*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bạn cùng bàn của Dịch San San bình thường cũng không thích bộ dạng giả vờ thanh cao của cô, nhưng vì ngồi cùng nhau, cô không còn cách nào khác đành phải chịu đựng, lúc này khi nhìn thấy vẻ mặt kia của đối phương, cô mới thấy sảng khoái.

"Đừng hỏi tớ nha, cậu tự xem đi."

Không cần cô nói, Dịch San San trượt ngón tay và cũng đã nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Đồng Tuyển.

Trong bức ảnh đó, cậu mặc quần tây đen và áo len cổ lọ màu trắng, đang cầm bút viết gì đó, chiếc áo khoác đồng phục học sinh của cậu khoác hờ trên lưng ghế.

Từ góc độ này, có thể nhìn thấy nửa mặt bên dịu dàng của đối phương, khóe môi vương nụ cười nhẹ.

Mái tóc dài kia cũng được chải gọn gàng, cặp kính được tháo ra đặt sang một bên, đường nét khuôn mặt thanh thoát, giờ đã lộ ra không còn bị che lấp nữa.

Bên trong khí chất của cậu có loại tươi sáng, chói lọi, lười biếng, nhưng lại cũng cách xa người khác cả đường dài.

Là bạn cùng bàn của Đồng Tuyển trong ba năm, Dịch San San không chỉ một lần nhìn cậu từ góc độ này, nhưng người trong hình lúc này, cùng với nam sinh trong ấn tượng của cô, không giống nhau chút nào.

Có lẽ ngũ quan không thay đổi, nhưng khí chất lại khác một trời một vực.

Cô không nhịn được hít một hơi.

Sau vụ gian lận của Thẩm Lãng, sự vướng mắc giữa ba người Dịch San San, Thẩm Lãng và Đồng Tuyển đã bị nhiều người say sưa bàn tán vô số lần.

Sau khi biết về thân thế của Đồng Tuyển, ngoài việc bày tỏ sự khiếp sợ thì trên tieba, người được nhắc đến nhiều nhất chính là Dịch San San.

"Nghĩ lại cẩn thận, trước đây mị lại chưa từng để ý đến dáng dấp của Đồng Tuyển trông như nào... Tại sao mị lại không được học cùng lớp với trai đẹp!"

"Đừng nói nữa, mị là bạn cùng lớp nhưng mị cũng không để ý đến này, cậu ấy toàn cúi đầu khi nói chuyện và đi lại thôi, không có cơ hội nhìn kĩ đâu."

"Mị chân thành bày tỏ sự ghen tị với Dịch hoa khôi của chúng ta. Mị đã từng nghĩ cô ấy bị một kẻ biến thái dây dưa, nhưng bây giờ xem ra... Kiếm lời không mất vốn à?"

"Hahaha thật ra mị chưa từng thấy Đồng Tuyển quấy rầy Dịch San San luôn á, không phải toàn là cô ấy tự kể à? Chị em ta còn có cơ hội, tiến lên nào vịt ơi!" *

"Mị nghe nói điều kiện gia đình Đồng Tuyển cũng không tệ, các thím nghĩ Dịch San San có hối hận không?"

"Đặt cược 10 cành, có."

"666, mị cược 20 cành."

Dịch San San: "..."

Trước khi cắt tóc và mua quần áo, Đồng Tuyển đã đoán trước được hiệu ứng bị cả đám vây xem theo dõi như này, dù sao cậu và nguyên chủ cũng khác nhau về tính cách và thói quen ăn mặc, tương phản còn rất lớn.

Nhưng nếu cậu thật sự phải ở trong cuốn sách này, cậu cũng không thể đóng vai người khác mà sống mãi được, làm như này cậu cũng sẽ thấy thoải mái hơn.

Đối với những người bước ra từ giới giải trí, sự chú ý này chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, Đồng Tuyển không bị ảnh hưởng chút nào, trở lại chỗ ngồi thì bắt đầu bổ sung bài tập.

Sau đó cậu phát hiện ra một vấn đề, đó là mỗi khi trả lời câu hơi khó, bút trên tay sẽ bị tắc mực.

Mới đầu Đồng Tuyển còn tưởng là bút hỏng, vì vậy cậu đã thay hai cái bút rồi, mà kết quả vẫn thế.

