Bên trong không gian nhỏ hẹp, hơi thở nóng rực trong đêm mang theo mùi bạc hà xa lạ dễ ngửi, trốn không thoát mà tràn vào mũi cô.
Càng không cần phải nói, mu bàn tay cơ hồ có thể miêu tả ra hình dáng môi của người nọ, khiến cô dường như có ảo giác nóng lên như chạm phải bàn ủi.
Ngón tay cuộn chặt lại.
Dưới bóng tối, cặp mắt đào hoa kia gần trong gang tấc, chậm rãi nhuốm đầy ý cười.
Mà ở bên ngoài áo khoác, tiếng bước chân vụn vặt rốt cuộc cũng tới gần.
Ngay sau đó dừng lại.
Trong đó có một người cau mày nhìn về phía góc tường nơi có hai thân ảnh ái muội đang đứng, duỗi tay qua, "Hai người..."
Chưa kịp chạm vào đã bị một người bên cạnh giữ lại, tức giận nói: "Không phải tổ trưởng vừa nói sao, áo sơ mi đen, quần dài tối màu.... Một đôi tình nhân thế này, mày xem náo nhiệt làm gì. Đừng lãng phí thời gian, chạy nhanh."
"...."
Chần chờ một lát, tiếng bước chân lại vang lên, chẳng qua lúc này là đi về phía xa bọn họ.
Chờ khi bên tai không còn tiếng động, chỉ còn lại từng cơn gió lạnh trong hẻm nhỏ. Đinh Cửu Cửu thở dài một hơi.
Ngay sau đó, cô lấy lại tinh thần, vẫn che miệng không dám buông lỏng, đồng thời cảnh giác trừng mắt với người đàn ông ước chừng cao hơn mình đến hai mươi cm.
"Anh tránh xa một chút..."
Không gian nhỏ hẹp vang lên thanh âm mơ hồ không rõ ràng.
Hàn Thời đè ở đỉnh đầu cô, ngón tay nắm chặt áo khoác dần buông lỏng, bóng tối rút đi.
Anh lui về sau một chút, chỉ là cánh tay vẫn chống trêи tường, nhìn từ trêи cao xuống.
Đáy mắt ngập tràn cảm xúc, kỳ quái.
Ngay khi ánh mắt ấy dần trở nên sâu không đáy khiến Đinh Cửu Cửu đứng không yên thì một bóng người từ quán bar đi ra.
Ánh mắt Hàn Thời hơi lóe, thả tay xuống, cắm vào túi quần, đồng thời lùi ra sau một bước, môi mỏng khẽ mở.
"Xin lỗi."
Ánh mắt anh quét qua mu bàn tay của cô.
Sâu trong đồng tử như nhóm lên ngọn lửa, chỉ là rất nhanh đã biến mất.
Mà bóng người bên kia cũng đã tới gần.
Thấy rõ Hàn Thời và Đinh Cửu Cửu, lúc này Tống Soái mới dừng bước chân, nhẹ nhàng thở ra: "Ai da, làm tôi sợ tới nhảy dựng, tôi còn tưởng cậu bị bắt về rồi."
Người đàn ông đang bỏ tay trong túi quần nghe thấy vậy, khẽ híp mắt, nhìn chằm chằm Tống Soái vài giây, nở nụ cười như có như không___
"Cậu cũng thật biết chọn thời gian."
"...." Tống Soái đột nhiên run lên một cách kỳ lạ, cười cười, "Chẳng lẽ là... tôi quấy rầy chuyện tốt của hai người?"
Hàn Thời không trả lời, chỉ hừ nhẹ một tiếng.
Tống Soái nhìn về phía Đinh Cửu Cử đang dựa sát vào tường coi mình như một bức họa trang trí, ánh mắt dừng lại vài giây trêи bàn tay vẫn còn che trêи miệng của cô.
Vẻ mặt anh ta trở nên có chút ý vị sâu xa.
Xác định không còn nguy hiểm, Đinh Cửu Cửu buông cánh tay, đè nặng tức giận trong đôi mắt, "Đường tôi đã chỉ anh, anh cũng đã thoát được, làm theo lời đã nói lúc trước, chúng ta xóa bỏ toàn bộ."
Nói xong, cô men theo góc tường rời đi.
"Bồi thường rượu và quần áo thì có thể xóa bỏ, nhưng tổn thất tinh thần vẫn chưa tính."
"..."
Đinh Cửu Cửu quay đầu lại, thấy người nọ dựa tường, rũ mắt liếc cô, đôi mắt đào hoa có ý cười như có như không.
Kiên nhẫn có giữ cả đêm chính thức cạn kiệt, cụp mắt xuống, khuôn mặt nhỏ như bàn tay dần dần không còn cảm xúc: "....Anh đừng quá phận, tiên sinh."
Ánh mắt Hàn Thời tối lại.
Khuôn mặt lạnh nhạt không có cảm xúc, lông mi dài che dấu con ngươi, cánh mũi tinh xảo, môi hồng nhuận.
Cô gái còn không biết, vẫn dùng biểu cảm như vậy nói với anh "Anh đừng quá phận," còn câu dẫn người hơn bất cứ lúc nào khác.
Sau một lúc lâu, u ám trong đánh mắt rút đi, Hàn Thời ɭϊếʍ răng, cúi đầu, cười:
"Tên?"
"...?"
"Nói cho tôi tên của cô, tôi sẽ coi như đêm nay chưa từng gặp cô."
Đinh Cửu Cửu hồ nghi: "Thật sự?"
"Thật."
Cô gái lộ ra dáng vẻ như thở phào nhẹ nhõm, mắt hạnh cong lên, "Tiên sinh, anh có giấy không?"
