Hàng mi cong như cánh quạt khẽ run run, mí mắt mềm mại chậm chạp nâng lên, lộ ra một đôi mắt mơ hồ buồn ngủ.
Triều Ly xoa mắt ngồi dậy, chàng nhìn trong phòng một chút, thấy người nằm trên giường vẫn đang ngủ, lại quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Ánh nắng ban mai đã len lỏi khắp sân nhà, xóa tan màn sương mù mờ mịt, tỏa ra chút tia nắng ấm áp lòng người.
Từng tiếng gà gáy lần lượt vang vọng cả chốn làng, báo hiệu ngày mới đã đến, người dân nên làm việc.
Đắp chăn kín người cho hài tử xong, Triều Ly đứng dậy, đi ra ngoài.
Chàng xách hai thùng gỗ đặt dưới gốc cây, nặng nề nâng chân đi về phía sau núi.
Chàng cần mang nước về.
Trong nhà không còn đủ nước để dùng nữa.
Ở trung tâm làng có một cái giếng nước lớn, người dân nếu muốn nước đều đi đến đó.
Triều Ly cũng muốn đi đến trung tâm làng, nhưng khổ nỗi đường đi từ nhà chàng đến giữa làng khá xa, chàng lại không thể gánh nước trong khoảng thời gian dài như vậy.
Hơn nữa, sau nhà chàng cũng có giếng nước nhỏ, tuy nước trong giếng hơi bẩn chút, nhưng nếu nấu lại thì cũng không sao.
Đường lên núi gập nghềnh khó đi, sỏi đá liên miên, cây cao rậm rạp. Triều Ly phải rất vất vả vừa gánh thùng gỗ vừa né chướng ngại vật, dù đã đi nhiều lần nhưng chàng cũng có mấy lần xém chút té ngã.
Cứ đi chậm rãi một đường, rất nhanh đã thấy bụi cây rậm rạp đầy lá ở phía đối diện.
Triều Ly vén bụi cây ra hai bên, một cái giếng nước đầy rêu xanh hiện ra trước mặt chàng.
Triều Ly đi đến bên giếng, đặt thùng gỗ xuống, sau đó thuần thục múc nước trong giếng lên đổ vào thùng.
Nước giếng có màu hơi sậm đen, không sạch lắm, trên bề mặt nước còn trôi nổi một tầng bụi bặm và xác côn trùng.
Đối với việc này, vẻ mặt Triều Ly rất thản nhiên, chỉ cần nước uống không nhiễm bệnh, chàng đều có thể chấp nhận.
Khi hai thùng gỗ đã đầy nước, Triều Ly vác đòn gánh trên vai, cẩn cẩn dực dực đi xuống núi.
Về tới căn nhà xập xệ của mình, Triều Ly đặt gánh nước bên cạnh chum nước, bản thân thì xoa bóp bả vai, sắc mặt tái nhợt hẳn.
Thân thể chân vốn bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng, cả người gầy gò yếu nhược, lại trường kỳ làm việc không bổ sung năng lượng, vốn đã không thể tiếp tục chống đỡ.
Thế nhưng, chàng vẫn kiên cường chống chọi mà đứng dậy, bởi vì chàng biết nếu mình ngã bệnh, gia đình này nhất định sẽ sụp đổ.
Phu quân bất tỉnh không biết ngày tỉnh lại, con trẻ còn thơ không hiểu việc đời, chỉ còn mình chàng chèo chống cái nhà này.
Nếu chàng cũng ngã bệnh, vậy hài tử phải làm sao đây?
Chỉ cần nghĩ tới tình cảnh con nhỏ phải chịu đựng áp lực, đau khổ không có người che chở, Triều Ly đã cảm thấy đau lòng.
Cũng nhờ vào ý chí không chịu khuất phục và tấm lòng thương con bao la rộng lớn này của chàng, chàng mới có thể gắng gượng đến tận bây giờ.
Chàng cúi xuống, bứt vài cọng cỏ trên đất lau sạch rồi bỏ vào miệng nhai, xem như cung cấp ít năng lượng cho cơ thể.
Đợi khi tay chân có lại sức lực, Triều Ly mở nắp chum, đổ ba phần bốn nước trong thùng vào chum nước, phần nước còn lại đặt trên lò than nấu sôi.
Ước chừng thời gian nước sẽ sôi, chàng lại tay cầm cuốc, tay xách rổ rơm đi lên núi.
Ngọn núi sau nhà chang là núi hoang, vì không có thú dữ chờ chực săn mồi nên rất an toàn, tuy động vật có thể ăn không nhiều lắm, nhưng thực vật thì vô cùng phong phú, đa dạng.
Lần này chàng không đi vào sâu trong núi, chỉ ở dưới chân núi mò mẫm, mục đích chủ yếu là tìm cỏ dại có thể ăn.
Vận khí hôm nay của Triều Ly không tệ lắm, chưa đến nửa ngày trong rổ rơm của chàng đã chất đầy các loại rau rau quả quả xanh mơn mởn, bên trên còn đặt mấy quả trứng tròn tròn khá to không biết thuộc chủng loại nào làm chàng cười vui vẻ không ngừng.
Đây là lần đầu tiên chàng kiếm được nhiều thực vật như vậy, lại còn vô cùng tươi tốt.
Thế nhưng, điều khiến Triều Ly thật sự vui mừng là những quả trứng kia, có nó, đứa con đáng thương của chàng cuối cùng cũng được ăn mặn một lần.
Triều Ly chống tay lên đầu gối toan đứng dậy, ánh mắt lơ đãng lướt nhanh, rồi đột nhiên ngẩn ra.
Đối diện chàng không xa là một gốc cây thấp bé không hoa không lá, nhưng cái chàng để ý không phải gốc cây này, mà là củ cam thử dưới chân nó.
Loại củ này có hình thuôn dài, kích thước lớn bằng bàn tay, vỏ ngoài nhẵn nhụi màu tím nhạt, trên đầu còn có các lá mọc so le hình tim xẻ thùy chân vịt, đang nằm nghiêng ngả trên rễ của gốc cây.
Trong mắt Triều Ly hiện lên tia kinh hỉ, chàng vội chạy tới gốc cây, bàn tay run run vì kích động cẩn thận ôm cam thử lên như đang ôm báu vật.
Cam thử chứa rất nhiều chất xơ, tuy nó không ăn no bằng gạo thóc người ta thường dùng làm bữa chính, nhưng đối với tình cảnh sắp đói chết của nhà Triều Ly hiện tại mà nói thì lại như vật cứu mạng.
•••