Ngủ một giấc đã mắt Thanh Nguyệt mới chịu xuống giường, bọn người kia lúc sáng bị cô làm cho điện giật tạm thời không dám đến làm phiền.
“Woa, hôm nay đồ ăn thịnh soạn quá” - Hoàng Vân vừa rửa tay trở ra đã thấy một bàn đồ ăn thịnh soạn, thịt cá râu có đủ, thật sự đã một tuần rồi cô chưa được ăn ngon như vậy, có chút nhớ a.
“Nhờ có cái mũi cực tinh của Đại Trư và Tiểu Trư chúng ta mới kiếm được kho đông lạnh.

Cậu nên ăn nhiều một chút, không phải lúc nào cũng có cơ hội để ăn ngon đâu”
Thanh Nguyệt nhìn Hoàng Vân nước miếng đã sắp ngập thành xong có chút cạn lời, tuy như vậy những cũng không còn cách nào khác, từ mỗi tuần có thể ăn ngon một lần cũng đã là không tồi.
Mọi người vừa vào chỗ Hoàng Vân liền chúc ăn ngọn miệng mà đôi tay không ngừng gấp thức ăn bỏ vào chén, cảnh tượng thiếu nữ ăn như hổ đói này sớm đã quá quen thuộc dù là cô ăn món ngon hay cả khoai luộc cũng chỉ biết ăn ngấu như bị bỏ đói.
"Đúng rồi Tiểu Nguyệt, buổi sáng cô nghe được tiếng đập cửa rất lớn, nhà chúng ta cách xa cửa như vậy vẫn còn nghe" - Tuyết di gấp một miếng gà vào chén của Tiểu Luân liền hỏi thăm tình hình sáng nay, mọi người đều bị tiếng ồn đánh thức chỉ là chưa kịp xuống xem tình hình đã bị cô giải quyết.
"Chỉ là bọn người đến đây đòi thu 5 bảo kê.

Cháu đã đuổi đi rồi" - Thanh Nguyệt bình tĩnh đáp như không có chuyện gì xảy ra chỉ là mọi người sớm đã vô cùng ngạc nhiên rồi.

"Bảo kê? Đã có kẻ dám đứng ra rồi sao" - Thanh Triệt có chút không ngờ bọn bảo kê xuất hiện lẹ như vậy.
Kiếp trước chị em cô không sống ở đây mà vẫn ở toàn chung cư cao cấp kia cùng tên Tạ Thế Kiệt, lúc đó bọn họ may mắn đã kích phát dị năng nên bọn bảo kê phải nhúng nhường mấy phần, bây giờ đã không còn ở nơi đó nhưng bọn bảo kê vẫn xuất hiện.

Đúng là sâu mọt xã hội khi không còn pháp chế thì muốn làm gì thì làm.
Ai chả biết bọn bảo kê mạt thế này chuyện xuất gì cũng làm được, hà hiếp phụ nữ, cướp vật tư, những người bị bọn họ bảo kê không sớm rồi muộn cũng bị đói chết hoặc hành hạ chết.

Đáng sợ hơn trước đây hai người còn nghe nói trong thành phố Z này có một nhóm bảo kê khi hết lương thực sẽ bắt đầu dùng thịt người, đặc biệt dị năng càng được bọn họ nhắm đến, vừa giúp nâng cao dị năng lại có được linh thạch của vị dị năng đó.
"Tiểu Nguyệt, vậy chúng ta có cần phải đi xử lý bọn chúng không, dù sao từ khi mạt thế đến nay chúng ta đều có thể tự giải quyết cần chi bọn họ" - Chú Chính Quốc là một người cực kỳ ngay thẳng cũng bị bọn người ngang ngược này làm cho tức.

Muốn thu mỗi người 1 cân vậy không phải cả nhà đã hết 9 cân rồi sao? Chưa làm đã muốn hưởng sao.
"Cháu cũng nghĩ vậy.

Để một lát cháu lại kiếm bọn chúng xem sao"
Thanh Triệt đồng ý với ý kiến của chú Chính Quốc, bọn bảo kê mạt thế không kẻ nào là tốt cả, chưa làm đã muốn ăn, bọn chúng có hỏi thử nhà bọn họ có cần bọn chúng bảo kê chưa? Tưởng mạt thế thức tỉnh được dị năng là có thể áp chế người khác sao? Cả nhà bọn họ ai mà không có dị năng, có khi còn phải bảo vệ ngược lại bọn chúng không chừng.
"Ầm"
Bữa ăn bọn họ dùng chưa kịp xong đã bị một âm thanh đổ bể vang lên, cả nhà nhanh chóng chạy ra ngoài xem đã xảy ra chuyện gì.
"Khốn kiếp..."
Thanh Triệt đã hứa với lòng sống lại một kiếp này không được dễ dàng nóng nảy cũng phải nổi điên, Tuyết di thì đáng sợ hơn từ hô mâu khi lấy được tinh hạch con tang thi cấp ba kia đã được Thanh Nguyệt chỉ dẫn bây giờ bà như có một không gian di động lập tuéc lấy dao dài bên trong ra.
Tại sao một người hiền lành như Tuyết di cũng phải nổi nóng? Rất đơn giản là một tên không sợ chết dám đung dị năng phâ hỏng cả một lỗ tường nhà cô, bây giờ bọn chúng đang tiến lại đây.
Một đám hùng hồ hơn mười người đang từ lỗ hỏng đó đi qua, mấy cái bẫy gấu cô đã đặt ở đó đều bị đá vụn rơi vào nên đã không còn khả năng cảng trở bọn chúng.
"Aaaaa...."
À, cô đã nhầm, thì ra còn có lẽ mắt đuôi không để ý dưới chân mà vênh váo tới chui đầu vào rọ.
"Bọn bây được lắm, dám bẫy tụi tao" - Một tên tay cầm mã tấu thấy đồng bạn bị bẫy gấu kẹp lại xương chân đã sớm bị nứt rồi, thời buổi này coi như chỉ có thể phế nên muốn lên mặt cảnh cáo.
Hắn trực tiếp bỏ qua tên thủ lĩnh nhào đến chỗ Thanh Triệt, tên thủ lĩnh có lẽ chưa muốn ra tay muốn xem xem gia đình cô có thuẹc lực không rồi mới nói chuyện, nếu đụng chúng một gia đình có dị năng giống bọn họ coi như công cóc.