Khi nói chuyện, cô lấy một cái bút ra.
Trêи đầu bút có hình hồ ly, rung đùi đắc ý còn cười tủm tỉm quay về phía Hàn Thời.
Hàn Thời hơi hoảng hốt, cầm lòng không đậu mà duỗi tay qua.
Động tác này lập tức khiến cô cảnh giác, lui về sau một bước.
Hàn Thời lấy lại tinh thần, ngón tay xoay chuyển một cái, lòng bàn tay sạch sẽ mở ra.
"Viết vào đây."
"A, được."
Cô gái chần chừ không đến hai giây, kéo bàn tay kia qua, trước khi đặt bút, cô thoáng do dự, dùng đầu bút chọc chọc thái dương, nhìn Hàn Thời.
"Phiền anh nói cho bạn gái của mình, bánh ngọt hôm nay cô ấy mua đang còn ở tiệm bánh ngọt kiểu Tây."
Ánh mắt Hàn Thời chợt tắt, như cười như không nhướng mày, "Bạn gái?"
Tống Soái đứng bên cạnh tò mò, "Bạn gái? Ai?"
Lời này rơi xuống, ánh mắt Đinh Cửu Cửu đang nhìn Hàn Thời lập tức trở nên vi diệu.
".... 7 giờ tối nay, người đã gọi điện thoại cho tiên lúc lúc ở trong tiệm của chúng tôi."
Nói xong, cô gái trước mặt lại cúi đầu, đồng thời kéo bàn tay của anh qua, nhanh chóng viết lên đấy ba chữ.
Hàn Thời cụp mắt nhìn, lại bị cô kéo ngón tay anh che mất, nửa nắm nửa che đậy.
Cô ngửa đầu, cười tươi, lúm đồng tiền mềm mại trêи mặt lại khiến con ngươi Hàn Thầm tối lại.
Hàn Thời liếc cô một cái: ".... Phải."
Đinh Cửu Cửu gật đầu, "Một lời đã định." Dứt lời, buông tay anh ra, Đinh Cửu Cửu quay đầu chạy mất.
Tống Soái còn chưa lấy lại tinh lần thì đã không thấy bóng dáng cô nữa.
"Cô gái này nói em gái Như Vũ à, sao cô ấy nghe thấy cuộc điện thoại tối nay? Hơn nữa tôi cũng không biết, em gái Như Vũ là bạn gái của cậu khi nào?"
Nhìn chằm chằm phương hướng cô biến mất, Hàn Thời hạ mắt, "Tôi cũng vừa mới biết."
Tống Soái nghe được lời này, quay đầu lại, vẻ mặt như bị đau răng.
"Còn có, Tiểu Hàn tổng, vừa mới lúc nãy, trước khi tôi tới đây, rốt cuộc cậu đã làm gì người ta thế? tôi cầu xin cậu, ngàn vạn lần đừng có làm xằng bậy, bằng không để ông già nhà cậu biết, không chỉ bắt cậu về, còn có thể đánh gãy chân cậu, nói không chừng tôi còn bị chôn cùng cậu."
"Không còn cách nào khác." Thanh âm hơi khàn, mơ hồ còn có chút bực bội, "Tình thế cấp bách."
Dứt lời, cảm xúc trêи mặt Hàn Thời khiến Tống Soái cảm thấy xa lạ cũng biến mất, lại khôi phục nụ cười khinh mạn của Tiểu Hàn tổng.
Lúc này Tống Soái mới an tâm.
"Chỉ đùa một chút thì không có gì, đừng nháo ra chuyện là được. Bên em gái Như Vũ, hai ông già đều muốn nhanh chóng sắp xế cho cậu, cậu cũng nên thu hồi tâm tư, tôi nói, em gái Như Vũ ngoài tính tình có chút tiểu thư, các mặt khác đều đứng đầu, cậu còn không hài lòng cái gì?"
"Cậu thích?" Khóe mắt Hàn Thời hơi nhếch, lếch xéo anh ta, "Không bằng đưa cho cậu?"
Tống Soái run run, "Đừng đùa, chúng tôi là anh em họ, kia chính là phạm pháp đáy."
Hàn Thời cười nhạo, quay lại đường cũ trở về.
Tống Soái đuổi theo, hỏi:
"Nhưng mà rốt cuộc cô gái vừa nãy viết tên gì? Tôi cũng khá tò mò."
Nói hết lời, Tống Soái mới phát hiện Hàn Thời vừa đi vừa nhìn tay mình, một bộ muốn cười nhưng nhịn lại.
Tống Soái tò mò nhìn qua....
"Nghệ danh cái đầu."
Vừa mới nói xong, Tống Soái liền thấy trước mặt có cái bóng, bang một cái, đầu anh ta bị đập.
Chính là cái áo khoác kia.
Một cái đập này cũng làm đầu óc Tống Soái tốt hơn.
Nghê căn tư
Nghê căn bốn.
Răng đau hai giây, Tống Soái vỗ đùi, đuổi theo___
"Tiểu Hàn Tổng, cô ấy mắng cậu ngốc, này sao có thể nhịn!"
"..."
Chân dài đi phía trước không nói chuyện, tâm tình còn tốt mà cười lên.
Đi ra ngõ nhỏ, nương ánh đèn bên ngoài, nửa tối nửa sáng, Hàn Thời rũ mắt nhìn chữ viết trong tay.
Môi mỏng cong lên, anh ngẩng đầu, nhìn cảnh đêm yên tĩnh, cười rộ lên.
Trước mắt giống như thoảng qua một con hồ ly đang cười tủm tỉm.
--
Chỉ hôn được móng vuốt của tiểu hồ ly.
Thật đáng tiếc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT