Đến khi Doãn Mặc cùng những thành viên cấp cao trong tổ chức chạy xuống tới thì đám người đó đã bị đánh cho mặt mũi bầm dậm sưng như cái đầu heo, khoé miệng cũng chảy máu vô cùng chật vật nhưng chắc chắn là không thể chết rồi.
Những người khác trong tổ chức không dám lại gần vì cũng sợ bị vạ lây như bọn họ nên chỉ dám bên ngoài nhỏ giọng nghị luôn.
Khi Doãn Mặc từ xa xuất hiện thì miệng bọn họ như thể được tiếp thêm sức mạnh nói không một chút kiên nể.
“Không biết mấy người này là ai mà dám vào đây quậy”
“Đám người dị năng kia tôi đã thaay chướng mắt lâu rồi.
Lúc tôi mới đến cũng bắt tôi nộp đồ mới được vào.
Bây giờ thì đáng đời, chọc nhầm thiếc bảng.”
“Nói vậy thôi nhưng bọn họ cũng mạnh mà, nếu mất đi thì chúng ta sẽ bị thiệt hại lắm đó”
“Mất thì mất có sao đâu.
Không thấy con bé kia một mình chấp hết hả.
Nếu con bé mạnh như vậy mấy người kia cũng không dễ xơi đâu.”
“Nhưng biết mấy người kia có phải là người đã gia nhập vào tổ chức của mình không hay lại đến kiếm chuyện”
Hết người này đến người khác đưa ra lập luận phân tích xem bọn cô là ai, đến đây làm gì.
Rất nhiều người đã từng bị nhóm người này ăn hiếp thấy bọn chúng bị trừng phạt liền cảm thấy hả dạ nhưng một số khác sợ sức mạnh của Tiểu Linh, nếu cùng tổ chức thì không nói, đếu là cố ý đến quậy thì sợ bọn họ địch không lại.
Mấy người bị đánh nằm bò dưới đất kia vẫn chưa bất tỉnh nhưng bây giờ bọn chúng đứng còn không nổi, cả khuôn mặt sưng húp chỉ có thể nhìn đường bằng một khoảng sáng hẹp.
Tuy tầm nhìn hạn hẹn nhưng chỉ cần Doãn Mặc và các nhân viên cấp cao chạy đến bọn chúng đã nhận ra.
Không nhận ra mới lạ vì trong số những người lãnh đạo cấp cao kia có người là kẻ đứng chống lưng cho bọn chúng.
Nghĩ đến người bảo kê đã đến chúng không thèm sợ nữa mà bắt đầu đung tay bò qua để làm thêm đáng thương.
“Lão đại.
Bọn họ đến gây sự.
Bọn họ đánh tôi thảm quá”
Cái tên cầm đầu thấy Doãn Mặc cách hắn chỉ còn vài bước liền thất thanh kêu khổ.
Bàn tay trộn lẫn giữa máu và cát tính chạm vào quần của Doãn Mặc đề tố khổ nhưng không ngờ ông không dừng lại mà tiếp tục bước lên phía trước, không biết vô tình hay cố ý mà tay còn lại của hắn bị chân của ông đạp phải vang lên âm thanh răng rắc.
Ngay lập tức hắn không còn tay để chóng đã nên ngã ra đất ôm bàn tay đau đớn gào thét vô cùng chói tai.
Thấy lão đại nhà mình gào thét nhueng bọn đàn em không mấy để ý mà chỉ nhìn xem Doãn Mặc tính làm gì.
Bọn chúng còn nghĩ rằng ông vì quá tức giận nên nhanh chóng chạy đến để xử tội bọn cô nhưng suy nghĩ đó lại là sai lầm.
“Mấy đứa không sao chứ?” - Doãn Mặc vừa chạy đến đã nhìn Tiểu Linh từ trên xuống dưới xem cô bé có bị gì không mới nhìn vợ mình rồi đến những người khác.
“Bọn cháu không sao ạ” - Tiều Linh thấy ông quan tâm nên vô cùng lễ phép trả lời.
“Lần sau muốn đến báo với chú một tiếng.” - Ông xoa đầu Tiểu Linh vô cùng dịu dàng rồi liếc mắt nhìn đám người kia - “Nếu không bị chó điên cắn lúc nào không hay”
“Lão đại.
Là bọn họ kiếm chuyện trước mà.
Những kẻ không rõ nguồn gốc xuất hiện ở đây phải được kiểm tra kỹ lưỡng chứ?”
Một người trong nhóm lãnh đạo tiến đến bênh vực bọn người kia.
Hắn chính là kẻ cầm đầu bọn chúng và cũng là thành viên trẻ tuổi nhất trong số người lãnh đạo nên hắn chưa từng biết mặc của Lưu Thi Vũ.
Những người lãnh đạo khác thấy hắn mở miệng là biết kẻ chống lưng cho mấy tên đó là ai rồi.
Tuy bọn họ đã già không bằng lớp trẻ nhưng bọn họ đã sớm luyện được một đôi hoả nhãn kim tinh rồi, chuyện xảy ra trước mắt sao có thể qua mặt được họ chứ.
“Những người không rõ lai lịch?” - Doãn Mặc nghe vợ, con và cháu phút chốc biến thành kẻ không rõ lai lịch liền tức giận - “Cậu đang nghĩ gì mà dám mở miệng nói những câu đó.
Không phải Doãn gia có quy định những người chưa gia nhập không có tư cách vào đây sao? Nếu họ không đủ tư cách những người bên ngoài sẽ cho họ vào sao?”
“Lỡ như họ mua chuộc bảo vệ thì sao?” - Hắn ta vẫn cố gắng cãi bướng.
“Cậu nói vậy không khác nào xúc phạm những con người đã làm việc vô cùng nghiêm túc ngoài kia” - Doãn Mặc nói xong lại càng thất vọng, ông thấy cậu ta tài giỏi nên đề bạt, không ngờ cậu ta lại là một người không biết phán biệt đúng sai như vậy.
“Tôi nói có gì sai chứ, thưa gia chủ? Những người ngoài chúng ta làm sao biết được có nhận hối lộ hay không? Huống chi bọn người này nếu là thông qua mới được vào đây thì không thể tự ý đánh người như vậy được.
Tôi đề nghị trục xuất mấy người này và bồi thường cho người bị thương”
Nghe hắn ta lại đỗi trắng thay đen như vậy ông càng buồn bã lắc đầu.
Xem ra người này dù có tài nhưng không có đức, vẫn là không nên giữ lại.
“Cậu muốn biết bọn họ vì sao có thể vào được đây đúng không? Vậy cậu và những người ở đây nghe cho rõ đây.
Bọn họ là vợ, con trai, con dâu và cháu ruột của tôi”
Đám người ở đây nghe ông nói xong lập tức hiểu được lý do vì sao ông nổi bão và mấy tên ngu ngốc kia bây giờ đã sợ xanh ruột.
Xem ra cái cây chóng lưng này không thể chịu nổi nữa mà sắp gãy rồi.
“Lão đại.
Tôi...” - Tên kia lúc này muốn mở miệng bào chữa nhưng một lời cũng không mở ra được, xem ra hắn thật sự đã mất lòng tin ở vị lão đại này rồi.
Bao nhiêu công sức lấy lòng bây giờ đổ sông đổ bể, cũng tại mấy thằng ngu này mà ra.
“Cậu không cần nói nhiều nữa.
Cậu và mấy người này từ nay không được bước vào chỗ này nữa, mấy người bị trục xuất”.