệt."
Giọng nói của Lão Từ chậm rãi mà nghiêm túc, bầu không khí trong phòng học cũng dần yên tĩnh, động tác phát đề thi của đại diện môn cũng trở nên nhẹ nhàng.
Đừng nhìn lúc bình thường lão Từ dễ thân cận, nếu thật sự nổi nóng lên, thì lão Giả cũng phải xếp đằng sau.
"...... Lúc đầu tôi cũng không muốn nói nhiều về chuyện này, mọi người đến trường đều là vì muốn học tập. Mặc dù tôi không cấm các em mang theo điện thoại, nhưng mà nội quy của trường học thì chắc các em cũng đã nắm rõ rồi. Chuyện trên mạng là thật hay là giả, thì tự các em phải biết." Lão Từ tiếp tục trầm giọng nói: "Về chuyện sáng hôm nay, chủ nhiệm khối đã xử phạt rồi, bạn học Trương Dương và Tư Kinh Mặc cần phải viết bản kiểm điểm ba nghìn chữ, và phải nộp lại cho chủ nhiệm khối vào thứ hai tuần sau. Những chuyện khác tôi cũng không tiếp tục truy cứu nữa...... Trương Dương!"
Trương Dương bị dọa hết hồn, hô to một tiếng: "Có!"
Lão Từ giật nảy mình, bả vai cũng run lên.
Một màn này làm cho học sinh trong lớp không nhịn được cười.
Giang Diệc đang rất muốn cười, nhưng bầu không khí lúc này lại không thích hợp cho lắm, tất cả mọi người đều đang cố nhịn, nên cậu cũng chỉ có thể cuối đầu xuống để che giấu.
Lão Từ vỗ vỗ trái tim, lời muốn nói đã đến miệng lại bị ông cố nuốt xuống.
Tỉnh táo lại, lão Từ mới trừng mắt liếc cậu ta một cái: "Tôi đã nói rồi, đây là lần cuối cùng! Nếu như lần sau trò còn dám đánh nhau, sau này trò không cần phải đến lớp của tôi nữa!"
Trương Dương nghe thế thì ỉu xìu, hữu khí vô lực* mà gật đầu: "Vâng."
*Hữu khí vô lực (有气无力): ý chỉ giọng nói yếu ớt, không có tinh thần.
"Được rồi. Chuyện hôm nay đến đây thôi. Còn nữa, Giang Diệc tiến độ học tập của trò không giống với mấy bạn đúng không?" Giang Diệc gật đầu: "Vâng."
"Tôi đã nói qua với các giáo viên bộ môn, nếu trò có vấn đề gì có thể đến văn phòng tìm giáo viên. Nếu không biết văn phòng chỗ nào thì trò có thể hỏi Phương Phàm." Lão Từ nói.
"Vâng, cảm ơn thầy." Giang Diệc gật đầu.
Sau khi chuông tan học vang lên, lão Từ khoát khoát tay ra hiệu cho học sinh không cần đứng dậy chào, rồi rời khỏi phòng học.
Lời nói của lão Từ nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng có rất nhiều người từ trong lời nói của ông mà nghe ra sự khác biệt.
Trương Dương và Tư Kinh Mặc đánh nhau cũng không phải chuyện lớn gì, chuyện này còn có quan hệ tới học sinh mới chuyện đến, vậy có thể chứng minh chuyện này không hề đơn giản như vậy.
Ở trong lòng rất nhiều người đều đang suy đoán nguyên nhân, cũng có người vụng trộm hỏi Trương Dương, nhưng Trương Dương không nói gì, có người nhịn không nổi, ở ngay trong nhóm @Trương Dương.
Trương Dương chậc lưỡi một tiếng, đưa điện thoại cho Tư Kinh Mặc: "Nhìn đi, Tư ca, những người này rốt cuộc cũng biết hôm qua mình làm chuyện ngu ngốc."
Tư Kinh Mặc nhướng mày, nhìn lướt qua màn hình.
Trương Dương cũng không đợi Tư Kinh Mặc trả lời, đoán là hắn đã xem hết rồi nên muốn lấy lại điện thoại.
Tư Kinh Mặc đột nhiên mở lời:" Cậu chuẩn bị giải thích kiểu gì ?"
Tay Trương Dương dừng tay lại, nhìn người xung quanh, hạ giọng nói: "Tớ định nhắn tin vào trong nhóm lớp luôn, nhưng lại cảm thấy như thế này thì cứ thiếu thiếu gì đó."