Hệ thống nhắc nhở cậu: [Ngoại hình của kí chủ đã được mở khóa hoàn toàn, nhưng mức độ OOC của đặc tính học tra chỉ có 30%, xin tiếp tục cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, mở khóa hoàn toàn trước khi thi đại học, không nên ảnh hưởng đến việc phát huy thành tích.]

Nói cách khác, bài nào bình thường nguyên chủ không làm được, cậu cũng không làm được, muốn viết cũng không viết được, trừ khi viết sai.

Trong nhiệm vụ đầu tiên là sự kiện gian lận lần trước, có thể làm hai câu hỏi khó cuối bài thi hoàn toàn là do ưu đãi miễn phí của thẻ kỹ năng dành cho newbie.

Đồng Tuyển cũng không có cách nào, không có lựa chọn khác đành phải tùy tiện điền đáp án vào những câu hỏi không thể viết được, sau đó qua loa lật lật sách giáo khoa của các môn học khác.

Khi cậu lên cấp 3 cũng là vào một trường trọng điểm, chưa bao giờ bị loại khỏi top 10 của lớp, sau này vì tai nạn trong nhà nên cậu không thi đại học nữa mà vào thẳng giới giải trí, lúc đó giáo viên chủ nhiệm còn tiếc nuối một trận thay Đồng Tuyển.

Bây giờ xem lại những cuốn sách giáo khoa này, tuy kiến thức có hơi vụn vặt nhưng rất may là chưa quên hết.

Kì thi đại học đã đuổi đến mông rồi, Đồng Tuyển tự phân tích rằng, tiếng Anh và Ngữ Văn là hai môn ít phải suy luận nhất, ngoài việc đọc và ghi nhớ thì không còn cách nào tốt hơn, cần phải tăng cường ôn tập.

Mà Toán, Vật Lý và các môn học khác, thực chất nói trắng ra là bài thi cũng rập khuôn theo phương pháp giải và cách suy luận sẵn có, ở giai đoạn này, một số "câu hỏi hóc búa" vô nghĩa không đáng để lãng phí thời gian, tốt hơn hết là ngủ thêm một giấc cho khỏe.

Luyện đề không dựa vào số lượng mà dựa vào chất lượng, dù câu hỏi có khó đến đâu, chỉ cần nắm được quy luật và tính chất thì không lo mất trắng điểm...

Đồng Tuyển không có ý định đâm đầu vào đại dương câu hỏi và trở thành con mọt sách, dù sao ở thế giới thực cậu cũng không dựa vào bằng cấp, ở đây không lo lắng về vấn đề công việc và kiếm tiền, chỉ cần thi đỗ đại học là được rồi.

Lúc đầu hệ thống thấy cậu cẩn thận nghiêm túc lập kế hoạch học tập, còn cảm thấy vui mừng và an tâm, xem một hồi liền phát hiện mục đích của đối phương không phải là muốn tiến bộ, mà là tiết kiệm thời gian một cách hiệu quả nhất để còn lười biếng, hệ thống dỗi rồi.

Như thường lệ, Nguyên Thác vào lớp ngay trước thời gian vào giờ học.

Đặt cặp sách nặng nề xuống ghế ngồi, chắc vì Triệu Gia Hưng cùng đám đàn em bị dạy một bài học, bàn ghế lần này không có gì đặc biệt thay đổi, trong ngăn bàn cũng không xảy ra mấy chuyện lúc trước.

Những gì xảy ra đêm qua, dường như chỉ là ảo giác.

Nguyên Thác liếc nhìn về phía Đồng Tuyển, không để ý đến sự thay đổi về trang phục và kiểu tóc của đối phương —— anh từ trước đến nay chưa bao giờ để ý đến ngoại hình của người khác.

Đồng Tuyển dường như đang làm đề. Cậu một tay chống má, một tay xoay bút đủ kiểu điêu luyện, thỉnh thoảng viết vài nét lên bài làm, có vẻ cực kì mất tập trung.

Cho đến khi đại diện của lớp hóa học cao 1m9 đứng trước mặt anh, Nguyên Thác mới phát hiện không hiểu ra sao mà mình lại nhìn chằm chằm Đồng Tuyển một lúc rồi, hơi bất động một chút, mặt không chút thay đổi thu hồi ánh mắt.

