"Muốn chết!!!"
Dật Phong nghe xong lời của người con gái đó vô cùng tức giận liền quát lới khiến mọi người ở đó ai cũng phải ngạc nhiên, không ngờ một người bình thường kiệm lời và điềm tĩnh như anh cũng có lúc tức giận.
Dật Phong tức giận chỉ một phần là do lời nói vô sỹ của cô gái đó mà còn là vì nỗi ám ảnh tâm lý trước đây khi hắn bị bắt ép làm thuộc hạ cho Vương Quân.
Cái tên đó giữ hắn bên cạnh không chỉ để trả thù mà hắn còn là một kẻ biến thái làm không ít chuyện xấu trên người anh.
Tuy tên kia vẫn chưa tới mức làm đến bước cuối cùng nhưng anh vẫn cảm thấy ghê tởm khi nhớ lại.
"Anh đang quát nạt ai đó, chàng trai đáng yêu?"
Cô gái bị quát không có chút nào sợ hãi mà càng nhìn Dật Phong chăm chú và vô cùng thưởng thuéc anh, cô ta thoát khỏi vòng tay của mẹ mình mà từng bước tiến lại anh.
Nếu như bây giờ mọi người nhìn thẳng vào mắc cô gái sẽ thấy nó chuyển từ màu đen sang màu tím hồng.
Dật Phong đang giận dữ vô cùng dường như muốn đem cái miệng cô khoá lại mãi mãi nhưng không biết vì sao khi nhìn vào mắt cô anh giống như bị thôi miên, cảm giác khi nhìn cô giống như đang nhìn người con gái bản thân tâm tâm niệm niệm muốn bảo vệ cả đời.
Cơn giận dữ từ lúc nào bay đi không còn sót một mảnh, bây giờ trong đầu ảnh chỉ còn lại câu nói "Tiến lên đi, ôm cô ấy vào lòng đi, che chờ cô ấy đi" và anh đã thật sự làm theo.
"Nhắm mắt lại, cô ta đang câu hồn cậu" - Thanh Triệt nhanh chóng kéo Dật Phong đang bị mất hồn kia lại, một kiếm chém về ả đàn bà kia kiếm ả sợ hãi lùi lại và phép mất tác dụng - "Không ngờ lại gặp cô ở đây, Hoàng Nguyệt Minh"
"Ồ, cậu biết tôi sao?"
Ả đàn bà điên được gọi là Hoàng Nguyệt Minh khi nghe Thanh Triệt gọi tên mình càng có vẻ thích thú, tuy đôi mắt đã chuyển lại màu đen nhưng sự yêu thích khi nhìn Thanh Triệt không hề giảm bớt.
Sau khi mọi người thoát khỏi ánh mắt của cô ta mới để ý những gã đàn ông đứng bên phe của ả ánh mắt đều vô hồn giống Dật Phong lúc nãy nhưng có lẽ Dật Phong may mắn thoát khỏi đang bị lôi nên chưa hoàn toàn bị ả tuần hoá.
Không ai ngoài Thanh Nguyệt biết về cái tên này vì đây sẽ là một trong những người gây ra mất mát to lớn với hai chị em cô.
Đáng lẽ ra hai người có thể có một đội ngũ riêng trên đường đến căn cứ trung tâm, nhưng giữa đường bọn cô gặp được ả đàn bà này.
Ả không có tham vọng có thể làm thống trị mạt thế với dị năng của mình nhưng ai lại khao khát những người đàn ông có nhan sắc trong thời buổi mạt thế và cách nhà lãnh đạo căn cứ lớn đều không dám đối diện với ả mà mặc kệ ả tung hoành khắp nơi.
Điều đó có lẽ chẳng là gì hết khi để đạt được ba chàng trai có khuôn mặt ưa nhìn trong đội ngũ của cô mà ả đã ra lệnh cho dàn nam hậu cung của mình tàn sát tất cả mọi người trong đội, nhóm của bọn cô từ ba mươi người chỉ vì ả chỉ còn lại vài người mà ba chàng trai bị ả nhắm tới bị ả thuần hoá thành công.
Đúng theo kiếp trước thì bọn cô mùa xuân sang năm mới tức là ba tháng nữa sẽ gặp được ả, lúc đó dàn hậu cung kia đã lên tới hàng chục người mà toàn các vị có dị năng còn bây giờ dàn hậu cung của ả chỉ mới le que và ba tên nhìn bậm trợn chứ không có chút dị năng nào cả.
Có thể để một mình Thanh Nguyệt giải quyết.
"Chàng trai trẻ, hay em về với chị đi.