Mắt Tư Kinh Mặc tối đi, mở miệng nói: "Diễn đàn cũng có thể."
Trương Dương gật đầu: "Như vậy cũng được, bây giờ tớ đăng luôn?"
"Để giữa trưa đi, bây giờ Giang Diệc ở đây, không tiện lắm." Tư Kinh Mặc thản nhiên nói.
Trương Dương cũng cảm thấy cũng có lý, nhẹ gật đầu. Lấy lại điện thoại, Trương Dương nhịn không được nói: "Tư ca, tớ thấy cậu đối xử với Giang Diệc thật sự rất tốt. Quan hệ của các cậu trước đó rất tốt à?"
Tư Kinh Mặc dừng kiểm tra đề lại, nhưng rất nhanh lại khôi phục như bình thường, một sự cô đơn lóe lên trong đôi mắt luôn trầm xuống ấy.
"Ừ." Tư Kinh Mặc trầm giọng nói.
Trước đây không tốt lắm, nhưng bây giờ đã tốt hơn trước rồi.
***
Buổi sáng trôi qua rất nhanh, Giang Diệc xem đề thi toán cho đến trưa, không chú ý đến những tiết khác.
Dù sao cũng là tiết hóa và sinh, dù cậu có nghiệm túc nghe, nhưng với mớ kiến thức nửa vời này thì cứ học môn khác còn hơn.
Lái xe đã đến trường học trước nửa giờ, bây giờ đang ở trong xe chờ Giang Diệc.
Chuông của tiết học cuối đã vang lên, học sinh trong phòng học lập tức nối đuôi nhau ra ngoài.
Giang Diệc cũng đi theo.
Phương Phàm trông thấy Giang Diệc đứng dậy, mới gọi lại: "Giang Diệc, cùng nhau ăn cơm đi!"
Giang Diệc quay đầu, khoát tay nói: "Không được, trong nhà tôi đưa cơm đến tôi ra cổng trường lấy đã."
Học sinh lên cao trung, người trong nhà lo lắng học sinh ở trường học ăn không no hoặc vệ sinh không tốt và nhiều vẫn đề khác nữa nên cũng không ngại phiền mà ngày ngày đến đưa cơm. Loại chuyện này cũng không hiếm thấy.
Phương Phàm và Trương Dương vẫn luôn ăn cơm trong nhà ăn của trường, Phương Phàm chỉ có thể khoát tay: "Vậy được rồi, tớ cùng Trương Dương đi ăn trước đây."
Giang Diệc 'ừm' một tiếng, ánh mắt quét qua Tư Kinh Mặc, đang muốn nói với hắn một tiếng, đã nhìn thấy nam sinh đứng lên, đi thẳng tới chỗ cậu.
Giang Diệc: "?"
Tư Kinh Mặc cầm vài quyển vở trong tay, nhẹ nhàng đặt lên bàn học của Giang Diệc: "Đây là vở ghi của tôi môn toán, lý, hóa, cậu xem thử chỗ nào không hiểu thì có thể hỏi tôi."
Giang Diệc sửng sốt một chút.
Trương Dương mới bước được một chân ra khỏi cửa lớp, nghe thế thì rụt về, la lên: "Oa! Tư ca cậu cũng thật bất công! Tớ mượn vở ghi của cậu thì cậu không cho! Giang Diệc còn chưa mượn mà cậu đã chủ động đưa cho người ta!"
Tư Kinh Mặc giương mắt nhìn Trương Dương, nhẹ nhàng lên tiếng, không để ý những gì Trương Dương nói.
Phương Phàm ở phía sau đánh Trương Dương một cái: "Đi nhanh một chút! Chậm là không có thức ăn!"
Trương Dương lúc này mới hừ hừ hai tiếng, hơi bất mãn mà đi.
Giang Diệc có chút xuất thần, cậu đột nhiên nhớ tới.
Lúc học sơ trung cũng giống như này, thành tích của Tư Kinh Mặc đứng nhất khối, bạn học trong lớp đều muốn mượn vở ghi của hắn, nhưng mặc kệ là nam sinh hay nữ sinh, Tư Kinh Mặc đều không cho mượn.
Về sau có người hiếu kì, hỏi Tư Kinh Mặc sao lại không cho người khác mượn vở ghi.