Đại diện lớp hóa cầm trên tay một xấp sách bài tập, không nói tiếng nào, liền đặt hai quyển sách lên bàn hai người, sau đó tiếp tục đi lên trên phát sách. **

"Vương Chí Kỳ, chờ một chút." Nguyên Thác liếc mắt nhìn cuốn sách bài tập mới tinh, sau đó cầm lên đưa lại cho hắn: "Tôi không mua quyển sách này, cậu phát cho người khác đi."

Quyển sách bài tập này cũng không phải do nhà trường thống nhất phát, nhưng giáo viên dạy môn Hóa nói rằng trong đây có các dạng câu hỏi mới lạ và độc đáo, nên đã giới thiệu với học sinh để bọn họ đưa tiền cho đại diện lớp hoa, gọi là tự nguyện mua.

Tuy rằng các loại đề mô phỏng dành cho học sinh lớp 12 nhiều đến nỗi làm không hết, nhưng không phụ huynh nào lại để con mình tiết kiệm tiền trong vấn đề này, trừ Nguyên Thác ra, mọi người đều giao tiền.

"Hả?"

Vương Chí Kỳ quay đầu lại, nhìn thấy sách trên tay Nguyên Thác, kỳ quái nói: "Sao cậu không mua? Lần trước không phải cậu đã để tiền trên bàn của tôi sao? Lớp chúng ta nộp tổng cộng là 1830, tôi đếm nhiều lần rồi, không sai đâu."

Nguyên Thác sững sờ, sau đó lập tức nhận ra chuyện gì đang xảy ra, mím môi dưới.

Vương Chí Kỳ gãi đầu một cái, cũng không biết chuyện gì xảy ra, cười nói: "Dù sao mua cũng mua rồi, không cho trả lại, hay cậu cứ dùng đi."

Trên bàn hắn còn nửa cái bánh trứng chiên chưa ăn xong, làm nhanh còn quay lại ăn nốt, nói xong liền tiếp tục phát sách bài tập.

Nguyên Thác cầm trên tay quyển sách bài tập hóa mới tinh, dùng tay xoa xoa tấm bìa nhẵn nhụi, chợt nhớ đến một sự việc hồi học tiểu học.

Thời gian khi đó cũng là gần tới thi học kì, cô giáo phát một tập đề ôn thi, yêu cầu cả lớp mỗi người một bản, làm xong thì nộp, không giới hạn photocopy hay viết tay.

Phí photocopy tổng cộng là 80 xu, con số này nhỏ đến mức có thể bỏ qua, nhưng trong mắt đứa trẻ Nguyên Thác, mỗi một xu có thể tiết kiệm đều không nên tiêu xài lung tung.

Bệnh của mẹ lại tái phát, thuốc cũng sắp thấy đáy rồi...

Về đến nhà, bé thấy mẹ ngồi trước cửa sổ hát nên không nói với mẹ câu nào về chuyện này, tự mình cầm đề ôn mượn được mà chép suốt đêm.

Sau khi chép xong, Nguyên Thác cảm thấy mình đã tiết kiệm được một khoản tiền lớn, làm tròn lên chính là bé đã học được cách kiếm tiền, bé cảm thấy hạnh phúc.

Bé hí ha hí hửng đi đến trường, phát hiện cũng giống như lúc này, bé là người duy nhất trong lớp không trả phí in ấn.

Một nhóc mập giật lấy đề của bé đưa cho người khác xem, vừa cười vừa hét lên: "Nguyên Thác không mua nổi đề ôn, mẹ nó là một người điên, nó không có cha!"

Lúc đó, tất cả các bạn trong lớp đều cười ồ, chỉ có bé im lặng, giật lại tờ giấy nhàu nát rồi tung một cú đấm vào mặt tên mập.

Lúc đó anh không có tiền, nhưng sau này, trong giấc mơ báo trước tương lai, sau cuộc chiến sinh tử với người thân của mình, Nguyên Thác có tài sản tiêu xài không hết, có địa vị trăm người tung hô.

Nhưng phóng tầm mắt nhìn hết thảy, thanh sắc khuyển mã ***, anh vẫn như cũ không nhận được sự công nhận và quan tâm của người khác như trong tưởng tượng.

Những người này sẽ lấy lòng anh, mỉm cười với anh, chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn để tiếp đãi anh, đưa cho anh rượu ngon, tiền tài, biệt thự... Nhưng lại không biết rằng anh bị bệnh dạ dày, sinh nhật của anh, anh cần gì nhất và những gì anh thật sự yêu thích.