Nhưng bọn họ đã lầm, Thanh Triệt thoạt nhìn giống thiếu nên yếu ớt nhưng hơn một năm ưua cậu không hề bỏ bất cứ một buổi tập luyện nào chỉ để cho ngày hôm nay thôi.
Ngay đến cả vũ khí Thanh Triệt cũng khong cần, cậu nhanh chóng né qua lưỡi dao, bàn tay làm thành hình chữ nhất gõ mạnh lên cổ tay tên bảo kê kia.

Lập tức tên đó bị đau phải buông vũ khí xuống.

Tưởng như mọi chuyện chỉ duèng lại ở đó có lẽ sẽ giảm bớt thương vong.
Nhưng tụi bảo kê vừa mới bất mãn bọn cô làm bị thương đồng bạn của họ bây giờ dám đânh bạn họ, đúng là không để bọn bảo kê họ vào mắt.

Nam tên tiếp theo không sợ chết cũng cầm vũ khí của mình nhào qua Thang Tiệt, tính dùngbdoos đông để áp chế cậu.
Nhìn thấy Thanh Triệt bị ức hiếp chú Chính Quốc cũng không đứng nhìn nữa mà cầm mã tấu của bản thân ra cùng nhau sáp lá cà.

Thanh Triệt nhà ta vốn đã nhanh nay lại có thêm một người hỗ trợ thì bọn bảo kê này cũng có nước mềm mình.
Đánh một hồi vũ khí bọn chúng đã sớm rớt đầy đất, trên người bị chú Chính Quốc chém để lại không ít vết đao nhưng đâu dễ gì có cơ hội giáo huống bọn cặn bã xã hội này.

Hai người tay không vũ khí đánh vô cùng hăng say, đánh đến từng tên chỉ có thể nằm bẹp dính như thành bã mới ngừng lại.
"Giờ mấy người có thể nói mục đích đến đây là gì rồi?" - Thanh Nguyệt thấy bầu không khí đã im tĩnh trở lại mới bắt đầu mở miệng.
"Bọn tôi chỉ đến đây thu bảo kê mà thôi.

Mấy người không thể quá đáng như vậy.

Chúng tôi phải hy sinh biết bao nhiêu người mới có thể bào vệ mấy người bình an, mấy người lại đánh bọn tôi như vậy.

Ông trời có còn thiên lý không?" - Tên bị bẫy thú kẹp chúng trực tiếp mở miệng cướp lời tên lão đại.

"Hình như tôi đã bảo các người cút thì phải? Mấy người không nghe sao? Mấy người cảm thấy chúng tôi cần bảo vệ à?" - Thanh Nguyệt hỏi ngược lại bọn bảo kê, chỉ hai người trong nhà cô ra mặt đã đánh không lại, vậy mà còn lên mặt đòi bảo kê.
"Cô gái, mấy anh em chúng tôi phải hy sinh tính mạng mới dọn dẹp được lũ quái vật xung quanh đây.

Mấy người chỉ ở trong nhà không biết thế giới bên ngoài như thế nào.

Thế giới đã sớm không còn như trước nữa rồi.

Bọn tôi đến thu phí bảo vệ thì có gì là sai chứ?"
Tên lão đại nãy giờ mới lên tiếng, bọn họ đều nghĩ người nhà cô đều ngu chắc.

Bọn họ dọn dẹp xung quanh đây? Vậy bọn cô sao lúc ra ngoài không thấy bóng một tên nào? Cái tên lão đại còn nghĩ bản thân thần thông quảng đại bèn biến ra một ngọn lửa trong lòng bàn tay.
"Mấy người thấy không? Đây chính là sự khác biệt.

Hôm nay mấy người không muốn đưa lương thực cũng phải đưa"
"Hâhha"
Hoàng Vân nhà ta một lần nữa phá đám.

Tên thủ lĩnh đang nghĩ bản thân nói một câu hết ngầu lại bị cô cười làm bẽ mặt...


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play