Tư Kinh Mặc trả lời thế nào ấy nhỉ?
Hắn nói......
"Đi thôi?" Tư Kinh Mặc lên tiếng lần nữa.
Giang Diệc hoàn hồn: "Cái gì?"
"Không phải cậu muốn đến cổng trường sao?" Tư Kinh Mặc nói.
Giang Diệc buồn bực: "Đúng vậy, thì sao?"
Đôi mắt đen như mực của Tư Kinh Mặc yên lặng nhìn cậu, đáy mắt pha lẫn những cảm xúc mà Giang Diệc không hiểu.
"Tôi cũng có việc phải ra cổng trường, vừa lúc tiện đường có thể đi cùng chứ?"
Vào giờ phút này tin tức tố thuộc về Alpha tỏa ra, mang theo vài phần thiêu đốt, nhưng cũng có hương thơm ngát.
Có lẽ là bởi vì đã quyết tâm phải hòa hảo với Tư Kinh Mặc, cho nên Giang Diệc không cảm thấy tin tức tố này khó ngửi như trước nữa, ngược lại có chút tò mò, tin tức tố của Tư Kinh Mặc là mùi gì ấy nhỉ?
Cẩn thận ngửi thử, có hơi giống mùi vị trong thư phòng của Giang Húc......
"Ừm, đi thôi." Giang Diệc kéo dài giọng, cất kĩ vở ghi trên bàn trước khi đi ra khỏi phòng: "Đi thôi."
Tư Kinh Mặc thở phào nhẹ nhõm.
Ở nơi mà Giang Diệc không nhìn thấy, trên khóe môi Tư Kinh Mặc có một nụ cười nhàn nhạt.
Có mấy học sinh ra khỏi phòng học hơi trễ nhìn thấy cảnh này đều trợn mắt há hốc mồm.
Tư Kinh Mặc cười?
Tư Kinh Mặc vạn năm băng sơn kia lại cười?
Bọn hắn không bị hoa mắt đấy chứ?
Không ai có thể trả lời bọn hắn, ngược lại mấy người khác càng tò mò hơn nữa, Giang Diệc rốt cuộc là người như thế nào?
Nhìn thế nào cũng thấy không giống như trên diễn đàn nói.
Rất nhanh đã có người giải đáp nghi ngờ của bọn hắn.
Giờ nghỉ trưa hôm đó, trên diễn đàn của Nhất Trung lại xuất hiện một bài viết mới.
Lần này tiêu đề rất đơn giản thô bạo ——
《@ Một A đẹp trai ở Nhất Trung ra đây chịu đánh đi.》
Nội dung càng đơn giản hơn nữa, chỉ một ảnh chụp của tờ báo.
Người đăng: Dương ca của mày.
Không chỉ nhắm thắng vào một người mà còn không để bài viết nặc danh, bài viết này vừa đăng lên đã hấp dẫn ánh mắt của không ít người.
Lầu 1: Ăn dưa, ở đây có bán đậu phộng, hạt dưa, nước khoáng!
Lầu 3: ?????? Có ý gì đây, vả mặt nhau hay gì?
Lầu 6: Mẹ! Đúng như thế thật!
Lâu 8: Tin tức của 'Một A đẹp trai ở Nhất Trung' là giả?
Lầu 12: !! Con mẹ nó thật sự có vấn đề này, hôm qua bài viết của 'Một A đẹp trai ở Nhất Trung' bị xóa là tao đã thấy có vấn đề rồi!
Lầu 16: Hôm qua tôi có ngồi đây hóng hớt, tôi là bạn học của Giang Diệc ở sơ trung đây, thành tích của cậu ấy đứng nhì suốt (khụ, mặc dù nói như vậy không tốt lắm), nhưng mà đó là sự thật, thành tích của mỗi cuộc thi đều thấp hơn Tư Kinh Mặt mấy phần. Sau đó cậu ấy chuyển nhà năm lớp 10, nên không thi cấp 3 ở đây. Nếu không, lấy thành tích của cậu ấy, nói thế nào đi nữa thì cũng nhất định là vào được ban một. Lần này chuyển trường vào ban một, căn bản cũng không có gì để dị nghị cả. Hôm qua mọi người đều bị lừa cả rồi.
Lầu 20: Đúng rồi, mà nói đến cũng thiệt mất mặt, hồi còn học sơ trung tôi học chung lớp với hai vị đại thần, vậy mà bây giờ tôi học ban ba!!