Cảm giác cô độc và không được quan tâm này, như thể số phận sinh ra để dành cho anh, Nguyên Thác tin rằng không có bất cứ người nào có thể cảm nhận hương vị đó sâu sắc hơn anh.

Sách bài tập hóa cầm trên tay này không hề đắt, thậm chí đối với nhiều học sinh, đây có khi lại là một món quà không có gì đáng ngạc nhiên.

Nhưng nó lại chính là thứ mà Nguyên Thác cần lúc này.

Nguyên Thác cầm sách bài tập hóa trong tay, do dự vài lần, cuối cùng là im lặng nhét nó vào cặp sách.

Vẫn vô dụng với anh như cũ, nhưng giống như cất giữ một kỷ vật, cuốn sách được đặt ngay ngắn gọn gàng.

[Đạt được thành tựu: Tặng nhân vật chính một vật kỷ niệm.

Tiến độ nhiệm vụ: 3%.

Phần thưởng nhiệm vụ: Chúc mừng kí chủ đã mở khóa thành công 50% "Thể chất học tra", trả lại ngài linh hồn của học bá!]

Đồng Tuyển đột nhiên nghe thấy nhắc nhở của hệ thống, quay đầu liếc nhìn Nguyên Thác.

Cậu thấy hình như trên vai Nguyên Thác có thêm một cục gì đó, nheo mắt nhìn lại, phát hiện vậy mà lại là một bé nhím nhỏ.

Bé nhím dường như cũng nhìn thấy Đồng Tuyển, nó chạy khỏi vai Nguyên Thác, bò dọc theo chân bàn lên mặt bàn, ngồi xổm trong tay Đồng Tuyển.

Đồng Tuyển có chút sợ mấy con vật nhỏ không có lông dài, thấy thế chỉ lo con nhím này tới đâm mình, vội rụt tay lại.

Không nghĩ tới, bé nhím nhỏ lại lật người nằm xuống, hơi dang ra bốn chân ngắn ngủn, hướng về phía Đồng Tuyển để lộ ra một chút bụng mềm mềm.

Đồng Tuyển sửng sốt một chút, từ góc độ này đột nhiên thấy con nhím không đáng sợ chút nào, nó có một đôi mắt đen láy, khóe miệng nhếch lên như đang cười, thậm chí còn có chút đáng yêu.

Cậu ngập ngừng duỗi một ngón tay ra, cẩn thận chọc vào bụng con nhím.

Xúc cảm mềm mại ấm áp, có thể cảm nhận được vì hô hấp mà lên xuống nhẹ nhàng.

Nhưng chỉ có lần tiếp xúc này, hiệu ứng đặc biệt con nhim lập tức co rút lật người lại, dựng đứng gai nhọn lên, sau đó biến mất tại chỗ.

Vẫn rất là cảnh giác he.

Đồng Tuyển nói: "Hệ thống, ta đưa chính là một quyển sách phụ đạo, tại sao ngươi lại nói ta tặng vật kỷ niệm cho nhân vật chính?"

Hệ thống nói: [Nhân vật chính chỉ sử dụng chức năng "Sưu tầm và bảo quản", vì vậy nó được xếp vào hàng vật kỷ niệm.]

Đồng Tuyển không biết nên khóc hay cười.

Mặc dù cậu vì mở khóa vận may mà hợp tác với hệ thống, muốn giúp đỡ người ta đương nhiên phải giúp đỡ theo nhu cầu trên thực tế, Đồng Tuyển biết Nguyên Thác rất coi trọng việc học tập, mới cố ý hỏi thăm xem anh có mua sách bài tập hóa hay không, sau đó thay anh nộp tiền.

Lần này không bị vứt đi nữa, nhưng bị người ta coi thành vật kỷ niệm mà giữ lại.

Nghĩ đến bé nhím nhỏ rụt rè vừa rồi, ngoài thấy mắc cười ra, trong lòng cậu lại có chút mềm nhũn.

Hi vọng lần này, có thể gửi đến đối phương sự giúp đỡ trong khả năng của mình, ít nhất là để cuộc sống của anh bớt khó khăn hơn.

Bởi vì Nguyên Thác tiếp nhận sách bài tập hóa, thiết lập tính cách học tra mức độ OOC được mở khóa đến 50%.