Tuy hiện tại chi chưa có dư giả gì nhưng một thời gian nữa chị đảm bảo cho em đủ ăn đủ mặc không khác gì trước mạt thế, chị đảm bảo sẽ chiều chuộng em, không bao giờ bỏ bê em trai đâu" - Hoàng Nguyệt Minh bước đi quyến rũ tới gần Thanh Triệt nhưng đã bị cậu quất dây gai làm ả phải lùi lại - "Em trai này sao lại dữ như vậy, nhưng mà chị thích"
Hoàng Nguyệt Minh càng nhìn càng hứng thú với cậu nhóc này, thời buổi mạt thế vẫn còn có thể sạch sẽ mà da dẽ thì lại hồng hào, đúng là cực phẩm mà.
Không cần ba tên kia cũng được, cậu nhóc này cô nhắm chắc rồi.
Vừa nghĩ đến càng trai trẻ đẹp này có thể phục vụ mình trên giường ả không khỏi liếm liếm môi, ánh mắt từ đen một lần nữa chuyển sang tím hồng.
Phải nói ông trời cũng đủ tốt với ả, mạt thế đến lại cho ả đúng loại dị năng có thể làm điều mình thích.
Thanh Triệt nhìn ánh mắt ả chuyển sang màu tím hồng liền nhắm mắt lại để không bị ả điều khiển càng làm nụ cười trên miệng ả càng mị hoặc, bước chân tiến đến không xem tụi Thanh Nguyệt đang đứng bên cạnh ra gì hết.
Nhưng Thanh Nguyệt không có ý định ra tay giúp đỡ vì cô muốn em xem trai mình có thể chống lại ý định dụ hoặc trong đôi mắt đó hay không.
Không để Thanh Nguyệt xem xét khả năng của em trai mình thì cô nhìn thấy đôi mắt của Thanh Triệt tự nhiên mở to ra vô cùng ngạc nhiên, đây không thể là biểu cảm nên có của người bị mê hoặc được.
Rất nhanh không để cô thắc mắc thì cả đám đứng đối diện bỗng bay cả lên.
"Chuyện gì"
"Con gái, chuyện gì vậy?"
Hoàng Nguyệt Minh và mẹ ả bị nhấc bỗng nhiên lơ lửng trên không liền hoảng hốt quơ quào và la hét nhưng không biết hai kẻ đó bị cái gì mà miệng đang la lại dính chặt vào nhau không phát ra được bất kì âm thanh nào.
"Em giải quyết lâu quá đó Tiểu Triệt.
Không phải chỉ cần một roi cắt ngang người bọn họ là được sao?"
Thì ra người ra tay đây là Tiểu Linh, vốn ba người bị đám người kia ngó lơ đã đủ tức rồi chỉ đợi đánh nhau thôi nhưng cứ để con mụ kia nói nhảm phát bực nên ra tay luôn.
"Không phải chỉ cần như vậy là xong sao?" - Tiểu Linh ngay lập tức dùng động tác bẻ cổ, đám người Hoàng Nguyệt Minh lơ lửng trên không trung đồng loạt bị bẻ vẹo cổ, chết ngay tại cỗ - "Lần sau nên giải quyết nhanh gọn lẹ vào, đừng để bọn có bệnh này có thời gian nói nhảm"
Lời Tiểu Linh vừa dứt đám xác chết trên không đồng loạt bốc cháy chỉ còn sót lại mỗi viên linh thạch màu tím hồng của ả Hoàng Nguyệt Minh.
Kẻ thù giết đồng đội kiếp trước vậy mà bị giải quyết chỉ trong hai câu nói? Tiểu Linh nhà ta cũng quá trâu bò rồi.
Dường như sợ viên linh thạch của Hoàng Nguyệt Minh làm dơ tay Tiểu Linh cứ để nó lơ lửng trong lòng bàn tay rồi đi đến đưa cho Dật Phong.
"Ý chí của cậu vẫn còn vấn đục, dị năng của ả ta sẽ xâm nhập vào đầu óc những người đang có phiền loạn và khống chế người đó làm nô lệ của ả vĩnh viễn.
Viên linh thạch này cho cậu, nó sẽ giúp cậu rèn luyện ý chí bản thân trong tương lai nhưng đường dùng nó để làm những việc giống ả"
"Cảm…cảm ơn"
Dật Phong nhìn viên linh thạch trong tay trầm tư suy nghĩ.
Tiểu Linh nói đúng, cậu không nên có suy nghĩ phiền loạn nữa dù sao chuyện đó cũng đã qua lâu rồi và đó chính là kinh nghiệm xương máu của bản thân không phải sao? Tại sao dễ dàng dao động khi nhớ tới nó chứ.
Đến lúc bản thân phải quên để bắt đầu lại thôi.
*Lưu ý*
- Dị năng của Hoàng Nguyệt Minh là điều khiển chỉ duy nhất phái nam để làm nô lệ chiến đấu hay trên giường mãi mãi.
Nếu nam có dị năng sẽ điều khiển được nữ và dị năng này đánh vào những điều đen tối hay nỗi sợ của mỗi người.
- Dị năng của Doãn Lãng là con rối, điều khiển được vật sống theo ý mình trong thời gian 1 tiếng đồng hồ.
Hai dị năng khác nhau nha các bạn