Lầu 25: Mấy người hôm qua tức giận giậm chân đâu rồi nhỉ?
Lâu chủ Dương ca của mày: Nên nói xin lỗi đi, hôm qua ai mắng người ban một của chúng tôi thì đừng hòng trốn! Đương nhiên, còn có các bạn học ban một nữa. Tất cả mọi người đã bị lừa rồi, mong mọi người nhận sai trong hôm nay đi!
Lầu 30: Nên nói xin lỗi thì xin lỗi...... Thật xin lỗi! QAQ
Lầu 32: Hiệu trưởng của Trung học Thực nghiệm chắc bị làm cho tức chết.
Lầu 35: Tin tức bên lề, nghe nói hiệu trưởng của Trung học Thực nghiệm đã nhập viện trước đó rồi, cũng không biết có phải là vì chuyện này hay không......
Lầu 40: Thôi cũng hết chuyện để nói. Quả nhiên là cách một cái màn hình thì không biết ai ra ai, mấy mẹ hôm qua chửi ghê lắm mà hôm nay lặn luôn chả thấy tăm hơi ~~~
Lầu 49: Chậc, tui đã sớm cảm thấy 'Một A đẹp trai ở Nhất Trung' này có vấn đề, mỗi lần đều ỷ vào mình biết được chút gì đó là đã chạy ngay lên diễn đàn vạch trần, không phải là đang muốn câu view sao?
Lầu 52: Trọng điểm là xin lỗi, nên đừng có nói lệch trọng tâm.
............
Thừa dịp nghỉ trưa, Giang Diệc không có ở đây, nên Trương Dương đã trực tiếp đem tấm ảnh chụp đó gửi vào trong nhóm lớp.
Chân tướng đã rõ, người ban một đều cảm thấy hơi xấu hổ.
Trương Dương tính tình nóng nảy, Phương Phàm cũng không để cậu ta tự nói, mà là mình viết một tin nhắn để nói ——
[Buổi trưa hôm nay mọi người cơm nước xong xuôi thì đến phòng học sớm một chút, chuyện này là chúng ta không đúng, hai năm này chúng ta là bạn học, cũng không thể cứ để chuyện này mập mờ không rõ được.]
Rất nhanh có người nhảy ra phụ họa ——
[Nên xin lỗi thôi.]
[Tớ cũng không nghĩ tới...... Lại thành ra như thế này. Vậy xem ra Giang Diệc là người rất tốt!]
[Đã tốt lại còn đẹp trai! Thế mà sao lại thích Alpha chứ?]
[Tốt nhất là đối mặt nhau, lớp chúng ta cùng nhau xin lỗi bạn học Giang Diệc nhé?]
[Bạn học của tớ trước đó là bạn học của Giang Diệc hồi sơ trung, nghe cậu ấy nói Giang Diệc làm người cũng không tệ lắm.]
[Vậy xem ra con người của Giang Diệc thật sự rất tốt đó......]
[Bây giờ ngồi đó than thở thì được cái gì? Ngày hôm qua Tư ca nói thì mấy người cũng đâu ai tin?] Trương Dương không nhịn được gửi ngay một tin.
Tin nhắn này gửi đi chưa bao lâu, điện thoại lại rung lên.
Tư Kinh Mặc: [Xin lỗi là được rồi.]
Bên trong nhóm yên lặng một lát.
Tư Kinh Mặt rất ít chút ý đến nhóm lớp, mặc dù thành tích tốt, nhưng ở trong lớp rất khiêm tốn. Nhưng dù vậy, dáng dấp đẹp trai, thành tích tốt, lại rất được giáo viên yêu thích, còn đứng top 1 trong bảng Alpha muốn được gả nhất toàn trường.
Tư Kinh Mặt đã sớm trở thành người dẫn đầu ban một, nhưng đại đa số thời gian người dẫn đầu này đều giữ im lặng.
Lần này Tư Kinh Mặc mở miệng, những người khác cũng thuận theo đó mà làm.
[Vậy thì giữa trưa tập trung đi?]
[Hi vọng Giang Diệc sẽ tha thứ cho chúng ta QAQ.]
Tư Kinh Mặc lại trả lời một câu: [Cậu ấy sẽ.]
Ngữ khí chắc chắn như vậy, giống như là vô cùng hiểu Giang Diệc.
Hết chương 10.