Đồng Tuyển thử làm lại mấy câu hỏi mà cậu không thể làm lúc nãy, quả thật là cậu có thể viết câu trả lời chính xác cho mấy câu đơn giản trong đống vừa rồi.

Đúng lúc này, một giọng nói gọi tên cậu đột nhiên từ ngoài cửa sổ truyền đến: "Ê.. Đồng Tuyển? Đồng Tuyển?"

Những hình ảnh trên tieba nhanh chóng được lan truyền, thừa dịp chưa vào học, có người chạy đến bên ngoài lớp 12(15) để lén lút nhìn trộm.

Thấy Đồng Tuyển cứ cúi đầu đọc sách, một nam sinh đến tham gia cuộc vui cảm thấy khó chịu, đứng ngoài gọi cậu hai tiếng.

Đồng Tuyển nghe vậy cũng không ngại, ngẩng đầu hào phóng mỉm cười ra phía ngoài phòng học, ánh mắt sáng ngời cùng đôi mày cong cong, vừa mới đầu tháng ba xuân đang tan dần, một nửa sóng xanh dịu dàng, một nửa gió đông vẫn dốc.

Cậu đã từng là tâm điểm chú ý với hàng chục nghìn người hâm mộ, nụ cười này đã được khảo nghiệm bởi vô số phóng viên chụp ảnh và người hâm mộ cuồng nhiệt, nó hoàn hảo không chê vào đâu được.

Trong giây phút đó không thể nghĩ ra những tính từ miêu tả khác, chỉ có một câu "Quá đẹp" để có thể diễn tả được những gì nhìn thấy trước mắt.

* Tiến lên nào vịt ơi", từ ngữ thông dụng trên mạng xã hội, là một cách nói láy âm của từ "Tiến lên nào" (Trong phiên âm tiếng Trung, "nào" đồng âm với "vịt"), cũng là một cách bày tỏ sự khích lệ theo kiểu đáng yêu, thể hiện ý nghĩa về sự hào hứng tột độ, đầy phấn khích. Trên mạng xã hội, thường dùng nó để tỏ vẻ đáng yêu, dễ thương, khích lệ v.v...



dành cho ai muốn tự chèn chữ theo ý thích:



** đại diện học sinh trong một lớp giảng dạy, người chịu trách nhiệm trao đổi tình hình giảng dạy với giáo viên của một khóa học nhất định, thường là một cho mỗi khóa học. Mình không tìm ra cụm từ chức vụ chính xác, nếu bạn biết hãy nói mình nhé, mình cảm ơn.

*** Thanh sắc khuyển mã(声色犬马) là thành ngữ Trung Quốc. Thanh(声): Âm thanh, tiếng ca, tiếng nhạc, phiếm chỉ ca vũ; sắc(色): Sắc đẹp, nữ sắc, sinh hoạt xa xỉ; khuyển: Người giàu có, chơi bời lêu lổng, nuôi chó mua vui; mã(马): Cưỡi ngựa, chơi ngựa vì thú vui. Phiếm chỉ cách sống ăn chơi dâm loạn của giai cấp thống trị thối nát trước đây.

Con số 80 xu là mình chém bừa, mình không rõ cái này, không biết là 8 xu hay 80 xu nữa hụ hụ.

Tiện đây mình sẽ giải thích qua về "học tra" và "học bá" cho những bạn iu chưa hiểu nhá, cũng sozi vì mình không tìm được cụm từ thích hợp mà không bị dài へ[ •́ ‸ •̀ ]ʋ:

学霸 [Xué bà ]: học bá = chăm chỉ học cho nên điểm cao, thành tích học tập luôn tốt. 学渣 [Xué zhā]: học tra = học cho có, nước đến chân mới nhảy, điểm thấp.

Edit đến đây là số lượng chữ bắt đầu tăng lên rồi, có khả năng mình không thể năng suất như tuần này nữa. Mình cũng đang cảm thấy gặp khá nhiều cụm chả biết sao đành chém bừa, nếu bạn đọc thấy ngang thì hãy báo mình nhé. Mà mấy nay lượt view tăng lên nên cũng vui á éc éc. Xin cảm ơn nhá, nói thế thôi chứ tui đang khok lok vì bản thân ôm bộ dài quá hmuhmu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play